Edit: Mr.Downer

Lại Thuấn Niên hít sâu một lần nữa, trấn định lại tâm lý, nói với bà: “Tiền không cần, tôi còn nợ Ôn Bạch Dụ một khoản tiền.”

“Tốt lắm, chuyện của hai đứa, ta cũng không thể nhúng tay quá nhiều, trước hết cứ như vậy đi.” Trịnh phu nhân sảng khoái, thu hồi tờ chi phiếu, sau khi sửa sang xong, đứng dậy rời khỏi.

Lại Thuấn Niên mù mịt, đưa người đến cửa. Trịnh phu nhân không cần anh hộ tống, anh trơ mắt nhìn người rời đi. Một lúc lâu sau đó, anh mới lấy lại tinh thần, đóng cửa lại.

Lại Thuấn Niên trở lại phòng khách, ngồi vào ghế sa lông, anh mời Trịnh phu nhân trà và nước, một ly bà cũng không uống. Lại Thuấn Niên chậm rãi nằm xuống, cảm giác như vừa bị đánh bại.

Khó có thể dùng lời để diễn tả cảm giác vô lực đang kéo tới, Lại Thuấn Niên rất muốn khóc.

Anh quả nhiên không nên bước vào cái thế giới kia, anh chẳng qua chỉ là tham gia một cái tiệc rượu, liền bị người đánh hồi lại nguyên hình.

Mười mấy năm luyến ái, thế nhưng trong mắt người khác chỉ là quan hệ tình nhân bị bao dưỡng.

Anh vốn cho là dù người khác nghĩ thế nào, anh cũng không quan tâm, chuyện giữa bọn họ, chính bọn họ rõ ràng là tốt rồi.

Nhưng giờ mới biết, anh căn bản không phải không để tâm.

Anh cũng không biết nguyên nhân mình để tâm, làm mình khổ sở chính là lời giải thích của Trịnh phu nhân về quan hệ của hai người. Nếu Ôn Bạch Dụ kết hôn, bọn họ cũng có thể tiếp tục bên nhau.

Đây chính là chuyện anh không muốn phát sinh nhất, nếu nó thật sự xảy ra, anh tình nguyện kết thúc mối quan hệ này với Ôn Bạch Dụ.

Một chút tự tôn của anh đều bị hao mòn không còn như xưa, khiến anh muốn mang theo vết thương của mình mà rời khỏi người anh yêu nhất.

Di động của anh vang lên, nhưng anh không muốn nhận. Điện thoại của anh chỉ lưu số của hai người, một là của Tằng Chi Dịch, một là của Ôn Bạch Dụ. Hiện thời, anh không muốn đối mặt với hai người kia.

Nhưng đối phương rất cố chấp, tiếng chuông đứt đoạn đã biến mất lại một lần nữa vang lên, liên tiếp năm lần, Lại Thuấn Niên không chịu nổi tiếng chuông ồn ào, đứng dậy tìm điện thoại. Trong phòng ngủ, anh tìm thấy di động của mình, nhìn vào màn hình hiển thị, là Ôn Bạch Dụ gọi điện thoại tới.

Lại Thuấn Niên hít sâu một cái rồi thở ra, nhận điện thoại: “Này? Ôn ca?”

“Mẹ tôi đến tìm em?”

“Ừm.” Lại Thuấn Niên gật đầu, nhưng rõ ràng đối phương sẽ không thấy động tác của anh.

“Làm khó dễ em sao?”

“Không có.”

Một lần nữa rơi vào trầm mặc.

Lại Thuấn Niên mở miệng trước: “Chuyện của chúng ta bị báo chí đào ra.”

“Ừm.”

Ôn Bạch Dụ đơn giản trả lời, làm cho Lại Thuấn Niên muốn hỏi ngược lại xem hắn có quyết định gì không.

Nhưng anh không mở miệng được, anh sợ sệt đáp án của Ôn Bạch Dụ.

“Mẹ anh khuyên em trốn đi một trận, chờ mọi chuyện qua.”

“Ừm.” Ôn Bạch Dụ trả lời, sau đó còn nói: “Buổi trưa cùng nhau dùng bữa đi, tôi mang thức ăn đến.”

“Ôn ca, anh nghĩ… quan hệ của chúng ta, rốt cuộc là quan hệ gì?” Lại Thuấn Niên mê muội đem lời nói ra khỏi miệng. Vừa nói ra, anh liền hối hận, mình không nên ngốc như thế, hỏi một câu thật ngu xuẩn.

Giống như dẫm lên mìn, muốn nổ tung, anh nên làm thế nào, anh còn có thể giống như vậy nói chuyện đàng hoàng với Ôn Bạch Dụ hay sao? Lại Thuấn Niên tự giác phát hiện chính mình không có bụng dạ rộng rãi như thế, lấy lại tinh thần, phát hiện tay mình đã tự ý kết thúc cuộc gọi.

