Đám hài tử đứng ngoài vây xem thấy cái bá bá này ăn ngon như vậy, một đám mở đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm hắn, tiếng nuốt nước miếng lớn lên mấy lần, càng có mấy đứa tương đối nhỏ tuổi trực tiếp nhét ngón tay vào miệng cắn cắn.

Nam nhân bị bọn nhỏ nhìn đến chịu không nổi, không thể không cầm xâu chiên chạy.

Bọn nhỏ nhìn hắn đi, sôi nổi xoay người chạy về nhà, tìm người lớn xin tiền mua xâu chiên. Người lớn vừa nghe mắc như vậy đương nhiên luyến tiếc, có mắng có đánh, nhưng cuối cùng bọn nhỏ vẫn được một hai văn tiền.

Đám nhỏ lấy được tiền xong liền kích động chạy đến tìm Mễ Vị.

"Bà chủ, ta muốn một xâu khoai tây."

"Bà chủ, ta muốn xâu xôi chiên."

"Ta muốn ăn xâu củ sen!"

"Bà chủ bà chủ, lấy cho ta trước, ta đến trước!"

Tiểu hài tử như ong vỡ tổ lại đây, thất chủy bát thiệt nói chen vào nhau, làm Mễ Vị trong lúc nhất thời không nghe được cái gì, bên tai đều là tiếng ong ong.

Mễ Tiểu Bảo đứng trên băng ghế, lớn tiếng kêu: "Các ngươi đừng ầm ĩ nữa, xếp hàng đứng đàng hoàng, từng người bước lên thôi!"

Bọn nhỏ cũng tính nghe lời, theo sự an bài của Mễ Tiểu Bảo mà đứa này tiếp đứa kế xếp thành hàng, cứ như vậy rất nhanh liền lấy được xâu chiên mà mình mong muốn, mấy đứa nhóc cả đám ăn được mặt mày hớn hở khoa tay múa chân.

Có hài tử là từ trên phố chính chạy tới, những hài tử này cầm đồ ăn trở về, rất nhanh lại đưa tới một đám hài tử, tiệm cơm nhanh chóng bị đoàn quân củ cải chân ngắn này chiếm lĩnh.

Mễ Vị thế nào cũng không nghĩ đến, nàng mở tiệm ăn này vậy mà khách hàng chủ lực lại là hài tử.

Với một đám hài tử, Mễ Vị làm hơn ba trăm xâu chiên vậy mà toàn bộ bán xong, ngay cả Mễ Tiểu Bảo muốn ăn cũng không có, Mễ Vị đành phải làm cho nó thêm một nồi mì to mới đút no bụng của nó.

Lý đại nương tử lúc này từ bên ngoài tiến vào, lớn giọng hỏi: "Mễ muội tử, nhà ngươi hôm nay làm cái gì thơm như vậy, ta đứng trong tiệm đều thèm chảy nước miếng, ngại cái lúc nãy phải chào hỏi khách nhân nên không có thời gian lại đây. Ngươi nhanh lên làm cho ta một chút, ta mang về cho Lão Tam nhà ta ăn, Lão Tam nhà ta lúc nãy ở nhà thèm ăn đến sách cũng đọc không nổi nữa."

Lão Tam nhà Lý đại nương tử năm nay mười một tuổi, đi học trong thư viện, hôm nay thư viện nghỉ cho nên ở nhà.

Mễ Vị đành phải nói: "Lý tỷ tỷ, hôm nay bán xâu chiên, nhưng vừa mới đều bán sạch, thịt không còn nữa, Lão Tam nhà tỷ nếu muốn thật sự muốn ăn, ta chỉ có thể làm cho hắn hai xâu khoai tây cùng đậu hủ, vừa lúc khoai tây còn lại một xâu, đậu hủ cũng thừa lại một khối nhỏ."

Lý đại nương tử chặn lại nói cảm tạ, trong lúc chờ làm nhịn không được cười nói: "Hôm cái ngõ nhỏ này của chúng ta thật náo nhiệt, trước kia cho tới bây giờ không bao giờ có đông người như vậy đến đâu, đây đều là phúc của ngươi a."

