Edit: Mr.Downer

Lại Thuấn Niên cảm thấy rất phiền muộn, hai tình nhân Ôn gia cùng chung sống dưới một mái hiên, còn phải xem chừng nhau, nhân sinh thực sự là tạo hoá trêu người.

Kỷ Vũ Húc cực kỳ thích tìm anh kiếm chuyện, nhưng trong cái rủi có cái may, gần đây y nhận một dự án lớn, mỗi ngày bận rộn từ sáng đến tối, cơ hội hai người chạm mặt nhau cũng giảm, nên cũng ít phát sinh cãi nhau.

Bất tri bất giác một tuần lễ đã trôi qua, Lại Thuấn Niên còn tiếp tục ở lại trong biệt thự, thỉnh thoảng nhìn tin tức, chờ bão táp ngày một qua đi. Thế nào sự việc cũng đều đã một tuần lễ, trên tin tức vẫn còn đăng tin phong lưu của Ôn gia? Nhìn một tin khác, cái này thì truy đến tận nhà anh họ của Ôn Bạch Dụ.

Lại Thuấn Niên nhàm chán, ngáp một phát thật to, tắt ti vi lên lầu nghỉ ngơi.

Mặt khác, vẫn còn một người kiên nhẫn tìm kiếm, Ôn Bạch Dụ hầu như lật tung cả thành phố, cũng chưa có tin tức của Lại Thuấn Niên. Cho nên hắn quyết định động đao lên mẹ mình, điều tra hết thảy tài sản trên danh nghĩa của bà, bất ngờ phát hiện rất nhiều chỗ hở, do mẹ hắn tiêu xài móc sạch.

Dưới cơn nóng giận, Ôn Bạch Dụ rút đao chém nước, cắt đứt nguồn tài chính của mẹ hắn, chỉ kém không đóng băng tài sản của bà ta.

Một ngày, Trịnh phu nhân đòi tiền với kế toán công ty, không chỉ bất ngờ nghe tin kế toán ban đầu đã bị sa thải, còn bị từ chối đưa tiền. Sau khi hỏi rõ nguyên nhân, Trịnh phu nhân phát hoả một trận với kế toán mới, sau đó liền gọi điện cho Ôn Bạch Dụ, chất vấn hắn.

“Con có ý gì đây!”

“Chỉ là đình chỉ hành vi tham ô công khoản của mẹ mà thôi. Hay là chúng ta gặp nhau trên toà vậy?”

“Ta là mẹ con, sao con có thể đối xử với ta như vậy!”

“Mẹ nên vui mừng vì tôi không có trực tiếp tố giác mẹ.” Ngữ khí của Ôn Bạch Dụ rất lạnh, mà hắn thật sự sẽ làm thế.

Trịnh phu nhân nhất thời nghẹn lời, mạnh mẽ cúp điện thoại.

Sau đó, trò khôi hài của gia đình danh môn cứ như vậy xảy ra.

Sau khi Trịnh phu nhân cúp điện thoại, bản thân liền trực tiếp giết tới trụ sở công ty Ôn gia, ra lệnh cho tiếp tân yêu cầu Ôn Bạch Dụ xuống dưới. Ở bên ngoài, các phóng viên vốn cắm chốt chờ trò hay, toàn bộ tin tức như ra đa khai hoả, nhắm về hướng Trịnh phu nhân, ghi lại toàn bộ mọi chuyện. Không lâu sau, Ôn Bạch Dụ nhẹ nhàng xuất hiện, Trịnh phu nhân giống như bị điên, hung dữ, lộn xộn đánh hắn.

Ôn Bạch Dụ bắt lấy cánh tay của Trịnh phu nhân, hô to gọi bảo vệ, đưa người khỏi công ty.

Trịnh phu nhân trước khị bị bắt rời đi, chỉ tay vào Ôn Bạch Dụ rêu rao lên: “Tao là mẹ mày, mày lại đối xử với tao như vậy! Chỉ vì một thằng đàn ông, mà mày đối xử với tao như thế! Mày với cha mày đều là một dạng tàn nhẫn bạc tình! Buông tao ra! Buông tao ra!”

Tất cả mọi người tận mắt chứng kiến một màn này đều choáng váng.

Này không khỏi quá hoang đường.

Kỷ Vũ Húc nhìn thấy tin này, không chút nào nể tình, cười nghiêng ngửa tại chỗ, ôm bụng lăn lộn sang trái sang phải trên ghế sa lông, rồi kêu Lại Thuấn Niên mau tới xem.

Lại Thuấn Niên đi tới, nhìn thấy hình ảnh Ôn Bạch Dụ bị đánh không ngừng phát lại trên tin tức, anh nhìn người đàn ông trên màn hình, không tự chủ mà lẩm bẩm: “Gầy.”

