Edit: Mr.Downer

Lại Thuấn Niên thức dậy thật sớm, sau khi đánh răng rửa mặt chải đầu, anh ngáp dài một hơi, đi xuống dưới lầu. Lầu dưới là cửa tiệm của anh, mấy năm trước anh cố gắng tích đủ tiền, lại mượn một chút từ người yêu, gom góp lại mở được cửa hàng này. Người yêu của anh bảo muốn chúc mừng anh có được cửa tiệm của riêng mình, lại còn tìm cho anh trang trí, tu chỉnh cửa hàng cho ra hình ra dáng, sạch sẽ, và đơn giản.

Lại Thuấn Niên không biết người yêu anh tốn hết bao nhiêu tiền để trang trí lại cửa hàng, nhưng thấy cửa tiệm nhà mình sạch sẽ lại sáng sủa, anh đặc biệt cảm kích người yêu mình trong lòng. Thầm gọi đối phương một tiếng là đại cổ đông, hoặc có lúc khoa trương sẽ gọi đối phương là ông chủ.

Lại Thuấn Niên vốn chuyên bán mì xe đẩy trên vỉa hè, anh mua nhà mở quán chính là hy vọng khách quen đến ăn có thêm chỗ ngồi để dùng cơm, mặt khác khách mới đến thấy trong tiệm có đông thực khách, cũng sẽ tò mò đến quán anh ăn thử.

Vả lại, có được một cửa hàng mặt tiền đều là mục tiêu của những người bán quán vỉa hè, anh cũng không ngoại lệ.

Kỹ thuật làm mì nhà anh đều được truyền thụ hết cho đời thứ ba là anh, cho tới nay đều buôn bán bằng một xe mì đẩy. Tiền tích góp của ông anh, ba anh, và của anh, cùng với tài trợ của người yêu mình, cuối cùng cũng mua được một cửa hàng có mặt tiền.

Lại Thuấn Niên rất quan tâm đến cửa tiệm nhỏ nhà mình, mỗi buổi sáng anh đều vệ sinh quét tước, rồi đi chuẩn bị bột làm mì, tất cả đều là tự làm tự bán tại chỗ, một chút đều không được qua loa. Khách hàng có thể đập bát, nhưng anh không thể đập vỡ biển hiệu ba đời nhà anh, cho dù là biển hiệu này mới có thể chính thức treo lên lúc anh mua được cửa tiệm.

Lão Lại Đao Tước Diện. (*)

(*) Tên biển hiệu của nhà Lại Thuấn Niên, nghĩa là Mì cắt ông Lại.

Lại Thuấn Niên giữ lại sạp bán mì ba đời của nhà anh, chỉ dùng xe mì đẩy để làm mì, còn cửa hàng thì để thực khách có chỗ ngồi. Người yêu anh từng hỏi, tại sao không dùng nhà bếp trong tiệm, ít nhất còn có máy điều hòa. Chỉ là Lại Thuấn Niên cảm thấy xe mì dùng cũng tốt, vả lại anh cũng quen rồi. Thời điểm anh còn nhỏ, chính là chạy theo bên xe mì nhà mình, cho đến khi cha anh ngã bệnh, anh không thể không tiếp nhận xe mì, cả ba đời đều là dựa vào xe mì này, phải đem nó làm vật trang trí kỉ niệm, anh rất luyến tiếc.

Lại Thuấn Niên nhào bột mì, lại đun nước lèo hầm xương, nhà anh bán hai loại mì: mì nước và mì khô. Nước lèo dùng cho mì nước là nước lèo hầm với xương, còn tương dùng cho mì khô là tương gia truyền đặc chế. Từ đó đến giờ, mì khô nhà anh bán chạy hơn so với mì nước. Nhưng anh chế biến nước lèo cũng không qua loa, Lại Thuấn Niên không phải là loại người có cơ hội sẽ đầu cơ trục lợi, cho nên người khác dạy sao anh liền làm vậy. Một khi làm chính là làm cả đời, làm từng bước, tuân theo lời dạy của trưởng bối.

Tiệm nhà anh mở cửa lúc mười giờ sáng, vửa mở cửa không lâu, đã có điện thoại gọi tới của dân đi làm hoặc học sinh ở gần đây muốn đặt trước đồ ăn, đợi đến giữa trưa sẽ trực tiếp đến quán ăn, hoặc mua mang về. Lại Thuấn Niên nhận năm đơn đặt chỗ trước, mỗi đơn ít nhất bảy suất ăn, đến mười một giờ thì không nhận đặt đồ ăn qua điện thoại, bắt đầu chuẩn bị bán hàng.

Cửa tiệm chỉ có một mình anh, vừa tiếp điện thoại vừa nhận đơn hàng nên để chắc chắn mình không bỏ lỡ đơn đặt hàng nào, anh bèn đơn giản đặt cho thực khách một quy định, sau mười một giờ sẽ không nhận đặt hàng. Điện thoại vang liên tiếp vài tiếng, đến mười một giờ mười lăm phút, tiếng chuông cuối cùng cũng ngừng reo. Mọi người đều hiểu ngầm đến giờ sẽ không nhận tiếp đơn đặt hàng. Nếu khách không đặt trước, thì có thể đến ăn trực tiếp trong tiệm hoặc mua về.

Lại Thuấn Niên đóng gói từng hộp đồ ăn kĩ lưỡng, gần khoảng mười hai giờ, có người lần lượt đến chọn món, nhận thức ăn đã đặt sẵn. Lại Thuấn Niên bận rộn hai đầu, một bên nhận tiền khách trả một bên làm mì cho khách. Một thân vội vàng đến đổ mồ hôi, nói lời cảm ơn cùng khách, lau lau mồ hôi, lại tiếp tục bận rộn.

