Thẩm Trạch là xanh mặt trở lại tiệm quan tài.

Đồng Thất nhìn Thẩm Trạch, sau khi xác định sáng nay chính mình thật sự không có làm chuyện gì quá phận mới mở miệng nói: “Làm sao thế?” Thẩm Trạch chậm rãi đưa bữa sáng qua.

Đồng Thất nhận lấy.

Thẩm Trạch lại chậm rãi đưa một xấp tiền qua.

Đồng Thất không cầm.

Thẩm Trạch sắc mặt xanh mét.

Đồng Thất ‘phụt’ một tiếng bật cười, nét cười hiện ra từ trong đáy mắt.

Thẩm Trạch hét lớn: “Ngươi cư nhiên đem tiền của ta biến thành tiền âm phủ, thật quá đáng!” Đồng Thất hé miệng cười: “Ta không có. Ta cũng thật sự không phải ma quái gì đó, làm thế nào biến được.” Thẩm Trạch không tin nói: “Tối hôm qua ta rõ ràng cũng không nhìn thấy quan tài vòng hoa gì cả, nhưng là sáng nay lại có!” “Vốn muốn gạt ngươi, bất quá nếu ngươi đã phát hiện, ta đây liền nói cho ngươi vậy.” Đồng Thất thu hồi nụ cười, sắc mặt liền trở nên nghiêm túc.

Trong lòng Thẩm Trạch ‘thịch’ một cái, sau đó hỏi: “Cái gì?” “Đêm qua…” Đồng Thất dừng một chút.

“Lái xe đêm qua thật ra không phải người.” Thẩm Trạch sửng sốt, sau đó hai tay khoanh trước ngực châm chọc: “Ngươi sao không nói luôn ngươi cũng không phải là người?” Đồng Thất nhìn Thẩm Trạch, sắc mặt có chút bi ai.

Thẩm Trạch bỗng nhiên cảm thấy thật xót xa.

Đồng Thất buồn bã nói: “Thật có lỗi, kỳ thật hẳn là nên sớm nói cho ngươi một chút, không nghĩ tới…ai…” Thẩm Trạch bị vẻ mặt của Đồng Thất dọa đến sửng sốt lại sửng sốt, khó khăn nói: “Ngươi…ngươi thật sự……” Đồng Thất bi thương lắc đầu, nhìn Thẩm Trạch nói: “Kỳ thật ngươi gặp phải loại chuyện này, chính là vì ngươi đã sớm chết.” Thẩm Trạch lại một lần nữa sởn tóc gáy.

Đồng Thất thở dài.

“Ngươi chết đi……cũng không biết là chính bản thân mình cũng đã chết. Ngươi không phải là cảm thấy tiệm quan tài này rất quen thuộc sao?” Thẩm Trạch do dự một chút, sau đó gật gật đầu.

Đồng Thất bi ai cười.

“Đó là bởi vì trước kia ngươi là chủ nhân nơi này.” Thẩm Trạch mở to hai mắt, sau đó quyết đoán nói: “Không có khả năng, trong trí nhớ của ta không có nơi này.” Đồng Thất lắc lắc đầu.

“Đó là bởi vì ngươi đã chết, một người chết đi sẽ quên đi những thứ đối với hắn là vô cùng quan trọng, để tránh hình thành chấp niệm.” Thẩm Trạch híp mắt, nhìn kỹ Đồng Thất trước mặt.

Một lúc lâu sau, Đồng Thất vẻ mặt đứng đắn thả lỏng.

“Đùa ngươi thôi.” Thẩm Trạch hít sâu một hơi, xoay người nhanh chóng rời khỏi tiệm quan tài.

Đồng Thất nhún vai, đi về phòng ngủ của mình, hoàn toàn không thèm để ý bên ngoài căn bản không hề có người trông tiệm.

Thẩm Trạch ở bên ngoài dạo chơi, tuyệt đối không nghĩ đến chuyện quay về tiệm quan tài của Đồng Thất.

Thẩm Trạch ngẫm nghĩ, vẫn là gọi điện thoại cho tóc vàng.

Khi tóc vàng nhận được điện thoại của Thẩm Trạch là đang ở cục cảnh sát.

Không có cách nào, cái tên kêu ‘Đại sư’ kia là hắn tìm, người cũng là do hắn mời đi.

May mắn duy nhất là tóc vàng có hậu đài vững chắc, vào cục cảnh sát không lâu đã được thả ra.

