Mễ Vị giật mình, sau một lúc lâu liền vỗ vỗ đầu nhỏ của nó, "Con chờ nương làm xong việc trong tay, nương cùng con đi hỏi một chút."

Mễ Tiểu Bảo liền ôm đùi nàng không đi, chôn mặt vào trên đùi nàng, cũng không biết đang nghĩ cái gì.

Mễ Vị nhanh chóng giải quyết xong mấy phần lẩu Oden cuối cùng, đem giao cho Lý Nhị Mai, lúc này mới dẫn theo Mễ Tiểu Bảo, trong tay bưng một phần lẩu Oden đi hậu viện.

Đem lẩu Oden và một nồi cơm đặt ở trên bàn xong, Mễ Vị mời bọn họ cùng ăn, "Chúng ta vừa ăn vừa trò chuyện đi."

Hiên Viên Ý không nghĩ đến nàng bình tĩnh như thế, còn tưởng rằng nàng sẽ ngay lập tức chất vấn bọn họ nói lời đó là có ý gì. Hai người liếc nhau, cầm lấy chiếc đũa, ý tứ ăn một miếng.

Đồ ăn vừa vào miệng, hai người liền đồng thời giật mình, coi như giờ phút không có lòng dạ ăn cơm, nhưng miệng bị hương vị này đánh sâu vào, lực chú ý không tự chủ được tạm thời chuyển dời đến trên đồ ăn.

Hiên Viên Ý gật gật đầu, thực lòng tán dương: "Ngươi làm món ăn thật sự rất ngon, trách không được sinh ý tốt như thế."

Trong lòng nàng lại thầm nghĩ: Chẳng lẽ cái tên đệ đệ như cục đá thối không gần nữ sắc kia của nàng chính là vì bị tiểu nương tử người ta bắt được dạ dày cho nên mới bị nắm lấy tâm? Không thì làm sao có thể ngay cả con cũng có với người ta đâu? Cái tính tình thối đó của hắn, nếu không phải đem người để trong lòng, có đánh chết hắn cũng không có khả năng có quan hệ xác thịt với nữ nhân.

Nếu Mễ Vị biết nàng ta đang nghĩ cái gì, tuyệt đối muốn nói một tiếng: ngươi nghĩ nhiều rồi.

Đoàn người lẳng lặng ăn cơm, Mễ Vị lúc này mới bắt đầu nói chuyện chính sự, "Lúc trước ta té xuống vách núi, ký ức hoàn toàn không còn, cho nên cũng không nhận ra các ngươi. Các ngươi thật sự là thân nhân của Tiểu Bảo sao?"

Chuyện nàng mất trí nhớ bọn họ đã nghe được từ Ngô Lão Thái Y, giờ phút này cũng không sợ hãi, Hiên Viên Ý nói: "Ta đích xác là cô cô Tiểu Bảo, ngươi đừng hoài nghi, chỉ cần ngươi nhìn thấy dung mạo phụ thân Tiểu Bảo liền biết ngay."

"Tiểu Bảo và... và cha nó rất giống nhau sao?"

Hiên Viên Ý lộ ý cười, "Hai người bọn họ quả thực là từ một khuôn khắc ra tới, muốn phủ nhận cũng phủ nhận không được. Hơn nữa, Tiểu Bảo còn nhỏ đã có sức lực lớn vô cùng, điểm này thật giống phụ thân nó cha như đúc. Đây chính là huyết mạch truyền thừa, nam nhân Hiên Viên gia chúng ta khí lực đều rất lớn."

Mễ Vị nhớ tới chuyện ngày đó dẫn Mễ Tiểu Bảo đi gặp đại phu, hỏi: "Các ngươi là nghe Ngô Lão Thái Y của Thánh Thảo Đường nói cái gì, cho nên mới tìm lại đây?"

"Không sai." Hiên Viên Ý vừa lòng với thái độ nhạy bén của nành, xem ra không phải người ngốc.

"Trong thân thể phụ thân Tiểu Bảo phải chăng cũng có độc giống như vậy?"

Ánh mắt Hiên Viên Ý âm u, "Cha ta, cha Tiểu Bảo còn có Tiểu Bảo, trên người đều có cùng một loại độc."

