“Lạy Chúa, Chancey, chú giết anh ta rồi!” Nicole kêu lên khi nàng quấn tấm ga giường chặt hơn nữa quanh mình. Nhào đến chỗ cơ thể bất động của Sutherland sụp xuống sàn, nàng nâng niu đầu anh đặt lên đùi mình.

“Tại sao con lại phải quan tâm?” Chancey hỏi, hai bàn tay ông nắm chặt quanh cái chùy ông đã dùng để đập vào đầu Sutherland.

“Tất nhiên là con quan tâm,” nàng cố gắng nói bằng giọng thì thào trong khi cẩn thận kiểm tra đầu và nghe tiếng thở của anh ta – thật may vẫn còn khỏe và đều. “Con không muốn anh ta chết… con chẳng muốn ai chết cả,” nàng sửa lại khi một cái nhìn giận dữ làm nhăn nhúm mặt Chancey. “Chuyện không như chú thấy đâu,” nàng nói, ước rằng bộ mặt rành rành tội lỗi của nàng không đỏ bừng vì xấu hổ.

Ông gõ nhẹ cái chùy vào lòng bàn tay mở. “Ồ, thế con định kể với chú là chú đã tìm thấy con khỏa thân trên giường của một tên hoang đàng bậc nhất London, nhưng chuyện không như chú thấy à?” Ông quay sang lườm Sutherland một cách độc địa. “Vậy hãy kể cho ta chuyện gì đã xảy ra, để ta biết phải giết tên con hoang cách nào.”

“Không!” Nàng nhào ra che cho anh. “Con đã tới đây và dần dần, con, à… con đã quyến rũ anh ta.”

“Thế à?” Ông khịt mũi, rõ ràng không tin, nhưng ít nhất ông đã buông cái chùy, để nó lủng lẻng từ một sợi dây quanh cổ tay.

Nicole cần thời gian để chế tạo ra một câu chuyện kéo chú Chancey giận dữ ra khỏi người đàn ông bất tỉnh này. “Con, à, cần mặc đồ.” Ông xoay lưng lại lập tức. Lái đề tài câu chuyện, nàng hỏi, “Làm sao chú biết con ở đâu? Sao chú qua được lính gác của anh ta?”

“Ta đã có một linh cảm xấu về con, vì thế ta ghé lại tàu để kiểm tra. Chẳng cần đến một thiên tài chết dẫm mới biết con đang ở đâu. Lính gác của hắn, ừ thì, cũng cùng chung số phận với tay thuyền trưởng,” ông kết thúc bằng giọng nhạo báng.

“Ồ,” là tất cả những gì nàng có thể nói. Nàng đặt tấm ga giường ngang bụng Sutherland và vội vã tròng áo qua đầu.

“Nhanh lên. Bọn thủy thủ của hắn sẽ trở lại sớm, và ta cần thời gian để làm việc định làm.”

“Chú chờ đã,” nàng ra lệnh khi cầm một chiếc gối và nhẹ nhàng đặt đầu Sutherland trên đó. Nàng thực sự bắt đầu sợ cho anh ta. “Nghe con này. Đó là sự thật – con là người đầu têu. Con không nói dối. Con đã bao giờ nói dối với chú chưa?” nàng hỏi cái lưng của Chancey. “Con đã bao giờ không hoàn toàn trung thực với chú chưa?”

“Có, khi con thề với chú là con sẽ ở lại trường. Hay khi con kể với chú tay đầu bếp ăn thịt đám gái của hắn. Và rồi đêm nay – khi con cử chú đi điều tra lung tung,” ông phản pháo, sự thất vọng có thể sờ thấy được.

“Đó… đó là một đầu mối quan trọng mà. Nếu không còn lý do nào khác thì cũng là để tìm thêm thông tin về Tallywood, nghi phạm số một của chú,” nàng nói cứng nhắc khi cúi đầu xuống để mặc nốt quần áo.

