Ngày Thẩm Thiều Quang vào cung yết kiến hoàng đế chính là ngày mồng chín tháng ba, sinh nhật của nàng ở kiếp trước.

Lâm Yến chầu triều xong thì trở về đón Thẩm Thiều Quang quay lại cung.

Nghe nói hoàng đế triệu kiến mình, ban đầu Thẩm Thiều Quang khá ngạc nhiên, nhưng ngẫm lại cũng thấy hợp tình hợp lý, nàng là người duy nhất còn sống trong vụ án oan của Thẩm gia, lại còn trùng hợp có công cứu giá, lại có quan hệ với Lâm Yến và Lý tướng, hoàng đế muốn tỏ chút ý động viên xoa dịu cũng là chuyện thường tình.

Theo như Thẩm Thiều Quang thấy thì đương kim thánh thượng cũng không tính là có tài trí mưu lược kiệt xuất hay vô cùng anh minh sáng suốt gì, nhưng vị hoàng đế này lại có da mặt hơi mỏng, hay bị “ngại” – ngại xa xỉ quá mức, trong quốc khố thiếu bạc, sửa một khu vườn hắn nấn ná kéo dài suốt mấy năm; sau khi lên ngôi lại ngại nghiêm khắc chấn chỉnh triều đình, thay máu cho quân đội, chỉ dám làm từng chút từng chút một; lấy được “chỗ tốt” từ mấy người nàng rồi nên ngại tiếp tục đè ép vụ án oan Thẩm gia…

Da mặt không đủ dày, lòng dạ không đủ ác, có lẽ không thể tính là một vị vua tốt nhưng ít nhất cũng có thể tính là một người tốt.

Nghe Thẩm Thiều Quang đánh giá hoàng thượng như vậy, Lâm Yến bật cười, từ lâu hắn đã phát hiện ra là A Tề có phần thiếu tôn trọng hoàng gia, hơi bới móc, có đôi nét của sĩ tộc lục triều.

Là con cháu nho gia, một người từ lúc còn trẻ đã nổi tiếng có tài, Lâm Yến cũng từng có lúc rất ngông cuồng, khi đó cùng Bùi Phỉ đọc sử bình luận nhân vật, đánh giá cổ kim, mặc dù không đến mức hát Phượng cười Khổng Khâu nhưng cũng từng chê bai rất nhiều vị hoàng đế.

Lâm Yến khá đồng ý với lời này của Thẩm Thiều Quang, đương kim thánh thượng “da mặt mỏng” “nhân hậu” đương nhiên có đôi lúc không thể không như vậy, nhưng cũng có liên quan tới tính cách của hắn, trong số các vị hoàng đế thì đương kim thánh thượng thuộc kiểu có “nhân đạo”.

Thẩm Thiều Quang phì cười, thì ra Lâm thiếu doãn của chúng ta cũng có thể mở miệng nói những lời bén nhọn như vậy. “Nhân đạo”… Còn không phải sao, bao nhiêu vị hoàng đế nổi danh trong lịch sử đều chẳng thiếu tài thao lược, chỉ thiếu mất “nhân đạo”.

Lâm Yến chẳng sợ lộ “bộ mặt thật” trước mặt nàng, ngược lại còn có cảm giác vui mừng, trước mặt người mình ái mộ, phô bày cho nàng xem hết tất cả mọi khía cạnh của bản thân một cách chân thật nhất, giống như đêm động phòng… Lâm Yến hắng giọng một cái, mỉm cười nói với Thẩm Thiều Quang: “Chúng ta đi thôi.”

Thẩm Thiều Quang nhìn Lâm Yến vẻ ngờ vực, cứ cảm thấy hắn không được tự nhiên lắm.

Thẩm Thiều Quang và Lâm Yến bàn tán về hoàng đế, hoàng đế cũng đang cùng Tần Tường bàn tán về bọn họ.

Tần Tường hoàn toàn là người của mình, hoàng đế chả giấu giếm gì hắn: “Chờ chiến sự ở phương bắc kết thúc rồi, tới lúc ban thưởng cho đại thần có công thì để Lâm Yến làm phủ doãn Kinh Triệu đi, để Bạch lão tẩu tới Lạc Dương dưỡng lão, đừng có chiếm tổ lại không đẻ trứng.”

Nghe thánh thượng nói ra một câu quê mùa như vậy, Tần Tường bật cười, lại hắng giọng: “Thánh thượng chớ bắt chước đám tiểu hoạn quan nói mấy lời như vậy. Cẩn thận lên triều lỡ miệng lại bị đám ngự sử bàn tán.”

Hoàng đế cười đáp: “Thích bàn thì cứ bàn đi, trẫm bị bọn họ bàn tán còn ít sao? Trẫm sửa vườn bọn họ quản, lên triều muộn bọn họ quản, ngay cả mùa hè mặc y phục đến nửa cánh tay bọn họ cũng muốn quản, thêm một chuyện thế này cũng chả nhiều nhặn gì.”

