Trong Diễm Linh điện, cả không gian im lặng như tờ, không một tiếng động nào phát ra. Cung nhân đứng ngoài cửa không hề cử động, cũng không có phát ra một tiếng thở mạnh nào, đến đèn nến xung quanh lửa cháy bừng bừng, cũng không tạo ra bất cứ một thanh âm nào khác. 

Cứ như vạn vật, đều e sợ người đang ngự bên trong.

Hứa Dĩ Phàm đặt bản tấu chương xuống mặt bàn gỗ trầm ngàn năm tuổi, ánh mắt lơ đãng nhìn ngắm ly trà trước mặt, nhàn nhã mở miệng: "Trưởng Tôn Nghi Tạ, chuyện này là chắc chắn? Ngươi cũng biết..." Hắn đưa một tay chống lên cằm tạc, rèm mi dài rủ xuống, từng cử động toát lên thần khí bức người lại tà ác "Một khi đã muốn ta nghe, chuyện gì mười phần, phải nắm chắc cả hai mươi"

Trưởng Tôn Nghi Tạ không cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt Hứa Dĩ Phàm, cất giọng: "Lão thần phụng sự hoàng thượng đã lâu, chắc rằng hoàng thượng đã biết rõ cung cách của thần. Trịnh quốc, quả thật đã có động tĩnh". Hắn suy nghĩ một lát, rồi gật đầu: "Được, tiếp tục quan sát cho ta. Còn nữa, chuyến đi sắp tới, ta giao cho ngươi sắp xếp cẩn thận rồi mới trở về biên quan" "Hoàng thượng, tình hình như vậy mà xuất cung, liệu có thoả đáng không?"

Hắn thong thả ngả mình về phía sau, không nóng không lạnh chỉ nhàn nhạt nói: "Không cần lo nghĩ nhiều, dụ cho chúng xuất hiện mới biết được mục tiêu" Trưởng Tôn Nghi Tạ nghe vậy, lập tức cúi đầu: "Lão thần tuân chỉ, hoàng thượng vạn an" rồi nhanh chóng cáo lui.

Hứa Dĩ Phàm đứng dậy khỏi long toạ, tuỳ ý hất tay, thả xuống mái tóc đen dài như thác xoã tung, dưới ánh nến bập bùng khiến hình bóng hắn trở nên tà mị, như một đại ma vương thong thả ngao du trên dương thế. Bạc môi mỏng của hắn nhẽ nhàng cong lên, như vầng trăng khuyết nở rộ trên nền trời huyền ảo. Ánh trăng thanh bạch rót xuống gương mặt tuấn tú kinh diễm, tưởng chừng như tiếp thêm tà sắc, ban cho hắn loại khí chất có thể khuynh đảo thế gian.

Sau ngày đại hôn, đã hơn một tháng nay Phán quốc và Trịnh quốc sống trong hoà bình, nước sông không phạm nước giếng, không hề động thủ mà hoà hoãn giao thương. Nhưng có một điều ai cũng hiểu rõ, ấy chính là cảnh bang giao một nhà bây giờ chỉ là giả dối, đều là cái cớ để cho hai bên nuôi dưỡng lực lượng chuẩn bị cho một cuộc chiến tất sẽ phải xảy ra. Hứa Dĩ Phàm lạnh nhạt uống một ngụm trà. Vốn dĩ ngay từ đầu với thực lực của Phán quốc, hắn có thể khởi binh chinh phạt Trịnh quốc mà không mất tới một năm. Nhưng hắn lại đề nghị liên hôn, cốt là để đón được Tống Hoài Ninh về Phán quốc, bảo toàn cho nữ nhân mà hắn cần bảo vệ. Ấy thế mà rốt cuộc Tống Ý Thiên, nữ tử đáng chết ấy lại xen vào, đảo lộn hết dự tính của hắn, còn kiếm thêm cho Trịnh quốc chút thời gian mà củng cố lực lượng. Không sao cả, cho dù vậy, ván cờ đã ngả, thế trận đã định, Trịnh quốc diệt hay không, chỉ còn là vấn đề thời gian.

