Ở trên giường, Dương Phi nằm ườn một lát nữa, mới bò dậy, đi vào phòng tắm để rửa mặt.

Cậu lại mang theo tâm tình thư sướng mà ăn bữa sáng đã được Điền Mộc Lâm để lại sẵn ở trong nhà bếp.

Chờ đến sau khi Dương Phi đã ăn xong, lại tự giác mà rửa sạch bát đũa, thì Điền Mộc Lâm cũng quay trở về rồi.

Vừa bước vào cửa tiệm, liền thấy trong tay của Điền Mộc Lâm đang xách theo mấy túi nặng trịch, nào là rau củ, thịt thà dùng làm nguyên liệu để nấu ăn. Anh chuyển tầm mắt vừa nhìn thấy, trước cửa phòng nhỏ, Dương Phi đang tự mang giày vào đang định bước đi ra, mới cười nói:

– Dậy rồi sao.

Dương Phi gật đầu đáp lại.

Thấy Dương Phi không có việc gì nữa, Điền Mộc Lâm mới xách đồ đi vào trong nhà bếp của cửa tiệm mà bắt đầu nấu đồ bán.

– Có việc gì mà tôi có thể phụ một tay được hay không đây?

Sau khi đi ra đến, Dương Phi cũng đã xắn tay áo lên chỉnh tề, mới bước vào phòng bếp, nhìn Điền Mộc Lâm, cậu hỏi.

Nhất thời, Điền Mộc Lâm suy nghĩ một lát. Anh ngừng lại động tác đang bằm thịt trên thớt. Tiếp theo, anh lại mỉm cười, vừa đưa con dao đang cầm ở trong tay lại cho Dương Phi, mới nói:

– Vậy cậu bằm thịt giúp tôi đi.

Dương Phi gật đầu, nhận lấy con dao liền bắt đầu bằm thịt.

*

Kỳ thực, trước khi mua về, thịt này đã được xay sẵn rồi, chỉ là Điền Mộc Lâm xách về lại muốn bằm nhuyễn hơn nữa mà thôi.

Vì làm như vậy, thịt sẽ càng nhuyễn mịn hơn, đến khi nêm gia vị trộn đều lại, làm nhân bánh, rồi nấu chín, vừa ăn vào miệng, cũng sẽ càng thêm thơm ngon.

Bởi vì mỗi ngày đều phải dùng rất nhiều nhân bánh, cho nên, thường ngày, để bằm hết cả một đống to thịt xay đến nhuyễn, mà để trộn ra tất cả các loại nhân bánh này, thì Điền Mộc Lâm đều sẽ phải bận đến mất cả nửa ngày trời.

Cũng bởi vì vóc dáng thấp bé, cho nên, sức lực của anh cũng không tính quá khỏe. Vì vậy, chờ đến khi bằm xong một đống thịt, lại trộn ra một đống lớn nhân bánh, tiếp theo là nhào bột, vừa se ra một đống vắt mì, lại còn cán bột, làm vỏ bánh, đến khâu cuối cùng là gói cả sủi cảo, thì cánh tay của Điền Mộc Lâm đều sẽ bị chua mỏi, đau xót, khó chịu.

Dù sao anh cũng đã buôn bán qua nhiều năm như thế rồi, cho nên, dần dần cũng rèn luyện sức lực thêm tốt hơn, cánh tay cũng không quá chịu khổ như trước nữa.

Những ngày mới vừa mới bắt đầu buôn bán, cánh tay hầu như chỉ cần co lại, giơ lên cao một chút cũng đều sẽ đau đến muốn khóc, còn mơ hồ cảm giác được nhức nhối đến tận xương tủy, đặc biệt là vao buổi tối, khi mới vừa xoa bóp cánh tay xong, loại nhức nhối đó vẫn luôn âm ỉ không ngừng khiến cho Điền Mộc Lâm thật khó chịu.