Ông phát ra một tràng cười gay gắt. Rõ ràng chính nàng cũng thấy câu trả lời của nàng thật chẳng ra sao. Điều nàng đã làm thật là tệ. Nàng đã cử Chancey đi điều tra một chuyện vớ vẩn như là bữa tiệc nửa đêm trên cầu của Tallywood.

“Được rồi, được rồi,” nàng cáu kỉnh thừa nhận. “Nhưng chú phải tin con trong chuyện này.”

Khi nàng bắt đầu đi ủng, Chancey quay lại và nhìn nàng dò hỏi. “Ta phải thừa nhận là chúng ta không thể đổ hết lỗi lên đầu Sutherland. Con xinh đẹp và đến chỗ hắn ta không người đi kèm sau khi đã lén lút trên cảng suốt đêm. Những gã xấu xa có thể nghĩ con là loại hư hỏng.”

Nicole đứng dậy và nhìn thẳng vào mắt ông, không sợ hãi. “Con đã muốn chuyện này, chú Chancey. Và con không hối hận.” Nàng không hề - trong tâm trí nàng, Sutherland đã cho nàng một món quà. Thậm chí cả với những lời gay gắt và giận dữ của anh ta, nàng cũng sẽ không đánh đổi khoảng thời gian trên giường anh với bất kì thứ gì.

Một lúc sau, Chancey thả ra một tiếng thở dài thườn thượt. “Giờ chú sẽ để hắn sống, nhưng” – ông giơ một bàn tay lên cắt ngang lời nàng – “chỉ là vì con sẽ lấy hắn.”

Cưới anh ư? Derek nghĩ khi anh tỉnh lại. Anh vật lộn để nuốt lại một tiếng chửi thề khi từng đợt áp lực dữ dội liên tiếp đập vào đầu anh. Anh khẽ hé mắt khi nén lại một tiếng rên đau đớn, biết rằng nếu anh phát ra âm thanh nào thì tên khổng lồ với chiếc chùy kia sẽ lại đánh anh bất tỉnh.

Khi anh đã tập trung được mắt mình, anh lén quan sát cặp đôi đang cãi nhau. Người đàn ông quay mặt khỏi anh, nên tất cả những gì Derek nhìn được là tấm lưng rộng của ông ta. Nhưng dựa vào kích cỡ có thể nói ông ta chính là người đã đi cùng Nicole tới nhà tù. Bản thân Derek đã là người to lớn, nhưng con voi ma mút kia có thể còn nặng hơn anh đến hai stone (13kg).

Và Nicole… Nicole bé nhỏ đang công khai thách thức ông ta, lắc đầu giận dữ trước mệnh lệnh phải cưới Derek của ông ta.

“Hắn đã hủy hoại con. Cho dù là cha con cũng sẽ buộc phải gả con cho hắn, Nic à.”

“Sutherland ư? Hãy nghĩ về điều chú đang nói,” nàng nói vẻ không tin nổi. “Hơn nữa, cha sẽ không biết.”

“Con biết là chú sẽ kể cho ông ấy mà, nhóc.”

Khuôn mặt cô gái trở nên tái mét, và đôi vai to lớn trùng xuống. Ngay lập tức, ông ta đi qua khoang tàu và vụng về cúi xuống để vỗ đầu cô gái với một bàn tay khổng lồ. Derek khó mà nghe điều họ đang nói khi hai cái đầu chụm vào nhau. Cuối cùng, người đàn ông đứng dậy.

“Vậy là con đã đi khắp cả con tàu này?”

Khắp à?

“Vâng.”

“Và?”

“Và con đã làm việc con đến đây để làm. Chú có thể gạch Sutherland ra khỏi danh sách.”

Danh sách quỷ quái nào cơ?

“Chú không thể vui vì những gì con đã làm ở đây đêm nay, nhưng ít nhất con cũng đạt được điều gì đó,” người đàn ông nói trước khi thở mạnh. “Chúng ta có thể cứu vãn phần còn lại. Chúng ta phải đi và gọi thêm người của ta trước khi đám thủy thủ của hắn trở lại. Nếu ta phải buộc hắn cưới con thì đó là việc chúng ta sẽ làm.”

