Từ lúc xuất phát tới giờ, Tống Ý Thiên cứ liên tục không khoẻ. Nàng vẫn phải uống thuốc cư kinh đều đặn, lại thêm dù sao cũng là lần đầu đi thuyền nên không khỏi có phần lạ lẫm.

Nàng đã vậy, Hứa Dĩ Phàm cũng chẳng khá hơn. Nam nhân Phán quốc ăn mặc vô cùng phóng khoáng, khi vận đồ truyền thống có khi còn để mình trần. Thế mà vì danh phận thương nhân nước Trịnh giả này, hắn phải mặc chỉnh tề theo quy củ Trịnh quốc vốn kín cổng cao tưởng mà nóng đến xây xẩm mặt mày, tâm trạng vì thế không vui.

Vì việc này Tống Ý Thiên cũng cảm thấy có chút được an ủi, bề ngoài cứ sáng tối lại pha trà giải nhiệt cho hắn, khiến người hầu trên thuyền đều ngưỡng mộ màn phu thê ân ái. Bọn họ đâu biết rằng, vì bực bội mà Hứa Dĩ Phàm đã để thua nàng tới hai ván cờ vây. Mười bảy ngày qua đi, dù sao cái oi bức của mùa hạ được gió biển làm cho dịu bớt, không còn làm khó nàng quá nhiều.

Lúc này, mặt trời dần dần chìm xuống biển khơi mênh mông, ráng chiều rực rỡ dát vàng mặt nước, Hứa Dĩ Phàm đang ngồi bên mạn thuyền đọc sách. Trên thuyền vốn chẳng có nhiều trò tiêu khiển, đọc sách và đánh cờ có thể coi là hai việc hưởng thụ nhất rồi. Nhưng Hứa Dĩ Phàm hắn nhất định không chơi cờ nữa, nên Tống Ý Thiên ngồi cạnh chỉ đành tự đánh cờ với chính mình.

Một thuyền phu bước tới, cung kính bẩm báo: "Gia, phu nhân, hiện tại đã đi gần sát tới lãnh phận Nghi quốc, bắt đầu nhập vào thuỷ lộ của các thuyền buôn. Với tốc độ hiện nay chỉ chưa đến bốn ngày nữa là thuyền sẽ cập bến Địch Hoá, xin gia yên tâm"

Hứa Dĩ Phàm mắt không rời cuốn sách trong tay, chỉ thờ ơ ừm một tiếng. Thấy vậy, nàng dịu dàng mỉm cười ra dấu cho thuyền phu lui xuống, nhẹ giọng nói: "Ta chưa bao giờ xuất thuỷ, ngoảnh đi ngoảnh lại chẳng ngờ đã nhanh như vậy tới nơi. Bất quá sự vụ ở Nghi quốc liệu có được sóng yên biển lặng như thế này không, quả thật ta rất hiếu kì". Ý tứ nàng rất rõ, Hứa Dĩ Phàm cũng bình thản đáp: "Ta còn nghĩ ngươi sẽ không nhắc tới chuyện xuất ngoại này chứ" Nhàn nhã lật giở một trang giấy, hắn mày kiếm khẽ nhướn lên, giọng nói có chút hứng thú.

Nàng nhẹ nhàng đặt một nước lên bàn cờ gỗ, quay lại thong thả nhìn nam tử tiêu sái bên cạnh: "Đại sự cơ mật vốn không thuộc bổn phận của ta, người chắc chắn sẽ không tiết lộ cho ta biết. Vì thế, hỏi là việc thừa thãi nhất" Dừng một lát, nàng mới tiếp lời: "Có điều người đã đưa ta đi theo, hẳn nhiên không thể chỉ vì muốn ta thay người mở vài cửa tiệm buôn vải được. Mọi chuyện đều đã được tính toán cẩn thận từ trước khi xuất hành, đã như vậy, ta thấy mình xứng đáng với một mục đích, một lý do"

"Ngươi đã nhìn ra chuyện gì rồi phải không?" Lời này của Hứa Dĩ Phàm vốn không phải là câu hỏi mà là lời khẳng định.