“Thẩm thiếu gia, làm sao vậy?” Tuy rằng mới sáng sớm đã vào cục cảnh sát so với vào tiệm quan tài còn muốn đen đủi hơn, bất quá thái độ của tóc vàng vẫn như trước rất tốt.

“Đi chơi.” Thẩm Trạch rầu rĩ không vui nói.

Công việc của tóc vàng rất đặc biệt, đối với tâm lý của nhân loại nắm chắc vô cùng, nhất là Thẩm thiếu gia nhà hắn. Cho nên vừa mới nghe thấy giọng nói, liền biết chắc chắn là Thẩm thiếu gia nhà hắn không vui.

“Thẩm thiếu gia đang ở đâu? Ta đi đón ngươi.” Thẩm Trạch nói: “Đầu hẻm Thanh Mộc, ngươi nhanh lên.” Tóc vàng lại biết ngay, tâm trạng của Thẩm Trạch không phải là không tốt bình thường.

Hắn còn chưa có mở miệng nói gì, chợt nghe bên kia điện thoại Thẩm Trạch không kiên nhẫn nói: “Quên đi quên đi, đến cửa Mị Sắc chờ ta.” Nói xong, liền dập điện thoại.

Tóc vàng thở dài, hắn còn chưa có kịp nói Mị Sắc ban ngày không có mở cửa.

Mị Sắc, là quán bar Thẩm Trạch bình thường thường xuyên đến.

Khi tóc vàng đến Mị Sắc, Thẩm Trạch sắc mặt đã muốn rất xấu nghiêm nghị đứng ở cửa Mị Sắc.

Tóc vàng xuống xe, cười làm lành đi qua.

“Tâm trạng Thẩm thiếu gia không tốt sao?” Thẩm Trạch hít sâu một hơi.

“Ngươi nói ông nội làm cái gì mà muốn ta đi làm công?” Tóc vàng gãi gãi đầu, giả ngu nói: “Ý của Thẩm lão gia một tiểu nhân vật như ta thật sự không rõ ràng lắm a. Thẩm thiếu gia cảm thấy không tốt? Nếu không chúng ta mặc kệ, dù sao……” “Làm!” Thẩm Trạch hung hăng nói: “Ta không chỉ có phải làm, còn muốn làm đến khi Đồng Thất kia hiện nguyện hình.” Tóc vàng không hiểu rõ lắm hỏi: “Đồng Thất? Y làm sao?” Thẩm Trạch hung dữ nói: “Y lại dám nói rằng ta đã chết!” Bằng vào quan hệ giữa Thẩm Trạch và tóc vàng, cũng đủ để Thẩm Trạch đối tóc vàng nói ra tất cả.

Tóc vàng nghe xong, thật cẩn thận quan sát sắc mặt Thẩm Trạch.

“Nếu không, dạy dỗ một chút?” Thẩm Trạch vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, sau đó nói: “Không, ta cuối cùng sẽ có biện pháp chỉnh y.” Tiệm quan tài, phòng ngủ.

Đồng Thất lấy ra một ngôi sao màu vàng, lại lấy ra bông hoa nhỏ tối hôm qua hái cùng với Thẩm Trạch.

“Cạch…cạch…cạch.” Đồng Thất gõ gõ mặt bàn, tựa hồ như đang suy nghĩ cái gì đó.

Không biết qua bao lâu sau, môi Đồng Thất mấp máy, sau đó một đoạn cành đào xuất hiện ở trên bàn.

Đồng Thất lấy ra môt con dao nhỏ, nhẹ nhàng cắt lấy một đoạn ngắn nữa. Sau đó đem cành đào vừa bị cắt kia cắm vào trong một bình hoa thủy tinh.

Giống như xảy ra phản ứng hoa học, cành đào chạm vào bông hoa nhỏ liền nhanh chóng hóa thành một bãi nước, nước kia rất nhanh ăn mòn bông hoa nhỏ, cho đến khi hai loại chất lỏng hòa tan vào cùng nhau.

Đồng Thất cầm lấy bình thủy tinh, lắc lắc một chút, sau đó dùng ngón cái bàn tay trái đặt lên ngón giữa.

Một lát sau, từ đầu ngón tay giữa chảy ra một giọt chất lỏng đỏ tươi, Đồng Thất mặt cũng tái nhợt vài phần.

Đồng Thất đem giọt chất lỏng giống như máu kia nhỏ vào trong bình, chất lỏng trong bình ‘phụt’ một tiếng biến thành màu vàng kim nhàn nhạt.

“Ngươi thật sự không tiếc.” Từ phía sau Đồng Thất truyền thanh âm mang theo một chút mị hoặc.

