Phía ngoài đang bàn bạc ỏm tỏi Mễ Vị tất nhiên không biết, sau khi nhóm người của Lý đại nương tử rời đi rồi, nàng thu dọn bát đũa đem ra hậu viện rửa xong, liền dẫn Mễ Tiểu Bảo ngồi vào trong đại đường, vừa dạy tiểu gia hỏa học đếm, vừa nhìn xem có khách nào đến hay không, nhưng mà mãi đến giờ Mùi sắp đóng cửa, cũng không thấy có khách nào bước vào.

Mễ Vị cũng không thất vọng, tiệm cơm mở ra ở một con hẻo hẻo lánh như thế này, ngày thứ nhất không có khách là rất bình thường.

Chờ sau khi xác định sẽ không có người đến, nàng dứt khoát đóng cửa tiệm cơm lại, đứng lên dẫn theo Mễ Tiểu Bảo đi hậu viện chợp mắt trong chốc lát, sau khi tỉnh ngủ lại leo lên cái ghế nằm vô cùng thiết yếu cho kiếp cá mặn của nàng hóng mát, vừa uống chè đậu xanh vừa xem Mễ Tiểu Bảo luyện công, lại làm một con cá mặn thật tốt nga.

Nàng cũng tính toán rồi; mỗi ngày mặc kệ bận rộn hay không đều chỉ bán một buổi cơm trưa thôi, buổi tối không mở cửa.

Ngày thứ hai khi đi chợ mua thức ăn, dự đoán hôm nay cũng sẽ không có khách nhân gì đến đây, có nấu ăn cũng bán không được, Mễ Vị liền không mua quá nhiều đồ ăn, vừa vặn nhìn thấy bên đường một lão bà bà đang bán rau hẹ của nhà, nhìn đều thấy mười phần tươi mới đẹp mắt, liền mua mấy bó liền, sau khi trở lại tiệm cơm bắt đầu ra tay làm bánh hẹ.

Sau khi cắt vụn rau hẹ xong, lại xào sơ với trứng gà và cà rốt sợi, khi nêm thêm một ít gia vị thì nhân bánh liền tản ra một mùi hương vừa thơm ngon vừa thanh mát rất mê người.

Nhân bánh làm xong, nàng lại nhào bột mì, chia ra thành từng cục nho nhỏ, ép mỏng rồi bỏ nhân bánh vào trong, khép miêng lại, sau đó bỏ bánh vào trong nồi chiên ngập dầu, lúc này mùi nhân bánh được phóng thích triệt để, mùi nhân bánh thơm lừng và mùi đồ chiên nức mũi ngon lành lại một lần nữa phiêu tán trong cả con hẻm.

Con mèo thèm ăn Mễ Tiểu Bảo lúc này đang đứng cạnh bếp lò ra sức nuốt nước miếng, bị mùi thơm của bánh hẹ kích thích đến lại không tự giác nhét ngón tay vào miệng mút mút.

Mễ Vị phát hiện ra nó lại mút ngón tay, nắm tay nó lên hung hăng vỗ mạnh hai cái, bàn tay nhỏ bị đánh đến có chút đỏ.

Bị ăn đòn, Mễ Tiểu Bảo đáng thương vô cùng thổi thổi bàn tay mình một chút, sau đó ngoan ngoãn đưa bàn tay nhỏ chắp ở sau lưng, mở miệng cất giọng non nớt nhận sai: "Nương, con sai rồi." Nhưng đông thời vừa xin lỗi ánh mắt lại vẫn ngóng trông nhìn bánh hẹ trong nồ, nước miếng thiếu chút nữa khống chế không được.

Mễ Vị:...

Luôn luôn không có cách nào với nó, đành phải lấy bánh hẹ trong nồi ra, cho nó một cái, "Cẩn thận nóng nha, ăn từ từ."

"Nương, yêu nương quớ ~" Mễ Tiểu Bảo lập tức nhếch môi nở nụ cười, nhận bánh hẹ liền cắn, bánh hẹ nóng hổi làm nó vừa thổi vừa ăn, tay cũng đổi qua đổi lại.

Đúng lúc này, trong nhà chính truyền đến giọng nói lớn tiếng của Vương Lai Tài, "Mễ tiểu nương tử ngươi đang làm món gì vậy? Sao lại thơm chết người như thế, ta ngồi trong cửa hàng đều bị mùi này nó làm cho nhịn không được chạy tới."

Mễ Vị từ cửa sổ liếc hắn một cái, cười nói: "Ta đang làm bánh hẹ thôi."

Vương Lai Tài hít hít mũi, bị mùi thơm này chọc thèm đến chịu không nổi, xoa xoa tay cười hắc hắc nói: "Mễ tiểu nương tử, ngươi bán cho ta một cái đi, mùi thơm này làm ta thèm đến rớt nước miếng, còn tâm trí đâu mà làm ăn."

