16.

“Những lời em nói cũng khó nghe không kém.”

Nhớ lại lần đối chọi gay gắt đó, ánh mắt tôi tối sầm lại.

“Nghe được câu này, áy náy trong lòng cũng vơi được vài phần.”

Anh nhẹ nhàng cười.

Lòng tôi lay động, nhìn anh không nói nên lời.

“A Du, đừng nhìn anh bằng ánh mắt như vậy…”

Con ngươi đen láy của anh chuyển động rồi dời đi chỗ khác.

“Mấy năm nay anh bị mẹ lừa gạt, nghe được quá nhiều dị bản về chuyện của em.”

“Xung quanh lại toàn người thêm mắm dặm muối nên thật giả chẳng phân biệt rõ ràng.”

“Đến tận khi nghe được chân tướng từ A Kiêu, anh mới biết đã khiến em phải chịu khổ thế nào…”

“A Du, chuyện của bố em, anh thực sự có lỗi…”

“Bây giờ anh phá hủy Thẩm gia, coi như là thay em báo thù, em có thể ngừng hận mẹ anh được không?”

“Hận một người quá mệt, một người như bà ấy… không xứng được ai nhớ rõ…”

Anh nói nhẹ mà chậm rãi, trên mặt còn mang theo ý cười.

Nhưng trong ánh mắt như chỉ còn lại hai chữ bi thương.

Anh mỉm cười để che giấu, nhưng có dùng hết sức cũng chẳng thể giấu nổi.

Nét mặt ấy khiến tôi đau nhói, đau đến mức không nói nên lời.

Tuy rằng tôi đã mất cha, nhưng vẫn còn mẹ là người thân.

Còn anh lại chỉ có một mình.

“A Du, em đừng hận anh…”

“Cuộc sống của anh là một mớ hỗn độn, không nên kéo em vào.”

“Nếu cho anh quay lại tám năm trước, nhất định anh sẽ không theo đuổi em nữa.”

“Anh sẽ giấu tình cảm dành cho em trong tim, rồi chôn vùi nó dưới lòng đất…”

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như suy nghĩ thông suốt điều gì đó, lại quay sang nhìn tôi.

“Nếu có thể, em hãy tìm một gia đình tốt để gả.”

Lúc nói câu này, anh nhìn thấy Cố Kiêu bên ngoài phòng chờ.

Đôi mắt trống rỗng, chết lặng và hoang vắng.

Như thể thế gian này chẳng còn gì để nhớ nhung.

Lòng tôi thắt lại, tràn ngập nỗi buồn vô hạn.

“Nếu anh hứa với em một chuyện thì kết hôn không phải là không thể.”

Tôi bình tĩnh nhìn anh, cố gắng đánh thức niềm tin trong anh.

Anh cong môi: “Anh nghe đây.”

“Xây dựng lại Thẩm thị.” Tôi nói.

Tim anh đập mạnh đến loạn nhịp, lông mày nhướng lên vẻ hoài nghi.

“Có bản lĩnh phá hủy Thẩm thị mà anh chán ghét, vậy thì vực lại một Thẩm thị vốn thuộc về anh.”

Tôi cười cười, trong cương có nhu, “Đừng nói với em là anh không có năng lực phá hoại nhưng không có khả năng gây dựng nhé.”

“Nếu anh không có năng lực thì sao?” Anh lại hỏi.

Tôi cười khẩy: “Em sẽ nói cho đời đời con cháu biết, Thẩm Diệp Châu là kẻ hèn nhát thế nào.”

“Quả thực không có cách nào với em.”

Đáy mắt anh xẹt qua một tia bất lực.

“Anh đồng ý rồi, giờ thì chúng ta có ba năm…”

Tôi cúi xuống nắm lấy ngón tay út của anh: “Ba năm sau, Thẩm thị của anh đăng ký niêm yết, em sẽ lập gia đình.”

“Được…” Anh nhẹ nhàng đáp.

Người anh rất yếu, chỉ một lát lại tiếp tục mê man.

Khi Cố Kiêu rời đi, tôi đề nghị tiễn anh ta.

Dưới gốc cây ngô đồng dưới bệnh viện, tôi kiễng chân hôn anh ta.

Anh ta bị hành động của tôi dọa đến lùi mấy bước lớn tại chỗ.

“Có cảm giác gì không?” Tôi hỏi anh ta.

Anh ta ngơ ngác không trả lời.

“Hỏi anh đấy…”, tôi dùng mũi chân đá anh ta, “Có cảm giác không?”

Anh ta đỏ mặt gật đầu.

“Cảm giác gì?” Tôi nhíu mày.