"Ta thật không biết, nhưng dù gì cũng chẳng có tiểu thương từ một trà hiệu bình thường nào lại để túi tiền của mình lỏng nút thắt mà không hay". Vì thế nên hôm đó ở Trưởng Tôn phủ, Tống Ý Thiên lấy làm lạ mới hỏi qua Ngô quản gia.

Nghe Tống Ý Thiên nói vậy, Hứa Dĩ Phàm chỉ cười không nói. Hắn chưa bao giờ đánh giá thấp Trịnh quốc Đoản Hoa công chúa.

Là một công chúa bị ghẻ lạnh, chèn ép nhưng lại hiểu biết thi thư, tinh thông kỳ nghệ vũ kĩ chứng tỏ có nỗ lực. Trong cung bị hắn coi thường, người khác tính kế nhưng vẫn bình thản xoay vần, chứng tỏ có cả chí khí và tâm cơ. Hơn nữa Hứa Dĩ Phàm nhận thấy, Tống Ý Thiên trong cung vốn luôn sống an phận thủ thường, nhưng chỉ cần đánh thức tính hiếu kì và hiếu thắng, nàng ta lập tức như cá gặp nước mà vùng vẫy tứ phương. Người như vậy, lại còn là nữ nhân kì thực không nhiều.

Nàng thấy nam tử trước mặt không lên tiếng, nhất thời nghĩ hắn vốn không quá tin tưởng nàng, có hỏi cũng không được, chỉ đành nói: "Thực ra cũng không cần lý do cụ thể, một nữ tử sao có thể gánh nổi quốc sự. Chỉ là ít nhất ta cần biết nhiệm vụ của ta rốt cục là gì, như vậy mới có thể thành sự trong tay".

"Không sao" Khuôn mặt tuyệt mỹ tựa khối ngọc điêu khắc kia hơi tựa vào thành thuyền sau lưng, mái tóc để mặc gió biển thổi bay trên nền trời xanh khiến con người và cả khung cảnh trở nên siêu thực. "Vốn dĩ đằng nào khi tới Nghi quốc cũng sẽ nói với ngươi. Lại đây"

Nàng đẩy bàn cờ sang một bên, không tự nhiên xích lại gần hắn một chút. Hứa Dĩ Phàm nhấc mi mắt nhìn nàng vẻ chán nản, không nóng không lạnh cất lời: "Tiểu thương đó là người nước Nghi đến đưa tin. Nhưng không quan trọng, mục tiêu của ngươi là tiếp cận và nắm bắt nhất cử nhất động hậu cung Nghi quốc, đặc biệt là Thục phu nhân"

Tống Ý Thiên cũng không tính là quá ngạc nhiên, chẳng qua việc này một chút cũng không có dễ dàng. Nàng nghi hoặc hỏi: "Các hoàng tử tranh chấp hoàng vị, tất nhiên không thể thiếu hậu thuẫn từ mẫu tộc và mẫu thân. Có điều Việt Thục Âm và hậu cung Nghi quốc vốn không hề có can hệ, người muốn ta tiếp cận bằng cách nào?"

"Người cần nghĩ cách không phải ta" Hứa Dĩ Phàm dừng một chút rồi tiếp lời: "Phải rồi, Cẩn Vận công chúa từ Trịnh quốc xuất phát trước chúng ta mấy ngày, có lẽ hiện giờ cũng đã tới nơi"

Cẩn Vận công chúa chính là nhị hoàng tỷ của nàng, Tống Hoài Tước. Nàng và người tỷ tỷ này trước đây chưa từng thân thiết, hoàng cung rộng lớn, có đến mấy năm liền chẳng hề chạm mặt nhau, tới dung mạo Tống Hoài Tước thế nào nàng còn không nhớ rõ. Nhị tỷ mẫu thân xuất thân không cao, lại còn chỉ sinh cách đích công chúa Tống Hoài Ninh có một ngày. Giữa lúc cả hoàng cung rối lên chăm sóc đích công chúa mới chào đời ngọc thể bất an, chẳng ai quan tâm tới nữ nhi của một phi tần bậc thấp cả. Vì vậy nếu tính ra, cuộc sống Tống Hoài Tước cũng không dễ dàng.

