13.

Chiều tà lùi về mặt đất, bóng tối dần dần xâm chiếm.

Mái tóc trước trán tôi bị gió núi thổi tung, che khuất mọi tầm nhìn.

“A Kiêu, anh còn nhớ tôi nhờ anh copy, chụp lại bệnh án nằm viện và phẫu thuật của cha tôi không?”

“Hôm họp lớp tôi đi tìm người bạn hải quy kia, không phải để hỏi kiến thức y học đâu, mà để biết xem Diệp Sầm có làm đúng như lời bà ta đã nói hay không, không động tay chân và thuốc men đến ca phẫu thuật của cha tôi…”

“Tôi cầu xin anh đừng ra mặt khi A Châu móc mỉa tôi là để không làm lớn chuyện, khiến Diệp Sầm biết những chuyện lén lút của tôi.”

“Tôi sợ bà ta lại trút giận lên người mẹ tôi… Tôi đã mất cha, không thể mất thêm cả mẹ nữa…”

“Cũng may mà tất cả thuốc và bệnh án chẩn đoán và điều trị ghi lại đều hợp lý. Có điều, sau khi biết Diệp Sầm không phải nhân tố quyết định cái chết của cha tôi thì sự căm hận của tôi với Diệp Sầm vẫn không nguôi ngoai chút nào.”

“Mấy năm nay tôi đã quá đau khổ, nếu Diệp Sầm là đao phủ thì Thường Bân chính là đồng lõa!”

“Tôi biết anh vẫn coi A Châu là anh em tốt, biết anh muốn nói chuyện thay anh ta, nhưng quá nhiều trở ngại đã ngăn cách chúng tôi, chẳng thể nào quay lại được nữa…”

“Khi còn trẻ, tôi luông nghĩ tình yêu có thể vượt mọi chông gai, chỉ cần hai người yêu nhau là có thể vượt qua mọi khó khắn.”

“Cuối cùng bị dập cho tơi tả, tôi mới biết, hóa ra tình yêu là thứ yếu ớt nhất trên đời này.”

“Nếu từ bỏ A Châu có thể đổi lấy nửa đời bình anh cho mẹ con tôi, tôi nguyện ý…”

Tôi sụp đổ bởi những kí ức đau thương, vô thức rơi lệ.

Cố Kiêu từ tốn ôm tôi vào trong lòng đầy vững vàng.

Nhiệt độ cơ thể anh ta cách lớp vải mỏng truyền tới, xoa đi sự lạnh giá trong lòng tôi.

“Tôi rút lại lời vừa nói, Diệp Sầm không đáng được thông cảm, nhưng vẫn muốn nói giúp cho A Châu…”

Giọng nói Cố Kiêu mơ hồ truyền vào tai tôi.

“Tôi biết em hận Diệp Sầm nên mới hận lây sang A Châu, nhưng A Châu vô tội.”

“Không ai được quyền lựa chọn xuất thân của mình, có một người mẹ như vậy không phải lỗi của cậu ta.”

“Nếu không phải vì anh trai cậu ta đột nhiên qua đời, chắc cả đời này cậu ấy cũng muốn làm một phú nhị đại nhàn rỗi như tôi.”

“Tiểu Du, A Châu thích em từ lâu rồi, chỉ là không đủ dũng khí tới gần em.”

“Lần đầu tiên tôi tỏ tình với em, chỉ để khích bác cậu ấy.”

“Nếu không có tôi, hai người sẽ không thể bắt đầu, sau này cũng chẳng phải gặp đủ điều bất hạnh.”

“Thế nên, thay vì oán hận A Châu thì em hận tôi đi.”

“Mấy năm nay anh ta nghe lời mẹ, đính hôn, du học rồi tiếp quản công ty, tôi tưởng anh ta đã chấp nhận số phận…”

“Nhưng em có biết hôm nay tôi đã thấy gì trong điện thoại không?”

“Tháng trước cổ phiếu Thẩm thị nhiều lần chạm đáy, tuần trước đã chính thức tuyên bố phá sản.”

“Tập đoàn Đạt Duệ do Tưởng gia đại diện đã nhận lỗi ngay lập tức và hủy bỏ hôn ước của cậu ấy với Tưởng Điềm.”

“Mẹ cậu ta không chịu nổi đả kích, đột nhiên lên cơn đau tim, không cứu được…”

“Nên tôi mới biết, hóa ra cậu ấy chưa bao giờ không chấp nhận số phận.”

“Mẹ cậu ấy chia rẽ hai người, phá hoại gia đình em, cậu ấy liền phá hủy tất cả những gì mẹ cậu ấy trân quý.”

“Tôi là người ngoài, không tiện phán xét chuyện này đúng hay sai, nhưng cậu ấy thực sự yêu em.”

“Trước khi tôi tới đây, cậu ta đã gặp tôi, nói rằng Thẩm gia không thiếu tiền, vì sao em chỉ đòi 200 vạn, tôi không trả lời.”

“Cậu ta lại bảo em muốn ít, khăng khăng đưa cho tôi một số tiền lớn, nhờ tôi bảo vệ nửa đời còn lại của em, còn dặn tôi không được kể với em.”

“Cậu ấy còn dặn dò đám anh em phải nhắc đến cậu ấy trước mặt em, để em không quên cậu ấy, không hận cậu ấy…”

“Thái độ của cậu ấy rất khác thường, lúc ấy tôi không nghĩ nhiều, hôm nay mới hiểu ý cậu ta.”

Cố Kiêu vén tóc mái tôi sang một bên, cách ánh trăng lạnh lẽo nhìn tôi.

“Đêm qua A Châu bị người ta đ.â.m mấy n.h.á.t trong gara dưới hầm, hôm nay vẫn chưa tỉnh.”

“Tiểu Du, mặc kệ em có muốn về hay không, tôi cũng không muốn em phải tiếc nuối.”