“Gầy?” Kỷ Vũ Húc đi vào, nghe thấy Lại Thuấn Niên lầm bầm. Y nhìn chằm chằm vào người trong tin tức, một lúc sau, liền cảm thấy Lại Thuấn Niên rất kỳ quái, cái gì gầy hay không gầy, sau bộ tây trang căn bản là không thể nào thấy được.

“Tôi nói anh có phải hay không tự tin vào bản thân quá, anh cho rằng anh trốn đi mấy ngày, đối phương liền sẽ vì anh ăn không ngon ngủ không yên, từ từ gầy gò hay sao? Ha, không khỏi mắc cười quá!” Kỷ Vũ Húc hừ nói, còn cười vài tiếng, ánh mắt khinh bỉ nhìn Lại Thuấn Niên.

Lại Thuấn Niên nhìn chăm chú vào ti vi, không lên tiếng.

Kỷ Vũ Húc dời tầm mắt trở lại màn hình, đợi đến khi người dẫn chương trình nói về một tin khác, mới nghe thấy tiếng Lại Thuấn Niên trả lời.

“Dù là vì nguyên nhân gì, anh ấy quả thực gầy đi rất nhiều.” Lại Thuấn Niên nói xong liền vào nhà bếp, bỏ bánh bao thỏ đậu đỏ anh làm vào hộp nhựa, giao cho người giúp việc, khẩn cầu đối phương giúp đỡ.

“Có thể làm phiền cô giúp tôi đưa cái này cho Ôn Bạch Dụ được không?”

“Chuyện này….” Đối phương lộ ra vẻ mặt khổ sở.

Kỷ Vũ Húc đi tới, nghe thấy bọn họ nói chuyện, mở miệng: “Tôi nói thật kỳ quái, mấy ngày hôm nay anh đều luôn làm bánh bao, thì ra là lấy lòng kim chủ. Hừ, rất tận tuỵ với nghề nghiệp nha.”

Lại Thuấn Niên không để ý tới lời châm chọc của đối phương, bưng hộp nhựa, hi vọng đối phương cầm lấy.

“Kỷ tiên sinh….” Nữ giúp việc nhìn cái hộp, cô không có cách nào làm chủ, bèn xin chỉ thị nên làm thế nào của Kỷ tiên sinh.

“Tôi giúp anh đưa.” Kỷ Vũ Húc xung phong nhận việc, cầm lấy hộp nhựa của Lại Thuấn Niên.

Lại Thuấn Niên hơi cau mày, nhưng lại nhanh chóng thư thái, ai đưa đều được, không sao.

“Cảm ơn, vậy thì làm phiền cậu.” Lại Thuấn Niên buông tay, lại hỏi: “Chỗ này còn nhiều lắm, cậu muốn ăn không?”

“Tôi chả thèm!” Kỷ Vũ Húc một mặt ghét bỏ.

Không ăn thì thôi. Lại Thuấn Niên không để trong lòng, cầm lấy một con thỏ nhỏ, ăn một cái.

Kỷ Vũ Húc liền ra ngoài đem đồ đến cho Ôn tổng trong cùng một ngày. Bởi vì thân phận là bạn bè của Ôn tổng, tiếp tân cũng nhận ra Kỷ Vũ Húc, liền thông báo một tiếng, để y lên trên.

Kỷ Vũ Húc gõ cửa phòng làm việc, bên trong một tiếng trả lời, y mới mở cửa đi vào.

“Có việc?” Ôn Bạch Dụ hỏi thẳng vào vấn đề.

“Tôi mang lễ vật đến cho anh đây.” Kỷ Vũ Húc đã quen với cách thức trả lời ngắn gọn của Ôn Bạch Dụ, đây cũng là một trong những điểm mê người của hắn. Y đặt hộp nhựa trong túi lên bàn: “Đoán xem ai đưa cho anh.”

Ôn Bạch Dụ từ trong văn kiện ngẩng đầu, nhìn hộp nhựa một chút, hắn liếc mắt một cái liền nhận ra thủ pháp tạo dáng bánh thỏ đặc biệt của Lại Thuấn Niên, thao tác không đủ tỉ mỉ, thật sự không đẹp, lại còn xiêu xiêu vẹo vẹo.

Kỷ Vũ Húc nhìn chằm chằm Ôn Bạch Dụ. Trong nháy mắt Ôn Bạch Dụ lộ ra biểu tình nhu hoà, lọt vào đáy mắt của y, khiến cho y cảm thấy khó chịu.

“Em ấy hiện tại ở chỗ của cậu?” Ôn Bạch Dụ tay cầm bút bỏ xuống, sắc mặt khôi phục vẻ lạnh nhạt bình thường, nghiêm túc đối mặt với vị khách đặc biệt Kỷ Vũ Húc này.

“Anh nói ai đang ở chung với tôi?” Kỷ Vũ Húc giả ngu.

“Lại Thuấn Niên.”

Kỷ Vũ Húc hừ cười: “Anh ta nói anh gầy, còn nhờ tôi mang bánh bao cho anh. Mà tôi thấy anh rõ ràng sống rất tốt, không có cái gì thay đổi a.”