Mễ Vị cười nói hai câu cùng nàng ta, xâu chiên trên tay cũng làm xong, nàng quết tương ngọt lên xiên khoai tây, quết tương ớt lên xiên đậu hủ, "Lý tỷ tỷ cho ngươi này, ngươi nhanh cầm về nhà đi, phải còn nóng ăn mới ngon."

Lý đại nương tử nhận xâu chiên, hít một hơi thật sâu, "Mẹ của ta nha, thơm đến cả ta đều chịu không nổi, trách không được bán nhanh như vậy."

Tiễn Lý đại nương tử đi, nguyên liệu nấu ăn trong nhà một chút cũng không còn, Mễ Vị đóng cửa lại, dẫn theo Mễ Tiểu Bảo ra cửa.

Khoảng thời gian trước nàng đã hỏi thăm rồi, trong thành có Thánh Thảo Đường rất nổi danh, nghe nói bên y thuật ở đại phu bên trong rất giỏi, thậm chí còn có một vị lão thái ý nghỉ hưu từ trong cung ra, nghe nói Thánh Thảo Đường này là nhi tử của vị lão thái y mở ra, lão thái y có thời gian cũng tới ngồi một chút, giúp xem mấy căn bệnh nặng, bệnh lạ.

Tuy rằng đã đến xem danh y như vậy đều không có kết quả, nhưng Mễ Vị không muốn bỏ qua bất kỳ một cơ hội nào, nói không chừng y thuật của đại phu ở kinh thành càng giỏi, nếu như có thể được vị lão thái y kia xem giúp Tiểu Bảo, vậy biết đâu may mắn lại có biện pháp.

Vào Thánh Thảo Đường, chỉ thấy trong đại đường có không ít người đang đợi xem bệnh, bên cạnh là mấy trong phòng nhỏ, loáng thoáng có thể nhìn thấy có đại phu đang bắt mạch, Mễ Vị liền dẫn Mễ Tiểu Bảo ngồi xuống chờ.

Đợi hơn nửa giờ mới rốt cuộc mới đến phiên bọn họ, bọn họ được một gã sai vặt mang vào trong một gian phòng nhỏ, chỉ thấy trong phòng có đặt một cái bàn thấp, sau bàn có một vị đại phu râu dài phiêu phiêu đang ngồi, sau lưng đại phu không xa còn thả một bức bình phong.

"Là vị tiểu công tử này muốn xem bệnh?" Lão đại phu hỏi, "Bệnh thế nào?"

Mễ Vị dẫn Mễ Tiểu Bảo ngồi chồm hổm trước bàn, "Đại phu, hài tử nhà ta từ lúc sinh ra liền hàng tháng đều phát bệnh, chúng ta cũng không biết đến cùng là bệnh gì, chỉ là mỗi lần phát tác thì toàn thân thống khổ không chịu nổi, thỉnh cầu đại phu ngài xem giùm."

Lão đại phu nghe vậy mày dần dần nhíu lại, chờ Mễ Vị nói xong, hắn bảo Mễ Tiểu Bảo vươn cổ tay ra, ba ngón tay dứt khoát đặt lên trên cổ tay, cẩn thận chẩn mạch.

Mễ Vị không dám quấy rầy, ở một bên lo lắng lại kiên nhẫn chờ, qua khoảng nửa nén hương, lão đại phu mới chậm rãi buông lỏng tay ra, nhưng thần sắc trên mặt lại càng thêm khó coi.

"Đại phu, hài tử ta đến cùng là bị làm sao? Có biện pháp chữa bệnh sao?" Mễ Vị vội vàng hỏi.

Lão đại phu vuốt vuốt chòm râu, nhíu mày lắc lắc đầu, "Lão hủ bất tài, chỉ có thể chẩn ra thân thể tiểu công tử mang độc, nhưng không thể phân biệt là loại độc gì, càng không biết giải thích thế nào."

Mễ Vị cũng nói không được là có thất vọng hay không, dù sao đã trải qua quá nhiều lần như vậy rồi, trầm ngâm một lúc lâu, nàng hỏi: "Đại phu, nghe nói chỗ này của mọi người có vị lão thái y, có thể thỉnh lão nhân gia xem giùm cho hài tử nhà ta được không?"

