Độc thân hơn hai mươi năm, một khi có bạn trai, chuyện gì không thể quên?

Phát cẩu lương chứ gì nữa!

Nhưng mà cũng không cần phải rêu rao quá mức làm gì, bạn trai của mình tốt như nào để bản thân biết là được, không cho người khác nhìn thấy đâu.

Tống Dao cực kỳ đắc ý, cực kỳ hạnh phúc mà công bố trong nhóm bạn thân: Sau này không cần giới thiệu người yêu cho tui nữa đâu, ngọn cỏ này đã có chủ rồi.

Một viên đá nhỏ làm nổi lên ngàn lớp sóng.

Người truy vấn gấp gáp nhất đương nhiên là Lương Thiếu Đình và Đổng Thừa Phong, nhất thời nghĩ không ra bạn trai của Tống Dao là từ đâu rớt xuống, Tống Dao dưới sự tra hỏi xiết sao của hai người bình tĩnh gõ ra tên Chu Phàm.

[Lương Thiếu Đình]: ............??????

[Đổng Thừa Phong]: Hả?????

[Tống Dao]: Ngơ ngác.jpg

[Đổng Thừa Phong]: Tui nhớ lúc trước ông nói hai người chỉ là bạn......

[Lương Thiếu Đình]: Chu Phàm không phải thẳng nam sao? Người ta đến con gái cũng có rồi không phải sao?

[Tống Dao]: Lúc đầu tui cũng nghĩ vậy mà, thích ảnh lâu như vậy cũng không dám nói ra, ai lại biết anh ấy đột nhiên...... Hí hí hí. Có lẽ là bị em ông kích động rồi? Tui cảm thấy sau khi em ông tới thái độ của anh ấy đối với tui có chút thay đổi á.

[Đổng Thừa Phong]: Thì ra Tiểu Cảnh Văn là người trợ lực sao!

[Lương Thiếu Đình]: ............ Hơ hơ.

[Tống Dao]: ?

[Đổng Thừa Phong]: ông hơ hơ cái gì vậy?

..........

[Lương Thiếu Đình]: Ờ, nãy tui mới đi lấy đồ, là Cảnh Văn dùng điện thoại của tui...... Nó bây giờ đang đóng cửa lại, hình như không muốn ăn cơm nữa rồi.

Hai người còn lại trầm mặc.

Qua ba phút sau.

[Lương Thiếu Đình]: Xời, nó lại ra lấy cơm hộp vào phòng ăn rồi. Tiếp tiếp tiếp, chúng ta tiếp tục! Hồi nãy nói tới đâu rồi?

Tống Dao nhìn lịch sử nói chuyện trên màn hình điện thoại, thực sự là nhịn không được bật cười ra tiếng, có chút chua xót trong lòng, nhưng vẫn cảm thấy rất buồn cười.

"Cười gì đó?"

Chu Phàm ngồi đằng sau ôm lấy Tống Dao, hỏi.

Hai người ôm lấy nhau trên ghế sofa, Tống Dao dựa vào ngực của Chu Phàm, ôm điện thoại gõ chữ, lúc này nghe thấy hắn hỏi mới nghiêng đầu sang cười khổ: "Hình như đã vô tình làm tổn thương trái tim của thiếu niên nào đó rồi."

Chu Phàm nhíu mày, lập tức hiểu được, cúi đầu hôn mấy cái lên má Tống Dao.

Tống Dao cũng tự nhiên quay đầu lại hôn lên khóe môi hắn, nói: "Chúng ta đã nằm lười ở đây hết nửa ngày rồi."

Chu Phàm: "Chiều nay em có gì muốn làm không?"

Tống Dao: "Có."

Chu Phàm: "?"

Tống Dao: Tiếp tục nằm trên sofa như bây giờ nè, thổi quạt, ôm nhau xem phim."

Chu Phàm cũng cười rồi, thân mật xoa nắn gương mặt y.

"Còn muốn nấu cơm cho anh ăn." Tống Dao nói được một lúc lại cầm điện thoại lên lần nữa, mở app nấu ăn lên, "Có muốn đi siêu thị không? Em mới học được một món não luộc muốn làm cho anh ăn thử; trong nhà có sườn, mua thêm 1 cây sơn dược, em nhớ anh từng nói canh sườn nấu với sơn dược rất ngon; mua thêm một con cá ha, anh không thích ăn cá trích, vậy mua cá tuyết đi; rau thì sao? Anh muốn ăn rau gì?"

Tống Dao vui vẻ lẩm bẩm một mình, sở thích của Chu Phàm y đã sớm thuộc nằm lòng, không cần nhớ lại.

Chu Phàm không trả lời, tay của hắn vừa kéo vừa ôm lấy eo Tống Dao, để Tống Dao xoay người lại nằm vào lòng hắn. Chu Phàm cúi đầu, sủng ái dùng mũi cọ lên mũi Tống Dao, sau đó lại hôn y thật sâu.

Tống Dao thuận thế buông điện thoại xuống, lật người lại nằm vào trong lòng Chu Phàm, nhắm mắt trầm mê nụ hôn của hắn, môi hai người vừa hơi có cảm giác tách ra y đã lập tức đuổi theo, si ngốc níu kéo Chu Phàm.

Hôn xong, bàn tay của Chu Phàm nhẹ nhàng vuốt ve lưng Tống Dao, Tống Dao nghiêng đầu, tai áp lên lồng ngực hắn, lắng nghe tiếng tim đập nơi đó.

Một lúc sau, Tống Dao nói: "Cái đó của anh, chọt đến em rồi."

Chu Phàm: "Kệ nó, gặp em thì anh cũng chẳng quản được nữa."

