Editor: Thienyetkomanhme

Đối với khách hàng của tiệm cơm chiên Hạnh Phúc mà nói, có vế xe đổ hương xuân chiên trứng, làm cho bọn họ không khỏi lo lắng bữa tối có thể hay không mua được đậu phộng rang, đặc biệt là những người giữa trưa không đặt, xem xong bình luận lại thèm.

Bởi vậy, bữa tối rất nhiều khách hàng đều đặt đơn sớm, thẳng đến lúc nhận đơn thành công, mới yên lòng, cảm thấy chủ tiệm cuối cùng cũng làm lớn một lần.

Công ty nọ.

Hoàng Cao một bên gõ bàn phím, một bên thỉnh thoảng quét liếc mắt hộp đậu phộng rang trên bàn.

Từ lần đầu tiên tới nhà bạn gái, cha vợ tương lai đối với hắn có chút lạnh nhạt, hời hợt.Đêm nay muốn tới nhà bạn gái ăn cơm, hắn cao hứng đồng thời lại có chút đau đầu, thẳng đến giữa trưa đặt cơm ở tiệm quen, tiệm cơm chiên Hạnh Phúc, có đậu phộng rang, hắn lập tức có chủ ý.

Cha vợ tương lai của hắn ngày thường hay lấy một bàn đồ nhắm ngồi trong sân uống rượu, bất quá ông khá kỳ quái, với rượu thì không bắt bẻ gì, nhưng lại thập phần bắt bẻ đồ nhắm, đồ nhắm không ngon liền cảm thấy uống rượu cũng không ngon.

Cho nên, ăn miếng đậu phộng rang đầu tiên của tiệm cơm chiên Hạnh Phúc, hắn liền lập tức chuẩn bị lấy nó tới lấy lòng cha vợ, cố ý sau buổi trưa nhờ đồng nghiệp đặt cơm thì lại đặt một hộp cho hắn, tan tầm liền mang qua cho cha vợ.

Hoàng Cao đang tưởng tưởng cha vợ nhận được đậu phộng rang ăn đến vừa lòng, bắt đầu đối với hắn vẻ mặt ôn hoà, bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng ——

"Hoàng Cao, trong giờ làm việc ai cho anh ăn uống!"

Hoàng Cao ngẩng đầu, liền thấy tên quản lý nhỏ trong tổ luôn soi mói hắn, nhíu mày nói: "Hai tay tôi đều còn ở trên bàn phím làm sao ăn cái gì được? dồ ăn còn chưa biết tự bay vào mồm tôi!"

"Đồ ăn chói lọi đặt ngay trong tầm tay còn muốn giảo biện!" quảng lý chỉ vào hộp đậu phộng trên bàn hắn.

Hoàng Cao nhìn ra hắn rõ ràng là không có việc gì liền gây sự, đứng lên đập cái bàn, giám đốc bộ phận lại ở thời điểm này đi tới.

"Mấy người đây là đang làm gì?"

Hoàng Cao nghe được thanh âm của sếp, hơi bình tĩnh một ít, cầm lên hộp đậu phộng trên bàn đem tình huống vừa rồi giải thích một lần.

Giám đốc bộ phận khứu giác tương đối nhạy bén, ngửi được mùi đậu phộng rang mê người, cũng không biết nghe rõ hắn nói gì không, nói thẳng: "Mở nắp ra tôi xem xem."

Hoàng Cao không rõ nguyên do, nhưng vẫn đem cái nắp mở ra, liền thấy hắn duỗi tay bắt một viên ném...... Ném vào trong miệng.

???

Đừng nói Hoàng Cao, tê quản lý bên cạnh cũng đần mặt ra.

"Khụ......"

Giám đốc bộ phận ho khan một tiếng nói: "Tuy rằng anh không ăn, nhưng thơm như vậy...... Lại, đặt ở này cũng dễ dàng làm đồng nghiệp phân tâm, vẫn là đặt trong văn phòng của tôi tốt hơn."

