Edit: Mr.Downer

Lại Thuấn Niên ngồi ngay ngắn trên ghế sa lông trong phòng làm việc của Ôn Bạch Dụ, hắn ngồi bên cạnh anh, trước mặt bày ra một sấp văn kiện chỉnh tề cùng ba cái bánh ú. Ngồi đối diện bọn họ là một người đàn ông xa lạ. Tằng Chi Dịch đứng ở trước cửa, hai tay đặt trước ngực, chờ đợi bọn họ thảo luận ra kết quả.

Lại Thuấn Niên nuốt xuống một ngụm nước miếng, tự hỏi chính mình làm thế nào lại rơi vào trong hiểm cảnh nước sôi lửa bỏng như vậy.

Hôm nay là thứ hai, là ngày nghỉ của cửa tiệm, Lại Thuấn Niên dậy thật sớm, chạy ra chợ mua cá tươi cùng hoa quả, tiện thể mua luôn số lượng thịt cần dùng cho tuần sau.

Lần trước anh bỏ đi, ngừng buôn bán một khoảng thời gian, mấy người bán thịt nhân cơ hội tăng giá, khiến anh trở tay không kịp, còn bảo là do giá xăng giá điện tăng gấp đôi, nên họ cũng đành bất đắc dĩ thôi. Anh mới là người bất đắc dĩ đây, giá xăng giá điện còn chưa có tăng đâu! Bởi vì số lượng thịt không đủ cung ứng, Lại Thuấn Niên thật không dễ dàng xây dựng lại giao tình với một số người bán thịt khác, phí nhiều công sức làm quen với bọn họ.

Nói tóm lại, lúc Lại Thuấn Niên trở về trong cửa tiệm thì đã đến giờ cơm trưa. Anh mua ba cái bánh ú cùng một lúc, mang về nhà ăn. Nhưng Lại Thuấn Niên bất ngờ phát hiện Tằng Chi Dịch đang đứng trước cửa tiệm nhà anh, rõ ràng là đang chờ anh về.

“Sao cậu lại đến đây?” Lại Thuấn Niên bất ngờ.

“Sếp bảo tôi tới, mời cậu đến công ty một chuyến.” Tằng Chi Dịch cười nói với anh.

“Bây giờ hả? Đến công ty?” Lại Thuấn Niên kinh ngạc, nhưng vẫn làm ngoan ngoãn đi theo Tằng Chi Dịch.

Tằng Chi Dịch lái xe, dường như tâm trạng rất vui vẻ, tán gẫu cùng với Lại Thuấn Niên: “Cậu hôm nay ăn bánh ú à?”

“Ừ, cậu muốn ăn sao? Có thể cho cậu một cái.”

“Không cần, không cần, để cậu ăn tốt hơn, cần cho cậu lắm đó.”

“Cần cái gì?”

“Bảo tống [bǎo zòng], bảo trọng [bǎo zhòng]” (*)

(*) Bảo tống là bánh ú. Hai chữ trên phát âm tựa tựa nhau.

Cái gì thế? Nghe có vẻ không may mắn vậy! Lại Thuấn Niên có dự cảm xấu.

Tằng Chi Dịch mang anh vào công ty, nhân viên tiếp tân đứng dậy chào hỏi Tằng Chi Dịch. Hiện tại đang giờ nghỉ trưa, nhân viên quầy tiếp tân đang thay phiên nghỉ ngơi. Tằng Chi Dịch mỉm cười đáp lại, lôi kéo Lại Thuấn Niên, vội vã lên thang máy.

“Tại sao cậu cứ kéo tôi thế?” Lại Thuấn Niên không rõ, nhìn chằm chằm cánh tay bị kéo của mình.

“Tôi sợ cậu chuồn mất.”

“Rốt cuộc Ôn ca muốn làm gì? Cậu như thế khiến tôi hãi hùng đó!” Lại Thuấn Niên hoảng sợ nhìn anh ta, thử rút lại cánh tay của mình.

“Sợ cái gì, cũng không đem cậu đi bán đâu.” Tằng Chi Dịch nói xong, dừng lại một lúc, “Ạch ──, ít nhất không phải bán mình.”

