Mễ Vị quay đầu nhìn hắn một cái, "Ngươi biết bọn họ?"

"Đương nhiên biết, quận chúa Như Ý ai mà không biết a. Ngươi không có đắc tội người nhà bọn họ chứ?"

Mễ Vị "A" một tiếng, tuy không biết thân phận cụ thể của Từ Cảnh Nguyên, nhưng đại khái có thể đoán ra cũng là con cháu quan, nếu vậy thì có quen biết quận chúa Như Ý và quận mã cũng không kỳ quái, nàng không đáp câu hỏi của hắn, ngược lại hỏi: "Đắc tội người nhà bọn họ rất đáng sợ sao?"

"Đương nhiên!" Từ Cảnh Nguyên như là nhớ lại điều gì đáng sợ, thân thể không tự giác rùng mình một cái, "Nhà bọn họ từ trên xuống dưới không một ai là người dễ chọc, đắc tội bọn họ không chết cũng phải bị lột da, nếu như bị vị sát thần kia nhìn chằm chằm, vậy thì có thể chuẩn bị quan tài luôn rồi."

"Sát thần?" Mễ Vị đảo cái nồi, "Ngươi nói sát thần là ai?"

"Sao ngươi ngay cả chuyện này cũng không biết chứ? Là vị đệ đệ của quận chúa Như Ý hôm qua tới đây a, Đại Tư Mã Đại Ngụy, Hiên Viên Tố, sát thần chính là hắn a."

Mễ Vị ngày hôm qua kỳ thật chỉ đại khái hiểu được Hiên Viên gia là tướng môn của Đại Ngụy, người nam nhân kia là tướng quân mang binh đánh giặc, dự đoán là một nhân vật đặc biệt lợi hại, nhưng lại không biết cụ thể thế nào. Giờ phút này nhìn dáng vẻ Từ Cảnh Nguyên giống như biết hắn, hơn nữa còn rất hiểu, liền muốn hỏi thăm từ trong miệng hắn một chút về chuyện của phụ thânTiểu Bảo. Vì thế liền theo đề tài hỏi hắn tiếp, "Vì sao gọi hắn sát thần? Không phải nghe nói hắn là tướng quân mang binh đánh giặc sao?"

Từ Cảnh Nguyên như thế nào cũng không thể nghĩ ra Mễ Vị có thể có quan hệ gì với Hiên Viên Tố, chỉ coi Mễ Vị là một dân chúng bình thường hoàn toàn không biết gì cả với chuyện kinh thành, mở miệng nói cũng không cố kỵ nhiều, "Hắn đúng thật là tướng quân dụng binh như thần, võ nghệ vô song, được con dân Đại Ngụy ta xưng tụng là Chiến Thần Đại Ngụy, nhưng hắn giết người cũng rất đáng sợ a. Ngươi không biết thôi, mười mấy năm trước, khi Hiên Viên lão tướng quân đang cùng Liêu quốc đại chiến, lại bị ám toán tử trận, năm đó Hiên Viên Tố mới mười sáu tuổi tức sùi bọt mép, treo soái kỳ lên, đơn thương thất mã(*) nhặt lấy thủ cấp tướng địch, sau đó dẫn đại quân, trong một đêm giết hai mươi vạn đại quân đối phương. Lúc ấy thật là máu chảy thành sông, ngày đều bị nhiễm đỏ, trận chiến ấy đánh được đến quân địch chiến bại rút lui, cuối cùng chỉ có thể dâng sớ xin Đại Ngụy chúng ta tha thứ."

(*)Đan thương thất mã: đơn thương độc mã, một thương một ngựa.

"Từ đấy về sau, hắn tung hoành biên cảnh Đại Ngụy, đánh cho tất cả những địch quốc rình rập, quấy rối không ngừng ở biên cảnh Đại Ngụy như hổ rình mồi một lần, không biết giết hết bao nhiêu thành trì của bọn họ. Ngắn ngủi mấy năm thôi mà Đại Ngụy ta đã thâu tóm hơn mười tiểu quốc, những đại quốc kia cũng bị đánh đến rối rít đầu hàng nghị hòa, lại không dám quấy rối biên cảnh nước ta nữa, bọn họ nghe được tên Hiên Viên Tố là chân đều run lên, Đại Ngụy ta cũng bởi vậy mới có cường thịnh hiện tại. Tất cả con dân các quốc gia khác đều gọi hắn là sát thần ấy chứ."