Hoàng Cao biết chính mình lúc này hẳn nên thuận thế để hắn lấy đi, rốt cuộc vì một phần đậu phộng rnag, đắc tội lãnh đạo không đáng, ngược lại, không có phần đậu phộng rang này, hắn còn có thể trước khi tan tầm lại mua một phần.

Nhưng tưởng tượng vạn nhất lúc này trong tiệm đã không còn bán đậu phộng rang, hoặc là nhân viên giao cơm nhận đơn lại không thể kịp thời đưa tới......

Hoàng Cao thực sự yêu bạn gái, cũng chính vì như thế, hắn rất để ý cái nhìn của cha vợ tương lai đối mình, khó có cơ hội có thể lấy lòng đối phương, hắn một chút cũng không muốn xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.

Trong đầu nháy mắt thiên hồi bách chuyển, Hoàng Cao lộ ra biểu tình ngại ngùng: "Thực xin lỗi giám đốc, đây là chuẩn bị buổi tối mang cho cha vợ của tôi nhắm rượu, sợ biến vị mới không đem cái nắp đóng cẩn thận, hiện tại tôi liền buộc kín cái túi."

Giám đốc bộ phận cho rằng đây là hắn ăn không hết dư lại, lúc này nếm qua hương vị liền muốn cầm đi, nghe nói là chuẩn bị mang cho cha vợ hắn, lập tức còn nói hắn, một bên đề điểm: "Hoàng Cao cậu như vậy không được nha, không thể mang mỗi đồ nhắm qua, có vẻ quá keo kiệt, cậu ít nhất lại mang một lọ rượu ngon."

"Lúc trước tôi đã tặng rất nhiều rượu, nhưng cha vợ luôn nói không có đồ nhắm ngon miệng, này không phải tìm kiếm cho ông ấy một chút, cũng không biết hợp khẩu vị ông không." Hoàng Cao thấy sếp không sinh khí, yên lòng.

"Rượu với thức ăn này hắn khắng định có thể vừa lòng." Giám đốc bộ phận nói xong tà liếc mắt quản lý một cái, "Anh không đi làm việc đứng ngốc ở làm cái gì?"

"Tôi đi ngay đây." Quản lý hướng sếp bồi cái gương mặt tươi cười, lặng lẽ trừng mắt Hoàng Cao mới rời đi.

Chờ hắn đi rồi, giám đốc bộ phận kề sát vào Hoàng Cao hỏi: "đậu phộng này cậu mua ở đâu?"

Nhắc tới cái này, Hoàng Cao liền có chuyện nói: "Tiệm cơm chiên Hạnh Phúc, app bánh trôi cơm hộp tìm một cái là có thể thấy, trong tiệm đồ ăn đặc biệt ngon, không chỉ là đậu phộng, nhà bọn họ cơm chiên còn có canh đều đặc biệt ngon. Tôi thích nhất là cơm chiên trứng nhà bọn họ, không nát không cứng cơm màu vàng kim hoàng, từng hạt rõ ràng, mỗi hạt đều bọc trứng gà, một ngụm đi xuống tiên hương ngon miệng, căn bản dừng không được......"

"Dừng lại, dừng lại, cậu đừng nói nữa, nói đến tôi đói cả bụng, mau đi làm việc đi." Giám đốc bộ phận cho hắn ngồi xuống tiếp tục công việc, một bên trở lại văn phòng một bên ghi nhớ "Tiệm cơm chiên Hạnh Phúc", chuẩn bị ngày mai đặt cái cơm hộp nếm thử.

Tổng công ty tập đoàn Bách Xuyên.

Lễ tân công ty ở đại sảnh nhìn trợ lý Tôn bước vào cửa, có lẽ cảm thấy bước chân của hắn mạc danh lộ ra vài phần vui sướng, có chút không giống khí chất trầm ổn thường ngày của hắn, nhịn không được nhìn hắn thêm một lúc.

Tôn trợ lý cũng không có phát hiện ánh mắt sau lưng, ngồi thang máy trực tiếp lên tầng cao nhất.

