Nước súp mì lạnh dùng nước cốt xương bò loãng chế thành, làm xong thì cũng treo vào lơ lửng bên trong bên trong giếng nước để làm lạnh cùng với mì đã nấu chín. Sau khi ướp lạnh xong, mì sẽ trơn tru mát lạnh, trong mì lại trộn thêm dưa leo xắt sợi, trứng gà luộc, lê xắt sợi, cùng với thịt bò cắt lát, cuối cùng thêm vào nước súp bò và sốt chua ngọt ngon miệng, mỹ vị lại dinh dưỡng, thời tiết nóng này mà làm một chén mặt lạnh, giải nhiệt lại kích thích vị giác, hiệu quả còn tốt hơn cả chè đậu xanh hoa quả.

Con mèo ham ăn Mễ Tiểu Bảo vục cả khuôn mặt vào trong bát mì, sau khi ăn xong, còn lẩm nhẩm hát hí khúc nho nhỏ, gương mặt vẫn chưa thỏa mãn, vừa liếm môi vừa nói: "Nương, mì này chua chua ngọt ngọt lại trơn trượt, còn lạnh nữa, quả nhiên ăn rất sướng dạ dày nha, con lập tức liền có thể ăn tám bát!"

Mễ Vị ha ha chọc nó một tiếng, "Nương thật nhìn không ra dạ dày con có thể chứa nổi tám bát nga."

Mễ Tiểu Bảo che miệng cười hì hì.

Bị nương phát hiện rồi.

Ngày thứ hai Mễ Vị liền làm một thùng mì lạnh cộng thêm một thùng chè đậu xanh hoa quả đường cát, kéo cái xe kéo nhỏ ra trên đường, tìm một chỗ nhỏ không thu hút mấy mở quán.

Không có cách nào, vị trí tốt sớm đã có người chiếm, chỉ có mấy chỗ không thu hút người lắm như thế này mới còn trống cho nàng bày quầy thôi.

Nhưng vị trí này đúng thật quá mức hẻo lánh, ngẫu nhiên mới có một hai người đi ngang qua, nhưng coi như có đi ngang qua nơi này cũng sẽ không chú ý đến hai bên đường, cho nên trong lúc nhất thời không ai hỏi thăm.

Mễ Tiểu Bảo mở to mắt, nhìn mấy người lui lui tới tới cứ đi ngang qua như vậy, cũng không ai tới mua, sốt ruột, "Nương, hình như chỗ này của chúng ta không có ai phát hiện."

Mễ Vị kỳ thật không vội, nhưng nhìn tiểu hài nhi vội vã như vậy, liền cười chọc nó, "Nương cũng không biết làm sao bây giờ nha, con nghĩ chút biện pháp giùm cho nương đi."

Nghe lời này, Mễ Tiểu Bảo tự giác nhận nhiệm vụ nặng nề, nghĩ nghĩ, bước chân ngắn nhỏ chạy đến giữa phố, giữ chặt một phụ nhân đi ngang qua, cất giọng non nớt nói với người ta: "Thẩm thẩm, người muốn ăn mì lạnh của nhà ta không? Ăn thật ngon ớ ~ "

Phụ nhân bị đứa trẻ nhỏ như vậy giữ chặt, trong lúc nhất thời có chút ngơ ngác, đợi khi biết đứa nhỏ này là muốn chào mời bà mua món ăn của nhà mình, trong lòng thầm khen hài tử nhỏ như vậy đã hiểu chuyện như thế, nhưng bà còn muốn đi họp chợ, không kịp ăn mì gì, liền rút tay ra, cự tuyệt nói: "Không ăn được, thẩm thẩm còn có việc, ngươi đi hỏi người khác xem sao."

Nghe nói người ta không ăn, Mễ Tiểu Bảo cũng không miễn cưỡng, nhìn về phía người ta cười cười sau lại đi tìm người khác.

Kế tiếp là một nam nhân trung niên, y phục gọn gàng sạch đẹp, sau khi Mễ Tiểu Bảo giữ lại, chỉ chỉ vào quầy mì nhà mình hỏi: "Bá bá, người muốn ăn mì lạnh không? Nương ta làm mì lạnh ăn rất ngon, không ăn sẽ hối hận ớ!"