Nhưng, vẫn có hai chuyện không khỏi khiến Hứa Dĩ Phàm hiếu kì. Thứ nhất, Tĩnh thân vương Dương Triệt của Trịnh quốc, vốn nổi danh tứ quốc về tài chiến trận và mưu lược, sau khi chiến thắng đại quân Vệ quốc ở Nam Tô trở về liền bị tước binh phù, thủ hạ và những môn đệ riêng cũng bị Trịnh vương hạn chế, với lý do "dưỡng sức sa trường". Chiến sự cấp bách, triều đình Trịnh quốc mối mọt từ lâu, nay anh kiệt duy nhất lại không được trọng dụng, cách ly chẳng khác nào giam lỏng. Hứa Dĩ Phàm hắn đang thắc mắc, bọn chúng đang có suy tính gì đây.

Thứ hai, tai mắt của Trưởng Tôn Nghi Tạ đã phát hiện, hai ám vệ của Trịnh quốc đang ẩn thân trong thành Khiết Dương, tạm thời án binh bất động. Có lẽ không phải nhắm vào Vũ Triều đế.

Bởi vì dám nhằm vào hắn, chỉ có một con đường. Chết.

Bất giác, hắn nhớ lại khi đó dưới ánh nắng rực rỡ buổi ban trưa, có một nữ nhân không sợ chết, hướng thẳng hắn mà gằn giọng: "Thật ghê tởm"

Hứa Dĩ Phàm biếng nhác phất tay áo lụa, lập tức cả Diễm Linh điện chìm trong bóng tối.

Hơi thuốc bốc lên đậm đặc cay nồng, khiến đôi mắt nàng cay cay. Tống Ý Thiên một tay quạt đều giữ cho lửa thật vừa, tay còn lại đưa lên xoa xoa bầu mắt. Linh Lung bên cạnh thấy vậy, đưa khăn tay ra chấm mồ hôi cho nàng, nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu chủ, trời gần sáng rồi, hay người cứ đi nghỉ đi một lát, nô tỳ sẽ trông chừng nồi dược này cho?" Tống Ý Thiên mỉm cười, lắc đầu nói: "Không sao, thuốc này ta cần đích thân trông coi cẩn thận, không thể để xảy ra sai sót gì cả. Ngươi cứ xuống thiện phòng cùng Tâm Liên và Ngọc Xuyến sắc thuốc cho Tiểu Liên Tử đi. Hai người họ còn nhỏ, ta không yên tâm. Lỡ sắc hỏng mà đổ đi, giờ chúng ta cũng không thể dễ dàng mời thái y như trước nữa" Linh Lung nhìn nàng một lát, thấy nàng gật đầu tỏ ý không sao, mới nhanh chóng rời đi.

Đã hơn một tuần nay, đêm nào Tống Ý Thiên cũng phải thức trắng chế thuốc. Y thuật của nàng tuy không xuất chúng tuyệt vời, nhưng may mắn gặp được thầy giỏi, được đích thân y thánh Hình Di Quả truyền dạy, cũng đã đạt đến ngưỡng nếu muốn có thể hành nghề. Phương thuốc này là nàng tự phối, có tác dụng thay đổi mạch tượng, khiến nàng có những triệu chứng đích thực của bệnh cư kinh. Dĩ nhiên, dược này chế khó khăn, một chút cũng không thể xảy ra sai sót. Hai lần đầu phối khắc, khiến nàng uống vào thổ huyết không ngừng, hại cả Tuý Liên đường kinh hãi một phen. May sao về sau đều hiệu quả, vì vậy, chuyện nàng giả bệnh vẫn không ai hay.