"Tư tổng, ốc đồng của ngài." Trợ lý Tôn tiến vào văn phòng, đem hộp giữ ấm đặt ở trên bàn trà liền muốn đi ra ngoài, tìm một chỗ lười biếng giải quyết phần ốc đồng của chính mình.

Cái gì? Ngươi nói hiện vẫn là thời gian đi làm? Aizz, ai đi làm còn không trộm lười biếng một chút.

Tư Cảnh Lâm ngẩng đầu, tầm mắt từ thùng giữ ấm thùng rơi xuống cái hộp trên tay hắn.

"Nghe hương vị thật sự quá thơm, liền ở trong tiệm mua một ít." Trợ lý Tôn mỉm cười giải thích, trong lòng lại ở chụp đầu chính mình, tự trách mình như thế nào đem cả cái hộp của mình cầm vào đây.

Tư Cảnh Lâm biểu tình nhìn không ra vui giận, đứng dậy dời bước đến sô pha ngồi xuống mới nói: "Đi chuẩn bị chút đồ uống, ngồi xuống cùng nhau ăn."

"Được, cảm ơn Tư tổng."

Ốc đồng tự nhiên là uống cùng rượu là ngon nhất, bất quá thời gian đi làm, hắn không có can đảm uống rượu, mà bình thường ở văn phòng cà phê hoặc trà hiển nhiên cùng ốc đồng không hợp, trợ lý Tôn cuối cùng bưng tới một bình nước trái cây đặt trên bàn trà, ngoài ra còn chuẩn bị bao tay, tăm, khăn ướt, khăn giấy.

Chờ mở ra hộp giữ ấm cùng hộp cơm dùng một lần, một mùi hương cay nháy mắt vờn quanh hai người.

Tư Cảnh Lâm ngửi được mùi hương này, cảm thấy tựa hồ không giống với lần đầu tiên ăn.Anh nhặt lên một con đưa vào trong miệng, lập tức đoán được hẳn là cô sửa đổi gia vị phối phương, lúc này đây còn muốn ngon hơn hai phần.

Một vỏ ốc đồng từ ngón tay anh rơi xuống, ngón tay thon dài khớp tay rõ ràng lập tức nhặt thêm một con nữa.

Động tác của anh thong thả ung dung, trước nhấp một ngụm nước sốt ốc đồng tươi ngon, lại dùng tăm lấy ra thịt ốc đưa vào trong miệng tinh tế nhai nuốt, ăn con ốc đồng cũng có thể ăn ra vài phần ưu nhã, thần thái càng là an tĩnh phi thường, chỉ từ vẻ thả lỏng giữa mày, có thể nhìn ra anh đối với mỹ thực trước mặt rất vừa lòng.

So với anh, lần đầu ăn đến ốc ngon như vậy trợ lý Tôn liền có chút không bình tĩnh, nắm lên một phen ở lòng bàn tay thì thôi, mặt mày hớn hở cùng vẻ trầm ổn ngày thường một chút cũng không dính dáng.

"Ốc đồng xào cay này cũng quá ngon đi."

"Ừm."

Bị món ngon bắt giữ trợ lý Tôn thiếu chút nữa quên ngồi bên cạnh mình là ai, nghe được anh trầm giọng mà đáp lời mới phản ứng lại.

Bất quá, ông chủ nếu đáp lời, hiển nhiên cũng không để ý, trợ lý Tôn cũng không khẩn trương.Kế tiếp, trong văn phòng chỉ nghe được thanh âm vỏ ốc đồng va chạm, bất quá tiết tấu lại có hai cái, một cái nhanh một cái chậm.

Nhanh tự nhiên là trợ lý Tôn, phần của hắn vốn dĩ đã ít hơn một chút, hơn nữa ăn rất nhanh, thực mau đã giải quyết xong.

Chưa đã thèm Tôn trợ lý nhìn nước sốt ở đáy hộp, nhịn không được uống một ngụm, phát hiện hương vị thật đúng là không tồi.