Cái này làm hồ nghi trong lòng Mễ Vị triệt để mất đi, nếu quả thật theo như lời nàng ta, vậy Tiểu Bảo thật sự là dòng máu nhà bọn họ. Nhưng mà nàng quan tâm nhất vẫn là độc trên người Tiểu Bảo, vì thế vội vàng hỏi: "Vậy các ngươi có biện pháp chữa loại độc này không? Ta mang Tiểu Bảo đi tìm rất nhiều danh y, nhưng bọn hắn đều thúc thủ vô sách."

Hiên Viên Ý cầm tay nàng, nhẹ giọng trấn an: "Ngươi đừng vội, độc này chúng ta tuy tạm thời chưa tìm được biện pháp triệt để giải quyết, nhưng nhà chúng ta trải qua nhiều năm bí mật nghiên cứu, đã tìm ra phương pháp tạm thời ngăn chặn độc này."

"Thật sao?" Mễ Vị kích động lên, đã nhiều năm như vậy, rốt cuộc tìm được biện pháp!

Hiên Viên Ý nhìn thấy nàng cao hứng như vậy, cũng không nhịn được nở nụ cười, rồi sau đó nói: "Các ngươi cùng ta hồi phủ đi, để Tiểu Bảo trông thấy phụ thân cùng nãi nãi nó, bọn họ nhìn thấy Tiểu Bảo khẳng định thật vui mừng."

"Phụ thân Tiểu Bảo sao?" Mễ Vị đột nhiên chần chờ, người nam nhân kia biết mình có hài tử không? Còn có, giữa người nam nhân kia cùng nguyên chủ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu hắn thấy tính cách nàng cùng nguyên chủ khác biệt, có thể nảy ra hoài nghi gì hay không?

Hiên Viên Ý cho rằng nàng bất mãn cha Tiểu Bảo không tự mình tới đón mẹ con nàng, nên giải thích: "Phụ thân Tiểu Bảo bốn năm trước bị người ám toán ở Tây Bắc, trọng thương hôn mê, đến nay còn chưa tỉnh lại, cho nên không có biện pháp tự mình đến đón mẹ con các ngươi."

Mễ Vị trầm mặc, không biết nên nói cái gì, nàng đối với người nam nhân kia không có bất kỳ tình cảm gì, tất nhiên không tồn tại cái gì là lo lắng hay đau lòng, nhưng tất nhiên cũng không vui vẻ.

Ngược lại, Mễ Tiểu Bảo nghe vậy, móc móc tay nhỏ, nhịn không được lộ ra thần sắc khẩn trương. Tiểu hài nhi mặc dù chưa từng gặp phụ thân, nhưng vẫn theo bản năng lo lắng.

Hiên Viên Ý giữ chặt tay nhỏ Mễ Tiểu Bảo, "Nếu hắn biết hắn còn có hài nhi, nhất định sẽ tỉnh lại, hắn khẳng định muốn gặp hài tử của hắn, các ngươi cùng ta hồi phủ nhìn hắn đi."

Nếu lúc trước đã nghĩ đến chuyện dẫn theo hài tử đến kinh thành tìm kiếm phụ thân nó để chữa bệnh, Mễ Vị đã nghĩ đến sẽ có một ngày như thế, cho nên chỉ do dự một hồi liền đồng ý.

Sau khi giao tiệm cơm cho Lý Nhị Mai trông, nàng dẫn theo Mễ Tiểu Bảo leo lên xe ngựa Hiên Viên Ý, theo bọn họ hồi phủ.

Trên xe ngựa, Mễ Vị hỏi: "Lúc nãy ngài nói có biện pháp tạm thời ngăn chặn độc trong thân thể Tiểu Bảo, không biết là biện pháp gì?"

Hiên Viên Ý: "Trong phủ chúng ta dùng hơn mười năm bí mật tìm khắp thần y thiên hạ, cuối cùng nghiên cứu chế tạo ra một loại thuốc. Hoà thuốc này vào trong nước, người ngâm vào trong nước hai canh giờ, chờ sau khi toàn bộ dược hiệu được hấp thu, sẽ ngăn chặn độc phát. Nhưng mà phương pháp này nhất định phải làm mỗi tháng trước khi độc phát tác, không thể gián đoạn, nếu không thì lần sau vẫn sẽ phát tác như cũ. Nhưng mà ngươi yên tâm, trong phủ chúng ta vẫn kiên trì tìm cách trị tận gốc."

