Cành cây đung đưa trong gió, ánh Mặt Trời lốm đốm rơi trên mặt đất. 

Tống Dao vừa bước xuống xe khách, quay đầu liền nhìn thấy xe của Chu Phàm đậu ở bên đường, còn Chu Phàm thì dựa lưng vào cửa xe, đứng bên dưới bóng râm, nhìn về hướng này. 

Ánh sáng chói mắt khiến Tống Dao không nhìn thấy rõ gương mặt hắn, nhưng y cảm thấy có lẽ Chu Phàm chính là đang nhìn mình. 

Nhịp tim của y lúc này nhanh mất một nhịp. 

Tống Dao nói lời tạm biệt với những giáo viên khác liền đi sang vỉa hè đối diện, cười với Chu Phàm rồi rất tự nhiên mà ngồi vào ghế phó lái, Chu Phàm đóng cửa xe lại, lái xe đưa y về nhà. 

Lúc cài seatbelt, Chu Phàm chú ý thấy khi tay của Tống Dao chạm vào ghế ngồi động tác của y có hơi khựng lại, lại giống như không có chuyện gì mà cài lại. 

Chu Phàm nhăn mày, "Tay làm sao thế?"

Tống Dao: "Lúc vượt thác không cẩn thận quẹt trúng ấy mà, chuyện nhỏ thôi."

Chu Phàm nhìn biểu tình trên mặt y, không hỏi tiếp nữa. 

Tống Dao hỏi: "Trước đó anh nói có đồ muốn đưa tôi?"

Chu Phàm: "Người bạn lần trước trong bán bar nhờ tôi tặng phần quà đáp lễ cho em; đặc sản do họ hàng gửi từ quê lên, mấy loại nấm như matsutake đồ ấy, tôi nghĩ là em sẽ thích, nên đóng một thùng cho em rồi."

Tống Dao: "Sao anh biết tôi thích?"

Chu Phàm cười nhàn nhạt, "Lúc ăn cơm với em chú ý được."

Tống Dao hơi hạ mi mắt, nhất thời có chút vui vẻ trong lòng. 

… … 

Hai người về nhà Chu Phàm lấy đồ trước, Tống Dao ngồi trên sofa, nhìn quanh bốn phía rồi hỏi: "Ninh Hinh đâu rồi?"

"Nó qua nhà mẹ nó rồi," Chu Phàm rót ly nước đặt xuống trước mặt Tống Dao, bước đến gần nói, "Để tôi xem cánh tay em trước đã."

Tống Dao không nghĩ rằng hắn vẫn nhớ việc này, vừa muốn trả lời qua loa cho qua chuyện, ngẩng đầu lại đối diện với ánh mắt cường thế của Chu Phàm, ánh mắt này giống như một mũi tên bắn vào tim y, hoàn toàn không cho Tống Dao cơ hội nói chữ "không", vì vậy y đành kéo ống tay áo lên. 

Chu Phàm nâng cánh tay y lên nhìn, cau mày lại: "Xử lý qua chưa?"

Tống Dao: "Có rửa qua bằng nước sạch rồi."

Chu Phàm gật đầu rời đi, lúc sau lại quay về ngồi bên cạnh Tống Dao, trong tay còn mang theo hộp kem. 

"Lấy cái này làm chườm lạnh trước, đợi lát nữa mới xoa thuốc." Chu Phàm nói. 

Tống Dao nghe lời làm theo, cười nói: "Đợi Ninh Hinh về, chắc anh phải bồi thường hộp mới cho em ấy rồi."

Chu Phàm: "Kem gì cũng không quan trọng bằng tay em được."

Tống Dao: "......!"

Nhịp đập của trái tim y hình như lại bắt đầu gia tốc nữa rồi. 

Chu Phàm liếc mắt nhìn đồng hồ, hỏi: "Đã ăn trưa chưa?"

Tống Dao: "Chưa nữa, đợi về nhà nấu đại gì đó ăn là được rồi."

Chu Phàm: "Tay em tạm thời cần phải tịnh dưỡng, tôi làm cho em ăn được không? Đương nhiên không thể ngon như em nấu được."

Tống Dao: "Anh?!"

Chu Phàm cười, "Không tin tôi sao?"

Trên gương mặt Tống Dao toàn là kinh hỉ, nụ cười bên môi cũng ngày càng tươi, "Hoàn toàn không phải như vậy nha, tôi rất mong đợi!"

Chu Phàm: "Phức tạp quá tôi không biết làm, chỉ mấy món ăn ngày thường đơn giản mà thôi."

Hơi nước đọng lại bên ngoài hộp thấm ướt bàn tay của Tống Dao, khiến y không phân rõ được đó là nước hay là mồ hôi, y thật sự rất muốn nói bất luận anh làm cái gì em cũng thích, thực tế lại chỉ có thể mỉm cười gật đầu. 

Sau khi chườm lạnh xong, Chu Phàm đi vào phòng lấy một chai rượu thuốc ra, kêu Tống Dao đưa tay cho hắn, tay trái nắm lấy cổ tay Tống Dao, cảm nhận được xương y có hơi nhỏ, làn da có hơi lạnh. 

Chu Phàm đổ rượu thuốc cách xa miệng vết thương một chút, tay phải nhẹ nhàng chậm rãi xoa nắn, hỏi: "Đau không? Có nặng tay quá không?"

Tống Dao lắc đầu, chuyên tâm mà nhìn chăm chú vào cánh tay mình, giống như đang làm chuyện gì trọng đại lắm vậy. 