Đến khi có nhân viên phụ bán giúp một tay thì sẽ đỡ hơn rất nhiều.

Nhưng mà, hai ngày nay, nhân viên phụ bán cũng đã đột ngột nghỉ làm rồi. Cho nên, Điền Mộc Lâm lại khôi phục lại loại tình trạng một thân một mình xoay sở, bận rộn làm đủ mọi loại công việc như trước kia, kéo theo, cả cái loại cảm giác đau xót, không ngừng nhức nhối kia trở lại.

Mà, ngay khi Dương Phi hỏi anh, có việc gì cần cậu phụ giúp hay không. Lúc mới đầu, kỳ thực, theo phản ứng tự nhiên thì anh đã định lắc đầu, nói “không cần”.

Một là vì Dương Phi vốn không phải là nhân viên phụ bán ở trong tiệm.

Hai là ở trên người của Dương Phi vẫn còn bị thương.

Ba là…

Nói cho cùng, dù cho anh ở cùng với Dương Phi có hài hòa đến thế nào đi nữa, thì cả hai cũng chỉ là người xa lạ mới chỉ quen biết nhau được hai, ba ngày. Anh làm sao lại có thể không biết điều mà lại mặt dày, nhờ vả Dương Phi đến làm việc phụ mình đây.

Trong khi anh đang do dự, không biết mình có nên đồng ý để cho Dương Phi phụ giúp hay không.

Chỉ là anh vốn nhìn ra được, tuy lai lịch của Dương Phi, khẳng định là không đơn giản.

Nhưng, anh thấy, cậu vẫn là một thanh niên tốt.

Nếu như hiện tại, Dương Phi vốn không có ý định phải rời đi, thì anh cũng nên thử kết bạn với Dương Phi xem sao đã.

Cho nên, anh liền cảm thấy, nếu như mở miệng từ chối cậu thì lại có vẻ quá khách khí, xa lạ đi.

Anh rất bận, phải nói là cực kì bận rộn.

Mà, anh lại còn mở miệng công khai từ chối sự nhiệt tình muốn phụ giúp của Dương Phi.

Thì, Dương Phi sẽ nghĩ ra sao đây?

*

Dương Phi đang đứng đó, trên tay cầm dao tập trung bằm thịt, tiếp theo, lại nghe theo lời anh chỉ dẫn, mà tiếp tục xắt nhỏ các loại rau củ khác nhau.

Còn Điền Mộc Lâm lại đứng ngay ở bên cạnh, bắt đầu nhào bột mì, một nửa se mì sợi thành từng vắt, một nửa làm vỏ bánh, rồi lại vừa bắt nồi nước lên, hầm xương, nêm nếp gia vị nấu thành nước dùng để ăn với mì, hủ tiếu.

Có thêm một người phụ giúp, hình như càng dễ dàng phân chia công việc được rõ ràng, càng mau lẹ mà giải quyết hết mọi công đoạn lại cực kì rành mạch.

*

Chỉ khi ra tay phụ giúp Điền Mộc Lâm, Dương Phi mới cảm thấy, mỗi buổi sáng sớm thế này, nhất định là Điền Mộc Lâm đã phải nấu nướng, chuẩn bị buôn bán đều bận rộn đến mức phải mệt mỏi, phát quạu lên cả rồi đi.

Lúc này, ở trên bàn bếp, xếp mấy tô to xung quanh tấm thớt của cậu, đang đựng đủ loại nhân bánh, nào là thịt heo, cải trắng, rau hẹ, thịt tôm, nấm hương, thịt cá…

Đủ các loại nguyên liệu lộn xộn, nhiều đến mức khiến cho cậu đều kinh ngạc không thôi.

Mỗi ngày, Điền Mộc Lâm đều phải vừa bằm nhuyễn lại xắt nhỏ ra nhiều nguyên liệu đến vậy đến nấu bán.