Còn nữa, bây giờ lại bị gả tới Nghi quốc, cảnh ngộ nàng ấy thế nào, sao Tống Ý Thiên lại không hiểu chứ?

Giấu tiếng thở dài trong lòng, nàng khẽ lắc đầu nói: "Tỷ ấy đáng lẽ không nên trở thành vương phi Nghi quốc". "Xem ra ngươi rất hiểu vị tỷ tỷ này của mình. Sao, ngươi cảm khái nàng ta?"

"Nhị tỷ trước nay đều sống dưới bóng của Hữu Tịnh công chúa, trong tối ngoài sáng chắc chịu không ít uỷ khuất, tính cách lại nhún nhường không tranh đấu. Nếu có thể, ta tất nhiên không mong kéo tỷ ấy vào việc này" Tống Ý Thiên nhàn nhạt đáp.

Nhắc tới Tống Hoài Ninh, ngón tay hắn đang lật giở sách hơi ngưng lại. Sau tất cả những chuyện xảy ra, từ địch ý của hắn đối với nàng khi xuất giá thay nàng ta cho đến đại nộ lúc ở trường săn Lĩnh Nam, Tống Ý Thiên đã hiểu sức nặng của Tống Hoài Ninh đối với Hứa Dĩ Phàm.

Nàng thong thả quay lại bàn cờ đang dang dở, đoạn nhẹ nhàng lên tiếng: "Phu quân có lẽ muốn nghe một chút về đại tỷ?". Hứa Dĩ Phàm mặt không đổi sắc, lạnh lùng: "To gan"

Nàng hít một hơi, khẽ mỉm cười: "Ta hiểu rồi. Có điều hiện tại ta sẽ không kể cho người đâu. Nếu giờ mà nói hết, ta cũng không còn gì đảm bảo nữa"

"Chính ngươi nói không coi mình là phi tử mà như đồng minh, thế nên chuyện ta giao cứ coi như là thử thách đi, hoàn thành được coi như là sự đảm bảo cho ngươi" Hứa Dĩ Phàm thản nhiên đứng dậy, còn tưởng hắn cứ thế bước đi, lại thấy đuôi mắt dài lạnh nhạt lướt qua bàn cờ trong lòng nàng.

"Nghĩ đủ chưa, kết thúc được rồi" Ngón tay thon dài tuỳ ý nhặt ra một quân cờ rồi đặt xuống. Nam nhân hừ lạnh một tiếng, khoé miệng dâng lên.

Tống Ý Thiên có đôi chút mất mặt, bất quá chỉ điềm nhiên gật đầu, tỏ ra không để tâm nói: "Xem ra sau hai lần thua trước tinh thần người đã tốt lên rồi"

Nghe nàng nói vậy, hắn cũng không để vào trong lòng, phất nhẹ tay áo mở miệng "Một ván cờ chúng ta chơi khoảng hai tuần hương, mỗi ngày trừ thời gian ăn ngủ, xử lí sự vụ, còn lại những việc vặt là thứ yếu thì đều đánh cờ, vậy tạm coi một ngày là bốn ván. Mười bảy ngày qua, xem nào, tổng cộng sáu mươi tám ván, là phu nhân thắng ta hai. Quả nhiên phu nhân tài giỏi", nói đoạn tiêu sái rời đi.

Đợi Tống Ý Thiên thu xong bàn cờ, Linh Lung từ xa mới đỡ nàng về khoang thuyền dưới nghỉ ngơi. Tay cầm quạt khẽ phe phẩy, Linh Lung hạ giọng thầm thì: "Người vẫn biết vị đó là cố kị với cô gia, vừa rồi lại nhắc đến như vậy, nô tỳ chỉ loáng thoáng nghe giọng điệu của gia mà còn không dám nghĩ tới hậu quả"

Tống Ý Thiên vén rèm sa thêu chỉ bạc bước vào phòng nghỉ, chờ Linh Lung đóng cửa lại rồi mới đáp: "Ta đúng là đã làm liều, có điều như vậy mới chứng thực được những gì ta nghĩ". Linh Lung có chút không hiểu, trầm ngâm: "Phu nhân có phải muốn xem thái độ của gia với chính mình?"

