*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thẩm Thiều Quang ngồi trong xe la, bên cạnh là A Viên, đánh xe bên ngoài là A Đa mới mua, ngồi trên càng xe là Vu Tam, không xa phía sau là Lâm Yến và hai người theo hầu của hắn.
Lúc ở trong thành, Lâm Yến vẫn theo sau cách một khoảng không xa như thế, ra khỏi thành rồi thì đánh ngựa bắt kịp – đi ngay bên xe, giống như phần lớn các lang quân lúc ra ngoài cùng thê tử. Thẩm Thiều Quang chỉ cần nghiêng đầu là có thể nhìn thấy bóng dáng hắn qua khe hở của mành trúc.
Cách mành trúc, Thẩm Thiều Quang nghiên cứu nửa bên mặt Lâm thiếu doãn, đưa ra kết luận là người có sườn mặt đẹp chủ yếu là nhờ mũi và cằm đẹp. Thẩm Thiều Quang sờ sờ mũi mình, hơi tiếc, mũi không cao lắm.
A Viên mũi rộng bên cạnh thì vui vẻ cuộn tấm mành phía bên kia lên ngắm cảnh: “Cô nương, cô nương, cô nương nhìn xem đậu bên đó sắp chín rồi đúng không?”
Thẩm Thiều Quang thong dong thu lại tầm mắt, quay đầu nhìn theo A Viên, cười nói: “Ừ, lấy cả chín và chưa chín, bỏ thêm chút hoa tiêu và muối luộc lên thì được một món ăn vặt ngon phải biết.”
A Viên gật đầu: “Luộc lên ăn ngon, cô nương dùng đậu xào chung với tôm, thịt khô, trứng gà, ăn cùng với cơm gạo thơm cũng rất ngon. Năm ngoái cô nương lấy hạt đậu tương non giã nát lấy nước trộn bột nếp làm bánh đậu, ngon thì ngon thật, chỉ là không ngọt lắm…”
Thẩm Thiều Quang bật cười, A Viên thật đúng là điển hình cho khẩu vị người thời Đường…
Thẩm Thiều Quang trêu ghẹo nàng ta: “Năm nay thử cách ăn mới, chắc là ngươi sẽ thích. Luộc lên trước, sau đó lăn bột súng chiên dầu, bên ngoài giòn rụm, bên trong lại non mềm.”
A Viên vỗ tay: “Như vậy chắc chắn là ăn rất ngon! Không phải cô nương từng nói rồi sao, nếu có thứ gì đó không biết nấu thế nào thì cứ mang đi chiên giòn.”
Vu Tam ngày ngày bị các nàng đầu độc kiểu đó đã quen, nhưng hôm nay lại cau mày ho khan một tiếng – dù sao cũng đang có người ngoài ở đây đấy. Vu Tam khẽ quay đầu nhìn bóng người phía sau, mày nhíu lại theo thói quen, nhưng nhớ tới ngày đó hắn tự lấy thân mình thay cho cô nương, thế là lại vòng đầu trở về.
“Người ngoài” Lâm Yến đương nhiên cũng nghe được tiếng líu lo của chủ tớ hai người trong xe, không khỏi mỉm cười. Lâm Yến rất thích nghe nàng và người tỳ nữ của mình nói chuyện, cảm giác có một loại thú vui nhàn nhã ngày thường.
Bởi vì mấy hôm trước trời mưa nên đường hơi mấp mô, xe không dễ đi. A Đa không muốn cô nương bị xóc nảy nên đánh xe rất chậm. Thẩm Thiều Quang thì chẳng bắt bẻ, chậm thì chậm thôi, dù sao cũng có cả ngày mà, Lâm Yến lại càng không sốt ruột, chỉ chậm rãi theo bên cạnh. Đoàn người xuất phát từ sáng sớm mà tới miếu Thành Hoàng thì đã là giờ tỵ.
Lão đạo sĩ thọt chân hành lễ với Lâm Yến và Thẩm Thiều Quang, thấy A Viên và Vu Tam bưng bánh ngọt mật ong lên thì lão đạo sĩ nhớ ra, đây chẳng phải chính là cô nương năm ngoái dâng cúng món bánh ngọt rất tinh xảo sao? Ngay cả lúc trọ tạm chùa khác trong thành cũng hiếm thấy một món điểm tâm đẹp đẽ như vậy.