Ôn Bạch Dụ không tiếp lời.

“Khư, không có gì. Đồ cũng đưa rồi, tôi đi đây.” Kỷ Vũ Húc tự chuốc lấy nhục, phản ứng của Ôn Bạch Dụ rất bình tĩnh. Kỳ thực, trong lòng y đang rất sảng khoái, xem ra Lại Thuấn Niên tự đề cao mình quá, còn tưởng rằng bản thân quan trọng bao nhiêu.

Ôn Bạch Dụ biết rõ Lại Thuấn Niên đang ở tại chỗ y, nhưng cũng không hỏi thăm xem anh ta có sống tốt không.

Lại Thuấn Niên cũng chỉ tầm thường thôi.

Nhưng lại rất mâu thuẫn, vẻ mặt Ôn Bạch Dụ khi nhìn thấy bánh bao thỏ lại rất ôn nhu, không giống như diễn kịch.

“Khoan đi đã, cậu đem đồ về đi.”

Kỷ Vũ Húc bĩu môi, cầm lấy hộp nhựa.

“Nói cho em ấy biết, không thấy em ấy, tôi không muốn ăn.”

Kỷ Vũ Húc sững sờ: “Này, không phải chứ?”

Đừng nói thật sự là vì Lại Thuấn Niên nhé.

“Cậu có thể đi rồi.” Ôn Bạch Dụ đuổi người.

Kỷ Vũ Húc cảm thấy thế giới này quá ảo diệu, ôm lấy hộp nhựa, mờ mịt trở về biệt thự.

Lại Thuấn Niên nhìn thấy Kỷ Vũ Húc mang về hộp nhựa còn nguyên, trong tâm đều chùm xuống.

“Anh ấy không nhận sao?” Lại Thuấn Niên hỏi, tuy đáp án đã rõ ràng.

“Anh ta nói không nhìn thấy anh, anh ta không muốn ăn.” Kỷ Vũ Húc đặt hộp nhựa trên bàn kính ghế sa lông, đánh giá Lại Thuấn Niên từ trên xuống dưới. Kỷ Vũ Húc cũng không cảm thấy được Lại Thuấn Niên là báu vật nghiêng nước nghiêng thành gì, tướng mạo bình thường, vóc người tầm trung, là một người bình thường thôi.

“Ai, tôi nói anh, kỹ xảo trên giường của anh rất tốt sao?”

“Cái gì?” Lại Thuấn Niên kinh ngạc.

“Nếu không tôi với anh làm một lần đi, sẵn tiện để cho tôi sảng khoái một chút.” Kỷ Vũ Húc đề nghị. Tuy rằng y cảm thấy mình không thể dậy nổi dục vọng với Lại Thuấn Niên, nhưng đàn ông lại là động vật cảm quan.

“Xin đừng nên đùa kiểu này.” Lại Thuấn Niên nghiêm túc từ chối.

“Ha, anh còn vì người ta thủ thân như ngọc. Thật ghê gớm, hay là anh sợ người giúp việc dèm pha, vậy anh có thể yên tâm, người ở nơi này sẽ không nói lung tung.” Kỷ Vũ Húc khuyên bảo, từng chút áp sát Lại Thuấn Niên.

Lại Thuấn Niên sợ hãi cầm lấy hộp nhựa, trốn về phòng của mình, đem cửa khoá trái, tự giam mình ở trong khu vực an toàn.

Tiếng cười to của Kỷ Vũ Húc trong phòng khách xuyên qua tường, truyền tới lỗ tai anh. Anh lúc này mới biết, mình bị người ta đùa giỡn.

Buổi tối hôm đó, Lại Thuấn Niên không đi ra ăn tối, trốn trong phòng, ăn bánh bao thỏ mình làm.

Hai giờ sáng, nhân lúc mọi người đang ngủ say, Lại Thuấn Niên lặng lẽ ra khỏi phòng, đi đến phòng khách, ngồi trên ghế sa lông, nhìn chằm chằm cái điện thoại đặt trên bàn một lúc. Sau đó anh mới lấy dũng khí cầm máy, bấm gọi một dãy số vô cùng quen thuộc. Lại Thuấn Niên nơm nớp lo sợ mà nghe tiếng chuông, thật sự lo lắng nếu đối phương đã ngủ, như vậy tuỳ tiện gọi tới thì sẽ quấy rầy đến hắn.

Nhưng anh chỉ lo lắng thái quá, tiếng chuông reo hai lần liền được bắt máy.

Cả hai bên đều không mở miệng trước, Lại Thuấn Niên cảm giác bầu không khí đang bị đông cứng.

“Ôn ca, là em.” Lại Thuấn Niên lên tiếng chào, không biết vì cái gì mà tim đập đến lợi hại khiến anh không khỏi cảm thấy căng thẳng.