"Phải, vừa rồi ta lớn gan hỏi vậy, không nói cũng biết nếu như trước đây sẽ gây một phen phong ba. Nhưng trái lại không trách phạt ta, có nghĩa là hiện tại gia đã không còn ghét bỏ ta như trước nữa, có thể cả sự nghi kị cũng đã bớt đi vài phần, coi như là thuộc hạ dưới trướng đi" Tống Ý Thiên điềm đạm giải thích "Còn nữa. Qua đó cũng có thể thấy chỉ cần là vì đại tỷ, có thể đại nộ, cũng có thể dung túng ta"

Linh Lung nghe xong nhẹ nhàng gật đầu đã biết, lại có chút ưu tư nói: "Phu nhân ngày càng hiểu cái gọi là thấu lòng người, như vậy sau này cũng an tâm mà hành động. Người lúc này có quá nhiều thứ phải tính toán, dù muốn hay không vẫn phải dựa vào gia mới có thể bảo toàn". Nàng dịu dàng mỉm cười "Ta chỉ muốn ba người chúng ta lần này bình an vô sự. Có ngươi bên cạnh dạy dỗ Tâm Liên, có thể thấy tâm tư nha đầu đó càng lúc càng sâu sắc, cũng coi như tự chúng ta bước trên băng mỏng bảo vệ chính mình"

Lát sau, đương lúc Tống Ý Thiên đang chải đầu, Tâm Liên trở về phòng xách theo hai giỏ lệ chi lớn đỏ au, quả nào quả nấy tròn trịa căng bóng: "Công chúa người xem, nô tỳ qua nhà bếp phụ chuẩn bị bữa tối, sẵn tiện trù phòng dâng lên lệ chi của Vệ quốc cho chủ tử"

Lệ chi từ xưa đã được biết tới là một thức quả vô cùng xa xỉ chỉ trồng được đặc biệt ở Vệ quốc, trước giờ nàng chưa từng được nếm thử. Tống Ý Thiên ngạc nhiên hỏi: "Trên thuyền thế này sao lại có lệ chi chứ?".

"Thuyền chúng ta đã đi vào trục thuỷ lộ của các thương thuyền để tới Phán quốc, tàu lớn tàu nhỏ san sát nhau. Trù phòng chẳng những mua được lệ chi còn có rất nhiều đặc sản tứ quốc nữa, đợi khi thiện tối được dọn lên người sẽ biết ngay thôi". Tâm Liên vui vẻ đùa: "Nếu người có thiếu thứ gì có thể lệnh cho thuyền phu lập tức chèo thuyền nhỏ đi mua được ngay ấy chứ"

Linh Lung tiện tay cầm một quả lên đưa đến cho Tống Ý Thiên cũng không khỏi cảm khái: "Nhìn lệ chi này đã biết là loại thượng hạng, trước giờ quý hiếm có tiền cũng chưa chắc đã mua được". "Cô cô có biết Tâm Liên nghe được điều gì không? Mấy người ở phòng bếp nói vừa thấy có nhiều thuyền thương khác bên cạnh, cô gia liền ban cho họ cả mấy túi vàng thỏi, kêu đi xung quanh tìm thứ đắt nhất về hầu phu nhân"

Nàng nghe vậy bật cười, có lẽ bây giờ chuyện này đã lan truyền ra khắp nơi rồi. Bất quá nàng cũng không ngại thuận nước đẩy thuyền "Được rồi, nhiều thế này chúng ta ăn cũng không hết, chi bằng giữ lại một đĩa nhỏ, còn lại các ngươi đem chia đều cho mọi người trên thuyền. Trừ vệ binh thân cận theo hầu gia, còn lại thuyền phu bình thường ít nhiềui phải nhìn sắc mặt chủ nhân làm việc, nên đối tốt với họ. Thưởng như vậy để họ tận lực, cũng thể hiện thanh thế xa hoa của nhà chúng ta"

Việc này, cận vệ Giả Luân Hàm Siêu đem bẩm báo lại với Lãnh gia đang nhàn tản ngồi trong phòng nghỉ ngơi. Hứa Dĩ Phàm nghe xong, hơi liếc mắt nhìn chân tóc đã xuất hiện chút ánh bạc của hắn, nói: "Tốt, mấy ngày sau cứ để phu nhân quản lí sự vụ trên thuyền đi. Cứ nhắn là sắp đến thập tam nguyệt, phu nhân sẽ tự biết".