Ơ mẹ ơi, trâu bò đến như vậy sao? Trách không được gọi là sát thần.

Nhưng nàng cũng nghe ra tuy rằng Từ Cảnh Nguyên miệng nói Hiên Viên Tố rất đáng sợ, nhưng thật trong lòng là kính nể, tướng quân vì nước giết địch như vậy, sao có thể không làm cho người, nhất là nam nhân, kính nể? Ngay cả chính nàng nghe cũng cảm thấy người nam nhân kia rất đáng gờm.

Nhưng mà đang nói, Từ Cảnh Nguyên đột nhiên liền thở dài, "Bất quá từ hơn bốn năm trước hắn bị trọng thương hôn mê bất tỉnh, địch quốc xung quanh lại bắt đầu như hổ rình mồi, mấy năm gần đây biên cảnh xung đột không ngừng, bọn họ liệu định là Hiên Viên Tố vẫn chưa tỉnh lại, cho nên mới dám lớn gan như vậy. Ta thấy không lâu sẽ có đại chiến xảy ra."

Hắn lại bất mãn nhẹ giọng tự nói: "Nhưng cay mỗi nỗi là các võ tướng khác của Đại Ngụy ta đều không có cái năng lực đánh được bọn chúng, mấy năm nay chúng ta cũng ăn không ít thiệt thòi, chỉ có Hiên Viên Tố mới có thể lại đánh cho bọn chúng lăn về hang ổ ngoan ngoãn co rút người lại thôi. Ai da, sao hắn lại không tỉnh chứ."

Mễ Vị không nghe thấy một câu cuối cùng kia của hắn, chỉ là tò mò hỏi: "Là bởi vì hắn giết người nhiều cho nên các ngươi sợ hắn như thế?"

"Ai sợ hắn!" Từ Cảnh Nguyên như mèo đột nhiên bị đạp đuôii, xù lông mạnh miệng nói: "Ngươi không biết người kia có bao nhiêu chán ghét, từ nhỏ đến lớn lúc nào gương mặt cũng lạnh lùng, một bộ như người khác đều là con kiến, nếu ai chọc hắn, hắn một câu cũng không nói liền động thủ, ghê gớm."

Nhớ ngày đó tỷ tỷ của hắn, quận chúa Như Ý bị một con em thế gia giở trò trêu ghẹo, chửi bới trước mặt mọi người, vừa vặn bị hắn nghe, hắn hai lời không nói liền đập cho người kia chỉ còn thở thoi thóp, còn chưa tính nha, hắn còn đem người ta treo lủng lẳng dưới thành lâu mặc cho thiên hạ nhìn xem. Người này sau đó được người trong nhà người cứu về, nhưng sợ tới mức tròn ba năm không dám đi ra ngoài, sau này còn tự nguyện chuyển đi vùng khác, đến nay còn chưa về kinh thành lần nào.

Cố tình khi đó Hiên Viên lão tướng quân cũng là một người bao che khuyết điểm, coi như Hiên Viên Tố có đánh chết người khác hắn cũng có thể mặt không đổi sắc che chở, tất cả mọi người đều không có biện pháp gì với hắn.

"A ~" Mễ Vị liếc nhìn hắn một cái, suy đoán: "Có phải ngươi cũng từng bị hắn đánh rồi không?"

Mặt Từ Cảnh Nguyên lập tức đỏ lên, lớn tiếng phản bác: "Làm sao có thể? Hắn dám đánh bổn thiếu gia sao?!"

"A ~" Mễ Vị mới không tin, dáng vẻ chột dạ này vừa nhìn liền biết từng bị đánh nha, thôi được rồi, nhìn ra cũng không nói.

Đã biết được không ít thông tin, vừa lúc canh cá chua trong tay làm xong, Mễ Vị liền ngưng đề tài này lại, "Ngươi yên tâm đi, ta không đắc tội nhà bọn họ, bọn họ chỉ tới dùng cơm thôi."