Derek đoán rằng người đàn ông biết trận chiến chỉ vừa mới bắt đầu bởi vì ông ta nhanh chóng nói thêm, “Chú sẽ tranh cãi với con trên đường. Nhưng, Nic – cho dù là phải lên núi đao hay xuống biển lửa, con cũng sẽ phải cưới tên khốn này vì những gì hắn đã làm với con.”

Tại sao cô ta lại lắc đầu kiên quyết thế kia, lại bảo với tên khổng lồ là cô ta chắc chắn sẽ không cưới anh? Phản ứng của Nicole làm Derek sững sờ; anh khó lắm mới giữ mắt mình nhắm lại khi cô ta liếc nhìn anh trên sàn. Dù sao cô ta cũng đang tức giận đến nỗi anh không nghĩ cô ta sẽ chú ý thấy anh đã tỉnh. Anh không nghĩ cô ta sẽ chú ý nếu anh có bật dậy và nhảy điệu dích dắc. Cô gái nhỏ giận xì khói trước ý tưởng phải cưới anh.

Cứ như là anh sẽ cưới loại con gái như cô ta không bằng. Nhưng, chết tiệt, cưới anh thì có gì tệ đến thế? Rất nhiều phụ nữ muốn chụp lấy anh, cầu mong anh vinh danh họ bằng một lời cầu hôn, và có người còn giăng bẫy để lùa anh vào hôn nhân, anh nghĩ một cách đen tối.

Nhưng không phải cô ta. Cô gái nhỏ rung lên vì giận. Việc đó đơn giản là không đúng. Nó chống lại mọi lí lẽ. Nếu đầu anh không đau đến thế, anh có thể hiểu được những chuyện này và hiểu một chút về hành vi của cô ta.

“Chú Chancey,” cô ta nói bằng giọng thấp, “lần cuối cùng, con sẽ không lấy anh ta. Anh ta là một kẻ vô tích sự, say xỉn, một – một kẻ chiếm đoạt phụ nữ. Chú chịu để con bị cùm vào với thứ đó–“ như để nhấn mạnh, cô ta chỉ bàn tay về hướng anh – “suốt phần đời còn lại của con ư?”

À há, Chancey là – Khoan đã! Cô ta vừa nói cái quỷ gì vậy? Derek có thể cảm nhận cơn giận dữ trào qua người anh. Anh không phải là đồ vô tích sự cũng không phải tên say xỉn. Và anh chưa từng cưỡng đoạt một người phụ nữ nào. Nhưng một phần nhỏ trong anh thừa nhận rằng nếu anh đã không bị hạ gục thì anh có thể bắt đầu với cô ta.

Nhưng anh vẫn không thể tin vào những điều cô ta đã nói. Điều đó có giải thích được cái nhìn cô ta dành cho anh đêm đó trong quán Mermaid không? Có phải là cô ta nghĩ anh như thế? Một tên say xỉn?

Anh cảm nhận một thoáng hổ thẹn không mong muốn, và cảm giác đó chân thực và mới mẻ và chắc chắn là không được chào đón. Quỷ tha ma bắt. Anh gần như không kiềm chế được cơn bốc đồng muốn bật dậy và lắc người cô ta đến khi nào cô ta phải rút lại lời.

Thay vào đó, anh bí mật quan sát khi cô ta sầm sập đi về phía tóc muối tiêu với hai vai bạnh ra và đôi mắt lóe sáng. Derek đang nghĩ trông cô ta thật vương giả khi cô ta nói, “Chú Chancey, chú phải đi với con ngay bây giờ. Chú biết là gần đây con đã hứa những chuyện không liên quan đến anh ta. Chúng ta sẽ phải để mặc anh ta,” cô ta cảnh cáo.