Sau khi Điền Mộc Lâm đã nhào bột xong để bột nghỉ ít thời gian, hầm tốt nồi nước dùng rồi. Anh lại tiếp nhận đống nguyên liệu làm nhân sủi cảo đã được Dương Phi bằm nhuyễn, xắt nhỏ hoàn chỉnh, mới bắt đầu ra tay phối các nguyên lại này lại với nhau, ra từng loại nhân khác nhau, tiếp theo, lại nêm gia vị vào, tiếp đó là trộn đều lên.

Chờ đến khi đủ loại nhân sủi cảo đã được chuẩn bị xong, thì Điền Mộc Lâm lấy số bột mì đang để nghỉ kia ra, mau lẹ, ngắt ra từng cục nhỏ, lại cán dẹp ra thành từng cái vỏ bánh tròn tròn.

Đến bước này thì Dương Phi vốn không có cách nào để phụ giúp được nữa cả.

Bởi vì việc cán bột là phải tùy theo lực tay mới có thể làm ra được độ dày vừa đúng của da bánh sủi cảo, cũng là một khâu rất quan trọng, quyết định xem sủi cảo làm thành, ăn vào có ngon miệng hay không.

Sau khi đã cán ra một đống vỏ sủi cảo cũng đã đủ dùng rồi, Điền Mộc Lâm liền để khối bột mì còn dư lại sang một bên, anh mới cầm vỏ bánh lên, bắt đầu gói sủi cảo.

Dương Phi cũng hiếu kì, nhịn không nổi mà cầm một miếng vỏ bột lên cũng muốn gói sủi cảo theo anh.

Chỉ là cậu vốn có thể băm thịt xắt rau. Nhưng bàn đến gói sủi cảo thì cậu lóng ngóng thôi rồi.

Trong tay vừa cầm lấy vỏ bánh, cậu lại vừa ngốc người, sững sờ, hai mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào mười đầu ngón tay linh hoạt của Điền Mộc Lâm chỉ vừa động động qua mấy giây liền thành một cái sủi cảo tròn ụ như quả đào nho nhỏ ở trong tay của anh, vừa gói nhanh lại vừa đẹp nữa.

*

Điền Mộc Lâm nhìn thấy.

Đang đứng ở bên cạnh anh, Dương Phi cũng cầm lấy vỏ sủi cảo, cẩn thận lấy một ít nhân đặt lên trên vỏ bánh. Vẻ mặt rất là nghiêm túc, hai mắt của cậu đều không hề nháy mắt một cái nào, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tay của mình, chậm chạp, tỉ mỉ mà dùng đầu ngón tay gấp trái, gấp phải hai mép vỏ bột. Cậu gói mất nửa ngày lại chỉ gói ra tới một cái sủi cảo không chỉ có hình dạng xấu xí mà còn bị nứt cả vỏ bánh ra nữa.

Nhất thời, Điền Mộc Lâm liền nở nụ cười.

Anh nhận lấy cái sủi cảo đầu tiên do Dương Phi gói ra.

Anh khéo léo mở vỏ bánh ra, xắn một chút nhân bánh bớt ra ngoài, sau đó, mấy đầu ngón tay động động một lát, mới miễn cưỡng gói tốt lại cái sủi cảo đã bị gói đến nứt vỏ của Dương Phi, chỉ là không có cách nào thành cái sủi cảo đẹp như của anh được thôi a.

– Giữ cái sủi cảo này lại, đợi lát nữa, nấu chín rồi tự chúng ta ăn đi. Cứ xem như là một kỷ niệm đi.

Điền Mộc Lâm cười nói, lại lấy cái sủi cảo để ở một bên, sau đó, lại cầm lên một miếng vỏ sủi cảo đặt ở lòng bàn tay của mình, nói với Dương Phi:

– Đến đây, lần này tôi chậm rãi mà gói. Lại vừa chỉ cho cậu gói ra sao cho đẹp hơn là được mà.