Dựa cả người vào trên lưng ghế, Điền Mộc Lâm vươn hai tay đến, gác lên, tự che khuất đi đôi mắt của anh, cũng đã giấu đi cả vẻ mặt lúc này của mình. Ở trong đầu óc, anh lại tự cảnh cáo mình, không cho phép mình tự suy nghĩ đến Dương Phi thêm một lần nào nữa.

Nhưng mà, lẽ nào lại có thể có chuyện, cứ mở miệng nói, không được nhớ đến người ta, thì đầu óc của mình, lại cứ không nhớ đến người ta được ngay sao.

*

Cũng không biết là Dương Phi đã rời đi được bao lâu rồi nữa. Có lẽ là đã được hai, ba tháng gì rồi đi, cộng cả thời gian hai người quen biết nhau từ đó đến nay của anh, hóa ra…

Đã được hơn nửa năm rồi sao.

Hiện tại, Dương Phi ở nơi nào rồi, cậu ấy vẫn còn ở trong thành phố này sao?

Nhưng mà dù trong lòng có tự hỏi mấy câu này đến bao nhiêu lần đi nữa, cũng đều không tìm được đáp áp. Vì vậy, anh chỉ là mong muốn cho, quãng đời sau này của Dương Phi luôn được vui vê, an yên mà thôi.

Thời gian lại thấm thoát như thoi đưa.

Đến cuối cùng, liệu cả hai vẫn còn có thể lưu giữ lại được mọi kí ức chỉ thuộc về nhau nữa hay không đây?

*

Cả một ngày nay, Điền Mộc Lâm đều không ăn cơm lại vẫn chưa thấy muốn ăn gì.

Sau khi đi tới nhà bếp, anh liếc mắt nhìn quanh một vòng, lại càng không vực dậy nổi tinh thần để nấu cơm, lại không muốn ăn, cho nên, anh cũng không muốn nấu nướng gì cả.

Vì vậy, Điền Mộc Lâm liền từ bỏ ý nghĩ tự nấu cơm cho chính mình ăn, anh vốn không muốn tự ép buộc bản thân mình.

Một lần nữa nằm lên trên giường, Điền Mộc Lâm lại không tự chủ được mà nghĩ…

Cả hai người vẫn còn có cơ hội gặp lại nhau nữa hay không đây?!

*

Thời gian lại vội vã trôi đi.

Trong cửa tiệm, Điền Mộc Lâm đã thuê được hai nhân viên phụ bán.

Cho nên, anh cũng ung dung hơn rất nhiều.

Đồng thời, cũng đỡ mắc công để cho Triệu Tuệ phải cực khổ, mà thường xuyên chạy tới đây, lại bận rộn phụ giúp với anh.

*

Cuộc sống của anh vẫn trôi qua rất bình thản, an yên.

Mỗi ngày, anh vẫn đều bận rộn làm sủi cảo, nấu mì như cũ.

Nhưng đã không còn thấy được nụ cười sáng lạn khi anh chỉ bảo ai đó làm sủi cảo, sau đó, anh lại còn cười vui vẻ mà ăn hết mấy cái sủi cảo xấu xí lại nứt vỏ của đối phương nữa.

Đến buổi trưa, sau khi đã hết bận, anh lại để cho hai nhân viên phụ bán đi nghỉ ngơi, còn mình lại đóng cửa tiệm, trở vào phòng nhỏ mà ngủ một giấc trưa như cũ.

Nhưng, mỗi bữa trưa này, đều đã không còn một vòng tay ấm áp nào đó, vẫn luôn ôm lấy anh, giúp cho anh an tâm mà ngủ một giấc ngon nữa.

Vào buổi tối, đóng lại cửa tiệm.

Sau khi đã tắm xong, anh vẫn nằm ở trên giường mà xem ti vi như cũ.

Nhưng, mỗi buổi tối này, lại không còn một ai đó nằm ở bên cạnh anh, cùng anh xem ti vi. Thỉnh thoảng, hai người còn bình luận, đánh giá nội dung được chiếu trên TV, mãi đến tận khi buồn ngủ, chỉ cần tắt ti vi đi, hai người cứ ôm nhau ngủ nữa.

Điền Mộc Lâm vẫn sinh hoạt bình lặng như trước đây.

Nhưng mà, anh lại có thêm một số thói quen không có ở trước đây.