Nghe nàng nói như vậy, Từ Cảnh Nguyên yên tâm, vui vui vẻ vẻ nhận canh cá chua nàng làm xong, chuẩn bị ăn một trận bão táp. Nhưng vừa mới chuyển người, hắn đột nhiên nhớ tới cái gì, quay lại hỏi: "Bà chủ à, nhà ngươi có phải có một tiểu hài đầu trọc đúng hay không? Ngày hôm qua ta hình như nhìn thấy nó cùng Như Ý quận chúa nói chuyện, sao ta cứ thấy tiểu hài đó đặc biệt quen mắt nhỉ? Hình như đã gặp qua ở đâu đó rồi..."

Ngày hôm qua hắn không dám nhìn kỹ, chỉ mơ hồ nhìn thấy gò má tiểu hài đầu trọc kia, sao nhìn góc nghiêng thôi cũng thấy đặc biệt giống người nào đó, nhưng lại nhìn không rõ lắm.

Mễ Vị lập tức lắc đầu phủ nhận: "Ngươi nhìn lầm rồi đi, hài tử nhà ta làm sao có thể giống ai chứ." Hiện giờ đã tìm được phụ thân Tiểu Bảo, tất nhiên không cần lại để Tiểu Bảo gặp nhiều người, hơn nữa thân phận cha của Tiểu Bảo đặc thù, để càng nhiều người nhận ra Tiểu Bảo cũng không phải là chuyện gì tốt. Xem ra từ nay về sau phải để cho Tiểu Bảo tận lực bớt xuất hiện ở phía trước sảnh, miễn cho xảy ra phiền toái không cần thiết.

Từ Cảnh Nguyên cũng không nghĩ nhiều, bưng canh cá chua của mình đi.

Mễ Vị nhớ tới Cận Kha đi theo bên người bọn họ bảo hộ, liền giơ tay làm phần canh cá chua càng lớn hơn nữa, cũng bưng thêm một thùng cơm đến hậu viện, gọi A Phúc cùng Mễ Tiểu Bảo tới ăn cơm. Nàng lại đứng ở trong sân, nhìn chung quanh không thấy được người, liền nhìn vào không khí gọi: "Cận Kha, ngươi đi ra cùng bọn nhỏ ăn cơm trưa đi."

Vừa dứt lời, bên người nàng liền lặng yên không một tiếng động rơi xuống một người, chính là Cận Kha, cũng không biết hắn là từ đâu đến.

Mễ Vị chỉ chỉ bàn, "Ngươi dẫn hai đứa nhỏ đi ăn cơm đi, cũng không cần trốn làm gì, ban ngày ở hậu viện không ai nhìn thấy."

Cận Kha nói một tiếng cám ơn, ngồi xuống cùng hai đứa hài tử cùng nhau ăn cơm.

Hắn đã ngầm ngửi cái mùi thơm này nửa ngày rồi, bụng khống chế không được đói, càng ngửi càng đói; trước đó còn chưa từng có khi nào thèm như vậy. Vốn dĩ còn tính tùy tiện đi mua hai cái bánh bao gặm đỡ, không nghĩ đến chủ mẫu tương lại vậy mà còn nhớ kỹ hắn.

Chủ mẫu tương lai thật là người tốt.

Đúng vậy, trong lòng Cận Kha, Mễ Vị chính là chủ mẫu tương lai. Hắn rất hiểu chủ tử nhà mình là loại người nào, nếu không phải cam tâm tình nguyện, chủ công tuyệt đối sẽ không chạm vào nữ nhân, coi như bị người ta bỏ thuốc cũng sẽ không chạm, lại càng không nói đến chuyện sinh một đứa trẻ ra, có thể thấy được nàng là nữ nhân trong lòng chủ công.

Cận Kha gắp một miếng cá cho vào miệng, lập tức một cảm giác ngọt của cá mềm mại trơn trượt thơm lừng bao phủ khoang miệng, phối hợp với dưa cải chua chua chua cay giòn giòn, ăn ngon đến hận không thể nuốt cả đầu lưỡi vào. Coi như bọn họ cũng tính là những người được huấn luyện đặc thù, không coi trọng những ham muốn bản năng, nhưng giờ phút này cũng không nhịn được đắm chìm trong mỹ vị này.

Kim Ngô Vệ bọn họ đi theo bên cạnh chủ tử, có cái sơn hào hải vị nào chưa từng ăn, nhưng lại chưa từng nếm được miếng cá nào ngon như vậy, hắn hôm nay thật đúng là có lộc ăn lớn rồi.