Mễ Vị dùng cái đĩa đặt một cái bánh vào cho hắn, "Đều là hàng xóm, ngươi lấy ăn đi, không cần tiền."

Vương Lai Tài tuy da mặt dày, cũng ham ăn, nhưng không phải là người thích chiếm lợi của người khác, sau khi hắn nhận bánh hẹ, liền móc ra hai văn tiền để trên bàn, sau đó mới bắt đầu ăn.

Một ngụm cắn xuống, chỉ thấy bánh có dầu mà không ngán, nhân bánh mằn mặn lại thơm thơm, mùi rau hẹ thanh thoát quyện vào vị béo của trứng chảy vào trong miệng, da bánh giòn rụm kêu lên rồm rộp khi cắn xuống, phối hợp nhau thật ngon đến mức suýt cắn phải đầu lưỡi, rõ ràng đều là nguyên liệu rất đơn giản, lại làm ra mỹ vị như vậy.

Vương Lai Tài cắn ba hớp đac xử lý hết một cái, vốn không đói bụng nhưng sau khi ăn xong lại đột nhiên cảm thấy đói bụng, nhìn thấy Mễ Tiểu Bảo ngồi bên cạnh ăn ngon lành, hắn nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, muốn quay người rời đi, nhưng bước chân lại không nghe sai sử, tay cũng không nghe sai sử, lại từ trong túi lấy ra hai văn tiền bỏ lên trên bàn, "Mễ tiểu nương tử, lại cho ta thêm một cái!"

"Ơ, ngươi đã qua ăn rồi? Tốc độ của ngươi thật rất nhanh a." Nhưng vào lúc này, Khâu Đại bưng bát tiến vào, đến gần cửa sổ phòng bếp nhìn Mễ Vị nói: "Mễ tiểu nương tử, ngươi làm đồ ăn quá thơm, Bảo Thụ nhà ta đang ở nhà nghe mùi liền ra sức làm nũng bò ra đầy nhà để ta tới tìm ngươi mua, đừng nói hài tử, ngay cả người lớn như ta nghe cái mùi này cũng quá muốn ăn. Mễ tiểu nương tử, ngươi cho ta một cái đi."

"Được rồi." Mễ Vị cũng kẹp một cái bỏ vào trong bát của hắn.

Khâu Đại vụng trộm nuốt nuốt nước miếng, nhịn xuống xúc động muốn cầm lên ăn liền, vừa đi về nhà vừa nghĩ phải làm thế nào để lừa thằng thằng nhóc con nhà mình cho mình cắn một cái nếm thử.

Vương Lai Tài nhìn theo hắn rời đi, cười ha ha nói: "Mễ tiểu nương tử, ta thấy cũng không cần người ngoài đến, mỗi ngày chỉ đám hàng xóm chúng ta qua mua thôi cũng bao trọn tiệm của ngươi rồi, ngươi không phải lo bán không được."

Mễ Vị cũng cười lên.

Mễ Vị làm bánh rau hẹ cũng khá lớn, bánh còn có dầu nên một đại nam nhân như Vương Lai Tài ăn hai cái liền no rồi, cảm thấy mỹ mãn chuẩn bị về nhà, nhưng vừa quay đầu liền phát hiện cái thằng nhóc con Mễ Tiểu Bảo này còn ngồi ăn trái một cái, phải một cái, ước chừng nãy giờ nó cũng ăn đến bốn năm cái rồi, Vương Lai Tài kinh ngạc đến tròng mắt sắp rớt ra.

Hắn sờ sờ bụng nhỏ Mễ Tiểu Bảo, kinh ngạc hỏi: "Bụng ngươi nhỏ thế này thì làm sao ăn được nhiều thứ như vậy?"

Mễ Tiểu Bảo vỗ vỗ cái bụng tròn trịa của mình, chu mỏ nói: "Nhưng mà bá bá, ta còn chưa ăn no đâu."

"..." Vương Lai Tài nói không nên lời, sinh ý cũng không thèm làm, dù sao cũng không có gì người tới, liền ngồi xổm xuống bên cạnh thằng bé xem nó có thể ăn được tổng cộng bao nhiêu cái.

Sau một chén trà, Mễ Tiểu Bảo rốt cuộc ợ hơi, chùi chùi cái miệng nhỏ của bản thân, ăn no.

"Ôi nhãi con, ngươi thật sự ăn hết 15 cái." Vương Lai Tài ngây ngốc quay đầu nhìn Mễ Vị, "Mễ tiểu nương tử, đứa nhỏ nhà ngươi này... Khó lường a."

Mễ Vị nín cười gật đầu, "Ở phương diện ăn, đúng là rất khó lường."