Hắn đã đem Tống Ý Thiên theo, nàng quản tốt việc của chủ mẫu là lẽ đương nhiên. Nếu đến mấy thứ này còn không được, chẳng thà quẳng người tên Việt Thục Âm đó xuống biển cho rồi.

Cứ thế lại ba ngày đêm nữa trôi qua, cho tới chính ngọ hôm sau, Lãnh gia thương thuyền cập bến cảng Địch Hoá nước Nghi.

Địch Hoá nối liền cửa biển với kinh đô Nghi quốc - Tuyền Châu. Nhân khẩu gần tuy chưa đến vạn hộ, đất không lớn nhưng là vùng đệm quan trọng, đất lành chim đậu, được Nghi vương Phong Liễn ban cho nhị hoàng tử của mình cai quản tới nay đã là hơn bốn năm.

Có điều hiện tại Nghi vương bệnh nặng, trong nước thế cục rối ren, sợ còn thêm ngoại hoạ nữa nên phát lệnh bế quan tạm thời. Cũng vì thế mà thuyền để vào được cảng, người muốn đặt chân đến Nghi quốc rất khó khăn dưới sự giám sát gắt gao của quân lính.

Tống Ý Thiên chờ rất lâu nhưng vẫn chưa thấy bên ngoài có động tĩnh, ra ngoài khoang thuyền đã thấy Hứa Dĩ Phàm đứng đó, một thân trường y màu tím viền chỉ bạc ánh xanh đầy vương giả trầm tư nhìn xuống bến cảng.

Hôm nay, nàng cũng chọn một bộ y phục trắng muốt như tuyết đầu đông, khoác hờ trên vai dải lụa đào thướt tha diễm lệ, có điều trên trán đeo tấm sa mỏng hoạ lục mai che đi vết sẹo bên thái dương. Nhìn qua khiến người khác không khỏi cảm thán một đôi người ngọc, phu thê liền tâm.

Hứa Dĩ Phàm thấy nàng bước tới, thuận tiện mở miệng: "Chuẩn bị xong rồi chứ?". Nàng nhẹ nhàng đáp lại: "Ta đã dặn dò mọi người ổn thoả rồi, tất cả đều theo quy chuẩn Trịnh quốc mà làm. Nhưng đã lâu thế này rồi mà chúng ta vẫn chưa thể nhập cảng, không biết là có chuyện gì". "Quân lính kiểm tra tất cả nhân lực trên thuyền, cộng với xét duyệt hàng hoá nên mất thời gian. Nhìn điệu bộ của mấy tên lính kia và sắc mặt của lão bản đó xem chừng không qua được rồi" Ngón tay dài của hắn xoay xoay chiếc quạt giấy cán mộc tùng, gõ từng nhịp lên thành gỗ.

Vừa dứt lời, đã thấy tất cả những người trên bến bị quân lính ép rút vào thuyền, mấy thùng hàng cũng bị vứt trả lại mặc cho lão bản giải thích hết lời, cuối cùng đành ngậm đắng nuốt cay đánh thuyền rời đi. Lãnh gia thương thuyền từ từ chuyển lại rồi dừng lại, quản sự xuống trước tiên, giả lả cười nói gì đó với đám lính chấp lệnh, tay áo rộng hơi đưa ra. Tên dẫn đầu đám lính liếc mắt nhanh một chút, cầm hai túi bạc nặng thảy vào trong giày, đoạn nhìn lên trên thuyền, trịch thượng cao giọng: "Lão bản đâu, mau tới xuất trình giấy thông hành".