Dược đã sắc xong, nàng đổ ra bát thật nhẹ nhàng, không thể để nước thuốc gợn bọt, sẽ phản tác dụng. Thổi khẽ vài cái, Tống Ý Thiên chun chun mũi nhỏ, nuốt trôi bát thuốc. Vị đắng chát lại cay nồng sộc vào cuống họng, khiến nàng ho khan không ngừng, cơ thể nóng nực khó chịu. Tâm Liên bê chum nước rửa mặt pha tinh dầu hoa nhài lên, đau lòng nhắc nhở: "Tiểu chủ, người có lẽ nên giảm lượng thuốc đi. Dược này uống liên tục như vậy, e rằng sẽ hại tới sức khoẻ. Người xem, mới có một tuần mà sắc mặt người xanh đi thấy rõ"

Tống Ý Thiên vốc nước lên áp vào mặt. Làn nước mát lạnh mềm mại vỗ về làn da nàng, khiến nhiệt hoả bên trong người tan đi không ít. Đúng là uống loại dược này khiến nàng có phần vất vả. Vốn mùa hè đã nóng nực, thuốc lại vì thay đổi mạch tượng mà đem hoả khí công vào, làm Tống Ý Thiên gần đây luôn mệt mỏi khó chịu. Nhưng, chút khó chịu đó, là đổi lấy được cuộc sống nàng vẫn hằng mong.

Hôm đó, Linh Lung đã tìm hiểu trước về việc món bánh quế sẽ được dâng lên cho các phi tần, và Tống Ý Thiên, cũng theo đó mà nảy ra cái ý định liều lĩnh này. Nàng mắc bệnh kín, đồng nghĩa với việc cả đời này sẽ không thể có con. Bình sinh, nữ nhân sinh ra chỉ để làm hai chuyện, một là phò phu, hai là sinh nở. Đoản Hoa quý nhân nàng, phân vị thấp kém, không mang được long tử, cũng chỉ là một nữ tử vô dụng thôi, đời này kiếp này cũng đừng mong hưởng thụ vinh sủng, tất không thể nào là mối hoạ đối với những phi tần mặt hoa da phấn kia được. Cuối cùng, đám người kia cũng để cho nàng yên, Tống Ý Thiên cũng có thể âm thầm mà sống bình an.

Bình minh lên, mắt trời toả ra những tia nắng hồng hiền hoà, bầu không khí vẫn còn thoáng đãng, Tống Ý Thiên cùng Tâm Liên tới Thính Phong uyển hái dược thảo khi trước đã trồng, gương mặt nàng giờ đã bị bôi trết lên biến thành đen đúa xấu xí. Sau lần chạm trán với Hứa Dĩ Phàm lần đó, nàng bắt đầu có cảm giác không an tâm, bởi nếu hắn có thể vào được Khâm Nhân cung dễ dàng không chút phát giác như vậy, có lẽ cũng sẽ có kẻ khác lẻn vào. Bởi thế, nàng quyết định cứ rời tẩm điện sẽ hoá trang che đi dung mạo, đề phòng bất trắc.

Trời quả đúng là trêu người.

Vừa bước tới Thính Phong uyển, cả nàng lẫn Tâm Liên đều kinh ngạc sững sờ. Tống Ý Thiên phải vô cùng khó khắn mới kìm được tiếng thất thanh: "Thái... Thái Nhiên thân vương?"

Nam nhân trước mắt nàng đang say ngủ trên cành cây cạnh ao sen nhỏ, suối tóc mềm mại đen tuyền hoà cùng những dải hoa tung bay trong gió, khiến hắn như một vị trích tiên đang hành tẩu chợt mỏi mệt mà ghé tới nghỉ ngơi. Đôi mắt khẽ nhắm hờ, đôi môi anh tuấn theo nhịp thở mà đều đều rung động.

Nếu Hứa Dĩ Phàm tựa một Tử Đồ (*) có thể khiến mọi nữ nhân trên thế gian này mê đắm, cuồng si, đau khổ, thì Hứa Dĩ An lại như Phan An (*) tái thế.