Nam nhân trung niên nhìn theo hướng thằng bé chỉ tới, nhìn thấy cái gọi là quán mì đó mười phần đơn sơ, ngay cả đồ đạc để bày cho ra một quán mì cũng không có, đây cũng quá keo kiệt rồi, lập tức không có hứng thú, liền xua Mễ Tiểu Bảo đi như xua con ruồi, "Đi đi đi, cái đồ chơi như thế cũng không biết xấu hổ mời ta đi ăn."

Mễ Tiểu Bảo nhìn bóng lưng hắn rời đi, cong môi, không phục nói thầm: "Nương ta làm mì lạnh thiên hạ đệ nhất ngon, mới không phải cái đồ chơi đâu."

Tuy rằng lại bị cự tuyệt, nhưng tiểu gia hỏa cũng không buông tay, tiếp tục đi "kéo khách".

Mễ Vị ngồi bên trong sạp mì vừa cắn hạt dưa vừa cười hì hì nhìn tiểu gia hỏa cố gắng công tác, không có một chút ý muốn đi hỗ trợ.

Tiểu gia hỏa liên tục hỏi mấy người, đại đa số mọi người nghe cũng không nghe, liền xua nó đi, có người có nghe chăng nữa, nhưng nhìn thấy sạp của Mễ Vị vắng vẻ lại đơn sơ như vậy liền không có hứng thú, khoát tay rời đi.

Mễ Vị vừa cắn hạt dưa vừa cảm khái: Xem ra bất luận cái thời đại gì, nhân viên PR đều không phải là nghề dễ làm a.

Mễ Tiểu Bảo là một hài tử tuyệt đối không phải thấy khó liền bỏ cuộc, cho dù hết lần này đến lần khác đều mời khách không thành công, nhưng nó cũng không nổi giận, mỗi lần bị cự tuyệt hơi tàn nhẫn một chút, nó liền chạy về đến ôm mẹ nó một cái, thuận tiện uống một hớp chè đậu xanh, sau lại tiếp tục đi "kéo khách".

Tầng hai trên quán trà đối diện, hai nam nhân trẻ tuổi vốn đang nhàm chán uống trà nói chuyện phiếm giết thời gian, trong lúc vô tình từ bên cửa sổ nhìn thấy có một thằng nhóc đầu trọc béo lùn ở không xa dưới lầu đang mời người ăn mì trên đường cái, hai người cảm thấy lạ, liền ghé vào bên cửa sổ nhìn xem, càng xem càng cảm thấy này tiểu đầu trọc này thật thú vị, sau khi nhìn một lúc, nam nhân mặc cẩm ý màu lam xếp cây quạt trong tay lại, hứng thú nói: "Đi, chúng ta đi xuống tìm tiểu đầu trọc ở dưới chơi đùa đi."

Nam tử áo trắng cũng đang nhàm chán, lập tức đứng dậy theo đi xuống lầu.

Hai người làm bộ như đi ngang qua trước mặt Mễ Tiểu Bảo, lập tức liền bị Mễ Tiểu Bảo coi là "Khách hàng" kéo lại.

"Ca ca, các người có nóng hay không?" Tiểu gia hỏa ngước đầu, cất giọng non nớt hỏi hai người.

Nam tử mặc xiêm y màu lam lập tức khoa trương xoè quạt ra quạt mấy cái, trả lời: "Nóng a ~ ca ca sắp nóng chết đi được."

Tiểu Đầu Trọc mắt sáng lên, vội vàng nói: "Ca ca, vậy người đi nếm thử mì lạnh nương ta làm đi, ăn xong liền không nóng nữa đâu!"

Sợ hai người cự tuyệt, hắn lại nói tiếp: "Chỉ có bốn văn tiền một chén thôi, bốn văn tiền người mua sẽ không thiệt, không ai lừa người bốn văn tiền nha!"

Hai người: "... Phốc phốc —— ha ha ha..."

Đứa trẻ này thật đúng thú vị.

Công tử áo trắng sờ sờ cái đầu trọc của thằng bé, cố ý hỏi: "Ta thấy sạp của nhà ngươi cũng quá đơn sơ, vậy có thể ăn ngon không?"

Mễ Tiểu Bảo phù phù phù phù gật đầu, "Thật mà, không lừa ca ca, nương ta làm mì là ngon thiên hạ đệ nhất, nếu ca ca không tin có thể đi nếm thử."

Công tử áo lam cũng nhào vô giúp vui, hỏi: "Vậy nếu như ta nếm thử xong, lại cảm thấy ăn không ngon thì làm sao bây giờ?"