Chuông điện thoại không ngừng vang lên, giục anh mau chóng bắt máy. Lại Thuấn Niên cảm giác lá gan của mình đang bị mài mòn từng chút một bởi tiếng chuông, anh hoang mang tắt nguồn điện thoại. Thế giới lại yên tĩnh.

Lại Thuấn Niên không dám ở lại, giống như chạy trốn mà rời khỏi đây, anh muốn nhanh chóng trở về địa bàn của chính mình. Lại Thuấn Niên vừa mới ra khỏi thang máy liền bị phóng viên đứng chờ ngoài cửa doạ sợ, thân thể sững sờ. Nhân viên quản lý vội vã đến chỗ anh, tự nhiên biết tình huống hiện giờ, chủ động hỏi anh có cần gọi taxi không.

Lại Thuấn Niên bị động gật đầu, bảo vệ chung cư một trước một sau che chở đưa anh lên xe. Lại Thuấn Niên một lúc lâu sau vẫn không kịp phản ứng.

Tài xế hỏi anh địa điểm anh muốn đến lần thứ ba, anh mới hoàn hồn, nói ra địa chỉ quán mì của mình.

Lão Lại Đao Tước Diện cũng hoàn toàn bị người vây quanh, cửa sau cũng không được buông tha, anh biết mình cũng không trở về được.

“Hiện tại nên làm sao đây?” Tài xế đi vòng quanh tiệm mì một vòng, hành nghề nhiều năm, cũng là người từng trải, quay đầu hỏi lại hành khách tiếp theo muốn đi đâu.

“Tài xế, làm phiền chú đưa tôi đến địa chỉ này.” Lại Thuấn Niên không thể làm gì khác hơn là đem địa chỉ của Trịnh phu nhân đưa cho tài xế, anh xem chỗ đó như nơi chạy trốn cuối cùng. Anh không hề cảm thấy vui vẻ khi phải dùng đến nơi đó, chỉ cảm thấy tuyệt vọng, đường cùng mạt lộ.

Qủa nhiên, anh vẫn quá ngây thơ rồi.

Lại Thuấn Niên không ngừng nhìn cảnh vật phía sau, thực sự không nhịn được đau đớn, khom lưng dấu mặt trong hai tay, khóc lên.

Nếu như Ôn Bạch Dụ mở miệng phủ định quan hệ của bọn họ, anh nhất định sẽ muốn chết đi.

Bởi vì anh thương hắn rất nhiều, yêu đến nỗi dâng lên toàn bộ bản thân, đến mức chính anh còn cảm thấy sợ hãi.

Thật con mẹ nó bất lực.

Tài xế vững vàng lái xe, nghe tiếng khóc khàn khàn của Lại Thuấn Niên, lúc tới nơi, khuyên anh một câu: “Chàng trai trẻ, cuộc sống còn dài, đừng nghĩ chính mình sẽ không vượt qua được.”

Lại Thuấn Niên sững sốt một lúc, gật đầu, trả tiền, xuống xe. Địa chỉ Trịnh phu nhân đưa cho anh là một toà biệt thư tư nhân nằm ở trên núi.. Lại Thuấn Niên bấm chuông mời người mở cửa, tuy rằng anh có chìa khoá, nhưng bấm chuông có thể nhắc nhở người trong nhà có khách tới.

Lại Thuấn Niên đứng tại ngoài cửa một lúc lâu, cửa lớn mới mở, để anh tự đi vào. Lại Thuấn Niên cảm giác có chút ngoài ý muốn, khi anh đi đến cửa chính của biệt thự, bên trong có người mở cửa ra. Lại Thuấn Niên sau đó nhận ra đối phương, lại cảm thấy không có như vậy ngoài ý muốn.

Nhà thiết kế Kỷ Vũ Húc đứng ở cửa biệt thự, trừng người mới đến, một lúc lâu, mới mời người đi vào.

Lại Thuấn Niên cảm thụ được địch ý của Kỷ Vũ Húc, rõ ràng là bất mãn, dựa vào nét mặt biến hoá rất nhỏ cùng với động tác đóng cửa lại rất thô lỗ của y. Lại Thuấn Niên đi vào trong biệt thự, không có tâm trạng đánh giá bày biện bốn phía.

“Trịnh phu nhân đã nói với tôi, khoảng thời gian này cho anh đến ở tạm chỗ của tôi, sau khi hết chuyện thì anh có thể trở về chỗ của mình.” Kỷ Vũ Húc lướt qua người Lại Thuấn Niên, vừa đi vừa nói, không quan tâm cảm nhận của anh.

“Nơi này bình thường sẽ có người giúp việc phụ trách sinh hoạt hàng ngày, anh có vấn đề gì cứ tìm bọn họ.” Kỷ Vũ Húc chỉ về phía một nữ giúp việc đang cung kính chào hỏi bọn họ ở một bên.