Hắn không khỏi đắc ý trong lòng ; trước đây bọn Thanh Vũ còn luôn ghét bỏ hắn nói nhiều, hiện tại xem ra vẫn là tính cách của hắn tốt; nếu không phải tính cách hắn sáng sủa, không giống như ba cái cục đá khô cứng kia, thì việc bảo hộ chủ mẫu cùng tiểu chủ công làm sao có thể tới lượt hắn? Hiện tại không chỉ có thể bảo hộ tiểu chủ công, còn có thể ăn được món ăn do chủ mẫu tương lai làm, bọn họ có ai có được đãi ngộ như vậy?

Mễ Tiểu Bảo đung đưa cái chân ngắn ngủn của mình, hơi đắc ý hỏi: "Cận Kha thúc thúc, nương ta làm đồ ăn có phải rất ngon hay không?"

Cận Kha mười phần tán thành, gật đầu, "Đặc biệt ngon, tay nghề chủ mẫu thật tốt."

Mễ Tiểu Bảo gắp một miếng cơm cho vào miệng, đắc ý nói: "Nương ta còn có thể làm thật nhiều thật nhiều đồ ăn ngon nha, Cận Kha thúc thúc, về sau người đều có thể được ăn."

Trong lòng Cận Kha càng đẹp, thầm nghĩ nhất định phải trở về khoe với bọn Thanh Vũ một phen, cho bọn họ hâm mộ chết đi.

Rất nhanh, một đại nhân và hai đứa nhỏ liền giải quyết xong một thố canh cá chua to cùng một thùng cơm, Cận Kha ăn đến bụng to ra trước nay chưa từng có, thiếu chút nữa liền không có hình tượng mà ợ hơi một cái.

Lúc này, Mễ Vị lại đưa tới một phần canh cá chua cùng một thùng cơm, Cận Kha sau khi nhìn thấy vội vàng nói: "Cô nương, không cần đâu, chúng ta đã ăn rất no rồi." Bởi vì Mễ Vị không cho hắn gọi mình là chủ mẫu, cho nên hắn chỉ có thể gọi là cô nương.

Mễ Vị mỉm cười, đặt đồ ăn và cơm đưa tới trước mặt Mễ Tiểu Bảo, "Cận Kha, đây không phải là cho ngươi ăn, ngươi ăn no, nhưng Tiểu Bảo còn chưa no đâu."

Cận Kha im lặng, kinh ngạc nhìn tiểu chủ tử đã một hơi ăn ba chén lớn lại còn cặm cụi bới thêm cơm chuẩn bị tiếp tục ăn.

"Đây, tiểu chủ công ăn nhiều như thế sao?"

Mễ Vị tang thương thở dài, "Ta cũng không biết vì sao nó lại có thể ăn được như vậy, dù sao không phải giống ta rồi."

Không phải giống nàng, đó chính là giống cha nó.

Cận Kha giật mình nhớ tới lượng cơm chủ tử mình ăn, lập tức hiểu, thầm nghĩ không hổ là phụ tử ruột thịt nha, lượng cơm ăn cũng giống như thế.

Mễ Tiểu Bảo một mình làm xong một thùng cơm một chậu canh cá chua nữa mới rốt cuộc ăn no, ăn no xong thì chạy tới ôm đùi Mễ Vị hỏi: "Nương, con có thể mang canh cá chua đi cho cha, nãi nãi, còn có cô cô cũng nếm thử? Cô cô ngày hôm qua cho con thật nhiều đồ vật a, nhưng con không có gì đồ vật gì cho cô cô hết."

Mễ Vị vẫn luôn dạy hắn, lễ thượng vãng lai (có qua có lại), tiểu gia hỏa ngày hôm qua nhận được rất nhiều lễ vật, hôm nay liền muốn đáp lễ.

"Đương nhiên có thể." Mễ Vị lại đi làm hai phần canh cá chua, sau đó dẫn theo Mễ Tiểu Bảo đi Hiên Viên Phủ.

Lão tướng quân phu nhân vẫn khi biết khi không mẹ con Mễ Tiểu Bảo, nhìn thấy nó đến liền yêu thích sờ mặt nó, "Ai u đây là hài tử là ai a, sao lại đáng yêu đến thế này chứ, ai nhìn mà không yêu thích đây a ~ bất quá đứa nhỏ này sao lớn lên nhìn quen mắt thế không biết? Ta có phải từng gặp nó rồi hay không?"