"Vậy, vậy..." Mễ Tiểu Bảo nghĩ nghĩ, nói: "Nếu ca ca nếm thử còn cảm thấy ăn không ngon, vậy không thu tiền ngươi."

"Ha ha ha..." Hai người bị hắn chọc cho cười rộ lên, nghĩ thầm đứa nhỏ này cũng quá dễ gạt, coi như ăn ngon đi, nếu bọn họ không muốn trả tiền, cố ý nói ăn không ngon thì cũng không biện pháp nha.

Nghĩ trái nghĩ phải hôm nay cũng không có việc gì, hay là cùng đứa hài tử này chơi một hôm đi. Hai người lập tức liền gật đầu nói: "Vậy được rồi, chúng ta liền đi nếm thử mì lạnh của nương ngươi làm xem đến cùng có ngon hay không."

Rốt cuộc kéo được khách, Mễ Tiểu Bảo cao hứng muốn chết, lôi kéo hai người hướng về phía quán mì, kích động nói với Mễ Vị: "Nương, hai ca ca muốn ăn mì!"

"Ai nha Tiểu Đầu Trọc, con thật đúng là quá tài giỏi!" Mễ Vị dựng ngón cái lên cho nó.

"Hai vị công tử thật sự muốn ăn mì sao?" Mễ Vị nhìn hai người xác nhận hỏi.

Hai vị công tử này vốn cho rằng nương của tiểu hài nhi chính là một phụ nhân tầm thường nào đó, nào ngờ lại là một tiểu nương tử còn trẻ như vậy, hơn nữa còn có chút mỹ mạo, khí chất quanh thân không kiêu ngạo không siểm nịnh, hoàn toàn khác biệt với những người bán hàng rong bình thường, cho dù có co đầu rút cổ ở chỗ hẻo lánh này, bày sạp lại đơn sơ, nhưng không nôn nóng cũng không tự ti, ngược lại còn rất bình tĩnh, nhìn thấy khách tới cửa cũng hoàn toàn không nhào ra tiếp đón.

Hai người cảm thấy tiểu nương tử này cũng có chút thú vị, nhân tiện nói: "Cho chúng ta mỗi người một chén đi."

Mễ Vị liền làm cho hai người mỗi người một chén mì lạnh, rải đồ ăn kèm lên, rưới nước súp rồi đưa cho bọn hắn.

Hai người bưng bát đang chuẩn bị nếm thử, nhưng nhìn trái nhìn phải, ngay cả cái bàn cũng không có, vậy phải ăn như thế nào? Chẳng lẽ bảo bọn họ đứng ăn?

"Bà chủ, không có bàn ghế hả?"

Mễ Vị lắc đầu, "Ngại quá, vốn là mua bán nhỏ, không có bàn ghế."

Hai người lập tức hết chỗ nói rồi, bán mì không có bàn ghế? Làm như vậy thật sự buôn bán được sao?

Tuy rằng mì này nhìn cũng rất đẹp rất mới lạ, làm cho người ta không khỏi muốn nếm thử, nhưng không có bàn ghế liền làm cho người mất hứng. Bọn họ lớn như vậy còn chưa bao giờ ăn ở quán hàng rong đơn sơ thế này, càng không có chuyện đứng ở đầu đường ăn uống gì, nếu như bị các bằng hữu trông thấy, mặt mũi biết để nơi nào?

Hai người vốn cũng chỉ muốn trêu chọc tiểu hài một chút, cũng không phải thật sự muốn ăn mì, loại đồ ăn bán dọc đường trong quầy nhỏ như thế này cũng không vừa miệng, cho nên liền trả tiền cho Mễ Vị, tính trực tiếp rời đi.

Nào biết Mễ Tiểu Bảo lại giữ chặt tay bọn họ, đưa cho mỗi người một đôi đũa, mở to cặp mắt hắc bạch phân minh, mười phần nghiêm túc nói: "Ca ca, các người nếm thử mì của nương ta đi, ăn rất ngon, một mình ta có thể ăn tám bát lận! Nhưng mà nương ta không muốn cho ta ăn nhiều như vậy ~ "

Tiểu hài nhi nói xong còn nuốt nước miếng một cái.