Mặc dù biện pháp này không thể triệt để chữa hết, nhưng có thể ngăn chặn chuyện phát bệnh, giảm bớt thống khổ, Mễ Vị liền rất hài lòng, chuyện khác không vội, có thể từ từ làm.

Hiên Viên Phủ ở phường Sùng Chính, cách tiệm cơm Thật Mỹ Vị không tính xa, xe ngựa đại khái đi nửa nén hương liền ngừng lại, chẳng qua không dừng ở cửa chính, mà là dừng ở xa cửa sau xa xôi.

Sợ Mễ Vị nghĩ nhiều, Hiên Viên Ý giải thích: "Không dẫn các ngươi đi vào cửa chính là để tránh phiền toái không cần thiết, phụ thân Tiểu Bảo còn đang hôn mê, thế lực khắp nơi âm thầm rục rịch, ngoại giới còn có rất nhiều người nghe ngóng hắn rốt cuộc có tỉnh lại không, nghĩ rằng như vậy thì Hiên Viên gia ta tất nhiên tuyệt mạch. Nhưng bọn chúng tuyệt đối không thể tưởng được A Tố còn có một hài tử lưu lạc bên ngoài, một khi có người phát hiện điểm này, rất có khả năng sẽ bất lợi cho mẹ con các ngươi, cho nên chúng ta cẩn thận cho an toàn."

"Nhưng mà ngươi cũng không cần sợ, Hiên Viên gia thủ vệ kín đáo, sau này ta cũng sẽ phái người bảo hộ mẹ con các ngươi, không có việc gì, đợi đến khi A Tố tỉnh lại, những con mèo con chó kia, hắn sẽ thu thập cả đám."

Mễ Vị âm thầm kinh hãi, lúc trước nàng cũng suy đoán phụ thân Tiểu Bảo không phải là người bình thường, nhưng giờ phút này nàng mới biết được, phụ thân nó không chỉ không phải người bình thường, phỏng chừng còn rất nổi bật. Chẳng lẽ nàng thật sự xuyên đến cái cốt truyện gì « bá đạo tổng tài yêu ta », « kiều thê mang thai bỏ chạy » gì đó chứ?

Mễ Vị bị trí tưởng tượng của mình kéo đi lan mang.

Đoàn người mới vừa vào trong phủ, một lão giả chột một mắt, chống quải trượng tiến lên đón, ánh mắt lão giả gắt gao nhìn chằm chằm mặt Mễ Tiểu Bảo, hốc mắt đột nhiên đỏ, run giọng nói: "Đây, đây chính là tiểu thiếu gia? Thật giống! Lão tướng quân trên trời nếu là biết ông có cháu, nhất định rất vui vẻ."

"Phùng thúc, ngươi đừng kích động, đây là chuyện tốt mà!" Hiên Viên Ý nói với lão giả xong, lại nhìn Mễ Vị giới thiệu: "Vị này là quản gia Phùng thúc của Hiên Viên Phủ chúng ta, ông đi theo cha ta Nam chinh bắc chiến nhiều năm, cũng là người nhìn chúng ta lớn lên, hiện giờ thấy A Tố có hậu, khó tránh khỏi kích động một ít."

Nhìn ra Hiên Viên Ý rất tôn trọng vị lão giả này, Mễ Vị hành một lễ với ông, lại bảo Mễ Tiểu Bảo chào hỏi người.

Tuy rằng Phùng thúc nhìn rất dọa người, nhưng Mễ Tiểu Bảo không sợ, ngược lại còn đi lên trước cầm lấy tay Phùng thúc, cất giọng non nớt nói: "Quản gia gia gia, ta là Tiểu Bảo."

"Ai ai, tốt, tốt, Tiểu Bảo ngoan ——" lão quản gia chiến đấu thiết huyết cả đời, lúc này lại cười giống như một đứa trẻ.

"Phùng thúc ngươi nhanh đi báo với mẫu thân ta một tiếng, ta dẫn bọn họ đi gặp A Tố trước." Sau khi phân phó xong, Hiên Viên Ý dẫn theo hai mẹ con đi vào. Dừng trước một chỗ sân, viện này có phong cách thật sự quá khác biệt với những nơi khác. Sân rường cột cũng chạm trổ cảnh sắc nghi nhân, vừa thấy chính là phủ đệ vọng tộc, nhưng nơi này lại tràn đầy một không khí xơ xác tiêu điều, không thấy được bất kỳ bóng dáng danh hoa danh thảo nào, một tia trang sức cũng không, giữa sân thậm chí trực tiếp bị đổi thành một diễn võ trường to lớn, giữa sân có đầy đủ thập bát ban vũ khí, các loại binh khí óng ánh chói chang ánh sáng kim loại dưới ánh mặt trời, làm cho người ta nhìn qua đều phải rùng mình.