Tay bung ra quạt giấy trên tay, Hứa Dĩ Phàm ung dung bước xuống, ba phần cao ngạo, ba phần khách khí, bốn phần ung dung cất giọng: "Tại hạ Lãnh Yên là chủ nhân của thuyền thương này. Từ nước Trịnh đường xa tới đây, mong rằng mọi sự làm ăn thuận lợi. Quản sự, trình giấy thông hành lên cho quan gia".

"Cho tất cả người trên dưới thuyền đều xuống đây" Tên lính lấy tờ giấy thông hành trên tay người quản sự, hướng Hứa Dĩ Phàm hỏi: "Lãnh gia các ngươi buôn bán cái gì? Làm ăn gốc rễ thế nào?"

"Lãnh gia nhiều đời buôn bán vải, trên đất Trịnh sở hữu năm tú phường lớn, nổi bật nhất là Tích Vân phường chưa kể các đại lý. Mấy năm về trước mở ba thương quán ở Phán quốc. Bây giờ tới nước Nghi là muốn đem mặt hàng vải lụa quý của Trịnh quốc tới mở rộng đường làm ăn" Giọng hắn nhàn nhã đáp lời. Lúc này, Tống Ý Thiên cùng tất cả mọi người đều đã xuống khỏi thuyền, một tên lính nhìn thấy, quát: "Người kia, mau tháo mạng che mặt ra".

Nàng tỏ ra hơi giật mình, vội chạy tới đứng sau lưng Hứa Dĩ Phàm không nói. Hắn thấy vậy vòng tay đỡ vai nàng an ủi, hơi cau mày nói với đám lính: "Đây là bổn gia phu nhân. Nàng có chút bất tiện, mong quan gia không làm khó". Quản sự đứng cạnh cũng cười cố ý nhắc nhở: "Mấy vị quan gia, thương quần chúng tôi trước giờ làm ăn có tín có tiếng, Tích Vân phường còn là một trong Trịnh quốc Ngũ kỳ tú. Hiện tại lòng thành cũng đã tỏ, vẫn là không nên để lỡ dở việc của cả hai bên".

Mấy tên lính nghe vậy thì híp híp mắt, giọng thúc giục: "Thôi được, nhanh chóng bảo thuyền phu chất hàng xuống, đánh thuyền tới bến đậu đi"

Thủ hạ nghe vậy lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng còn chưa kịp quay lưng đã nghe thấy tiếng truyền tới: "Dừng lại đã!"

Một toán tinh binh trang bị giáp đao kĩ càng rầm rập đi tới, dẫn đầu là một nam nhân tướng tá cao lớn, với Hứa Dĩ Phàm vốn đã cao so ra còn hơn một chút, khí thế oai hùm lấn át khiến kẻ đối diện phải tôn kính e sợ. Đến khi người này tới gần, nhìn qua tuối tác chưa đến hai lăm, gương mặt chữ điền, nói vương giả thì vương giả, nhưng còn giống hơn cả là một kẻ thiện võ vốn được tôi rèn nơi sa trường nhiều năm.

Nghe nói trong năm người con trai, người anh dũng thiện chiến nhất, được ca tụng là giống Nghi vương Phong Yết nhất chính là nhị hoàng tử Phong Viên.

Tống Ý Thiên tuy đã chuẩn bị sẵn, nhưng trước giờ nàng chỉ chôn chân chốn hậu cung, vốn chưa từng nghĩ có ngày sẽ gặp mặt những nhân vật tối trọng của Tứ quốc thế này. Chẳng ngờ khi sự hiếu kì qua đi, nàng lại cảm thấy có chút không thực mà lo sợ.

Nàng nhìn sang Hứa Dĩ Phàm bên cạnh, tay hắn vẫn đặt trên vai nàng.