(*)Tử Đồ: Người nước Trịnh thời Xuân Thu Chiến quốc, từng được Mạnh tử ngợi ca về tài sắc tuyệt thế

(*)Phan An: Mỹ nam nức tiếng ngàn đời, sống vào thời Tây Tấn.

Tống Ý Thiên không biết làm sao, đành bối rối gọi: "Thái Nhiên vương gia, vương gia". Đợi một lát, cũng không thấy Hứa Dĩ An thức dậy, nàng bèn tiến lại gần. Không ngờ, dưới chân nàng toàn là đá cuội chèn ao, Tống Ý Thiên lại đang đi giày thượng chi lênh khênh, liền mất thăng bằng mà lảo đảo. "Công chúa, cẩn thận" Tâm Liên nắm được tay nàng, nhưng do lực lao quá mạnh, cũng không giữ được mà ngã bật về phía sau. Tống Ý Thiên hét lên một tiếng rồi nhắm chặt mắt lại, nghênh đón cảm giác đau đớn khi va chạm mặt đất. 

Bỗng nhiên cả người nàng được nhấc bổng lên không trung, rồi được đặt ngồi vững trên một điểm tựa. Đôi tay đặt hai bên hông nàng ấm áp lại vững chãi, giữ chặt khiến nàng không rơi xuống lần nữa. "Đoản Hoa quý nhân, người mở mắt được rồi" Giọng nói điềm đạm pha nét cười vang lên. Tống Ý Thiên bất giác ửng hồng khuôn mặt, mở mắt ra đã thấy gương mặt hắn sát gần bên. Vì phải giữ nàng ngồi trên cây, khoảng cách giữa hai người rất gần, tới độ Hứa Dĩ An có thể cảm nhận được hương hoa nhài phảng phát từ hai gò má của Tống Ý Thiên.

"Vương... Phiền vương gia cho ta xuống. Thế này có hơi...". Hắn mỉm cười, rồi dễ dàng nhấc nàng đặt xuống dưới đất. Ngay khi đứng vững, Tống Ý Thiên lập tức quỳ xuống: "Ta là đã luống cuống, xin vương gia thứ tội". Hứa Dĩ An nhẹ nhàng lắc đầu nhìn nàng: "Không, là ta không đúng, tuỳ tiện tới đây. Đã khiến quý nhân kinh sợ rồi. Chỉ là đã lâu rồi,ta chưa đi thăm thú hoàng cung, nhập cung lần trước gặp quý nhân cũng chỉ là để bàn chính sự, không biết rằng nơi này là ngự cung của Đoản Hoa quý nhân". Hắn đưa mắt ngọc nhìn một lượt, vui vẻ cất giọng: "Thứ lỗi cho ta, nhưng xem ra Đoản Hoa quý nhân thường ngày rất vui thú với việc chăm sóc hoa cỏ, lại trồng cả dược thảo trong hoa viên. Chẳng hay quý nhân am hiểu y thuật?". Tống Ý Thiên trong nháy mắt suy nghĩ rồi trả lời  "Cũng không hẳn vậy, ta chỉ thi thoảng nhàn rỗi lôi y thư ra đọc qua, còn ý trồng dược thảo là của trưởng sự cung nữ Khâm Nhân cung, Hà cô cô, thiết nghĩ trồng mã đề nấu nước, giải nhiệt mùa nóng rất tốt. Nếu vương gia có nhã hứng, ta sẽ gửi tặng một chút, coi như lễ mọn ra mắt vậy" "Vậy thì phải phiền quý nhân rồi"