Giữa trưa, việc nhiều có thể kéo dài đến hai giờ, sau hai giờ, khách hàng lần lượt rời đi, ngẫu nhiên có một vài khách đến ăn, nhưng cũng qua giờ cao điểm. Lúc này, anh có thể nghỉ ngơi một chút.

Buổi chiều anh bắt đầu bán vào lúc năm giờ, bận rộn đến bảy tám giờ, đến chín giờ bắt đầu thu dọn quét tước, chuẩn bị bột mì cho ngày mai, mười giờ đóng cửa.

Anh mở tiệm buôn bán từ thứ ba đến chủ nhật, nghỉ ngày thứ hai, buổi sáng mười giờ mở cửa đến mười giờ tối đóng cửa.

Cuộc sống của Lại Thuấn Niên hầu như đều ở tiệm mì, cho dù có ngày nghỉ lễ, anh cũng không đi đến những địa phương quá xa, đại khái chỉ có thời điểm trước và sau lễ mừng năm mới anh mới nghỉ nhiều hơn vài ngày. Nhưng là dù đi ra ngoài chơi, tâm trí anh toàn ở tại cửa hàng nhà mình, nỗi nhớ nhà như tên bắn, rất muốn nhanh về nhà.

Đúng vậy, cửa tiệm này là nhà của anh, ngôi nhà chỉ có một mình anh. Hiện tại anh cũng chỉ có một thân một mình, hầu hết người thân đều sống ở ngoài, ngay cả lễ mừng năm mới đều rất ít khi trở về. Trong căn nhà này, chỉ có một mình anh cô độc, nhưng trong bất hạnh cũng có điều may mắn, anh còn có người yêu.

Ít nhất anh cảm thấy được bọn họ là người yêu.

Lại Thuấn Niên dọn dẹp xong trong tiệm, vệ sinh sạch sẽ rồi hạ cửa sắt xuống. Trở lên lầu hai của mình, anh đến phòng tắm tắm rửa cho nhẹ nhàng sảng khoái cả người. Ra khỏi phòng lắm, lấy khăn mặt lau tóc xong, anh ngồi trên sàn nhà và bắt đầu ngẩn người, cũng không suy nghĩ cái gì, chỉ đơn giản là nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt.

Đặc biệt thời điểm mệt mỏi, khó ngủ, anh cần như vậy để thả lỏng suy nghĩ của bản thân, sau đó ngửa đầu lên, dựa vào thành giường mà ngủ. Ngủ khoảng chừng ba mươi phút, anh liền tỉnh dậy rồi bò lên giường mà ngủ tiếp. Hầu như mặt vừa dính gối là anh bắt đầu mê mang ngủ thiếp đi.

Rồi một ngày mới lại bắt đầu.

Chịu khó qua một tuần, thứ hai ngày nghỉ lại đến, Lại Thuấn Niên hôm nay không cần mở cửa tiệm, có kế hoạch khác nên anh dậy sớm như trước, lái xe đến chợ mua đồ ăn, trò chuyện tạo quan hệ tốt cùng người bán hàng, ngẫu nhiên cũng bà tám một chút, nói chuyện dân sinh, bàn luận chuyện chính trị. Đi chợ cũng tốn gần hết nữa ngày.

Lại Thuấn Niên cất túi đồ, còn thịt thà thì bỏ vào tủ lạnh. Bận rộn gần xong, điện thoại trong tiệm vang lên, Lại Thuấn Niên tuy hôm nay không mở cửa nhưng vẫn nhận điện thoại. Nếu là khách đặt hàng, anh sẽ ôn hòa uyển chuyển từ chối, báo cho đối phương biết hôm nay tiệm nghỉ.

Lại Thuấn Niên rửa tay sạch sẽ, rửa đi mùi đồ ăn trên tay, dùng khăn lau tay lau cho thật khô, rồi nhận điện thoại. Tai nghe điện thoại thoang thoảng mùi bột, vì bình thường anh nhào xong vắt mì liền nhận điện thoại nên qua năm này tháng nọ lưu lại mùi vị này.

Lại Thuấn Niên nhận điện thoại, giới thiệu Lão Lại Đao Tước Diện của mình, rồi chờ đối phương hồi âm.

Bên kia trầm ngâm một tiếng như cười mà tựa như không cười.

Phút chốc, Lại Thuấn Niên nhận ra đầu bên kia là ai, anh không hiểu vì sao mặt lại đỏ lên, kỳ quái đây đúng là tiệm mì nhà anh, anh giới thiệu vậy cũng rất bình thường, nhưng anh lại vô duyên vô cớ cảm thấy mình giới thiệu như vậy rất là mất mặt.

“Hết bận rồi?” Tiếng đối phương trầm thấp tại đầu bên kia vang lên.

“Vâng, vừa mới hết bận.” Thời điểm Lại Thuấn Niên trả lời, không tự chủ gật đầu, rõ ràng đối phương không ở trước mặt, anh gật đầu đối phương cũng sẽ không thấy. Giống như lúc anh giới thiệu tiệm mì nhà mình cũng cảm thấy ngượng ngùng, mỗi khi đối mặt với người này, anh luôn vô thức đặt mình ở vị trí thấp hơn.

Mỗi lần nhớ lại những lần mình cùng hắn trò chuyện, anh đều sẽ cảm thấy xấu hổ, hối hận không thôi, nhưng người này với dân bình dân như anh mà nói, quả thật là người cao quý.

Tuy rằng anh tự mình đa tình cho rằng họ là người yêu.