Bất quá hương vị không tồi, cũng không thể dùng làm canh mà uống, Tôn trợ lý nhìn Tư tổng bên cạnh, suy đoán phần của anh hẳn là còn có không ít, nhịn không được nghĩ nếu chính mình mở miệng, có thể hay không anh sẽ phân một chút cho mình.

"Ăn xong rồi anh liền đi ra ngoài làm việc trước đi." Tư Cảnh Lâm nhận thấy ánh mắt của hắn, căn bản không cho hắn cơ hội mở miệng.

Tôn trợ lý đem vỏ ốc đồng mình ăn thu thập sạch sẽ, đứng dậy nhìn đến hộp giữ ấm còn có thật dày một tầng ốc đồng, đáy mắt hàm chứa hâm mộ đi ra văn phòng.

Hắn mới đi ra ngoài không bao lâu, một giám đốc bộ phận cầm tài liệu đi tới.

Tôn trợ lý đón trước nói: "Tư tổng lúc này đang không tiện."

Giám đốc bộ phận xác định Tư tổng lúc này hẳn là có thời gian mới tới, nghe được lời này, theo bản năng hỏi: "Tư tổng đang bận cái gì?"

Tôn trợ lý không có khả năng nói cho hắn, Tư tổng ở bên trong bận ăn ốc đồng, vì thế cười mà không nói.

Thấy vậy, giám đốc bộ phận cũng liền không hỏi, bất quá......

Hắn giật giật cái mũi kỳ quái nói: "Cái gì thơm vậy?"

Tôn trợ lý vốn dĩ không muốn trả lời, thấy hắn hỏi không ngừng, mới nói: "Có thể là lúc trước tôi ăn ốc đồng xào cay, hương vị còn chưa có tan hết."

Giám đốc bộ phận theo bản năng tưởng hắn ăn lúc trưa, hướng hắn vươn ngón tay cái: "Anh lợi hại, dám ở gần Tư tổng ăn như món khẩu vị nặng như vậy."

Cảm thấy chính mình cũng không lợi hại như vậy Tôn trợ lý nói: "Nếu tôi nói cho anh, là Tư tổng ăn cùng tôi, anh tin không?"

"Tôn trợ lý từ khi nào biết kể chuyện cười vậy." giám đốc bộ phận không để tâm cười hai tiếng vẫy vẫy tay với hắn, "Nếu Tư tổng không có tiện, tôi đợi lát nữa lại đến."

Biết hắn sẽ không tin trợ lý Tôn nhìn bóng dáng hắn mà nhún vai.

8 giờ hơn, tiệm cơm chiên Hạnh Phúc.

Thời điểm này, trong tiệm cũng không có nhiều đơn mới, nhưng phía trước một đống đơn hàng còn tồn đọng lại không ít chưa giải quyết xong.

"Chủ tiệm, đơn này khách hàng ghi chú để cô đem đậu phộng rang cùng cơm chiên tóp mỡ xào cùng nhau cô thấy không?" Một nhân viên giao cơm vào cửa đã nhắc nhở.

"Cảm ơn, tôi đã biết." Chu Linh lúc trước đã nói với cô, Nguyễn Miên Man múc một phần cơm chiên đang xào của khách hàng này thêm đậu phộng.

Đừng nói, cơm chiên tóp mỡ bản vốn đã thơm, thêm đậu phộng rang đảo cùng nhau, mùi hương nâng cao một bước.

Ngửi được cái mùi hương này, Chu Linh nhịn không được hướng trong nồi nhìn thoáng qua, nhẹ giọng đề nghị: "Chị cảm thấy loại cơm chiên này có thể thêm vào thực đơn."

Lúc trước có khách hàng nói muốn ăn phải tốn thêm tiền cơm chiên, Nguyễn Miên Man vốn dĩ liền có quyết định này, nghe được lời chị nói, khẽ gật đầu: "Xác thật có thể."