Anh ta ấp a ấp úng, mãi sau mới nói, “Anh còn muốn…”

Chàng trai hai mươi lăm tuổi, lúc nói ra câu này trông ngây thơ như một kẻ ngốc.

Tôi bị chọc cười.

“Muốn cũng được, nhưng không phải bây giờ.”

Tôi ngẩng lên, nghiêm túc nhìn anh ta, “A Kiêu, chúng ta lập một hiệp định mới đi.”

“Em… Em nói…”

Anh ta căng thẳng siết chặt nắm tay.

“Anh ra ngoài du ngoạn ba năm đi, đến nơi nào cũng được.”

“Mấy năm nay anh chỉ bên em, hoang phí biết bao thời gian.”

“Thế nên, ra ngoài một chút, càng gặp nhiều người, càng trải nhiều chuyện.”

“Nếu ba năm nữa anh vẫn thích tôi thì chúng ta sẽ kết hôn.”

Tôi mỉm cười nhìn anh ta, “Điều kiện tiên quyết là trong ba năm này, đừng vòng vo cạnh tôi.”

Tôi và Thẩm Diệp Châu đã vùi sâu trong đầm lầy.

Anh ta đang trong độ tuổi đẹp nhất, không cần lãng phí thời gian cho chúng tôi.

Ánh mắt Cố Kiêu như lóe sáng, cuối cùng hóa thành ấm ức.

“Ra ngoài du ngoạn với ở bên em không xung đột, sao lại không thể…”

Anh ta định đàm phán với tôi.

“Không đáp ứng được thì coi như tôi chưa nói.” Tôi vờ tức tối.

“Anh đồng ý!”

Anh ta hậm hực đồng ý.

Tôi bật cười thành tiếng.

Thật là một cậu bé ngây thơ dễ bị lừa.

“Thế nhé, hiệp ước có hiệu lực từ bây giờ, anh bắt đầu hành trình đi.”

Tôi vỗ vai anh ta một cách tử tế.

“Đi luôn bây giờ? Tiểu Du Du em định đ.ò.i m.ạ.n.g à?”

Anh ta trừng mắt, miệng bất mãn than thở.

“Đừng nói nhảm nữa, mau đi đi.”

Tôi kéo anh ta xoay người về hướng bãi đậu xe bệnh viện: “Chậm một giây thì tăng mười năm kỳ hạn.”

“Anh đi đây…”

Anh ta lại xoa đầu tôi: “Em bảo trọng nhé.”

“Anh sẽ.”

Tôi cười vẫy tay với anh ta.

Mặc dù cứ ba bước lại quay đầu lại, nhưng bóng lưng Cố Kiêu vẫn biến mất dưới ánh nắng mặt trời.

Tôi bỗng xúc động không thôi.

Ba năm trước, cả tôi và Thẩm Diệp Châu đều dính đầy bùn.

Chỉ có Cố Kiêu vẫn mãi dưới ánh mặt trời, đôi mắt trong veo sáng ngời, không nhiễm bụi trần.

Một chàng trai trẻ rạng rỡ như vậy, sao có thể không khiến người ta vui mừng.

Nhưng anh ấy quá đẹp khiến tôi cảm thấy mọi thứ không chân thật.

Bây giờ, tôi trả anh ấy về với biển người.

Trong ba năm, hãy cho mọi người một lý do để tiếp tục.

Tôi biết Thẩm Diệp Châu có ý định c.h.ế.t, nên đã lấy ba năm để trói buộc anh.

Anh biết tôi nhận ra ý định của mình nên đối lại qua loa.

Nhưng dù thế nào đi nữa, ngay lúc này đây, tôi muốn bảo vệ anh.

Tôi đã ném anh vào giông bão.

Giờ thì, tôi sẽ đưa anh vào bờ.

Tôi nhìn chân trời phía đằng xa.

Mặt trời chìm về phía Tây, chiều tà đỏ rực.

Còn núi cao biển sâu, không gì có thể rọi sáng đường tôi trở về.

(Hoàn.)

—————

Update: ngoại truyện: nam9 bị bệnh chỉ trụ được 6-7 năm, nên đã cố gắng vực lại Thẩm thị trong 3 năm. Sau 3 năm, Thẩm thị niêm yết trên sàn chứng khoán, Thẩm Diệp Châu viết di chúc để lại Thẩm thị cho Ninh Du và Cố Kiêu, kết là Thẩm Diệp Châu chứng kiến hôn lễ của Ninh Du và Cố Kiêu, trong lòng thanh thản.

Mình tóm tắt thế này r, có lẽ sẽ ko edit ngoại truyện nữa vì mình hơi hụt hẫng. Mong là cái kết này làm mn hài lòng hơn. Xin lỗi các tỷ muội rất nhiều vì đã sơ suất bỏ sót ngoại truyện