Trong lòng Mễ Vị nói thầm: Trách không được Mễ Tiểu Bảo sinh ra liền thích múa thương lộng kiếm, hoá ra nguyên nhân ở trong này a, quả nhiên là di truyền.

Mễ Tiểu Bảo nhìn thấy cái diễn võ trường này, chân nhỏ nháy mắt bất động, đôi mắt nhìn chằm chằm vào các loại vũ khí toả ánh sáng trong sân, một bộ nóng lòng muốn thử, rất muốn đi lên chơi một chút.

Nó len lén liếc Hiên Viên Ý một chút, phát hiện nàng ta đang mỉm cười nhìn mình, vì thế liền nhỏ giọng hỏi: "Ta có thể lên chơi cái kia một chút không?"

Hiên Viên Ý nhìn theo phương hướng nó chỉ, phát hiện đó là một cây trường thương, liền sờ cái đầu nhỏ của nó nói: "Có thể, tất cả binh khí nơi này đều là của phụ thân con, con có thể chơi tùy ý, nhưng mà bây giờ đi gặp cha trước nha, gặp xong thì lại chơi, được không?"

Mễ Tiểu Bảo gật đầu đồng ý; lại nhìn những binh khí kia vài lần, lúc này mới lưu luyến không rời bước đi.

Hiên Viên Ý lén cười nói với Vu Khiêm Hòa: "Chàng nhìn xem, quả nhiên là phụ tử, sở thích cũng giống nhau như đúc. Hài tử khác nhìn thấy nơi này đều sợ không dám tiến vào, tiểu tử này lại hai mắt toả sáng nè."

Vu Khiêm Hòa cũng nhịn không được.

Vào phòng, một mùi thuốc dày đặc xông vào mũi, Mễ Vị theo bản năng nhìn mặt nam nhân trên giường, nhưng chỉ một chút, trái tim của nàng liền đột nhiên tê rần, nàng theo bản năng ôm ngực, nhưng đau đớn này chỉ lướt qua trong giây lát, giống như vừa rồi chỉ là một ảo giác.

Tầm mắt của nàng nhịn không được dừng trên gương mặt tuấn mỹ dị thường kia, chỉ cảm thấy trong lòng buồn bã, giống như có loại cảm giác xót xa cửu biệt trùng phùng, còn có cảm giác loáng thoáng đau lòng, làm nàng rất muốn khóc.

Mễ Vị cảm giác mình giờ phút này rất không thích hợp, nàng lại không biết người trên giường này, không có khả năng có tình cảm gì với hắn, cho nên mấy cảm xúc này căn bản không thể nào là của nàng, chẳng lẽ đây là tình cảm nguyên chủ lưu lại?

Mễ Vị nhíu mày suy đoán, rất có khả năng nguyên chủ và phụ thân của Tiểu Bảo có tình cảm rất sâu đậm, hai người vì nguyên nhân nào đó phải ly biệt đến nay, hiện giờ gặp lại nhau, nam nhân mình yêu thương lại nằm ở trên giường hôn mê bất tỉnh, cho nên tình cảm mãnh liệt như vậy mới ảnh hưởng đến nàng.

Nếu như nam nhân này biết, nữ nhân mình yêu thương đã hương tiêu ngọc vẫn, hoàn toàn rời khỏi nhân gian này, linh hồn trong thân thể này đã đổi thành người khác, sẽ có tâm tình như thế nào?

Mễ Tiểu Bảo ngược lại không nghĩ phức tạp như Mễ Vị, giờ phút này chỉ tò mò nhìn nam nhân trên giường, từng bước nhỏ di chuyển đến đầu giường, chậm rãi đưa mặt lại gần, mắt to đen lúng liếng không nháy, nhìn chằm chằm mặt nam nhân, cũng không biết nó đang nhìn cái gì.

Các người lớn cũng nhìn theo nó l, cũng không lên tiếng quấy rầy.

