*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bỗng nhiên bức ảnh trong tay bị người đoạt lấy, Lam Vũ Đình trong suy tư giật mình không nhẹ, ngước nhìn lên đã thấy ánh mắt hơi nhíu lại của Thanh Tư Phong đang nhìn mình chằm chằm.

Nàng cũng không vội giải thích, chỉ nhìn thẳng vào mắt Thanh Tư Phong muốn đọc được điều gì đó, nàng hình như đã đoán ra chút gì đó nhưng vẫn muốn xác nhận một chút.

Thanh Tư Phong nhìn thấy Lam Vũ Đình nhìn mình chằm chằm như dò xét, thầm nghĩ lúc nảy cũng có chút lỗ mãng, ánh mắt dời đi nơi khác đi lại ngăn tủ bỏ tấm ảnh vào rồi khóa lại.

Cũng tốt, sau này cũng không nhìn tới nữa.

Sau đó cô lên tiếng: "Nhị tiểu thư, không phải muốn chạy bộ sao, đi thôi"

Nói rồi không ngoảnh mặt lại mà bước ra ngoài.

Lam Vũ Đình thấy cảm xúc của cô thay đổi, cũng không định nói nhiều, chỉ "ân" một tiếng rồi chạy theo Thanh Tư Phong.

Chuyện này không gấp!

Chạy một mạch băng qua cánh đồng hoa tulip đủ màu sắc, hương hoa dịu nhẹ hòa vào sương sớm làm cho trái tim xao động cũng dần dịu êm.

Hai người ngừng lại nghỉ ngơi chốc lát, chạy bộ thế này Thanh Tư Phong đã quen nên không hề gì, nhưng với Lam Vũ Đình thì giờ phút này có chút không chịu nổi, mặt nàng đỏ lên, mồ hôi thấm ướt tóc mai xõa trên trán, nàng dừng lại chống tay xuống gối thở hổn hển.

Nhìn Lam Vũ Đình mệt đến thế này cô có chút không đành lòng, thầm nghĩ sức khỏe nàng quá yếu.

Thanh Tư Phong móc từ trong túi ra một miếng khăn giấy, lại gần lau mồ hôi trên trán nàng.

Lam Vũ Đình nhìn lại cô, giờ phút này gương mặt cương nghị thoáng nhu hòa, chăm chú lau mồ hôi cho nàng, người này tuy bề ngoài lạnh lùng ít nói, nhưng thật ra lại rất ôn nhu chăm sóc.

Nói một tiếng cảm ơn rồi cùng nhau nghỉ ngơi chốc lát, mười lăm phút sau hai người men theo đường cũ chạy về.

Thanh Tư Phong về đến nhà thì vác cuốc đi làm việc, hôm nay cô phải đi gieo hạt ở thửa đất mới.

Ngọn núi đã là của tư nhân, mục đích Lam Thần Nhân phủ hoa khắp đồi cũng chỉ vì muốn làm vui lòng Lam Vũ Đình, nhưng chắc nàng cũng chỉ đi lòng vòng gần đây, vì đột nhiên lại xuất hiện một đồi hoa, nên có nhiều du khách đến đây tham quan.

Lam Thần Nhân vì vậy mà cũng mở rộng được cơ nghiệp nhà hàng khách sạn nghỉ dưỡng xa hoa gì đó khắp chân núi, được lợi cũng không hề nhỏ, đúng là thương nhân a.

Gần đến giữa trưa, Thanh Tư Phong vội vã về nhà, bọn A Hắc bây giờ chắc đói meo chờ nàng về cho ăn rồi.

Về đến nhà không thấy bọn A Hắc chạy ra đón cô, hôm nay bọn chúng đi chơi chưa về sao?

Cô ngồi đợi một lúc cũng không thấy con nào về, đã sắp qua giờ cơm trưa rồi a.

Bỗng nhiên có bóng người xuất hiện ở cửa, là một người đàn ông, trong tay ông ta cầm theo một lồng gì đó.

Ông ta gật đầu chào Thanh Tư Phong rồi cười cười đưa cái lồng đó cho cô: "Đây là Lam lão gia cho cô".

Thanh Tư Phong đứng dậy hỏi: "A? Cho cháu hỏi đây là! ?" Là cái gì, tại sao lại cho cô a? Còn là Lam lão gia!

Người đàn ông đưa tay về phía cô: "Là thức ăn, Lam lão gia đã phân phó, cô cứ cầm lấy ăn đi, tôi còn có việc, phải đi trước a" nói rồi nhét cái lồng vào tay trước sự ngỡ ngàng của cô, tôi còn chưa kịp hỏi tại sao a?

Nhìn bóng lưng người đàn ông đã dần khuất sau những khóm hoa, Thanh Tư Phong nhìn cái lồng nhiệt trong lòng mình, trong đầu là ngàn vạn câu hỏi vì sao!

Đem cái lồng lại bàn ăn, vừa mở ra là một mùi thơm nức mũi và làn khói nghi ngút của thức ăn ập vào mắt cô.

Lồng chia làm 5 ngăn, cô nhìn một lượt mà không khỏi sững sờ!

Tôm luộc bóc vỏ, thịt bò, thịt gà, canh gà, và một món gì đó nhìn rất bắt mắt nhưng cô không biết.

Mùi thơm lừng của thức ăn tỏa ra khắp căn phòng, khiến cô vô thức nuốt nước miếng một cái, quả thật là lâu rồi không ăn thịt a.

Mặc kệ tất cả, cô ngồi xuống xới cơm ăn lang thôn hổ yết, ân, nguyên nhân tại sao Lam lão gia cho cô đồ ăn tạm thời để đó trước, ăn xong suy nghĩ tiếp.

Đám A Hắc sau khi cô ăn cơm xong mới thấy trở về, tụi nó có vẻ như đã cơm no căng bụng, cũng không quấn lấy chân cô đòi ăn, cô thắc mắc không biết hôm nay ai tốt bụng đã cho chúng đồ ăn a.

Buổi chiều sau khi từ vườn hoa về cũng không thấy bọn A Hắc, cô nghĩ chắc là có ai đó đã cho chúng đồ ăn rồi, ân, biết tiết kiệm đồ ăn cho cô rồi, không biết nên vui hay nên buồn.

Tắm rửa xong cô hâm nóng thức ăn lúc trưa lại, sau một buổi chiều suy nghĩ vẫn nghĩ không ra tại sao Lam lão gia cho cô thức ăn thì cũng từ bỏ, chắc hôm nay Lam lão gia vui vẻ nên thưởng thôi, không cần để ý nhiều.

Hôm nay trời trong trăng sáng, cô ngồi rót một tách trà ngoài ban công nhìn ngắm các vì sao sáng treo trên bầu trời, gió đêm lạnh lẽo cùng hơi nóng từ nước trà thấm vào cổ họng làm tâm trạng cô khoan khoái dễ chịu.

.