Tiệm Cơm Nhỏ Thành Trường An

Chương 18: Tu La tràng trên phố hoa đăng

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Cô nương, cô nương, ngươi nhìn cả loạt đèn chim nhạn kìa! Gió thổi qua một cái trông y như nhạn bay thật ấy.”

“Đèn hoa sen này còn to hơn cả ở trong am Quang Minh.”

“Cô nương, cô nương, cái này là phượng hoàng sao?” A Viên vui vẻ ríu ra rít rít bên tai Thẩm Thiều Quang. Có thể thấy là không phải không thích nói chuyện, chẳng qua là trước kia bị đè nén mà thôi, bây giờ tính cách càng ngày càng hoạt bát.

Thẩm Thiều Quang tỉ mỉ xem cái đèn kia, lại tỉ mỉ nhìn A Viên, bé con à, ánh mắt của ngươi… Phượng hoàng trong truyền thuyết là một loại sinh vật xinh đẹp sặc sỡ cỡ nào cơ chứ.

“Đây là đà điểu, từng có sứ giả Thổ Hỏa La cống tặng cho hoàng thượng. Nó đi lại rất nhanh, không biết bay.” Thẩm Thiều Quang nói.

* Thổ Hỏa La (tiếng Anh: Tocharians) là một bộ tộc người gốc Ấn – Âu, vốn sống ở một vùng thuộc Tân Cương.

A Viên chợt bừng tỉnh: “Ta còn tưởng là phượng hoàng ăn nhiều bị mập.”

Phượng hoàng ăn nhiều bị mập… Ăn nhiều bị mập… Thẩm Thiều Quang nghẹn lời.

Phía sau có tiếng phì cười, Thẩm Thiều Quang và A Viên quay đầu lại, là vị Liễu công tử kia.

Thẩm Thiều Quang cười, cúi người chào hắn.

Liễu Phong thu lại nụ cười vừa rồi, đàng hoàng đáp lễ lại.

Từ hôm đó sau khi tặng quà khai trương xong, mấy ngày liên tục vị Liễu công tử này không tới tiệm ăn, sau rồi lại cứ như lệ thường đi mua bữa sáng hộ, dần dần buổi tối cũng thỉnh thoảng tới ăn thang bao. Lúc nàng bán bánh hoa Thất Tịch, vị huynh đệ này còn đặt mấy hộp, khiến Thẩm Thiều Quang cũng thấy lo thay cho hầu bao của hắn. Một chức quan cửu phẩm, mỗi tháng chỉ được hơn một vạn văn tiền, thật sự không đủ cho ngươi ăn kiểu đó đâu.

Bây giờ mỗi tháng Thẩm Thiều Quang cũng có thể kiếm được hơn một vạn văn tiền, đây là còn chưa tính đến tiền lời từ bánh hoa Thất Tịch cung không đủ cầu – bánh hoa bán có mấy ngày mà kiếm được số tiền lời gần bằng lợi nhuận một tháng. Thẩm Thiều Quang kiếm tiền nhiều lại tiêu tiền ít, đúng là thần giữ của, cho nên gặp phải kiểu thanh niên tiêu tiền thoải mái thế này thì không khỏi nổi lên tấm lòng từ bi của người mẹ mà lo thay cho hắn.

“Tên ngốc” được lo lắng còn cười nói: “Đầu phố có đèn kéo quân, cô nương có thể tới ngắm xem.”

Thẩm Thiều Quang dè dặt gật đầu, lại cúi người cáo từ, dẫn A Viên đi dạo tiếp. Nào ngờ vị Liễu công tử kia lại dẫn tôi tớ đi theo ở xa xa phía sau, dường như có ý hộ tống, lại giống như chỉ là thuận đường.

Thẩm Thiều Quang hơi xấu hổ, nhưng lại không tiện hỏi, lát nữa có nên dừng lại tìm một chỗ mua cho A Viên một chút đồ ăn không?

Nhưng rồi nàng lại không khỏi nhớ tới câu chuyện cười phượng hoàng mập thành đà điểu vừa rồi, cúi đầu nhìn vòng eo tròn vo của A Viên… Thôi bỏ đi, vẫn nên đi tiếp thì hơn.

Mang một khuôn mặt thanh tao cao nhã đi giữa phố phường Trường An phồn hoa thịnh vượng, trong đầu lại nghĩ tới chi phí ăn uống của thực khách và nàng tỳ nữ mập mạp của mình, Thẩm Thiều Quang thật đúng là tục không phân biệt thời gian không phân chia địa điểm.