Nhìn một lúc lâu, Mễ Tiểu Bảo đột nhiên xoay người chạy đến trước mặt Mễ Vị, nhìn nàng vẫy tay, ý bảo nàng khom lưng nghe nó nói.

Mễ Vị phối hợp cong lưng nghiêng tai lắng nghe, tiểu gia hỏa đến gần bên tai nàng, tự nghĩ là nhỏ giọng nói: "Nương, cha thật sự rất giống con nha, Bảo Thụ nói tiểu hài nhi lớn lên giống cha mẹ mới là thân sinh, cha thật sự là cha con, bọn họ không phải lừa tiền rồi!"

Mễ Vị nghẹn cười, thầm nghĩ thằng oắt con này lòng nghi ngờ cũng thật sâu, đến nay còn hoài nghi bọn họ là lừa đảo nữa.

Hiên Viên Ý cũng nghe được lời nói tiểu hài nhi, đi lên trước, ngồi xổm xuống trước mặt hắn, "Tiểu Bảo, đây mới thật là phụ thân con, con có thấy không, hai người quả thực là từ một khuôn mẫu khắc ra, không phải phụ thân sao có thể giống nhau đến vậy? Còn nữa nha, phụ thân con khí lực cũng phi thường phi thường lớn, hắn một quyền có thể đánh bay một con hổ, con là thừa kế sức mạnh đó của phụ thân con. Còn nữa, phụ thân con từ nhỏ lượng cơm ăn đã rất nhiều, có phải con cũng ăn nhiều được như vậy hay không?"

Đôi mắt Mễ Tiểu Bảo giương lên tròn xoe, phù phù phù phù ra sức gật đầu, "Đúng vậy đúng vậy; ta cũng có thể ăn nhiều lắm, nương nói ta là cái thùng cơm mà!"

Hiên Viên Ý cùng Vu Khiêm Hòa đồng thời nhìn phía Mễ Vị, trong mắt mang theo khiển trách.

Mễ Vị ngẩng đầu nhìn đỉnh phòng, ờ, cái phòng này cũng rất cao ha.

Mễ Tiểu Bảo giờ đây thật sự tin tưởng người trên giường là phụ thân nó, lập tức vui vẻ lên, nó cũng là bảo bảo có cha nha, cha của nó còn đẹp trai như vậy, soái như nó còn gì!

Tiểu gia hỏa nhào lên trên giường, nhưng vóc dáng rất thấp với không tới, vì thế liền cởi giày ra bò lên giường, đưa khuôn mặt nhỏ nhắn đến gần bên tai nam nhân, nhỏ giọng kêu một tiếng: "Cha —— cha là phụ thân của con ha."

Nam nhân trên giường tất nhiên sẽ không đáp lại nó, nhưng nó cũng không thèm để ý, nó biết phụ thân sinh bệnh cho nên mới như vậy. Nó lại dùng tay nhỏ cẩn thận từng li từng tí vuốt ve trên khuôn mặt phụ thân nó, mũi, đôi mắt, miệng, còn có lỗ tai, toàn bộ sờ soạng một lần.

Hiên Viên Ý cùng Vu Khiêm Hòa cười nhìn nó, trong mắt tràn đầy từ ái, bọn họ hy vọng Hiên Viên Tố có thể cảm nhận được hài tử tồn tại, sớm ngày mở mắt, không ngủ nữa.

Mễ Tiểu Bảo đem người cha mới ra lò sờ soạng một lần, lại chu cái miệng nhỏ nhắn lên, hôn lên gương mặt hắn mấy cái, làm cho mặt phụ thân nó tràn đầy nước miếng, tự giác cảm thấy hài lòng, lại đến gần bên tai nam nhân nói nhỏ, "Cha, người lớn lên thật là đẹp mắt, đẹp giống như con rồi, trách không được người có thể có cục cưng đáng yêu như con."

Mễ Vị:!!! Tiểu Đầu Trọc, từ khi nào thì con bắt đầu tự luyến như thế?

"Cha, con một lần có thể ăn thật nhiều thật nhiều chén cơm, nương nói con là thùng cơm nhỏ, cô cô nói cha cũng ăn rất nhiều, vậy không phải cha là thùng cơm lớn sao?"

Mễ Vị: Oắt con!! Ngươi hôm nay có phải hơi quá hưng phấn rồi không? Lắm lời thế!