Ánh mắt Vương Lai Tài nhìn Mễ Vị đột nhiên liền mang theo chút đồng tình, nuôi một đứa trẻ như thế, không dễ dàng a.

Vương Lai Tài đi rồi, trong chậu còn dư ước chừng một nửa nhân bánh, Mễ Vị không vội vã làm, bởi vì chiên xong không ăn nó sẽ nguôi, ăn không ngon, mới làm xong liền ăn là cảm giác tốt nhất, nên đợi có khách đến cửa mới làm tiếp.

Nàng đổ cho mình và Mễ Tiểu Bảo mỗi người một chén chè đậu xanh rồi chậm rãi uống, chờ khách nhân đến cửa. Vốn tưởng rằng hôm nay cũng sẽ không có khách nào đến, nào biết chè đậu xanh nàng mới uống được bát, thì liền có khách nhân đến cửa.

Một phụ nhân hơn ba mươi tuổi, bên miệng có một cái mụt ruồi lớn trong tay dắt một nam hài khoảng sáu bảy tuổi đi vào, trên mặt thằng bé còn hơi ửng đỏ treo nước mắt, hiển nhiên là mới vừa gào khóc. Sắc mặt phụ nhân không quá tốt, hiển nhiên giờ phút này tâm tình cũng không được tốt lắm, vừa vào cửa liền ngẩng đầu nhìn trái nhìn phải đánh giá một phen, khóe miệng khinh thường bĩu môi, cúi đầu chọc chọc đầu của thằng bé, mắng: "Chỉ có biết ăn thôi, nhìn thấy người khác ăn cái rắm ngươi đều cảm thấy thơm, đợi coi lát ăn không ngon ngươi cũng phải ăn hết cho ta!"

Thằng bé không phục hô to: "Ăn ngon mà! Bảo Thụ cho ta cắn một miếng, đặc biệt ngon!"

Phụ nhân không để ý đến nó nữa, ánh mắt quan sát trên người Mễ Vị cùng Mễ Tiểu Bảo một phen, lúc này mới nói: "Nghe nói chỗ các ngươi bán cái gì gọi là bánh hẹ, bán thế nào?"

Mễ Tiểu Bảo thấy khách nhân đến cửa vẫn rất cao hứng, vươn ra hai ngón tay ngắn ngủn béo ú ra nói: "Hai văn tiền một cái."

"Cái gì? Hai văn tiền, các ngươi đi cướp tiền hả?" Phụ nhân cao giọng quát, mặt lập tức biến sắc, "Người ta bán một cái bánh bao thịt cũng chỉ có một văn tiền một cái, cái bánh hẹ gì đó của ngươi ngay cả thịt vụn cũng không có một miếng, còn dám bán hai văn tiền, không có lương tâm à!"

Mễ Tiểu Bảo lập tức phản bác nói: "Bánh hẹ của nương ta làm còn ngon hơn bánh bao thịt nhiều!"

"Xuy ——" phụ nhân khinh thường bĩu môi, hiển nhiên cũng không để lời nói của Mễ Tiểu Bảo vào mắt.

Mễ Vị tiếp tục uống chè đậu xanh của mình, sau khi nuốt xuống xong, lúc này mới ngẩng đầu thản nhiên nói: "Bổn tiệm yết giá rõ ràng, hai văn tiền một cái, Đại tỷ nếu thấy đắt có thể không mua."

"Thái độ này của ngươi là gì!" Phụ nhân chống nạnh dạy dỗ: "Làm buôn bán như ngươi, cái thái độ này sinh ý tốt mới là lạ, trách không được một người khách cũng không có."

Mễ Vị lười dây dưa với người này, chỉ vào cửa nói: "Nếu không mua thì không cần ầm ĩ trong tiệm của ta, mời đi, không tiễn."

Phụ nhân bị tức đến lôi kéo tiểu hài muốn đi, nhưng tiểu hài thấy nương nó không mua cho nó, lập tức tránh thoát khỏi tay mẹ nó, ngồi bệch xuống mặt đất liền bắt đầu gào khóc, "Ngươi nói mua cho ta, ngươi gạt ta, ô ô ô... Ta muốn ăn! ta muốn ăn!"

"Đồ đáng chết này này, ta đi lên đằng trước mua cho ngươi kẹo đường ngươi thích ăn được chưa, chúng ta không thèm ăn cái bánh hẹ giẻ rách ở chỗ này."

"Không đâu, không đâu, ta muốn ăn bánh hẹ, ta không ăn kẹo đường." Tiểu hài nói xong còn lăn lộn ra đất.

Phụ nhân tức giận muốn đánh nó, nhưng nghĩ mình già như vậy chỉ có duy nhất một hài tử này lại không nỡ đánh, cuối cùng đành phải nghiêm mặt cứng ngắc nhìn Mễ Vị nói: "Cho ta một cái bánh hẹ."