Sau khi nhìn thấy người giúp việc, Lại Thuấn Niên mới biết Kỷ Vũ Húc đặc biệt đến giúp anh mở cửa, này tính là lịch sự hay không lịch sự? Lại Thuấn Niên cũng không rõ lễ tiết của gia đình giàu có là như thế nào, cũng không có ý định truy cứu.

“Tôi dẫn anh đi xem phòng.” Kỷ Vũ Húc lên lầu, mặt lạnh nhìn anh, giục anh mau theo sau.

Lại Thuấn Niên cùng người xách túi lên lầu hai, phòng của anh rất lệch, có chút xa, nhưng may là trong phòng có phòng tắm riêng, ngược lại cũng không có cái gì bất tiện.

“Nói chung là như vậy, chỗ khác anh tự mình xem đi.” Kỷ Vũ Húc giới thiệu cũng đã giới thiệu xong, không còn việc gì nữa, liền xoay người rời đi.

“A, Kỷ tiên sinh… cảm ơn cậu.” Lại Thuấn Niên nhanh chóng cảm ơn y.

Kỷ Vũ Húc đang tính rời khỏi, một chân bước khỏi phòng, lại nghe thấy Lại Thuấn Niên cảm ơn mình, cả người như một cây đuốc sắp bốc cháy, quay đầu lại bạo phát.

“Tôi nói anh có thể đừng có quá kỳ quái như thế hay không!”

Lại Thuấn Niên sững sờ, kinh ngạc nhìn Kỷ Vũ Húc nổi trận lôi đình.

“Anh thấy tôi xuất hiện ở đây, không cảm thấy kỳ quái sao? Anh lẽ nào không có chút tò mò à! Không sai! Tôi chính là bò không nổi lên giường của Ôn Bạch Dụ, liền bò lên giường Trịnh phu nhân, mẹ của anh ta! Bây giờ còn bị bà ta bao dưỡng! Nếu anh muốn châm chọc tôi thế nào, thì cũng không cần nghẹn trong lòng! Thế nhưng tôi cho anh biết, tình huống của anh so với tôi cũng chẳng tốt hơn đâu! Chính anh cũng bị Ôn Bạch Dụ bao dưỡng, bây giờ mọi chuyện đã bại lộ! Tôi chống mắt nhìn xem cuộc sống tốt đẹp của anh đến khi nào mới chấm dứt đây, Ôn Bạch Dụ cũng nên chủ động kết thúc mối quan hệ với anh đi là vừa!” Kỷ Vũ Húc nói không lựa lời, từng lời của y tàn nhẫn chỉ trích Lại Thuấn Niên, cũng tự châm chọc chính bản thân mình.

Lại Thuấn Niên nghe xong mà kinh ngạc đến ngây người, ngốc ngốc nhìn Kỷ Vũ Húc oán giận, đợi đến khi Kỷ Vũ Húc nói xong, trong đầu anh mới bắt đầu tiêu hoá lại mớ tin tức vừa nghe thấy.

Anh chỉ bắt được một khúc mấu chốt, quan hệ của Kỷ Vũ Húc cùng Trịnh phu nhân là quan hệ bao dưỡng và bị bao dưỡng. Chẳng trách trong toà biệt thự tư nhân của Trịnh phu nhân, lại có thể nhìn thấy Kỷ Vũ Húc.

“Anh làm gì đó, nói một câu coi!”

“Tôi, tôi không biết nên nói cái gì….” Lại Thuấn Niên trả lời y.

“Anh! Chỉ cái dạng này của anh, tôi thực sự không hiểu Ôn Bạch Dụ rốt cuộc coi trọng chỗ nào của anh! Hay là kỹ xảo của anh trên giường cực kỳ tốt? Đặc biệt có thể thoả mãn anh ta?” Kỷ Vũ Húc châm chọc.

“Khả năng á. Kỹ xảo có tốt hay không tôi cũng không dám nói, nhưng anh ấy quả thật rất hài lòng.” Lại Thuấn Niên trả lời câu hỏi của Kỷ Vũ Húc, anh kỳ thực không muốn cùng người này xung đột.

Nói xong câu này, Kỷ Vũ Húc hoàn toàn câm nín, cuối cùng phát hiện ra không có cách nào để giao tiếp với đối phương. Y quay người, tức giận bước đến phòng khách.

Lại Thuấn Niên đình trệ một lúc, đóng cửa lại, nằm trên giường, ngẩn người ra.

“Tôi chống mắt nhìn xem cuộc sống tốt đẹp của anh đến khi nào mới chấm dứt đây, Ôn Bạch Dụ cũng nên chủ động kết thúc mối quan hệ với anh đi là vừa!”

Lời nói của Kỷ Vũ Húc, làm cho trái tim anh mơ hồ cảm thấy đau đớn.

Sẽ không.

Ôn Bạch Dụ sẽ không kết thúc mối quan hệ với anh.

Lại Thuấn Niên chợt chột dạ.