Lại Thuấn Niên không hiểu nổi ý tứ của anh ta, vừa kinh vừa sợ, bị Tằng Chi Dịch mang vào phòng làm việc của Ôn Bạch Dụ.

Bên trong phòng làm việc liền tạo ra toàn bộ tình cảnh như bây giờ.

Mồ hôi Lại Thuấn Niên to như cái đấu chảy xuống. Sau khi người kia giới thiệu bản thân mình là luật sư, liền thông cổ họng một tiếng, như là mọi người đang đợi câu trả lời của mình. Lại Thuấn Niên cảm thấy rất áp lực, bụng đói kêu ục ục.

Ba cái bánh ú đặt trên bàn đang chờ anh đến ăn kia kìa.

Lại Thuấn Niên nuốt xuống một ngụm nước miếng, quyết tâm nhanh chóng giải quyết vấn đề trước mắt: “Anh làm ơn nói lại lần nữa giùm tôi, đây là muốn tôi ký cái gì?”

“Phần này là giấy tờ chuyển nhượng Lão Lại Đao Tước Diện của ngài, mời ngài chuyển nhượng cửa hàng lại cho Ôn tiên sinh. Đổi lại, Ôn tiên sinh sẽ chuyển tất cả bất động sản trên danh nghĩa của ngài ấy đến tên ngài. Chỉ cần ký tên đóng dấu là được, dùng dấu vân tay cũng được.”

Luật sư thuyết minh lại một lần nữa, anh ta có thể thấy Lại Thuấn Niên đang cảm giác không tin được, đang xác nhận lại trong lòng, cái này giống như đĩa bánh từ trên trời rơi xuống. Chuyện tốt như vậy, anh ta cũng muốn được trải qua một lần.

Anh ta đã đi điều tra cửa tiệm Lão Lại Đao Tước Diện kia, còn ăn thử một lần, bán phẩm không nhiều lắm, cảm giác tiệm mì này không có nhiều tiềm năng để phát triển. Thế nhưng sếp của anh ta lại muốn đổi tất cả bất động sản sủa mình để lấy tiệm mì nhỏ này, anh ta cảm thấy sếp mình điên rồi. Mà nghĩ tới nghĩ lui, quan hệ giữa sếp mình cùng người này rất đặc biệt, có lẽ làm như thế chỉ là muốn đối phương vui vẻ.

Lúc vạch ra bản hiệp ước bất bình đẳng này, anh ta cũng cảm thấy bất công thay cho sếp, muốn nói chỉ bán mì thôi mà đòi nhiều như thế, cũng quá tham lam đi.

Lại Thuấn Niên nghe rõ, gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi. Vậy thì, tôi sẽ không ký.”

Kiên quyết cự tuyệt.

Luật sư nghe xong, mặt ngoài duy trì bất động thanh sắc, trong lòng thì nhảy lên, thầm mắng đối phương được lợi mà ra vẻ không cần, còn muốn sĩ diện hơn sao!

“Tiểu Niên ──” Ôn Bạch Dụ mở miệng.

“Em sẽ không ký.” Lại Thuấn Niên kiền trì.

“Tiểu Niên cậu làm gì đấy, chỗ phòng ở kia của sếp có thể đổi cho cậu mấy tiệm mì tốt hơn nhiều. Điều kiện này quá có lợi cho cậu, tôi mà là cậu, tôi sẽ lập tức ký ngay!” Tằng Chi Dịch đứng bên cạnh khuyên anh. Tuy nói là như vậy, nhưng Tằng Chi Dịch cảm thấy xác suất Lại Thuấn Niên đáp ứng là rất thấp. Vì sợ người chạy mất, Tằng Chi Dịch còn đứng canh cửa, không khác gì cường hào, ác bá.