Hiên Viên Ý lại giải thích: "Nương, đây là hài tử của A Tố, A Tố đã có thằng bé lúc ở Tây Nam bên kia, nơi chúng ta tìm được hắn trở về."

"Hài tử A Tố?" Lão phu nhân sửng sốt, ngu ngơ sửng sốt nhìn mặt Mễ Tiểu Bảo, nhìn một chút đầu óc đột nhiên thanh minh, vành mắt đỏ ửng, hai tay nâng mặt thằng bé, run rẩy vuốt ve, "Ta nhớ ra rồi, nhớ ra rồi, đứa nhỏ này thật giông A Tố như đúc, đây là hài tử của A Tố a, đây là cháu của ta, ta thật sự có cháu!"

Sợ bà lại ngất đi, Hiên Viên Ý vội vàng vỗ vỗ phía sau lưng bà trấn an, "Nương người đừng kích động, người quá kích động sẽ dọa hài tử."

"Được được được, ta không kích động." Lão phu nhân ôm Mễ Tiểu Bảo không buông tay, "Ngoan ngoãn không sợ nha, nãi nãi là nhìn thấy con nên quá cao hứng."

Mễ Tiểu Bảo biết nãi nãi cũng ngã bệnh, dùng hai má trong bàn tay thịt thịt cọ cọ, cất giọng non nớt nói: "Nãi nãi con không sợ, lá gan con lớn lắm."

"Tốt tốt, bé ngoan, ai u, Hiên Viên Tố cái thằng tiểu tử hỗn thế ma vương kia sao có thể sinh ra cho ta một tiểu tôn tử đáng yêu như vậy chứ?" Lòng lão phu nhân muốn tan ra, nâng mặt Mễ Tiểu Bảo lên, nhìn như thế nào cũng thấy không đủ, vội vàng bảo nha hoàn đi lấy tráp của bà đến, ra sức lấy ngọc bội châu báo bên trong nhét vào trong tay Mễ Tiểu Bảo, Mễ Tiểu Bảo nháy mắt liền thành một tiểu đầu trọc có tiền.

Bà lại nhìn thấy Mễ Vị đứng ở một bên, đôi mắt sáng lên, chờ mong hỏi: "Đây là tức phụ A Tố sao?"

Mễ Vị đang muốn phủ nhận, lão phu nhân liền cao hứng nắm tay nàng nói: "Ai u, ta không phải nằm mơ đi? A Tố cái thằng hỗn tiểu tử này vậy mà có thể tìm được tức phụ xinh đẹp như vậy? Ta vẫn cho là hắn đời này đừng hòng cưới được tức phụ chứ, ta chuẩn bị tinh thần là hắn phải một đời cô độc rồi, hắn thật là giẫm phải cái vận cứt chó gì cơ ~ "

Mọi người ở đây đều buồn cười.

Mễ Vị:... Không phải, lão phu nhân tại sao là nói kiểu này vậy? Cảm giác như chuyên gia cắm đao a.

Vì sợ lão phu nhân tiếp tục quăng xuống mấy lời làm mất hình tượng Hiên Viên Tố trong lòng hai mẹ con Mễ Vị, Hiên Viên Ý nhanh chóng đổi chủ đề, "Nương, tức phụ A Tố cố ý làm món ngon mang đến cho ngài nếm thử nè, ngài nhanh đi nếm thử đi."

"Phải không? Tức phụ A Tố còn như thế tài giỏi như vậy sao? Ai u thật là ông trời mở mắt rồi mà." Lão phu nhân cao hứng đến không được, vội vàng phân phó nha hoàn chuẩn bị cơm.

Lão phu nhân từ lúc trượng phu qua đời, nhi tử lại hôn mê bất tỉnh, không chỉ tinh thần không tốt, thân thể cũng càng ngày càng kém cỏi, khẩu vị càng không tốt, mỗi bữa cơm ăn vài hớp liền ăn không vô nữa, người cũng bởi vậy mà vô cùng gầy yếu. Nhưng sau khi bà nếm được canh cá chua Mễ Vị mang đến, liền nhịn không được một đũa tiếp một đũa, một ngụm lại một ngụm ăn cực kì ngon lành, rất nhanh liền ăn hết cả một chén cơm lớn, làm mọi người thấy vừa mừng vừa sợ.