Tất cả binh lính tại bến cảng thấy nhị hoàng tử tới ngay tức khắc quỳ xuống nghênh đón "Nhị hoàng tử". Phong Viên đảo mắt sắc lạnh qua một vòng, sau đó nhìn sang tên lính quản cảng vừa rồi hỏi: "Còn chưa cho người vào soát khoang thuyền và thùng hàng sao?". Tên kia chỉ dám quỳ mọp xuống, ấp úng đáp: "Đám người này là thế gia, giấy tờ xuất trình cũng rất chi tiết nên...nên"

Phong Viên không thèm nghe nữa, hất mặt cho đám thuộc hạ phía sau, hai hàng binh lập tức vâng mệnh xuống thuyền tra xét, còn hắn lại chuyển ánh mắt về phía Hứa Dĩ Phàm và Tống Ý Thiên, cầm lên giấy thông hành nghi hoặc nói: "Các người là Trịnh quốc Lãnh gia?"

"Bái kiến nhị hoàng tử. Tại hạ là gia chủ Lãnh Yên" Hứa Dĩ Phàm cung tay phía trước theo lễ nước Trịnh, nho nhã: "Lần đầu tới Nghi quốc làm ăn, thương thuyền của tại hạ mang tới đều là vải vóc gấm lụa thượng phẩm của Tích Vân phường, mong được nhị hoàng tử chiếu cố"

"Tích Vân phường? Quả là ta có từng nghe qua" Phong Viên nhướn mày, đoạn lắc lắc tấm giấy thông hành: "Người nước Trịnh sao còn tới cả Phán quốc?" "Lãnh gia sản nghiệp có ba tú phường nhỏ ở Phán quốc, tuy nhiên trước nay đều giao lại cho trưởng sự, chuyến này trên đường ghé tới Phán quốc để tiện thị sát lần đầu"

Hứa Dĩ Phàm vừa dứt lời, từ trong thuyền, đám binh lính bước tới chỗ chủ nhân, cung kính bẩm báo: "Nhị gia, đã cho kiểm tra tất cả vật dùng, hàng hoá trên thuyền. Không có vấn đề gì".

Phong Viên phất tay, đích thân chậm rãi bước đến chỗ trên dưới người hầu kẻ hạ đang đứng xếp thành hàng lên tiếng: "Tất cả đều là người Trịnh quốc?" Hứa Dĩ Phàm thong thả nói: "Phải"

"Bắt gian tế Phán quốc lại cho ta!" Chỉ nghe tiếng Phong Viên gầm lên, trong tích tắc không ai có thể lường trước được, một lưỡi kiếm sắc nhọn loé sáng chĩa thẳng về phía phu phụ Lãnh gia. Binh lính tứ phía lập tức bao vây đoàn người, tất cả hộ vệ giả trang thuyền phu đều không dám rút dây động rừng, tuy cấp bách nhưng chỉ đành chờ lệnh của chủ nhân.

Tống Ý Thiên mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.

Hứa Dĩ Phàm giọng nói không hề có nửa điểm khác lạ, cau mày nói: "Nhị hoảng tử, như vậy là có ý gì?"

"Ngươi nói đều là người Trịnh quốc, vậy thứ này là gì?" Hắn vươn tay giật dây đeo bên thắt lưng của một nữ hầu gần đó ném xuống dưới chân Hứa Dĩ Phàm một chiếc túi vải, kiểu dáng bình thường "Dùng bờm ngựa tết cùng chỉ đỏ làm thành dây đeo, tập tục này chỉ người Phán mới có. Người đâu, bắt không thiếu một ai!" "Nhị hoàng tử, nữ hầu đó là ta mua"

Phong Viên quét mắt nhìn sang phía phát ra giọng nói mềm mại vừa cất lên, chỉ thấy một nữ tử yểu điệu uyển chuyển lướt ra, đôi tay nhẹ nhàng gỡ chiếc sa che mặt xuống. Nàng hơi nghiêng đầu, thuỷ mâu diễm lệ khiến Nghi quốc nhị hoàng tử cũng không khỏi sững sờ.