Tống Dao cười: "Em đã đặt hàng mua, ừm, những vật dụng cần thiết rồi, qua mấy ngày nữa là được rồi. Không thì lần sau chúng ta cùng coi vid học tập lý thuyết một chút? Em cũng là lần đầu tiên, không biết nhiều lắm."

Chu Phàm nhìn y chằm chằm, "Được, lần sau."

Tống Dao hiểu ý của hắn, cách lớp vải mỏng hôn lên lồng ngực Chu Phàm, một lúc sau lại nói: "...... Cứng hơn rồi."

Chu Phàm hít sâu một hơi, "Để anh đi tắm một cái."

"Tắm nướng lạnh sao?" Tống Dao cảm thấy thẹn thùng, nhưng vẫn nhìn thẳng vào mắt Chu Phàm nói, "Em không nỡ nha."

Y đổi thành tư thế quỳ, vừa cởϊ qυầи Chu Phàm ra đã mở miệng ngậm lấy, lập tức truyền đến tiếng thở gấp nặng nề của Chu Phàm, y lại càng kiên nhẫn nhẹ nhàng hút liếm.

......

Một lúc lâu sau, Chu Phàm chuyển động vài lần thật nhanh, Tống Dao bị bắn đầy miệng là dịch trắng, y ngoan ngoãn nuốt xuống sau đó đi lấy khăn giấy lau cho Chu Phàm, giúp hắn chỉnh lý quần áo, sau đó lại bị Chu Phàm ôm chặt vào trong lòng hôn lấy.

Trán Chu Phàm chạm lên trán Tống Dao, biểu cảm nhẫn nhịn lại động dung, hắn trầm giọng nói, "Bảo bối, tha cho anh đi."

Mặt Tống Dao lập tức đỏ bừng, không nói lời nào, trong mắt chỉ còn mê luyến.

Trong nhóm chat vẫn còn hai con người không ngừng kêu gọi Tống Dao, sự tò mò không được lấp đầy, nhưng trước mặt có nam sắc, Tống Dao đã sớm ném những chuyện khác ra sau đầu rồi.

Chiều tối chủ nhật, Chu Phàm lái xe đến đón Chu Ninh Hinh về nhà, chuẩn bị đem theo con bé về ăn tối với Tống Dao.

Chu Ninh Hinh đang thay quần áo, dọn dẹp cặp sách trong phòng, Chu Phàm ngồi trên sofa cúi đầu nhắn tin, mẹ Chu từ ban công bước đến gần, liếc hắn một cái lại ngồi xuống một bên sofa.

Mẹ Chu đột nhiên hỏi: "Trong nhà có đồ ăn không? Chưa nấu thì có thể ăn ở đây rồi hãy về."

Chu Phàm ngước đầu lên, mặc dù có chút cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn nói: "Tối sẽ đưa Ninh Hinh ra ngoài ăn, trước đây đã hứa với con bé rồi."

Mẹ Chu: "Chỉ hai cha con thôi sao?"

Chu Phàm: "...... Còn có một người bạn nữa."

Mẹ Chu nghe vậy cười rồi, không còn hỏi tiếp nữa.

Ngược lại là Chu Phàm hỏi bà, "Mẹ, sao lại đột nhiên hỏi như vậy?"

Mẹ Chu: "Mới nãy con vừa gõ chữ vừa mỉm cười với điện thoại, mẹ hình như chưa từng thấy qua."

Chu Phàm: "......"

Mẹ Chu nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: "Con cảm thấy thích hợp rồi, có thể đưa người ta về đây ăn bữa cơm."

"......" Chu Phàm trầm mặc hai phút lại nói, "Em ấy rất tốt, con chưa từng gặp ai giống em ấy cả."

Con trai của mình như thế nào mẹ Chu biết rất rõ, trong lời nói của Chu Phàm đã có thể cảm nhận được hắn còn lời chưa nói, vì vậy bà nói: "Người cũng được, việc cũng được, chỉ cần con đã nhận định, mẹ chưa từng nghi ngờ; cuộc sống là phải sống cho chính mình, chẳng phải mẹ vẫn luôn nói với con như vậy sao?"

"Ừm." Chu Phàm cười cười, "Con biết rồi, con sẽ hỏi em ấy."

Lúc này Chu Ninh Hinh mang cặp trên vai bước đến, Chu Phàm đứng dậy bước về phía cửa, Chu Ninh Hinh nắm lấy tay Chu Phàm, cười hớ hớ vẫy tay với mẹ Chu, "Tạm biệt bà nội, tuần tới con sẽ đến nữa nha!"

Mẹ Chu bước đến chỉnh lý lại quần áo cho con bé, cũng cười nói tạm biệt.

Chu Phàm gật đầu với mẹ Chu, trong mắt đều là dịu dàng.

Trên đường về nhà, Chu Ninh Hinh biết được Tống Dao sẽ cùng bọn họ ra ngoài ăn cơm, vui vẻ vạn phần; về đến dưới nhà đón Tống Dao, Chu Ninh Hinh hưng phấn kéo lấy Tống Dao ra sau ngồi với con bé, vui vẻ kể cho y nghe những gì đã phát sinh trong trường tuần nay, Tống Dao tặng một bộ bookmark bằng đồng cho con bé, còn là dạ quang nữa, Chu Ninh Hinh lập tức yêu đến không nỡ buông tay, ôm lấy hộp quà nhìn trái ngó phải.

Chu Phàm lắng nghe tiếng nói cười của hai người, ngước mắt nhìn lên kính chiếu hậu, tiến vào tầm mắt hắn chính là đôi mắt dịu dàng của Tống Dao.

Sao lại có một đêm mùa hạ đẹp như vậy được nhỉ, hắn nhịn không được nghĩ.