Đại khái là lời nói của tiểu hài nhi quá mức chân thành, cũng chung quy là hôm nay hai người thật sự quá nhàm chán, ma xui quỷ khiến tự nhiên hai người do dự, sau đó liền đứng như vậy ăn mì.

Kết quả ——

Một ngụm mì ăn vào, hai người đồng thời ngẩn ra, tiếp theo mắt sáng lên.

Vị chua ngọt đan xen, nhẹ nhàng khoan khoái kích thích bị giác, mát mẻ vô cùng. Một ngụm ăn vào, cái nóng bức trên người tựa hồ cũng biến mất hơn một nửa, thoải mái cực kỳ, họng còn chưa nuốt xuống, miệng liền theo bản năng bắt đầu ăn một ngụm nữa, quả thực ăn không dừng lại được. Vốn dĩ vì ngày nóng không có hứng thú ăn cái gì, giờ phút này lại đột nhiên cảm giác mình có thể ăn cả một nồi!

Không nghĩ tới cái sạp nhỏ đơn sơ không thu hút thế này lại làm ra đồ ăn ngon đến như vậy!

Hai người liếc nhau, cũng không ghét bỏ chuyện đứng ăn mất cái mặt gì, liền cứ đứng trước quầy hàng hẻo lánh đầu đường mà húp sùm sụp, không coi ai ra gì.

Cái gì mặt mũi, cái gì dáng vẻ, toàn bộ vất đến sau đầu.

Mễ Tiểu Bảo đứng một bên che miệng cười trộm.

Hai người dùng tốc độ gió cuốn mây tan ăn xong mì, liếm liếm môi, cảm thấy không đã ghiền, lại nói: "Bà chủ, thêm một chén nữa."

Thừa dịp Mễ Vị bận bịu làm mì, hai người liền cho ý kiến, "Bà chủ à, mì lạnh này của ngươi thật sự là ăn quá ngon, nhưng ngươi tốt xấu gì cũng bày cái bàn a, tốt xấu gì cũng để chúng ta ngồi ăn chứ."

Mễ Vị nghĩ nghĩ, cảm thấy đứng ăn đích xác là không tốt cho bao tử, xác thật phải đặt cái bàn, liền hỏi: "Nhà ta ở ngay trong ngõ nhỏ phía sau này, trong nhà có bàn ghế, các người nếu muốn ngồi ăn, có phiền hiện tại đi nâng ra giúp ta không? Hiện giờ ta cũng không rời sạp được."

Hai người ở nhà đều là công tử con cưng mười ngón không dính nước, từ nhỏ đến lớn chỉ có được người hầu hạ, chưa bao giờ bận tay làm gì, nhưng giờ phút này lại nguyện ý giúp đỡ, không nói hai lời liền đi theo Mễ Tiểu Bảo vào trong nhà khiêng bàn, chỉ chốc lát sau liền dọn bàn ghế ra cho mình, ngồi xuống tiếp tục sùm sụp ăn mì.

Mễ Tiểu Bảo lại giới thiệu tiếp cho bọn họ món chè đậu xanh hoa quả của nhà mình, hai người đều là kẻ không thiếu tiền, tất nhiên bỏ tiền mua.

Chờ đến khi nếm được chè đậu xanh hoa quả, hai người liền hoàn toàn phục rồi! Quả nhiên không nên khinh thường quán nhỏ, mỹ thực tại dân gian a, đại trù trong phủ nhà mình làm đồ ăn so với bà chủ đây đúng là không thể nhìn mà, nếu như vừa mới rồi không có tiểu đầu trọc khuyên bảo, hai người liền bỏ đi như thế, vậy chẳng phải bỏ lỡ món ngon như vậy sao.

Quả nhiên, cao thủ tại dân gian.

Cuối cùng hai người mỗi người làm ba bát mì lớn, hai bát chè đậu xanh, bụng thật sự chống đỡ đến cùng cực mới thòm thèm dừng lại. Công tử áo lam còn cố ý đi bên cạnh mua hộp đựng đồ ăn, mang tới mua thêm ba bát mì và ba bát chè đậu xanh hoa quả mang về, nói là ngày mai còn quay lại đây ăn.

"Vẫn là ngươi thông minh, sao ta không nghĩ đến chứ, ta cũng muốn mang một chút về nhà ăn." Công tử áo trắng thấy bằng hữu còn đóng gói mang đi, cũng bắt chước chạy tới mua hộp đựng thức ăn, cũng mang đi một đống lớn.