Người đàn ông do dự; rồi lắc đầu, ông ta bước sang phía kia của khoang tàu. Ông ta phải cúi xuống mới bước qua cửa được. Ngay khi họ bắt đầu đi ra, ông ta lẩm bẩm cái gì đó về chuyện đáng lẽ cô ta phải bị gửi về sớm hơn.

Derek bắt đầu ngồi dậy, nhưng nhìn thấy từng đợt bóng tối trước mắt, anh phải nằm lại trên sàn tàu trong sự bất lực giận dữ. Anh không thể đuổi theo họ đêm nay, nhưng chuyện ấy chẳng quan trọng. Anh sẽ bắt họ phải trả giá cho việc này.

Anh sẽ có cô ta cho dù điều đó có giết anh, và anh sẽ dạy cô gái đó không được nghĩ về anh như một – cái tên lố bịch nào cô ta đã dùng để gọi anh? Một tên cưỡng đoạt phụ nữ. Lạy Chúa, cô ta sẽ phải cầu xin anh.

Trong cơn giận, anh cố gượng dậy lần nữa, nhưng phải nằm đó yếu ớt như một đứa trẻ. Đầu anh không ngừng quay quay, và những ý nghĩ của anh đều hỗn loạn và mù mờ, cho dù không bao giờ rời khỏi cô gái …

Những tiếng bước chân nhẹ bẫng xuất hiện, và anh nhắm chặt mắt. Nicole.

Nhưng sự quay lại của cô ta chẳng làm gì để giúp anh giải đáp khúc mắc. Thực tế, anh còn chắc chắn là mình đã tưởng tượng ra khi cô ta bước vào trong và khẽ đắp chăn lên cho anh. Không nghi ngờ gì nữa, anh đã mơ khi cô ta khẽ khàng hôn vào cái đầu đau nhức của anh, thì thầm vào tóc anh, “Cảm ơn anh vì đêm nay,” trước khi đứng dậy và biến mất.

oOo

Sáu mươi giờ. Vòng đua Vĩ đại sẽ bắt đầu trong sáu mươi giờ nữa, và Derek không có một chút xíu ý tưởng nào về việc Nicole đã biến đi đâu. Khi anh và thủy thủ đoàn của anh không thể tìm được cô ta anh đã hạ quyết tâm ở lại trong cảng. Anh sẽ bị nguyền rủa nếu phải chờ bảy tháng nữa mới giải quyết được tình hình.

Theo lệnh anh, người của anh đã tìm khắp mọi nhà nghỉ gần mặt nước khi họ không thể tìm được cô ta trên tàu hay gần con tàu Bella Nicola. Họ đã xới tung cả bến cảng để tìm cô ta, đưa ra những món tiền thưởng hậu hĩnh trong thành phố, nhưng mọi dấu vết đều biến mất.

Anh day sống mũi và nhìn xuống bàn mình. Anh không thể nói anh đang dần bị cô ta ám ảnh, bởi vì anh đã sập vào bẫy của cô ta mất rồi. Dựa ra sau ghế của mình, anh cho phép đầu óc trở lại với đêm đó một lần nữa. Mặc dù anh đã tin chắc cô ta định bẫy anh vào hôn nhân, nhưng cô ta đã phủ nhận ý tưởng đó một cách tuyệt đối với những lời từ chối anh quyết liệt. Và mọi thứ trước đó đều không thể tin nổi.

Chết tiệt, anh không cần phải nhớ lại đêm đó. Như mọi khi, kí ức về sự ruồng rẫy và cực khoái mãnh liệt trong thoáng chốc của cô ta đã khuấy động anh đến một mức độ đau đớn. Kể cả sau khi anh bị đánh, nụ hôn của cô ta cũng ngọt ngào và đáng đồng tiền bát gạo. Cô ta đã cảm ơn anh. Rồi sau đó biến mất.

Thế là quá nhiều. Anh đã bắt đầu tin rằng mình đã tưởng tượng ra toàn bộ cuộc chạm trán nếu không phải là vì thậm chí đến bây giờ anh vẫn còn ngửi thấy mùi hương và nếm được vị của cô ta trên lưỡi anh. Ngoại trừ đoạn kết đột ngột, anh muốn việc đó xảy ra lần nữa.

