Trần Tân ngồi trầm ngâm trên sofa một lúc thì mới lấy điện thoại gọi cho hai vệ sĩ đang canh giữ ở khách sạn.

Anh ra lệnh bọn họ giám sát cửa phòng Phó Diễn, đừng tùy tiện cho ai lại gần.

Sau khi vệ sĩ đáp vâng, Trần Tân lại bảo: “Nhưng nếu là người quen của cậu chủ thì đừng ngăn cản.”

Khi nói chuyện với người của mình trong bang, Trần Tân trước giờ luôn chỉ gọi Phó Diễn là cậu chủ.

Mà bản thân Phó Diễn hiển nhiên rất ghét cách gọi này.

Hắn thà rằng Trần Tân gọi thẳng tên hắn chứ cũng không muốn làm cậu chủ.

Trần Tân đặt điện thoại xuống, gọi người hầu vào dọn dẹp máy tính.

Anh bôi thuốc cho mình xong thì nằm lên giường, cố ép bản thân chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, Trần Tân thay quần áo, lái xe tới dưới khách sạn chờ Phó Diễn.

Tin nhắn cuối cùng vệ sĩ gửi tới cho anh báo rằng không có người nào tới cả.

Trần Tân xem xong tin nhắn này, bèn nắm tay lại.

Không thể nhìn ra chút cảm xúc nào trên khuôn mặt lạnh nhạt của anh.

Phó Diễn sau khi mở cửa đi vào: “Cà phê?”

Trần Tân đưa ly cà phê ở băng ghế sau cho Phó Diễn.

Hắn chẳng thèm nhìn đã uống luôn.

Sau khi mặt mũi đông cứng, vặn vẹo một lúc, hắn mới chậm chạp hỏi Trần Tân: “Cà phê đen, còn không thêm đường?”

Phó Diễn to cao lực lưỡng là thế nhưng lại cực kỳ sợ đắng.

Từ nhỏ, chỉ riêng việc cho hắn uống thuốc cũng đã tiêu tốn không biết bao công sức của Trần Tân, nói chi là cà phê đen không thêm đường đắng ngắt.

Trần Tân thong thả lấy một ly latte khác từ trong túi giấy ra: “Cậu uống nhầm rồi.

Đó là ly của tôi.”

Phó Diễn cau co cầm lấy ly latte, uống một ngụm để làm dịu đi vị đắng trong miệng: “Chú cố tình.”

Trần Tân khởi động xe: “Tôi đâu ấu trĩ như cậu.”

Phó Diễn tức tới bật cười: “Chú lại làm sao vậy.

Nhẽ nào do tôi hôm qua chịch chú hơi quá nên sáng nay báo thù tôi như này?”

Trần Tân không đáp, sắc mặt thậm chí còn không chút biến đổi, mắt vẫn nhìn thẳng phía trước.

Phó Diễn cầm ly cà phê, cũng không nói thêm gì nữa.

Phương án hợp tác hôm nay, tuy ngoài mặt là của hai công ty chính quy nhưng trên thực tế thì bối cảnh của bên công ty họ Tạ phía đối diện cũng không đơn giản.

Sếp Tổng bên đó là con lai Nga – Trung, có quan hệ rất khăng khít với phía bên kia.

Cũng may, hai bên không nằm trên cùng một địa bàn, không có xung đột về mặt lợi ích.

So với Tạ Tùy, Phó Diễn hoàn toàn là một thằng nhãi con trên tất cả mọi phương diện.

Trần Tân thở dài, có chút lo lắng.

Sau khi xuống xe, Phó Diễn khoác lên mình một lớp vỏ lạnh lùng và ngạo mạn, bước vào công ty, đi tới phòng họp.

Tạ Tùy tới rất trễ.

Trông ngoại hình của gã – làn da trắng nhợt quá mức cùng đôi mắt màu xám khói – thì có vẻ như dòng máu Nga chiếm phần nhiều hơn.

Dung mạo khiến người nhìn choáng ngợp, khí thế vô cùng mạnh mẽ.

Phó Diễn lịch sự bắt tay cùng gã rồi ngồi xuống đối mặt với nhau.

Hai người họ đều không cần lên tiếng, tự có cấp dưới tiến hành đàm phán.

Trần Tân đứng phía sau Phó Diễn, bình tĩnh kiểm soát tình hình.

May mà cuộc đàm phán kết thúc thuận lợi.

Tạ Tùy đứng lên bắt tay với Phó Diễn.

Chiếc bao tay da màu đen thoáng dừng trong tay Phó Diễn rồi rút lại một cách lạnh nhạt.

Trần Tân đã tiếp xúc rất lâu với Tạ Thị, thậm chí còn từng uống mấy bữa rượu cùng cánh tay phải – Kinh Hựu, đáng tiếc Kinh Hựu không có quyền hành lớn như anh.

Trần Tân lịch sự tiễn Tạ Tùy ra về rồi quay lại phòng làm việc.

Phó Diễn đang ngồi ở ghế, quay chiếc bút mực trong tay.

Hắn nhấc mắt nhìn Trần Tân vừa bước vào: “Còn chịu về cơ đấy.”.

Đam Mỹ Hiện Đại

Trần Tân im lặng.

Anh đã quen với sự quái gở của Phó Diễn rồi.

Phó Diễn chống cằm, hiếu kỳ nhìn anh: “Trong cuộc họp chú nhìn hắn ta mười ba lần, từ mặt tới người.

Hắn ta hợp ý chú lắm sao?”

Trần Tân không ngờ được Phó Diễn chẳng hề đặt chút tâm tư nào vào cuộc họp.

Anh trả lời ngắn gọn: “Không.”

Phó Diễn cười khẩy, không biết có tin hay không.

Trần Tân bổ sung: “Kinh Hựu bên công ty bọn họ khá hợp ý tôi.”

Phó Diễn: “… Quản chặt nửa thân dưới của chú, đừng để ảnh hưởng chuyện hợp tác.”

Trần Tân: “Yên tâm, sẽ không ảnh hưởng đâu.”

Anh mỉm cười, lịch sự cúi chào Phó Diễn rồi xoay người, đi ra khỏi phòng làm việc..