Mãi đến khi ăn xong lão phu nhân mới luyến tiếc buông đũa, hậu tri hậu giác phát hiện mình vậy mà ăn quá no, ngượng ngùng chùi chùi miệng, cười khen Mễ Vị: "Thật là hài tử giỏi, thủ nghệ của con thật quá tốt, ta ta già đến từng tuổi này rồi, cái gì mà chưa ăn? Thế nhưng đúng là chưa từng ăn cá nào ngon như vậy, thịt cá được thật tươi, dưa chua cũng thật giòn, đã lâu ta chưa ăn được ngon như vậy."

Mễ Vị: "Lão phu nhân, nếu ngài thích ăn, về sau ta làm thêm cho ngài." Nàng rất thích ý, dỗ dành lão nhân gia.

Nghe nàng nói như vậy, lão phu nhân càng cao hứng, lôi kéo hai mẹ con Mễ Vị càng không ngừng nói chuyện, nhưng tinh lực bà không tốt, không nói được vài câu liền buồn ngủ.

Hiên Viên Ý bảo nha hoàn dìu bà phù trở về ngủ, sau đó dẫn theo Mễ Vị cùng Mễ Tiểu Bảo đi tới chỗ Hiên Viên Tố. Nàng ta còn nhớ rõ ngày hôm qua tiểu gia hỏa muốn chơi binh khí, cho nên liền chỉ vào tất cả vũ khí trên sân: "Những binh khí này con cứ tùy tiện chơi, nhưng không được làm tổn thương chính mình nha, để Cận Kha theo chơi với con."

Mễ Tiểu Bảo nhìn thấy vũ khí cũng giống như nhìn thấy được đồ ăn ngon, hai mắt tỏa sáng, nóng lòng muốn thử.

Nhưng nó cũng không chạy vù ra chơi như mọi người sở liệu, mà tung bước chân nhỏ đạp đạp đạp chạy vào nội thất, nhanh chóng cởi hài bò lên giường, đến gần Hiên Viên Tố, hôn hôn lên mặt hắn vài hớp, bôi nước miếng lên đầy mặt cha nó, sau lại dò hỏi: "Cha, con muốn chơi binh khí của người, có thể không?"

Nam nhân trên giường tất nhiên sẽ không đáp lại nó, Mễ Tiểu Bảo hơi chu miệng, một giây sau lại nói: "Cận Kha thúc thúc nói võ công của người thật rất lợi hại, người nhanh chóng tỉnh lại dạy con đi, sư phụ Khí Anh nói con là kỳ tài luyện võ, đến lúc đó người khẳng định cũng cảm thấy con thật là lợi hại."

Nam nhân vẫn không đáp lại, mặt Mễ Tiểu Bảo hơi sụp xuống trong một chớp mắt, lúc này mới chạy ra ngoài chơi.

Luyện võ trường cao hơn mặt đất hơn ba thước, tất nhiên là cao vượt đầu tiểu gia hỏa, Cận Kha đang chuẩn bị ôm nó nhảy lên, nào nghĩ đến tiểu gia hỏa đạp chân một cái liền nháy mắt lủi lên trung tâm của luyện võ trường, đích thân chạy đến lấy cây trường thương mà hôm qua mình đã để ý. Cây trường này nặng đến hai mươi cân, nam tử trưởng thành đều không nhất định cầm lên được, nhưng tiểu gia hỏa cầm trong tay lại giống như nó không có sức nặng gì.

Ở đây, ngoại trừ Mễ Vị, tất cả mọi người đều sáng mắt lên, kinh hỉ lại kinh ngạc nhìn nó.

Tiểu gia hỏa vung trường thương lên, đâm về phía trước, trường thương rời tay bay ra, dưới chân nó cũng đạp một cái bay tới phía trước nhanh hơn, khi bắt được trường thương thì xoay cổ tay lật nó một vòng ở sau lưng, tiếp đến quét ngang về phía trước một chiêu, nháy mắt một tiếng động ầm vang, không khí tựa hồ cũng chấn động.