Anh hiểu tại sao anh lại bị đánh, nhưng việc đó cũng chẳng làm anh bớt giận dữ chút nào về cú chùy anh và các thủy thủ của anh đã phải nhận trên chính chiếc tàu của họ. Đó là chưa kể tới phần còn lại trong cái đêm hỗn loạn đó. Anh cần biết danh sách cô ta nói đến là gì và tại sao cô ta lại đi khắp con tàu của anh. Nicole, con gái của kẻ thù tồi tệ nhất của anh, được thả tự do sẽ là mối hiểm họa cho bất kì người nào. Chứ chưa nói đến một Nicole với kế hoạch hành động. Anh sẽ phải tìm ra cô ta và tra hỏi cô ta.

Anh đã để mặc cô ta trong phòng khách mà không hề nghi ngờ gì việc cô ta sẽ ở lại đó. Anh không thể nhớ nổi có người nào từng cố ý cãi lời anh. Vậy mà cô gái nhỏ đã bỏ đi ngay giây phút anh lên tới cầu tàu nơi Lydia đã tát một trong các thủy thủ của anh để lên tàu và đòi thêm nhiều tiền nữa một cách kích động.

Cho đến khi Lydia xuất hiện, anh đã quá bận rộn ủ ê suy nghĩ về Nicole đến mức chẳng còn thời gian nào mà nghĩ về mụ phù thủy đó trong nhiều ngày trời, mặc dù mụ ta đã ám anh suốt nhiều năm…

Một tiếng gõ cửa kéo anh ra khỏi những suy nghĩ của mình.

Anh cho người đó vào và ngạc nhiên khi thấy cậu em trai mình đang đứng ở ngưỡng cửa. Hay đúng hơn là đang cúi đầu vào. Làm thế nào mà Derek lại không thấy Grant đã trưởng thành ra sao trong suốt bốn năm qua? Grant vẫn luôn cao to, nhưng ở tuổi hai mươi tám, anh đã hoàn toàn phát triển hết khổ người của mình.

Mặc dù Grant có đôi mắt xanh dương trong khi mắt Derek có màu xám, và khuôn mặt anh không bị hằn dấu cuộc sống nhọc nhằn và căm ghét như trên mặt Derek, nhưng về tổng thể hai người có rất ít khác biệt thể chất. Tuy nhiên, cá tính của họ lại không thể khác nhau hơn được nữa. Trong khi Derek tự hào được làm một kẻ nổi loạn vô trách nhiệm, hiến mình cho chủ nghĩa khoái lạc, thì Grant đã trở thành một cột trụ của cộng đồng và là một người đàn ông vô cùng kín đáo, giống hệt ngài bá tước, cha họ. Tuy nhiên, anh có thể nhớ khi Grant còn trẻ, cậu ta đã từng là một chàng trai tinh nghịch với khiếu hài hước sẵn có và sở trường lao vào rắc rối.

“Chào anh, Derek,” Grant ngồi trên chiếc ghế đối diện bàn làm việc, và Derek có thể thề là anh nhìn thấy sức mạnh và chủ định thẩm thấu qua người cậu em trai. Để trả lời, Derek chìm sâu hơn vào ghế và gác đôi chân đi ủng lên bàn.

Anh vẫn luôn quan tâm đến em trai, nhưng Derek vẫn còn ức vì Grant đã nhìn thấy anh quá tệ hại vào đêm hôm nọ. Anh bỏ qua phần chào hỏi. “Giờ thì việc gì đây, Grant?”

Grant nhìn quanh căn phòng được trang bị đầy đủ trước khi hít một hơi dài. “À, em muốn nói chuyện với anh trước khi anh ra khơi, nhưng buổi sáng hôm ấy anh đã rời nhà trước khi em thức dậy.”

“Vậy thì nói đi.”