Lại nhìn Lâm Yến, hình như đây là vị quý nhân năm ngoái bố thí rất nhiều bạc, nhưng năm ngoái bọn họ không tới cùng lúc…
Trong bụng lão đạo sĩ thì suy đoán ngờ vực nhưng ngoài mặt vẫn rất ân cần, giúp đỡ bày đồ cúng, thắp hương nến, lại gọi đệ tử cùng tới đọc kinh.
Thẩm Thiều Quang nói cảm tạ hắn, lão đạo sĩ vội vàng đáp lễ: “Đây là việc nằm trong phận sự của bần đạo.”
Thẩm Thiều Quang thắp hương nến, hóa tiền giấy, cung kính dập đầu, trong lòng yên lặng cầu nguyện cho thân nhân của nàng kiếp này hồn phách an lạc.
Thẩm Thiều Quang đứng lên, Lâm Yến cũng lấy hương, hành lễ với phu phụ Thẩm thị theo phép của bậc con cháu.
Thẩm Thiều Quang nhấp môi, không nói gì, đợi hắn tế xong thì nghiêm chỉnh cúi người tạ ơn hắn.
Lâm Yến cũng nghiêm chỉnh đáp lễ, giống như đám lang quân tới nhà nhạc phụ, lần đầu tiên gặp gỡ vị hôn thê dưới cái nhìn soi mói của nhạc phụ.
Thẩm Thiều Quang bái tế xong thì tới lượt Lâm Yến bái tế.
Thẩm Thiều Quang cũng dâng một nén hương, cũng không phải là trả lại “nhân tình” của Lâm Yến mà là vì hơi cảm khái, người hai nhà gặp chuyện tương tự nhau như thế mà. Nghe nói vị Thôi công kia cũng là một người tài cao, không biết hắn có qua lại với Thẩm gia hay không. Vị Thôi cô nương kia là người bất khuất, không tiếc mạng sống của bản thân, trọng tiết nghĩa, bản thân Thẩm Thiều Quang không làm được như thế nhưng cũng rất kính nể.
Về lời hôm trước Lâm thiếu doãn nói
“thân với Thôi công và lang quân Thôi gia hơn” thì Thẩm Thiều Quang tin, mặc dù hiện giờ nếp sống khá cởi mở nhưng trong chuyện hôn nhân của các quý nữ nhà thế gia thì giai đoạn đầu cơ bản vẫn là nhạc phụ và con rể “hợp nhau”, lão phụ nhìn trúng nhân phẩm học vấn gia thế tướng mạo của lang tử, con rể thì nhìn trúng học vấn nhân phẩm quan thanh quyền thế của cha vợ. Về phần cô nương thì lại không quan trọng bằng.
Thẩm Thiều Quang thiết nghĩ, nếu như trong nhà không gặp chuyện thì cho dù là nàng xuyên không tới hay là chính nguyên thân lúc gả chồng cũng sẽ chọn như thế thôi. Nhưng bánh xe vận mệnh lại đi lệch đường, sau đó thì cái gì cũng khác đi.
Đương nhiên Thẩm Thiều Quang cũng không tránh khỏi nhớ tới lời bày tỏ thẳng thắn kia của Lâm thiếu doãn. Khi đó mãi hồi lâu sau, Thẩm Thiều Quang mới cười một cái, xoa xoa vết đỏ do Minh Nô cào, xem ra phải sửa sang lại móng vuốt cho nó một chút.
Chờ hương đốt xong, Lâm Yến đi ra, nhẹ giọng hỏi Thẩm Thiều Quang: “Trời không còn sớm nữa, chúng ta ở lại miếu Thành Hoàng này dùng cơm hay là tới thôn trấn bên cạnh tìm một quán ăn nghỉ chân?”
Miếu Thành Hoàng cũng chỉ có mấy người đạo sĩ này, Thẩm Thiều Quang không muốn làm phiền người ta: “Chúng ta ra ngoài tìm một quán ăn đi.”