Tần Tường cười, quay lại nói tiếp về Lâm Yến: “Vị Lâm thiếu doãn này tuy còn trẻ tuổi nhưng lại có trách nhiệm có mưu lược, cái hiếm là lại còn không cổ hủ, Kinh Triệu của chúng ta đúng là cần một người như vậy chèo chống.”

Tần Tường hiếm khi đánh giá quan viên trong triều trước mặt hoàng đế. Thấy hắn nói như vậy, hoàng đế nhìn hắn vẻ rất có hứng thú.

Tần Tường tổng kết: “Thật là một người có năng lực.”

“Ta còn nhìn trúng cái “tinh thần hào hiệp” của hắn nữa.” Hoàng đế nói với Tần Tường chuyện Lâm Yến chạy vạy vì Thôi Bá Uyên lúc trước: “Ngoài mặt thì lạnh nhưng trong lòng lại ấm, có phong thái của các bậc hiền triết ngày trước. Dùng người như vậy rất yên tâm.”

Mà nhắc tới Thẩm Thiều Quang, Tần Tường không khỏi nở nụ cười thoải mái: “Thật đúng là một cô nương có một không hai, tướng mạo đã xinh đẹp lại còn vô cùng thông tuệ…” Tần Tường ngừng lại, tiếc là không ở lại trong cung.

Hai người chủ tớ hai mươi năm, nghe giọng hắn thì hoàng đế biết rõ hắn đang nghĩ cái gì. Hoàng đế lại nhớ tới điệu bộ khoe khoang của Lâm Yến, vị cô nương này đúng là thông tuệ thật, nhưng chọn thê thiếp có ai đặt tài trí lên hàng đầu cơ chứ? Cũng đâu phải là chọn phụ tá.

Nhưng mà nghĩ tới hí lộng, tới tập thơ về cái ăn, tới quyển thực đơn có thể xem như sách ở trong quán rượu, rồi còn cả món lẩu được xưng là ăn một tháng không trùng lặp kia, tính ra thì tính cách của cô nương này cũng khá thú vị…

Chờ đến lúc gặp vị Thẩm cô nương này, mặc dù là thê tử của thần tử trong triều nhưng hoàng đế vẫn ngắm nghía kĩ hơn một chút, không thể không thừa nhận rằng ngay cả tướng mạo cũng rất xuất sắc. Nàng không phải kiểu đẹp ở ngũ quan mặt mũi mà là kiểu đẹp ở khí chất, ánh mắt kia giống như ẩn giấu ánh dương rực rỡ ngày xuân. Thì ra trước kia ở trong cung của mình còn có người thế này…

Hoàng đế không nhận lỗi trước bề tôi thay phụ thân của mình mà chỉ ân cần an ủi: “Mấy năm nay nữ lang đã phải chịu khổ rồi.”

Thẩm Thiều Quang mỉm cười, cúi người: “Dân nữ không dám nói khổ.”

Không dám nói khổ, không phải là không khổ. Câu nói theo phép của bề tôi nhưng lại có cái khí khái của kẻ sĩ. Lại không tự xưng là “thần nữ” mà xưng là “dân nữ”, bởi vì phụ thân còn chưa được minh oan. Vị nữ lang này nói chuyện có nét giống hệt một số thần tử trong triều, vừa uyển chuyển lại vừa trực tiếp, từng chữ từng chữ đều ẩn chứa ý nghĩ sâu xa, từng lời từng lời đều có xương có thịt.

Vừa rồi hoàng đế còn cảm thấy Lâm thiếu doãn tìm được một cô nương vừa có tài vừa có mạo lại thức thời, bây giờ lại cảm thấy như Thục Phi Bàng thị của mình vẫn tốt hơn, trong vắt như dòng suối chảy, nàng nghĩ cái gì chỉ cần liếc mắt là nhìn ra ngay, dù cho có uyển chuyển cỡ nào thì chẳng qua cũng chỉ là vòng vèo một chút mà thôi.

Hoàng đế nhìn Lâm Yến, hơi ngờ vực, hai người các ngươi bình thường cũng nói chuyện kiểu như thế sao? Lâm thiếu doãn ngày ngày ở trên triều ở nha môn đều bàn luận chính sự với người ta như vậy rồi, đi gặp cô nương cũng như thế không thấy mệt sao?

Hoàng đế lại hắng giọng, lấy tinh thần như lúc nói chuyện với các thần tử trên triều: “Vụ án Ngô Vương đã có ty tra xét lại rồi, nữ lang đợi thêm ít ngày nữa.”

Thẩm Thiều Quang trịnh trọng hành lễ: “Vâng.”

“Nữ lang thật là thông minh, hè năm ngoái bắt được kẻ thám thính từ phương bắc tới, năm nay lại nhìn ra được đầu đuôi ngọn ngành bọn Lý Vực, Kiều Hợi.”