Lão đại phu nghe xong vuốt chòm râu, nói: "Y thuật của Ngô lão đích xác là cao hơn lão hủ mấy lần, tất nhiên có thể mời Ngô lão xem giùm cho tiểu công tử đây. Nhưng Ngô lão tuổi tác đã cao, hiện giờ đã không ngồi chẩn mạch nữa. Như vầy đi, chờ ta tự mình đi nói rõ tình huống của tiểu công tử với Ngô lão, xem Ngô lão có nguyện ý chẩn bệnh hay không."

"Cám ơn ngài đại phu." Mễ Vị cảm tạ một phen, lúc này mới dẫn theo Mễ Tiểu Bảo rời đi, tính qua vài ngày nữa lại hỏi kết quả.

Lão đại phu y thuật rất tốt, rất ít khi gặp tình huống ngay cả chứng bệnh cũng chẩn không ra, cho nên đối với sự tình này cũng rất để bụng, chờ buổi chiều ngừng khám bệnh xong liền tự mình đi Ngô phủ, tìm Ngô Lão Thái Y đang ở nhà nghỉ dưỡng.

Ngô Lão Thái Y nghe nói lão đại phu lại đây, bảo người mời vào đại sảnh tiếp khách, cười hỏi: "Kính Chi a, ngươi là vô sự không đăng tam bảo điện, nói đi, có phải gặp chuyện gì khó khăn không?"

Lão đại phu cũng xem như nửa học trò của Ngô Lão Thái Y, trước nay cũng giao tình sâu đậm với hắn, nên cũng không dài dòng, trực tiếp gật đầu nói: "Lão sư ngài nói không sai, ta đích xác là gặp khó khăn, cho nên đến thỉnh giáo lão nhân gia ngài một chút."

"Nói đi, là chuyện gì mà ngay cả ngươi cũng thấy khó vậy."

Lão đại phu liền đem bệnh trạng của Mễ Tiểu Bảo nói ra, ai ngờ nghe xong, nụ cười trên mặt Ngô Lão Thái Y chợt tắt, thần sắc trên mặt cũng rất ngưng trọng.

Nhìn ra vẻ mặt lão sư nhà mình không đúng, lão đại phu vội hỏi: "Lão sư ngài làm sao vậy? Bệnh này có cái gì kỳ quái sao?"

Ngô Lão Thái Y không đáp lại, ngược lại còn hỏi: "Ngươi có lưu lại chỗ ở của hai mẹ con đó ở đâu không?"

Lão đại phu lắc đầu, "Chưa từng, chỉ bảo hai mẹ con họ qua vài ngày nữa lại đến. Lão sư, cần ta đi hỏi thăm hai mẹ con đó nghỉ ngơi ở đâu không?"

"Không cần." Ngô Lão Thái Y trầm ngâm một lúc lâu, khoát tay áo nói: "Kính Chi ngươi đi về trước đi, chờ lần sau hai mẹ con đó lại đến, ngươi gọi người báo ta đi qua."

Thấy hắn không chịu nói, lão đại phu cũng không tiện hỏi nhiều, đứng dậy rời đi.

Chờ người đi rồi, Ngô Lão Thái Y ngồi yên một hồi, đứng dậy vào thư phòng, lại ngồi trong thư phòng rất lâu, mày nhíu lại thật lâu không thể buông ra, miệng vô ý thức lẩm bẩm: "Bệnh này... Sao lại giống như cái vị kia như vậy? Nhưng làm sao có thể chứ..."

"Bệnh này vô cùng hiếm thấy, ở Đại Ngụy càng là bí mật, không có khả năng có người biết, nhiều năm như vậy chưa bao giờ nghe nói qua có ai khác thân mang loại độc này, sao có thể xuất hiện trên người một đứa bé chứ?"

"Chẳng lẽ đứa nhỏ này có quan hệ gì đó với vị kia? Nhưng cũng không có khả năng a, người kia chưa thê chưa thiếp, căn bản lại càng chưa từng nghe nói có hài tử."

"Không đúng; không đúng; phỏng chừng bệnh của đứa bé kia cũng không phải loại mà ta nghĩ đây, có lẽ là một căn bệnh hiếm thấy khác cũng không chừng."

Như thế nào cũng không nghĩ ra, Ngô Lão Thái Y quyết định chờ lần sau tự mình đi xem đứa bé kia một cái lại nói.