“Rất tốt.” Grant chúi tới trước trong ghế của mình trước khi cẩn trọng hỏi, “Anh có biết Ngài Belmont không?”

Câu đó lôi kéo sự chú ý của Derek. “Ai mà chẳng biết gã con hoang điên khùng ấy. Ông ta thì sao?”

“Tuần này ông ta đã tới gặp em.” Grant hít thở. “Ông ta đưa ra cho em một lời đề nghị đáng cân nhắc để tìm kiếm gia đình ông ta.”

“Lạy Chúa.” Derek lắc đầu. “Lý do duy nhất ông ta tìm đến chú là bởi vì tất cả những thuyền trưởng và chủ tàu khác ở London mà còn chưa đồng ý nhận làm việc cho lão già ngu ngốc đó đều đã từ chối lão. Bao gồm cả anh. Anh đã cười nhạo lão trong văn phòng này.” Derek quan sát khuôn mặt bất động của em trai. “Ông ta có thể cho chú cái quỷ gì hả? Ông ta đã tiêu tốn cả gia tài trong ít nhất một tá nỗ lực khác.”

Grant tỏ ra phòng thủ khi trả lời. “Nếu em thành công, ông ta sẽ cho em đất đai của Belmont Court khi ông ta qua đời.”

Derek phát ra tiếng huýt sáo kinh ngạc. “Vậy là ông ta đang tuyệt vọng.” Người ta đồn rằng Belmont đã cố rao bán sự sản không người thừa kế để tài trợ cho một lần tìm kiếm cuối cùng này.

Derek dễ dàng quyết định rằng cuộc nói chuyện này đáng được hưởng một ly, vì thế anh đứng dậy để lấy một chai brandy. Như một cách mời chào, anh quăng cái chai về hướng Grant. Đúng như mong đợi, Grant từ chối với một cái lắc đầu ngắn. Mặc dù vẫn còn chưa đến trưa, Grant không thấy ngạc nhiên khi Derek bắt đầu rót đầy ly của mình.

“Chú không thể nào đang cân nhắc lời đề nghị đó,” Derek nói qua vai trước khi trở lại bàn mình.

“À, em đã quyết định từ chối.” Grant đề nghị. “Nhưng nó khiến em nghĩ – nếu em đã muốn đi thì đáng lẽ em phải được quyền đi.”

“Thế nghĩa là sao?” Derek hỏi. “Chú sở hữu một nửa hãng Peregrine Shipping. Tất nhiên chú có thể đi bất kì đâu chú muốn –“

“Không, em không thể,” Grant chen ngang. “Em quá bận quản lý Whitestone và những sự sản khác bị bỏ bê của anh.”

“Nhảm nhí. Anh có một quản gia –“

“Người em đã sa thải vài tháng trước đây vì không những đã lấy trộm của anh một số tiền tương đối lớn, mà còn cướp tiền của các tá điền.” Khuôn mặt anh tối sầm. “Đáng lẽ em đã không can thiệp, nếu không phải vì các tá điền của anh.”

Derek ngồi sụp xuống, chết điếng. Không chỉ là vì tin tức về sự biển thủ của quản gia của anh, mà còn vì ý tưởng Grant có thể sẽ không thèm ngăn anh bị phá sản. Anh uống một ngụm lớn. “Tại sao anh không nghe gì về vụ này?”

Grant gật đầu về chồng thư tín trên bàn đã bị lờ đi hàng tháng trời. “Em đã gửi tin nhắn bằng mọi cách. Em chắc là nếu anh chịu khó tìm, anh sẽ thấy có vài lá thư của em đã tìm được đường lên tàu.”

Derek đấu tranh để không có vẻ ngượng ngùng. “Phải, à, anh nhớ có nhận được vài lá thư mà anh chưa có thời gian đọc.”