Ý này là muốn nghe chi tiết, Thẩm Thiều Quang bèn kể tỉ mỉ những chuyện kia. Những món ăn đặc biệt mà đám cướp Bắc Đô kia muốn gọi, mùi trên người bọn hắn, vẻ mặt bọn hắn khi đó… Còn những điểm đáng nghi trên người Lý Vực thì lại càng nhiều hơn, nói là sĩ tử Tô Châu nhưng lại thích bơ sữa mà người miền bắc thích uống, rõ ràng có rượu nữ nhi nhưng lại chọn rượu Tân Phong, ăn xương dê rất rành, thích chua, thích cay, thích mì, còn cả mùi huân hương giống trên người đám người Hồ kia.

Việc này thì hoàng đế đã từng nghe Lâm Yến bẩm báo. Nhưng Lâm Yến bẩm báo thì chỉ nhắc những cái cốt lõi, tập trung phân tích tổng thể, bây giờ Thẩm cô nương lại là kể chuyện, là kiểu phân tích cặn kẽ, khá giống với hồ sơ các vụ án tử hình mà bộ Hình trình lên.

Nói chuyện với một cô nương thế này thật đúng là một trải nghiệm mới mẻ, hoàng đế hắng giọng: “Nghe nói hôm truy bắt Kiều Hợi, nữ lang còn đích thân tới quán rượu mạo hiểm?”

Con cháu của một tội thần, một cô nương còn trẻ tuổi mà đã có tầm mắt như vậy, can đảm như vậy, lòng trung như vậy… Hoàng đế gật đầu: “Nữ lang thật là hiếm có.”

Thẩm Thiều Quang cười ngại ngùng, thành thật đáp: “Ngày đó cũng không gặp nguy hiểm gì, dân nữ đã rời quán trước.”

Hoàng đế bật cười, thế mà cũng là một người thành thật.

Thẩm Thiều Quang lại nghiêm chỉnh trở lại: “Dù có chút nguy hiểm cũng không sao. Tiên phụ từng dạy dân nữ, “chỉ cần lợi quốc, chớ tiếc thân mình”. Dân nữ chỉ là bước theo dấu chân của tổ tiên mà thôi.”

Nhớ tới sự bất khuất của Thẩm Khiêm trước thềm điện năm đó, hoàng đế trầm ngâm một lúc: “Nữ lang yên tâm, nỗi oan của Thẩm công chắc chắn sẽ được rửa sạch.”

Lần này Thẩm Thiều Quang trịnh trọng vái tạ.

Trên đường về, Lâm Yến không cưỡi ngựa mà ngồi xe cùng Thẩm Thiều Quang.

Nhìn sắc mặt nàng, Lâm Yến ôm nàng, tay còn lại khẽ vỗ lưng nàng: “A Tề ngoan…”

Chốc lát sau, Thẩm Thiều Quang ngồi thẳng dậy, cười nói: “Hôm nay là sinh nhật của ta đấy.”

Lâm Yến cũng không muốn nàng cứ chìm đắm mãi trong bi thương, hùa theo lời nàng: “Không phải mới đón sinh nhật mấy hôm trước sao? Sao hôm nay lại sinh nhật nữa?”

Thẩm Thiều Quang sờ chiếc thoa cài tóc mà Lâm Yến tặng nàng mấy hôm trước, nhướng mày cười: “Mấy hôm trước là sinh nhật của A Tề, hôm nay là sinh nhật của Thiều Quang, thế không được sao?”

Lâm Yến bật cười: “Được, được, chỉ là nàng không nói trước, ta còn chưa chuẩn bị lễ vật.”

Lễ vật… Thẩm Thiều Quang nhìn Lâm Yến, ánh mắt đảo qua cổ hắn, híp mắt cười: “Buổi tối chàng tới ăn cùng ta, ta nói cho chàng biết ta muốn cái gì.”

Lâm Yến gật đầu, xoa tóc nàng.

Buổi tối, dùng cơm ở Thẩm trạch xong, hai người ngồi đối diện nhau trên sạp cùng uống trà, Lâm Yến lại hỏi chuyện này.

Thẩm Thiều Quang ghé sát vào người hắn nói gì đó.

Lâm Yến nhấp môi, nhìn dáng vẻ vừa lưu manh lại vừa yếu ớt của Thẩm Thiều Quang, nở nụ cười bất đắc dĩ, thật sự chỉ hận khi đó mình không mời Thẩm thứ sử tới thay mặt xử lý cho xong lục lễ.

“Không được sao?” Thẩm Thiều Quang lại chọc ghẹo một câu.

“Ngoan, chớ náo loạn, ta sợ ta nhịn không được…”

Thẩm Thiều Quang lại liếc nhìn cổ hắn, chẳng qua ta chỉ muốn sờ một chút, nghịch ngợm nút ruồi đỏ nho nhỏ kia một lát mà thôi, có cần phải thế không chứ?