Đồng Thất lắc lắc bình thủy tinh, không nói gì.

Thanh âm kia khẽ cười một tiếng, sau đó nói: “Dùng đồ của ta, phải nói cho ta biết là muốn làm gì chứ?” Đồng Thất nói: “Ngươi không phải là đã biết rồi sao?” Qua một lúc thật lâu, thanh âm kia nói: “Ngươi thật là chơi không vui.” Đồng Thất thản nhiên mở miệng.

“Ta không phải là thứ để cho ngươi chơi đùa.” Thanh âm kia ngáp một cái, sau đó nói: “Đúng là người không thú vị, bất quá…vẫn là thực chờ mong.” Đồng Thất không nói lời nào, thanh âm kia cũng giống như là đã biến mất.

Cuối cùng, Đồng Thất đem bình thủy tinh nghiêng đi, sau đó đem một giọt chất lỏng đổ lên ngôi sao màu vàng.

Đồng Thất tính toán rất chuẩn xác, mỗi lần chảy ra là một giọt, không có chảy ra ngoài ngôi sao kia.

Một lượt vàng óng ánh lướt qua, ngôi sao màu vàng biến thành màu trắng.

Đồng Thất dùng nút đóng chặt bình thủy tinh, thuận tay đặt vào trong ngăn kéo bàn học.

Quỷ soa nhìn tay của mình, lại nhìn chân của mình, cảm động nói: “Cảm ơn đại nhân.” Đồng Thất không để ý nói: “Không có việc gì.” Quỷ soa nhìn sắc mặt Đồng Thất vô cùng tái nhợt, lo lắng nói: “Đại nhân……không thoải mái sao?” Đồng Thất lắc đầu.

“Ngươi đi về đi, bây giờ hãy còn là ban ngày.” Quỷ soa do dự một chút, sau đó nói: “Không cần giao dịch sao?” Đồng Thất mắt khép hờ, tựa vào trên ghế.

“Gì?” “Ta là nói…” Quỷ soa dừng một chút.

“Đại nhân không cần cùng ta giao dịch sao? Dù sao đại nhân cũng cần đến giao dịch……” Đồng Thất lắc đầu, mở mắt ra.

“Tiểu Hi là một phần trách nhiệm của ta.” Quỷ soa mê mang nhìn Đồng Thất.

Đồng Thất cười nhạt nói: “Nó là người của U Minh điện, mà ta thì phải có trách nhiệm đối với U Minh điện, tối thiểu hiện tại là như vậy. Nó xảy ra chuyện, vốn là ta phải phụ trách.” Quỷ soa gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, giống như hiểu được, lại giống như là không hiểu rõ.

Đồng Thất cười cười, cũng không giải thích.

“Trở về đi.” Một mạt kim quang lóe lên, ngôi sao may mắn màu trắng lại biến thành màu vàng.

Đồng Thất nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ánh mắt sâu thẳm.

“Ông nội, ông nội.” Tiểu Đồng Thất kéo kéo vạt áo lão nhân gọi.

Lão nhân xoa xoa đầu tiểu Đồng Thất, hỏi: “Có chuyện gì?” “Ông nội, vì cái gì chúng ta lại không dừng giao dịch được?” Đồng Thất mắt mở thật to, trong mắt tràn đầy khó hiểu.

Lão nhân sửng sốt một chút, đáp lại: “Bởi vì chúng ta cần giao dịch.” “Nhưng là, vì cái gì bạn bè của con không cần giao dịch. Giao dịch là cái gì chứ?” Tiểu Đồng Thất cúi đầu.

Lão nhân bế tiểu Đồng Thất lên, chỉ vào cây anh đào trong sân nói: “Thất nhi thích hoa kia sao?” Tiểu Đồng Thất gật đầu thật mạnh.

“Thất nhi thích.” Lão nhân cười cười, ở trong không khí vẽ một cái vòng, trong phút chốc cây anh đào tươi tốt dần dần héo tàn, rũ xuống, cuối cùng toàn bộ cây anh đào đều héo rũ.

Tiểu Đồng Thất mở to hai mắt, mê mang nhìn cây anh đào.

Lão nhân thản nhiên nói: “Thất nhi nhìn thấy cái gì?” Tiểu Đồng Thất cắn môi, nói: “Thất nhi thấy không còn hoa.” “Đúng.” Lão nhân thở dài.

“Hoa Thất nhi thích đã không còn. Nếu chúng ta không giao dịch, những thứ chúng ta thích đều sẽ giống như cây anh đào này, hiểu chưa?”