“Cạnh con sông lần trước chúng ta đi qua có một cái thôn, tới đó xem thử xem sao.”
Thẩm Thiều Quang cảm thấy hai chữ “chúng ta” này dùng vậy cũng không tính là sai, nhưng nghe vào tai lại thấy hơi mất tự nhiên…
Con đường chật hẹp rất gập ghềnh, Thẩm Thiều Quang dứt khoát không ngồi xe nữa, chỉ đi bộ, đương nhiên Lâm Yến theo nàng.
Đồng ruộng xanh ngút ngàn, trên sườn núi có chú bé chăn dê, thỉnh thoảng thấy một người nông dân vác cuốc đi về, cảnh yên bình đẹp đẽ nhất chính là cảnh thôn quê.
Tay áo của Thẩm Thiều Quang bị gió thổi, chạm vào cánh tay Lâm Yến, Lâm Yến theo bản năng bắt lấy, lại mặc cho nó chảy qua ngón tay.
Thẩm Thiều Quang đột nhiên cảm thấy khuôn mặt nóng lên, hoảng hốt tránh sang bên kia.
“Lại sang thêm chút nữa thì sẽ rơi xuống mương đấy.” Lâm Yến nhẹ giọng nói.
Thẩm Thiều Quang nhấp môi, cho nên, không phải là ngươi nên dịch sang bên kia một chút sao?
Lâm Yến lại mỉm cười, không hề có ý “tránh một chút”.
Thẩm Thiều Quang không thể làm gì khác, đành phải giữ chặt tay áo, lại hối hận, đáng lẽ hôm nay nên mặc trang phục kiểu Hồ tay bó.
Lâm Yến không trêu chọc nàng nữa, tránh sang bên kia một chút, lại còn rất quân tử vắt tay ra sau lưng, chỉ là ngón trỏ và ngón cái khẽ chạm vào nhau, giống như đang hoài niệm cảm giác chạm vào áo lụa vừa rồi.
Vận may của bọn họ đúng là rất tốt, vòng qua sông, đi tới trước thôn trang kia, ngay đầu thôn đã có một quán rượu nho nhỏ, hai gian nhà tranh, với một tấm biển đã phai màu qua tháng năm mưa gió.
Nương tử chủ quán là một phu nhân khá lanh lợi, nhiệt tình chào hỏi, nói có “thịt lợn nấu cực ngon” – bởi vì hôm nay là Tết Trung Nguyên, nhiều người cúng tế nên trong thôn giết mấy con lợn, trong quán được một cái chân nặng chừng tám, chín cân, cắt thành miếng to mang đi chưng. Vốn đang định chưng xong rồi sẽ mang tới bán cho đạo sĩ miếu Thành Hoàng, nào ngờ lại đột nhiên có khách quý tới.
Thẩm Thiều Quang lại hỏi có những món rau và món chính gì, nương tử chủ quán nói có hành, cà và cải trắng nhà trồng, còn có đậu tương non mới luộc xong.
Thẩm Thiều Quang cười, bảo bưng hai đĩa đậu tương lên trước, lại bảo nàng ta nấu chút cải trắng và chưng một ít cà. Nghe nói món chính có mì kiều mạch, Thẩm Thiều Quang cười nói: “Phiền nương tử cho bọn ta một ít lãnh đào kiều mạch, tưới tương vừng, tương đậu, giấm chua và tỏi giã là được.”
Nương tử chủ quán đã nhìn ra nhà này là nương tử định đoạt, vị lang quân tuấn tú kia chỉ để bài trí. Nếu tiểu nương tử đã dặn dò như thế thì đương nhiên không thể không nghe, lại nghĩ bụng, quý nhân trong thành khẩu vị thật là lạ lùng, có mì trắng không ăn lại muốn ăn mì kiều mạch.
Nương tử chủ quán múc đậu tương trước, sau đó lại dùng tô bưng thịt lợn lên.
Đậu tương chỉ nấu với muối, thiếu một chút mùi vị nhưng cũng may là đậu non, cho nên ăn cũng khá ngon.