Không ngờ rằng rẽ tới đầu phố thì lại gặp được cảnh thật sự thanh nhã. Dưới gốc cây tử vi bên đường, vị Lâm thiếu doãn kia đỡ một vị lão phu nhân tóc đã nhuốm hoa râm, Tần ngũ nương và Bàng nhị nương đều ở cạnh đó. Công tử cao lớn khôi ngô, các cô nương lại yêu kiều như hoa, gió đêm thổi qua, ánh đèn lay động, cánh hoa buông xuống, quả thật là đẹp như tranh vẽ.

Thẩm Thiều Quang thấy bọn họ, đương nhiên bọn họ cũng nhìn thấy Thẩm Thiều Quang và Liễu Phong.

Thẩm Thiều Quang không tới gần, chỉ đứng xa xa khẽ cúi chào. Liễu Phong ở phía sau nàng thấy bên cạnh cấp trên có gia quyến trẻ tuổi thì cũng chỉ cúi chào từ xa, sau đó theo Thẩm Thiều Quang đi sang một hướng khác.

“Kia là công tử và cô nương nhà ai?” Giang thái phu nhân cười nói.

“Là Liễu lục sự làm cùng nha môn.” Lâm Yến hòa nhã đáp.

Giang thái phu nhân gật đầu: “Cô nương kia thật là thanh nhã.”

Lâm Yến liếc nhìn ánh đèn đầu phố, mỉm cười, cũng không giải thích cái gì.

Tần ngũ nương cũng chỉ mỉm cười, Bàng nhị nương thì đã bị nụ cười của Lâm Yến làm cho mơ màng ngẩn người.

Giang thái phu nhân nói với Tần ngũ nương và Bàng nhị nương: “Gặp gỡ các cô nương trẻ tuổi như châu như ngọc như các ngươi thật là tốt.”

Tần ngũ nương cười nói: “Ta gặp được thái phu nhân cũng rất vui. Lần trước gặp ngài đã là mấy năm trước rồi.”

Giang thái phu nhân liếc mắt nhìn cháu trai, thế sao? Lại nghi hoặc, hai cô nương vừa nói chuyện là của nhà nào?

“Gió đêm lạnh, ngài đứng lâu cũng mệt rồi, ta đỡ ngài về nhà.” Lâm Yến nhẹ giọng nói với bà nội.

Mấy năm nay chân của Giang thái phu nhân bị lạnh, không đứng được lâu, quả thật bây giờ thấy chân đã nặng trình trịch, mặc dù vẫn còn muốn xem tiếp nhưng rốt cuộc vẫn lực bất tòng tâm, bèn gật đầu: “Cũng được, thế thì về thôi.”

Nhưng cũng không nỡ làm mất hứng đám người trẻ tuổi, mặc dù không nhớ rõ các cô nương này là của nhà nào, nhưng vẫn có thể nhìn ra vài phần tình huống, quả thật A Yến cũng nên cưới vợ rồi: “Để mấy người A Tố đỡ ta về là được rồi, ngươi…”

Lâm Yến đã nói với Tần ngũ nương và Bàng nhị nương: “Không làm lỡ hai vị cô nương ngắm cảnh nữa, cáo từ.”

Tần ngũ nương mỉm cười cáo từ Giang thái phu nhân, Bàng nhị nương cũng đành phải cúi người chào theo.

Giang thái phu nhân mỉm cười gật đầu với hai cô nương: “Các ngươi chơi tiếp đi.”

Lâm Yến đỡ bà nội chậm rãi đi về, đám tỳ nữ tôi tớ đi theo phía sau.

Bước qua cánh cổng lớn đi vào Lâm trạch, Giang thái phu nhân cười nói: “A Yến à, ta thấy hai cô nương kia rất tốt. Nhất là người mặc áo đỏ tươi. Vừa rồi ngươi nói, đó là cô nương nhà ai?”

“Đó là cháu gái của Tần phó xạ.”

Giang thái phu nhân cau mày một cái, nhớ không ra được, chỉ hỏi: “Không kết thân được sao?”