Thỉnh thoảng, có hôm, anh cảm thấy quá mệt mỏi, không muốn mở tiệm, thì lại cho hai nhân viên phụ bán nghỉ làm một bữa, còn mình cũng đóng cửa tiệm lại để nghỉ ngơi hoặc là ngồi ở trước máy vi tính, đeo tai nghe lên, chăm chú mà lần lượt nghe hết hàng loạt vở kịch truyền thanh của Dương Phi.

*

Hôm nay, tiệm sủi cảo Điền gia lại đóng cửa.

Sau khi Điền Mộc Lâm đã nghỉ ngơi đủ rồi, anh lại ngồi vào trước máy vi tính, tìm kiếm kịch truyền thanh có ID của Dương Phi tham gia, thì bất ngờ, anh lại tìm ra được kịch truyền thanh mới của Dương Phi.

Kịch truyền thanh mới?!

Điền Mộc Lâm mang theo tâm tình kinh ngạc mở ra website kia, lập tức nhìn thấy một bức ảnh để tuyên truyền cho vở kịch truyền thanh mới này.

Đó là hình chụp Dương Phi mặc trang phục diễn kịch…

Đây là lần đầu tiên, Điền Mộc Lâm thấy được tình trạng dạo gần đây của Dương Phi, sau khi Dương Phi đã rời đi.

Mở ra vở kịch truyền thanh mới của Dương Phi, Điền Mộc Lâm đeo tai nghe lên, rất chú tâm mà lắng nghe.

So với những vở kịch truyền thanh trước đây, thì giọng nói của Dương Phi cũng đã thành thục hơn rất nhiều.

So với trước đây, lại càng giống công hơn …

Hẳn là nên nói như thế này đi.

Trên bức ảnh tuyên truyền này có viết rõ ràng rằng, lần này, nhân vật mà Dương Phi lồng tiếng chính là một thâm tình – ôn nhu – tinh anh – công.

Mà, sự thật cũng đúng là như vậy đi.

Bởi vì, ở trong tai nghe đang đeo, đang phát ra một giọng nói từ tình, hơi khàn khàn lại tuân theo diễn biến của nội dung của vở kịch mà trong lúc nói chuyện với đối phương, lại thoáng qua sự thâm tình, dịu dàng. Phảng phất như là bắn một phát liền trúng ngay trái tim của người nghe, bất chợt, khiến cho người ta hoàn toàn chìm đắm ở trong giọng nói ôn nhu kia.

Điền Mộc Lâm vốn hoàn toàn không nghe thấy đối phương được gọi là thụ gì đó đang nói cái gì.

Trong lỗ tai của anh, vốn chỉ nghe thấy một giọng nói duy nhất là của Dương Phi mà đã rất lâu rồi, anh vốn chưa từng được thực sự nghe thấy.

Đây có lẽ là sự thành công mới nhất từ sau khi Dương Phi vừa quay trở về đi.

Bởi vì vừa đọc qua mấy dòng tin nhắn ca ngợi được để lại ở bên dưới website này, Điền Mộc Lâm đều có thể cảm nhận được.

Như vậy thì thật là quá tốt rồi.

Có nghĩa là Dương Phi đang sống rất tốt.

Điền Mộc Lâm đăng kí một ID tên là ‘tiệm sủi cảo Điền gia’ cũng để lại một tin nhắn.

“Lồng tiếng rất tốt. So với trước đây, càng thêm thành thục, truyền cảm, điêu luyện hơn rồi…”

Nghĩ qua rất lâu, Điền Mộc Lâm lại chỉ để lại thêm một câu cuối.

“Nhìn thấy cậu đang sống rất tốt, tôi liền yên tâm rồi. Chúc cho quãng đời sau này, cậu luôn được bình an, vui sướng.”

Không biết là Dương Phi có thể đọc được hay không.

Thế nhưng, Điền Mộc Lâm lại cảm thấy, hẳn là cậu ấy sẽ không nhìn thấy được đi. Nhiều tin nhắn để lại đến vậy, sẽ không may mắn đến mức cậu ấy liền nhìn thấy được lời nhắn của mình đi.

Mà, anh viết ra dòng tin nhắn kia, vốn cũng không phải là muốn cố ý để cho Dương Phi đọc được.

Anh chỉ là muốn khen ngợi, khích lệ cậu, lại càng muốn biểu đạt ra tâm tình lúc này của bản thân mình mà thôi.