Còn về phần thịt, thay vì nói là “nấu” thì chi bằng gọi là “chưng”, không ướp với nước tương, giữ nguyên màu trắng vốn có của thịt lợn, trong cái bát sứ thô bên cạnh là nước chấm ba thành phần giấm chua tỏi gừng. Trên bàn của Thẩm Thiều Quang và Lâm Yến chỉ chừa một đĩa nhỏ, còn lại đều nhường cho mấy người Vu Tam, Lưu Thường.
Thẩm Thiều Quang gắp một miếng thịt bỏ vào trong bát của mình, lại dùng thìa tưới một ít nước chấm giấm tỏi lên, thịt chưng mềm nhũn, ngon đáng kinh ngạc.
Nương tử chủ quán lại bưng lên một vò rượu, rót cho mọi người: “Các quý nhân nếm thử rượu nhà ta tự cất. Không phải ta nói khoác, tám thôn mười dặm quanh đây thì rượu nhà ta là nhất.”
Thẩm Thiều Quang bưng lên lưng bát rượu, thổi thổi lớp bọt màu xanh phía trên, uống một hớp, rất ngon, quả thật nương tử chủ quán không nói khoác.
Đây là lần đầu tiên Lâm Yến thấy nàng uống rượu, lại nâng một bát rượu lớn gần bằng mặt nàng như vậy, không khỏi mỉm cười.
Thẩm Thiều Quang nhướng mày.
Lâm Yến chỉ mỉm cười không nói.
Thẩm Thiều Quang biết rõ hắn đang cười nàng ăn to uống lớn, uống cạn bát rượu cũng tự thấy kỳ lạ, kiếp trước là một cô em có thể ngửa cổ tu nửa bình rượu, kiếp này làm một cung nữ có thể cầm vò uống rượu giải sầu, cái tài này của ta là từ đâu ra vậy chứ.
Chỉ mỗi đậu tương non cũng đủ cho Thẩm Thiều Quang uống hết một bát rượu.
Thấy mặt nàng đỏ lựng, Lâm Yến khuyên nhủ: “Đừng uống nữa, cẩn thận trên đường lại nôn ra rượu.”
Thẩm Thiều Quang gật đầu, rượu thuần thế này mặc dù không đến nỗi uống say, nhưng uống nhiều rồi giữa đường phải tìm nhà tiêu thì xấu hổ lắm.
Lâm Yến nào biết nàng lo lắng cái gì, chỉ cảm thấy nàng ngoan như vậy thật là đáng yêu.
“Chủ quán!” Bên ngoài xuất hiện một nho sinh chừng hơn bốn mươi mặc áo dài sĩ tử màu trắng, cái áo khoác đã ngả màu, tay cầm hồ lô rượu: “Làm phiền đổ đầy cái này.”
Thấy hai cái bàn trong quán đều đã có người ngồi, vị nho sinh này thôi không ngồi, lang quân chủ quán đi ra bờ sông bứt một ít lá sen về, gói cho hắn một bọc đậu tương luộc, một cái bánh mì, nho sinh cất vào trong túi nải treo trên người, một tay bưng đậu một tay cầm hồ lô, lên con lừa ngoài cửa, chậm rãi đi.
Thẩm Thiều Quang nhìn theo bóng lưng tiêu sái kia, không khỏi bật cười, không biết vị tiên sinh này làm thơ thế nào, chứ nhìn qua rất đủ phong thái của một thi nhân.
Lâm Yến nhìn nàng.
Thẩm Thiều Quang nói: “Con ngựa gầy chiếc nón rách, một bầu rượu nếp nửa gói đậu tương, vị tiên sinh này thật là phóng khoáng.” Lại nhìn Lâm thiếu doãn ăn uống từ tốn, xưa nay ăn bữa trưa không bao giờ uống rượu, đều là đệ tử nho gia mà sao lại chênh lệch nhau nhiều thế.
Lâm Yến mỉm cười, thản nhiên nói: “Nàng phóng khoáng thi ý là được rồi, chuyện thế tục tầm thường thì để ta lo.”
Thẩm Thiều Quang cảm thấy thứ rượu cất này tác dụng chậm cũng mạnh thật, nàng thấy hơi váng đầu.