Đưa tiền cho mình, Mễ Vị tất nhiên sẽ không đuổi người, chậm rãi ung dung uống xong chè đậu xanh trong tay, lúc này mới đứng lên đi phòng bếp, trước gói nhân bánh vào da, cho vào nồi chiên, chỉ chốc lát sau, trong không khí liền tràn ngập mùi hương mê người.

Tiểu hài lăn lộn trên mặt đất cũng không lăn nữa, đứng vói lên cửa sổ nhìn vào trong, nước miếng trực tiếp liền chảy xuống, rơi vào vạt áo.

Phụ nhân ngửi được mùi thơm này cũng không khỏi hít một hơi thật dài khí, cùng khống chế không được nuốt nước miếng một cái.

Mễ Vị đem làm tốt rau hẹ tử đưa cho tiểu hài, tiểu hài khẩn cấp cắn một ngụm lớn, sau đó liền từ từ nhắm hai mắt diêu đầu hoảng não. Đây là tiểu hài hưởng thụ thời điểm đã từng làm biểu tình động tác.

Phụ nhân muốn cho tiểu hài cho nàng nếm một ngụm, nhưng ngay trước mặt Mễ Vị lại không tốt ý tứ nói, đành phải cho hai văn tiền sau lôi kéo tiểu hài liền đi, thẳng đến xác nhận cách xa Rất Mỹ Vị tiệm cơm sau, lúc này mới cong lưng đối tiểu hài đạo: "Cho nương nếm thử ăn ngon hay không."

Tiểu hài quay người lại quay lưng lại nàng, "Không cho ngươi ăn."

Phụ nhân chán nản, xoắn một chút lỗ tai của hắn, giọng căm hận nói: "Ngươi cho nương nếm thử, nếu là ăn ngon nương về sau sẽ cho ngươi mua, ngươi không cho nương ăn, đừng nghĩ nương lại bỏ tiền cho ngươi mua."

Tiểu hài vừa nghe, bất đắc dĩ chuyển qua đến đưa cho nàng ăn, "Vậy ngươi chỉ có thể ăn một ngụm nhỏ."

Phụ nhân liền tay hắn cắn một cái, lập tức cảm giác được một mùi vị ngon lành khó tả, nhất là da bánh vừa giòn rụm lại vừa thơm, thật không biết hình dung như thế nào, nhưng chính là cái hương vị mà níu lấy miệng người không buông, làm cho người ta ăn một miếng còn muốn ăn tiếp một ngụm.

Sao chỉ là mấy thứ đơn giản lại có thể làm thơm như vậy?

Phụ nhân còn muốn ăn thêm một ngụm, nhưng tiểu hài nhi làm thế nào cũng không chịu, ôm bánh trong tay chạy vù vào trong nhà, làm phu nhân tức giận đến mắng thẳng thằng ranh con. Nhưng ngẫm lại, nàng ta cũng có thể về nhà làm mà, thứ này xem một chút cũng biết là làm như thế nào, sau khi nàng ta làm được cũng có thể đem bán nha, chỉ có bấy nhiêu mà bán hai văn tiền, đúng là sắp phát tài.

Phụ nhân lập tức mặt mày hớn hở, bước chân nhẹ nhàng đi về nhà.

Chờ phụ nhân rồi, nhà Khâu đại đi đến trong tiệm Mễ Vị, hỏi: "Vừa mới có phải có hai mẫu tử đến đây không? Nữ tầm hơn ba mươi tuổi, khóe miệng có cái mịt ruồi to, tiểu hài thì mập mạp?"

Gặp Mễ Vị gật đầu, nàng ta mới nói tiếp: "Vừa mới rồi nam nhân nhà ta mua cái bánh rau hẹ về cho Bảo Thụ ăn, Bảo Thụ cầm chạy tới ngoài đường cái vừa ăn vừa khoe khoang với mấy hài tử khác, đứa bé mới vừa rồi cũng chơi trên đường cái rồi được nếm thử, sau đó liền lôi kéo nương nó đến đây mua. Nhưng mà nương nó nổi tiếng là khó chơi nhất cái ngõ này của chúng ta, không ai thích giao tiếp với nàng ta hết, nàng ta mua đồ luôn luôn hận không thể làm người ta không thu tiền của mình. Ta sợ nàng ta làm khó ngươi, cho nên tới hỏi chút."

Mễ Vị giờ mới hiểu được vì sao hai mẹ con đó lại đến chỗ này của nàng. Nàng nhìn nhà Khâu đại nói: "Không có việc gì, hai mẫu tử kia chỉ mua cái bánh hẹ rồi đi rồi, tiền cũng trả bình thường."

Nghe nàng nói như vậy, nhà Khâu đại mới yên tâm, xoay người về hiệu rèn nhà mình tiếp tục bận bịu.