Tống Ý Thiên khẽ cười: "Không phiền. Tâm Liên, mau tới chất phòng lấy mã đề gửi tặng Thái Nhiên thân vương". Nàng phân phó Tâm Liên, lại tình cờ nhìn thấy trên tay Hứa Dĩ An là một cuốn sách, ngạc nhiên hỏi: "Vương gia có đọc Tâm đồ diễn ký sao?" Hứa Dĩ An ngước lên bầu trời, chậm rãi đọc: "Tự vấn lệ hoa minh nguyệt dạ/ Trường tưởng tương thủ vật tương vong. Những câu chữ như thế này mà không đọc một lấy một lần, ta tự thấy có lỗi với tâm huyết của Trình Sở năm nào" Tống Ý Thiên chăm chú nhìn nam tử hồi lâu, không kìm được cảm thán: "Lệ tuôn thiên kỷ, sầu ngàn mối/ Đoạn trường uất nghẹn thuở nào vơi. Thái Nhiên thân vương quả là thông tuệ lại phóng khoáng, cảm thụ được cái tinh tuý của hồn thơ.  Nam nhân thường không giống vương gia, cố nhiên không đọc những thứ về tình nhi nữ này. Bất quá đọc rồi mới hiểu, Tâm đồ diễn ký thực chất còn sâu xa hơn nhiều, chỉ là cái nhìn của đấng trượng phu, rất mạnh mẽ mà lại cứng nhắc, hẹp hòi"

Hứa Dĩ An một phần ngạc nhiên, hai phần hứng thú, bảy phần cảm thán hướng Tống Ý Thiên: "Đoản Hoa quý nhân lại có cái nhìn khác?" "Trình Sở vốn sống cách đây gần hai trăm năm, khi thiên hạ vẫn còn phân tranh lãnh thổ, Bích quốc vẫn chưa tàn lụi. Bích vương là hôn quân xa đoạ, ham sống sợ chết, đến khi quân của Vệ quốc kéo tới bao vây kinh thành định phá huỷ tất cả, bèn đem hai ngàn nữ tử trong kinh giao nộp cho Vệ quân, trong đó có người trong mộng của Trịnh Sở. Chẳng ngờ Vệ quân không thèm đếm xỉa, lập tức giết hai nghìn mạng người trước mắt toàn dân, rồi xông vào công phá kinh thành, san bằng Bích quốc. Trịnh Sở may mắn trốn thoát được, sống sót mà thấy quê hương suy tàn trong biển máu, mới thống hận đau thương mà viết nên Tâm đồ diễn ký, thực ra là để phê phán Bích vương bạo tàn, cũng đòi lại công đạo cho người mình yêu, cho hai nghìn nữ nhân đã chết để đổi lấy vài hơi thở thoi thóp của quốc gia đã đến số tận diệt"

Hứa Dĩ An trong lầm thầm kinh hãi. Qua lần gặp trước, hắn cũng đã biết vị Trịnh quốc công chúa này là nữ tử hiểu biết thi thư. Bất quá, hắn cũng đã nghe qua về thân thế nàng, từ nhỏ đã bị Trịnh vương ghẻ lạnh, học tập cũng đều tự tìm tòi mà lĩnh hội kiến thức, không ngờ rằng Tống Ý Thiên lại am tường kinh sử, suy nghĩ sắc bén, có phần ngang tàng đến như vậy. Hứa Dĩ An nhìn nàng một lát, rốt cuộc khẽ cúi đầu: "Ta không ngờ, một nữ tử cả đời sống trong cung cấm lại có những bình phẩm kinh tâm động phách đến như vậy, huống hồ các lão cao nhân ngoài kia lại vĩnh viễn nhìn nhận Tâm đồ diễn ký là áng thơ bi luỵ vì nữ nhi tình trường. Hứa Dĩ An ta hổ thẹn thay, không thể sánh bằng nàng"

"Xin vương gia đừng nói những lời tự ti, Đoản Hoa ta nào dám xưng danh hơn người. Chỉ là có lẽ ta phận nữ lưu, dễ dàng cảm được tâm trạng của thi sĩ mà thôi". Hứa Dĩ An đang nhìn nàng, đột nhiên phóng tầm mắt ra xa, trầm giọng hỏi: "Ai?" Chỉ thấy từ xa, Tâm Liên mang hộp mã đề đi tới, tâm trạng Hứa Dĩ An mới dần thả lỏng "Thì ra là cung nữ của nàng. Dạo gần đây tình hình trong kinh có nhiều biến động, hoàng huynh đã dặn ta nên đề phòng, nàng cũng nên cảnh giác một chút.". Tống Ý Thiên ánh mắt hơi lay động, bất giác cảm thấy không tự nhiên, bèn quay sang nhận lấy hộp từ tay Tâm Liên, đưa ra cho Hứa Dĩ An: "Đây là mã đề tự trồng dùng để pha nước uống. Chắc sẽ không bằng những loại trà người thường dùng, mong vương gia không chê ta bần tiện". 