Lâm Yến bị thái độ thẳng thắn của bà nội chọc cười, Giang thái phu nhân cũng cười: “Ngươi chớ chê ta phiền. Ta lúc thì hồ đồ, lúc lại minh mẫn, cũng không giúp ngươi giải quyết được, ngươi lại là một hài tử có chủ kiến. Chuyện cưới vợ này ấy à, ngươi cũng phải để ý một chút. Trong nhà không có nữ nhân quản lý mọi chuyện, cũng không có trẻ con, chỉ có hai bà cháu chúng ta, tĩnh mịch quá…” Nói tới phần sau thì sắc mặt cũng buồn bã theo.

Lâm Yến nhẹ giọng đáp: “Vâng, bà nội.”

Thẩm Thiều Quang đi dạo trên đường một vòng, cảm thấy ngắm cảnh không bằng nghe cảnh, hóa ra hội hoa đăng ở thời Đường cũng chỉ như thế mà thôi, hay là hội hoa đăng Tết Nguyên Tiêu sẽ đẹp hơn? Đẹp cũng không đi xem, hội hoa đăng nhiều người, là một cơ hội tốt để kiếm tiền. Ngươi xem mấy người bán kẹo trên phố hôm nay bán đắt hàng cỡ nào.

Mua cho mình và A Viên mỗi người một chuỗi cầm ăn, Thẩm Thiều Quang cảm thấy thật sự thua kém của nhà mình không ít. A Viên ăn luôn nửa chuỗi còn dư lại của Thẩm Thiều Quang, ăn xong đưa ra đánh giá y hệt.

Thẩm Thiều Quang quay trở lại cửa am, quay đầu hơi cúi người với Liễu Phong ở cách đó không xa coi như cảm tạ, sau đó nhanh chóng đi vào trong, A Viên lại không hòa nhã gì với Liễu Phong, “ầm” một tiếng, đóng lại cửa am.

Thật ra Thẩm Thiều Quang cũng hơi hết cách với vị Liễu công tử kia, thật chẳng khác gì mấy nam sinh đêm nào cũng gửi tin “Ngủ ngon” trên WeChat ở kiếp trước, rốt cuộc thì các ngươi muốn làm cái gì?

Tối mười sáu tháng bảy vẫn còn hội hoa đăng, Thẩm Thiều Quang lại không đi nữa, chỉ ở lại trông tiệm, cho A Viên mấy đồng tiền, để nàng ta tự ra ngoài đi dạo một mình.

Bởi vì thời gian có hạn nên tối mười sáu trong tiệm chỉ chuẩn bị một ít bánh hoa hồng và ngải oa oa. Khách quen trong phường thấy mở cửa thì liền tới mua, nàng không chuẩn bị được nhiều, chẳng mấy chốc đã bán sạch. Nhìn số tiền trong rổ, Thẩm Thiều Quang cảm thấy, quả nhiên kiếm tiền vẫn vui hơn.

Qua Tết Trung Nguyên, lại qua mấy ngày mưa liên tục, trời dần có ý thu.

Thẩm Thiều Quang mài dao xoèn xoẹt, tới lúc bắt đầu kế hoạch “dán mỡ thu” rồi.

Từ lúc tiểu thang bao vừa bán lần đầu đã thành công, Thẩm Thiều Quang đã nghĩ tới chuyện làm thêm vài món từ thịt lợn.

Có lẽ là từ sau thời Ngụy Tấn, vùng Trung Nguyên thay đổi quá nhiều, loại thịt cổ xưa như thịt lợn trở nên suy thoái, hiện giờ loại thịt phổ biến nhất là thịt dê, đương nhiên thịt trâu cũng tốt – chỉ là quy định đối với việc giết mổ trâu rất lằng nhằng, rồi sau đó nữa là các loại cá.

Là một “người hâm mộ” của thịt lợn, Thẩm Thiều Quang cảm thấy mình phải gánh vác trọng trách chấn hưng thịt lợn, sau đó lại nhớ tới một vị hâm mộ thịt lợn khác cũng có chung ý nghĩ với nàng là Tô học sĩ* – đến thời Tống, thịt lợn còn “giá rẻ như bùn, người giàu không chịu ăn, người nghèo không biết nấu.”

Chà, hay là bắt đầu từ món thịt đông pha?

* Tô Thức, tự Tử Chiêm, một tự khác là Hòa Trọng, hiệu Đông Pha cư sĩ nên còn gọi là Tô Đông Pha, là nhà văn, nhà thơ nổi tiếng Trung Quốc thời Tống. Ông được mệnh danh là một trong Bát đại gia Đường Tống. Đông Pha là tên mảnh đất nhỏ nơi ông ẩn cư ở Hàng Châu.