Tống Ý Thiên sau cùng mới để lộ ra nửa kia khuôn mặt nơi có vết sẹo chạy dọc xuống tới cần cổ kia, thầm trấn tĩnh lại rồi mới nhún mình tiếp lời: "Lãnh Việt thị hồi nhị hoàng tử, nữ hầu đó quả đúng là do thiếp thân mua lại khi ở Phán quốc. Thiếp thân đã quen là chủ mẫu bên cạnh có nhiều hạ nhân, chỉ lo xuất hải toàn thuyền phu thực bất tiện. Cũng đều trách phu quân khi ở Thiết Nga Trưởng lúc nào cũng bận rộn, chẳng để ý gì tới thê tử cả, lại còn khiến nhị hoàng tử hiểu lầm"

Nói xong, nàng kín đáo liếc ánh mắt trách cứ động lòng người sang Hứa Dĩ Phàm. Hắn hơi gật đầu: "Thế sao, quả là đã uỷ khuất cho nàng rồi. Lãnh Yên xin tạ lỗi với nhị hoàng tử"

Phong Viên nửa nghi nửa hoặc, bất quá cũng rút lại thanh kiếm, bật cười nói: "Thì ra là như vậy. Được, nếu đã là người Trịnh quốc nhất định là rất coi trọng lễ nghi. Chi bằng lần đầu hai vị tới Nghi quốc, Phong Viên ta có chút quà chào mừng đi".

Hắn ra lệnh, binh lính vội mang lên một liễn cây có gốc uốn bằng đồng sợi, lá bằng mai rùa xanh. Còn đang định đưa đến, Tâm Liên nhanh chóng đưa tay ngăn cản.

Tống Ý Thiên dịu dàng mỉm cười: "Nhị hoàng tử có lòng, Lãnh gia vô cùng cảm kích. Trịnh quốc đúng là tặng mộc thạch để chúc làm ăn phát đạt, nhưng chỉ có hoàng thất mới dùng mai rùa, dân thường vốn dùng sứ xanh. Phần hậu lễ này vẫn nên là nhị hoàng tử lưu lại".

Phong Viên nhìn nàng chăm chú, bật cười lớn: "Bổn hoàng tử thất lễ rồi, không những hiểu lầm các vị, đến tặng thứ quà mọn cũng không thoả đáng. Thế này đi, việc dỡ hàng trên thuyền cứ để quân lính ở cảng làm, Lãnh gia và Lãnh phu nhân có thể an tâm dẫn theo người của mình vào thành nội nghỉ ngơi, người của ta sẽ chuẩn bị xe ngựa đưa các ngươi đi" "Tạ nhị hoàng tử"

Yên vị trong xe ngựa rộng rãi tiện nghi hướng về dịch quán, Tống Ý Thiên trong lòng tràn không yên, cúi đầu nói: "Là do ta sơ ý đã bỏ sót món đồ tuỳ thân kia"

Trước khi xuống thuyền, nàng vốn rất chắc chắn rằng mọi sự chuẩn bị đều ổn thoả. Cứ nghĩ làm tất cả theo quy chuẩn Trịnh quốc là xong, không ngờ vì nàng không hiểu rõ tập tục Phán quốc, suýt chút nữa thì gây hoạ lớn rồi.

Hứa Dĩ Phàm nghe nàng nói vậy, nhận ra hình như đây là lần đầu tiên nàng nói lời xin lỗi hắn. Nhớ lại chuyện ở Thính Phong uyển hắn dùng thân phận đế vương, dùng cả vũ lực nữ nhân cứng đầu này cũng không thèm cầu xin hắn, nhưng hình như tạm gạt chuyện trước kia sang một bên, Tống Ý Thiên bây giờ còn biết nhận lỗi.

Hắn nhàn nhã dựa mình lên nhuyễn tháp, ừm một tiếng: "Đúng là ngươi đã bỏ sót". Nàng ngón tay nắm nắm vạt áo, ánh mắt nghiêm túc nhìn Hứa Dĩ Phàm cam đoan: "Từ nay ta sẽ làm việc thật cẩn thận, không để những chuyện thế này xảy ra lần nữa"

"Được. Hiện tại tuy đã tạm thời qua mắt được Phong Viên, nhưng việc hắn cho người của hắn sắp xếp hàng hoá, hộ tống về kinh Tuyền Châu chứng tỏ chưa hoàn toàn hết nghi ngờ, vẫn còn muốn kiểm soát chúng ta. Cho nên từ bây giờ nhất cử nhất động đều cần cẩn thận, đến khi tới Tuyền Châu còn khó lường hơn nữa"