Ngồi ở trong tiệm mấy nhân viên giao cơm đã ăn qua bữa tối, nhưng mà lúc này nghe từ trong phòng bếp bay ra mùi thơm, cảm thấy lại đói bụng.

Loại này đói, nói là bụng đói, không bằng nói là miệng đói.

Nghĩ đến kiếm tiền không dễ dàng, hắn vốn dĩ định nhịn một chút, nhưng mà nhìn thấy Chu Linh từ phòng bếp đi ra, lại không nhịn xuống: "Phiền toái cho tôi một phần cơm chiên trứng."

"Được."

Cơm chiên trứng làm rất nhanh, Chu Linh đi vào nói cho Nguyễn Miên Man, vài phút liền mang ra tới.

Nhân viên giao cơm tiếp nhận sắc hương vị đều đầy đủ cơm chiên trứng ăn một miếng to, một mặt cảm thấy thỏa mãn, một mặt nhịn không được cảm thán lên: "Đưa đơn hàng nhà các cô thật là quá khó khăn, quả thực là tới rèn luyện ý chí, phàm là ý chí không kiên định một chút, một đơn liền coi như chạy không công. Sách! Hơn nữa cơm này, hôm nay tôi đã ăn bốn lần."

"Ai nói không phải đâu!" Mới vừa ở bên ngoài dừng xe, chuẩn bị vào cửa một vị nhân viên giao cơm khác iền tiếp lời.

"Mấy anh đưa cơm hộp chạy tới chạy lui cũng vất vả, ăn nhiều một bữa cơm cũng không có gì." Chu Linh nói.

Cô vừa tới làm còn không thế biết nói chuyện, thích ứng công việc trong tiệm, ngẫu nhiên cũng có thể cùng khách hàng trong tiệm nói hai câu.

"Cô nói có đạo lý, cũng cho tôi một phần cơm chiên trứng." nhân viên giao cơm mới vừa vào tiệm nói.

Nhân viên giao cơm đang ăn cơm chiên trứng cười hắn: "Cái gì có đạo lý, rõ ràng chính là anh cũng thèm."

Hai người ăn xong cơm chiên trứng, lấy đơn hàng của chính mình, vẻ mặt thỏa mãn mà rời khỏi tiệm cơm chiên Hạnh Phúc.

Đèn xe điện xe chiếu trên mặt đất, làm ngõ nhỏ đen như mực nháy mắt đều sáng lên.Vốn dĩ hẻm Hồ Lô, đến trời tối liền tương đối an tĩnh, hẻm nhỏ cũng không có người đi lại.

Đương nhiên, đây cũng là có nguyên nhân, một phương diện là bởi vì nơi này dân cư phần lớn tuổi khá lớn, hơn nữa ngõ nhỏ không có đèn đường cho nên trời tối cũng không có người muốn đi lại; về phương diện khác còn lại là bởi vì, hai năm trước, có bà lão cùng con gái đi trong ngõ nhỏ, đột nhiên có một nam nhân xa lạ nhảy ra cướp hoa tai của người con gái, làm người con gái bị kéo đứt cả tai, từ đó về sau, mọi người lại càng không muốn ra cửa khi trời tối.

Mà hiện tại, từ khi tiệm cơm chiên Hạnh Phúc khai trương, nhân viên giao cơm lui tới làm ngõ nhỏ như toả sáng, náo nhiệt lên, cũng làm rất nhiều người không dám ra đường buổi tối có thêm vài phần cảm giác an toàn.

9 giờ rưỡi, cửa hàng đóng cửa.

Tiễn Chu Linh về, Nguyễn Miên Man khóa chặt cửa lớn, nghĩ đến bữa tối mười mấy cân đậu phộng chú Phùng đưa tới thiếu chút nữa bán sạch, ngồi xuống cầm lấy di động.Khu bình luận, một đám khách hàng rốt cuộc ăn đến đậu phộng rang muốn khen tới trời, cũng tỏ vẻ ngày mai còn muốn ăn, bảo cô ngàn vạn lần không cần dừng bán.