Ngược lại hai người khác càng nhìn nó càng thấy đáng yêu, cười đến không khép miệng. Hiên Viên Ý còn vụng trộm nói thầm với Vu Khiêm Hòa: "A Tố từ nhỏ chính là cục đá thối, tính tình kém muốn chết, trừng người một chút cũng có thể hù người ta chết, không nghĩ đến sinh ra đứa con trai lại đáng yêu như thế, điểm này ngược lại không giống hắn."

Khoé miệng Vu Khiêm Hòa hơi cong, "Tính cách có thể là giống mẫu thân."

"Giống mẫu thân thì tốt." Hiên Viên Ý gật đầu, "Nếu như giống phụ thân vừa thối vừa cứng, trưởng thành phỏng chừng ngay cả tức phụ cũng cưới không được."

"Xem nàng nói kìa, tính cách A Tố cũng cứng rắn, nhưng không phải cũng tìm được cô nương yêu thích sao, không thì Tiểu Bảo chỗ nào chui ra?"

Hiên Viên Ý ý vị thâm trường đưa mắt nhìn Mễ Vị, "Đoán chừng là gặp đại vận rồi mới có cô nương không sợ hắn, còn cùng hắn thân cận, chậc chậc."

Nhưng vào lúc này, một người từ bên ngoài vội vã đi vào đến, vừa tiến đến liền đem ánh mắt đính lên mặt Mễ Tiểu Bảo, như đột nhiên bị người đóng đinh, miệng lẩm bẩm: "Đúng, là hài tử của Tố nhi, đúng rồi, thật là hài tử của hắn."

Hiên Viên Ý đỡ lấy bà, "Nương, A Tố có hài tử! Ngài có cháu! Hiên Viên gia chúng ta có hậu rồi!"

Lão tướng quân phu nhân tay chân run lẩy bẩy, muốn nói chuyện, nhưng là lại không nói ra lời, đột nhiên, bà chuyển tròng mắt, cả người ngã xuống phía sau.

"A, nương —— "

"Lão phu nhân —— "

"Mau mời đại phu!"

Tình huống đột nhiên hỗn loạn lên, mọi người vội vàng nâng lão phu nhân lên trên sạp, Hiên Viên Ý dùng lực ấn chặt nhân trung của bà, qua một lúc lâu lão nhân gia mới mờ mịt tỉnh lại, nhìn thấy chung quanh nhiều người vây quanh như vậy, nghi ngờ hỏi: "Các người sao lại đều ở đây trong này vậy? Vây quanh ta làm cái gì? Ai, vừa rồi ta không phải chuẩn bị đi hoa viên sao?"

Mễ Vị sửng sốt.

Người chung quanh đều trầm mặc xuống.

Lão phu nhân nhìn thấy tiểu hài đầu trọc đang còn đứng bên giường, lập tức yêu thích nhìn chằm chằm hắn nói, "Ai u, con nhà ai thế này? Sao lớn lên xinh đẹp như vậy! Nhưng mà cũng hơi kỳ quái nha, sao ta cứ cảm thấy đứa nhỏ này sao quen mắt như thế chứ?"

Hiên Viên Ý đỡ lấy bà, tạm thời không tính nói cho bà biết một lần nữa, miễn cho tối nay bà lại chịu kích thích, chỉ nói: "Đây là hài tử nhà bạn tốt của ta, nương người không phải muốn đi dạo vườn hoa sao, ta bảo bọn nha hoàn đỡ người đi."

Lão phu nhân lại nhớ tới lúc nãy mình muốn đi dạo, liền tựa vào nha hoàn nâng đỡ chậm rãi đi.

Chờ người trong phòng đều tan, Hiên Viên Ý mới hướng Mễ Vị nói: "Vừa rồi ngươi cũng nhìn thấy, nương ta người xoay người liền quên hết, người cùng cha ta tình cảm quá sâu, từ lúc cha ta chết trận sa trường, tinh thần của người liền không được bình thường. Sau này A Tố lại gặp chuyện không may, người liền triệt để thành cái dạng này, thỉnh thoảng ngủ một giấc dậy liền quên hết chuyện lúc trước."

Mễ Vị thổn thức, trượng phu chết trận, nhi tử hôn mê bất tỉnh, đả kích này đích xác quá thật lớn.