Tằng Chi Dịch từ chỗ Tiểu Mễ mới biết được, hoá ra nhiều năm qua, Tiểu Niên chưa từng đòi hỏi Ôn Bạch Dụ bất cứ cái gì, ngay cả tiền vay mượn để mở cửa tiệm cũng được trả đúng hạn mỗi tháng. Lại Thuấn Niên quả thật rất rõ ràng, đối với Ôn Bạch Dụ đều trong sạch, không ham muốn cái gì.

Hiện tại anh từ chối, ngược lại cũng nằm trong dự đoán. Tằng Chi Dịch biết, sếp anh cũng biết.

“Lão Lại Đao Tước Diện là tất cả của em, anh biết rõ như vậy nhưng vẫn muốn lấy đi?” Lại Thuấn Niên không dám tin, quay đầu nhìn Ôn Bạch Dụ, là hắn chủ đạo hết thảy.

“Không phải lấy đi, mà là trao đổi.” Ôn Bạch Dụ rõ ràng áy náy, nhưng cảm giác như đang giả vờ, “Sau khi chuyển tới danh nghĩa của anh, cũng sẽ không có bất kỳ thay đổi nào, anh chỉ nắm quyền sở hữu nó mà thôi.”

Lại Thuấn Niên đập bàn một cái, phát ra một tiếng ‘bộp’ thật to, khiến cho tất cả đều giật mình.

Luật sư có chút không hiểu tình huống của bọn họ bây giờ, mà hiển nhiên, tình nhân của sếp rõ ràng không muốn ký cái hiệp ước này.

“Anh bằng lòng dùng tất cả mọi thứ, để đổi lấy tiệm mì với em.”

“Tại sao? Đột nhiên lại ──”

Lại Thuấn Niên hỏi ra thắc mắc của luật sư.

“Bởi vì anh tin, như thế em sẽ không rời khỏi anh.”

“Em, em vốn không nghĩ sẽ rời khỏi anh.” Lại Thuấn Niên nhìn người xung quanh một chút, vẻ mặt thoáng đỏ lên, ở trước mặt mọi người thừa nhận chuyện như vậy vẫn rất ngại ngùng.

“Nhưng không thể phủ nhận là em cũng đã từng nghĩ tới.”

Ừm, anh cũng từng nghĩ tới, nhưng mà sao có thể coi đây là lý do được!

“Anh không thể cho em cơ hội để nghĩ như thế, không cho phép em dễ dàng rời khỏi anh. Anh không tin hôn nhân, gia đình anh chính là một ví dụ, anh muốn một sự bảo đảm tuyệt đối. Đây chính là biện pháp tốt nhất anh nghĩ ra. Anh có tiệm mì của em, em sẽ không thể rời bỏ anh.” Ôn Bạch Dụ giải thích, ý của hắn chính là như vậy.

Lại Thuấn Niên rất khó chịu, một mặt đau lòng cho vết thương tâm lý do gia đình gây ra của Ôn Bạch Dụ, một mặt vừa tức vì hắn đối xử với anh như thế.

Qủa thực, Lão Lại Đao Tước Diện ở trên tay Ôn Bạch Dụ, Lại Thuấn Niên cả đời này cũng không thể ly khai hắn.

“Tiểu Niên, em đáp ứng anh đi.” Ôn Bạch Dụ nắm chặt tay trái của anh, thái độ khẩn cầu, van xin anh.

Không để ý những người khác đang có mặt tại đây nghĩ như thế nào, Ôn Bạch Dụ cứ như vậy hạ mình xuống với anh.

Lại Thuấn Niên suýt chút nữa muốn khóc, nếu anh không ký, tất cả mọi người ở đây sẽ không rời đi, anh căn bản là không có quyền lựa chọn. Rõ ràng người như thế thật đáng ghét, lại làm cho anh vừa yêu vừa hận.

“Anh thật sự quá đáng mà.”

“Xin lỗi. Anh sẽ hết sức bồi thường lại cho em.”

Lại Thuấn Niên cầm bút lên, ký tên xuống, in dấu tay. Lão Lại Đao Tước Diện từ nay không thuộc về anh nữa, thật sự sầu não làm cho người khác muốn khóc mà, nhưng cũng đồng thời, không hiểu đâu ra anh lại được thêm vài căn nhà.