Chu Phàm lại tiếp tục động tác của mình, đôi lúc lại tán gẫu với Tống Dao, nhưng vai trò của hai người lại giống như lật ngược lại rồi vậy, suốt quá trình gần như chỉ có Chu Phàm nói chuyện, Tống Dao ngược lại trở thành người im lặng lắng nghe. 

Rượu thuốc sau khi thấm vào da thịt thì chậm rãi phát nóng, Tống Dao lại chỉ cảm nhận được bàn tay hữu lực, ấm áp của Chu Phàm, khiến da y sắp bỏng cả rồi. 

Đột nhiên Chu Phàm ngước lên nhìn y, Tống Dao nhanh chóng dời ánh mắt đi, cứ như vậy là lặp đi lặp lại mấy lần. 

Qua một lúc, Chu Phàm đột nhiên hỏi: "Nóng quá sao?"

Tống Dao: "?"

Chu Phàm: "Mặt em nóng đến đỏ bừng rồi kìa."

Tống Dao: "!"

"Quả thực------" Tống Dao lập tức nói, "Nhiệt độ hôm nay có hơi cao, tôi có hơi sợ nóng."

Chu Phàm: "Tôi đi bật máy lạnh."

Tống Dao dùng tay phải kéo lấy cánh tay hắn, không được tự nhiên mà nói: "Cũng không cần phải vậy đâu, lát nữa là hết ấy mà, hơ hơ, tâm tịnh thân ắt lạnh."

Đợi đến khi thoa xong rượu thuốc, Tống Dao giống như không đợi được nữa mà đứng bật dậy, vội vã để lại một câu “mượn nhà vệ sinh dùng một lát" liền rời đi, trông như đang trốn chạy trong hoảng loạn vậy.

Cửa nhà tắm đóng chặt lại.

Chu Phàm nhìn theo bóng lưng của Tống Dao, ý cười trong đáy mắt hiện ra rõ ràng.

Trong buồng tắm phát ra tiếng nước chảy.

Tống Dao tạt nước lạnh vào mặt, y nhìn chằm chằm bản thân trong gương một lúc lâu, xấu hổ cùng tội lỗi mà dùng một tay ôm lấy mặt.

Tống Dao chưa từng ở trong tình trạng lúng túng như vậy, lần gần nhất có loại cảm giác hơi tương tự lúc này chắc đã rất lâu về trước, từ hồi còn đang trong thời kỳ học sinh, thậm chí lúc đó y quả thật có hơi khó xử, nhưng vẫn có thể bảo trì vẻ bình tĩnh bên ngoài, so với bây giờ đối diện với Chu Phàm quả thật là khác nhau một trời một vực.

Tống Dao không thể không thừa nhận: Anh ấy quả thật là đại sát khí của mình mà.

Đợi đến khi Tống Dao xác định bản thân đã bình tĩnh trở lại rồi, bấy giờ mới bước ra khỏi nhà vệ sinh, còn Chu Phàm đã dọn dẹp xong rượu thuốc trên bàn trà, người thì đang nấu ăn trong nhà bếp.

Tống Dao không muốn ngồi đấy một mình, dựa người lên cạnh cửa nhà bếp nhìn theo động tác của Chu Phàm, nhân cơ hội người kia đang đứng đưa lưng về phía mình, ánh mắt không kiềm chế mà dán lên người hắn, trong lòng là niềm vui sướng như đang bước trên mây, thậm chí biết rõ đây là một loại hư vô, một trải nghiệm ngắn ngủi, nhưng vẫn nỗ lực nắm bắt những khoảnh khắc này. 

Chu Phàm bỏ ớt chuông không chút cay vào nồi làm món ăn kèm, Tống Dao nhịn không được nói: “Cho thêm chút ớt nha? Tôi muốn ăn cay một chút.”

Chu Phàm quay đầu lại không còn cách nào nói, “Bây giờ em đang bị thương, không được ăn cay đâu, nhịn một chút đi.”

Tống Dao lúc này mới nhớ ra chuyện này, trên gương mặt có chút thất vọng nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

Bộ dáng này thực sự giống y như Chu Ninh Hinh lúc yêu cầu của con bé không được thực hiện, khiến cho Chu Phàm cảm nhận được một loại đáng yêu tương tự nhau, ôn hoà đạm nhiên như Tống Dao, tính cách vẫn còn tồn tại sự thuần nhiên của trẻ con.

Nói là món ăn bình thường trong nhà quả thực không sai chút nào, trứng xào cà chua, cà tím kho, thêm một chén cạnh đậu hủ thanh đạm. Món ăn đương nhiên không thể ngon đến đâu được, trứng gà có xào hơi quá, cà tím cũng không đủ mềm, kho chưa thấm mấy, nhưng Tống Dao, người có trù nghệ cao siêu hơn nhiều lại ăn đến vui sướng.

Chu Phàm hỏi: “Ăn được không?”

Tống Dao không chút do dự gật đầu, cười tươi khen hắn, “Còn hơn là ăn được nữa!”

Chu Phàm nghe vậy bật cười, không còn hỏi gì nữa, cuối cùng hai người quét sạch sành sanh thức ăn trên bàn.

……

Rửa xong chén bước ra khỏi nhà bếp, Chu Phàm theo bản năng mà đi nhìn xem Tống Doa đang làm gì, vừa lướt mắt đã nhìn thấy y đang nhắm mắt, hô hấp đều đặn dựa trên sofa ngủ thiếp đi rồi.

Chắc là ăn xong cơm trưa, cơn buồn ngủ cuối cùng cũng xông đến.

Chu Phàm lấy một tấm thảm từ trong phòng ra đắp lên người y, đứng tại nơi đó không lên tiếng mà nhìn chằm chằm y, một lúc lâu sau mới ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn bên cạnh Tống Dao.