Hứa Dĩ An đỡ lấy chiếc hộp, khoé miệng dâng lên một nụ cười tuyệt đẹp, ôn nhu. Hắn gật đầu: "Sao ta có thể chê bai lễ vật này chứ, dân dã lại bổ dưỡng. Đàm đạo thơ văn thế thái với Đoản Hoa quý nhân rất vui, mong rằng sẽ có dịp được tương phùng" "Vương gia không chê ta tài hèn sức mọn là được rồi. Tái kiến vương gia". Chỉ nghe thấy một tiếng "Được, hẹn ngày gặp lại", Tống Ý Thiên đã thấy hắn tung mình nhẹ bẫng, tà áo  nhanh chóng khất dạng phía sau bức tường. Nàng không kìm được cười khổ. Cả Hứa Dĩ Phàm và Hứa Dĩ An, tại sao lại cứ nhằm lúc không chú ý chẳng mời mà đến, cuối cùng lại phi thân thoát ra như kẻ đột nhập thế kia cơ chứ.

Tâm Liên hai tay thuần thục hái từng cây thuốc đặt vào trong giỏ, ánh mắt hấp háy tinh nghịch hỏi nàng: "Vừa rồi tiểu chủ và Thái Nhiên thân vương nói chuyện gì mà thú vị thế, làm nô tỳ đi lấy thuốc xong cũng phải đứng chờ, tránh xen vào hỏng mất nhã hứng của hai người". Tống Ý Thiên vờ liếc mắt sang nha đầu thối bên cạnh, chậm rãi mở miệng: "Tiểu Tâm Liên ngốc nhà ngươi ăn nói cẩn thận, đừng để lời thị phi này lọt vào tai kẻ khác, sẽ không hay đâu" Tâm Liên biết mình lỡ lời, quay sang nhìn nàng phụng phịu: "Tâm Liên biết rồi, ở trong Khâm Nhân cung, nô tỳ mới dám cất lời thoải mái như vậy. Huống hồ, người đã lâu mới được đàm đạo với ai vui vẻ như vậy, nô tỳ cũng mừng thay cho người".

Quả thực, Tâm Liên nói không sai. Bấy lâu nay sống trong Phán quốc cung, nếu không phải lo lắng chuyện này chuyện kia, Tống Ý Thiên nàng cũng gặp phải nhiều lần thương thế, thời gian nằm bệnh tĩnh dưỡng nhiều, lại thêm không có người tâm đầu ý hợp, am hiểu thi thư bên cạnh cùng trò chuyện khiến nàng vô tình quên mất. Nay gặp được Hứa Dĩ An, nam tử nổi danh Phán quốc về tri thức uyên thâm, tài năng sâu rộng, có thể thoải mái đàm đạo, cũng giúp tâm tình nàng tốt lên nhiều. 

Tống Ý Thiên đóng nắp giỏ nan đã đầy ắp dược thảo, nói: "Chừng này chắc là đủ dùng rồi. Chút nữa ngươi nói với Linh Lung chuẩn bị một chút, chúng ta qua Nhã Nhạc hiên một chuyến. Mộ Nhược Chỉ con người chân thành nhu thuận, lại đối tốt với ta. Chúng ta cũng nên qua đó xem tình hình của nàng". Tâm Liên khẽ gật đầu, rồi nhẹ nhàng dìu nàng vào trong tránh nắng.