Công phu tiểu chủ tử vậy mà không tầm thường như thế, Cận Kha sáng mắt lên, nhịn không được phi thân lên sân khấu, đẩy kiếm đâm về hướng Mễ Tiểu Bảo, "Tiểu chủ công, tiếp chiêu!"

Ánh mắt Mễ Tiểu Bảo biến đổi, trường thương trong tay hướng về phía trước văng lên, tiếp được một kiếm này trên không trung, một thương một kiếm đụng nhau phát ra "xẹt" một tiếng, bắn ra những tia lửa, một giây sau, trường thương cùng kiếm rơi xuống vào tay từng người, Cận Kha bị chấn động đến mức bàn tay run lên. Nhưng hắn nở nụ cười, thầm nghĩ quả nhiên hổ phụ vô khuyển tử, còn nhỏ như vậy mà võ công đã cao cường như thế này rồi, sau này lớn lên nói không chừng trò giỏi hơn thầy, thật sự hi vọng chủ tử sớm tỉnh lại tự mình dạy cho tiểu chủ tử.

Cận Kha bắt đầu dùng thái độ nghiêm túc, huy kiếm tiến lên tiếp tục so chiêu cùng Mễ Tiểu Bảo, tuy rằng Mễ Tiểu Bảo võ công không tầm thường, nhưng dù sao cũng học võ không lâu, tất nhiên không phải là đối thủ của Cận Kha, cuối cùng thua dưới tay Cận Kha. Nhưng nó không có mất hứng, ngược lại thật cao hứng có thể có người so chiêu với mình, ôm chân Cận Kha xin hắn dạy mình.

————

Qua hai ngày, Vương Lai Bảo vội vàng kéo một chiếc xe bò dừng trước cửa tiệm cơm Thật Mỹ Vị, không chỉ đưa cho Mễ Vị một trăm mẻ trứng gà mới và một bao tải củ cải, vậy mà còn cho Mễ Vị một giỏ cá chạch.

Vương Lai Bảo cười ha ha nói: "Cá này là lúc ta đánh cá thuận tay bắt được, thứ này không có thịt, xương lại còn nhiều, ăn cũng ăn không ngon. Bà nương ta không thích làm, cho nên ta liền đưa tới cho ngươi, Mễ tiểu nương tử ngươi đừng ghét bỏ a, ta nghe Đại ca của ta nói tay nghề của ngươi rất tốt; thứ gì cũng có thể làm đặc biệt ngon, cho nên ta liền nghĩ mang cho ngươi thử xem, xem có thể làm thành đồ ăn hay không."

Cá chạch ở nông thôn rất thường thấy, nhưng nấu thì ăn không ngon, lại đầy mùi bùn đất, người trong thôn cũng lười không bỏ công đi bắt mấy thứ trơn trượt lùi lụi này. Có rảnh còn không bằng đi bắt thêm hai ba con cá, nhưng Vương Lai Bảo mỗi lần bắt cá đều sẽ thuận tay bắt được một ít cá chạch, thường thì hắn cũng bảo bà nương nhà hắn tùy tiện nướng mấy con ăn, có còn hơn không. Nhưng lần này hắn muốn đem cho Mễ Vị một giỏ, cũng xem như một chút tâm ý.

Mễ Vị không ghét bỏ một chút nào, cá chạch chính là thứ tốt nha, chất thịt ngon, dinh dưỡng cũng cao, được xưng là "Nhân sâm của loài cá". Loại này thuộc dạng thức ăn có protein cao, ít mỡ, ở hiện đại rất được hoan nghênh, làm món ăn cũng rất ngon, bán rất không rẻ, không nghĩ đến ở nơi này lại bị ghét bỏ thành như vậy.

Mễ Vị lấy mười văn tiền ra đưa cho hắn, "Cám ơn ngươi Vương nhị ca, về sau nếu lại đánh được cá chạch thì ngươi cứ đưa đến cho ta, ta mua."

"Thế này làm sao được, tiền ngươi cất lại đi, thứ này không đáng bao nhiêu, ta là tặng cho ngươi." Vương Lai Bảo kiên quyết không thu.

Mễ Vị đành phải cất tiền về, nhưng dặn hắn nếu lần sau lại đưa cái gì tới thì nhất định phải lấy tiền, không thì nàng cũng không nhận.

Cá chạch không thể thả lâu, Mễ Vị quyết định buổi trưa hôm nay liền làm mì cá chạch.