Grant nhún vai. “Vấn đề là, nếu em đã không ở đó để giữ mọi thứ đúng chỗ sau khi anh đột ngột bỏ đi như thế, thì giờ anh đang ở trong một tình trạng rất tồi tệ. Và em đã mệt mỏi với việc đó rồi. Em không được nuôi lớn để tiếp nhận Whitestone –“

“Cả anh cũng không,” Derek cắt ngang. Đã nhiều năm trôi qua kể từ khi anh trai lớn của họ qua đời, nhưng anh vẫn rất khó khăn trong việc chấp nhận rằng William đã ra đi và rằng tất cả những trách nhiệm kia giờ nằm trên vai anh.

“Nó không phải là của em,” Grant nói bằng một giọng kiềm chế vững vàng. “Whitestone không phải sự sản của em. Em muốn kiếm một nơi cho riêng mình. Tìm con đường của riêng mình. Anh không thể hiểu em khó khăn như thế nào để làm việc vì một thứ mà mình biết sẽ chẳng có tương lai nào cho mình.”

“Ý chú là gì, “không tương lai nào” sao? Chú là người thừa kế chết tiệt của anh. Mọi thứ sẽ đều là của chú. Và anh không sống như kiểu muốn trường thọ.”

“Rồi một ngày anh sẽ có người thừa kế,” Grant nói lặng lẽ nhưng với sự kết tội rõ ràng.

Những ngón tay của Derek nhợt đi trên chiếc ly anh đang nắm. “Anh sẽ không có người thừa kế. Chúng ta đã nói chuyện này rồi. Việc đó sẽ không xảy ra.”

Grant vuốt một bàn tay lên mặt. Đột nhiên trông anh rất mệt mỏi, và sự kiềm chế hoàn hảo của anh trượt đi. “Em không chấp nhận. Em muốn làm việc cho hãng tàu, nhưng việc đó là không thể khi mà anh đã chiếm cái được cho là chỗ của em trong công ty này.”

“Công ty này có một nửa là của anh.”

“Nhưng hãy nghĩ lại vì sao cái công ty này được thành lập biết bao năm về trước. Chúng ta đã học lái tàu để cho anh và em sẽ có phương kế sinh nhai trong khi William còn sống và có người thừa tự. Giờ tước vị là của anh. Sau Lydia, anh đã quá…” Grant dừng lời, cảm thấy không thoải mái. “Ừ thì em đã đứng ra. Nhưng, chết tiệt, đã nhiều năm rồi. Anh đã có đủ thời gian để điều chỉnh cuộc sống của mình. Cuộc sống của em hoàn toàn bị đình trệ cho đến khi anh quyết định nghĩ cho người khác một lần và giải thoát em khỏi những trách nhiệm của anh.”

Derek chưa từng nghĩ về nó theo cách này. Anh cho rằng anh đã dành cho Grant và tất cả mọi người một ân huệ bằng cách sống tách rời lãnh địa. Anh đã dễ dàng trốn tránh nhà mình và tất cả những hệ lụy của nó bởi vì em trai anh đã làm việc rất tốt.

Giờ, biết rằng Grant bị cùm chân bởi những nghĩa vụ ấy, Derek hiểu thật không công bằng khi trói buộc cậu ta vào vấn đề của mình. Nhưng anh không thể nghĩ về những việc đó lúc này. Hơn nữa, Grant biết tốt hơn là không nên nhắc tới Lydia và William trong cùng một cuộc thảo luận.

“Quỷ tha ma bắt chú đi, Grant. Anh đã có kế hoạch khác. Anh không thèm quan tâm cái quỷ gì xảy ra trong khi anh đi. Không ai buộc chú phải ở lại.”

Một cái nhìn thất vọng cay đắng lóe lên trong mắt em trai anh trước khi cậu ta đứng dậy và quay đi. Có vẻ như đầu hàng, Grant bước tới cửa sổ, chăm chú quan sát khung cảnh hoạt động trên bến cảng. Derek không bị lừa. Đây không phải là lần cuối cùng anh nghe về chuyện này, và lý do duy nhất nó kết thúc lúc này là bởi vì Grant thù ghét những cảnh sướt mướt.

Đổi đề tài, Grant nhận xét, “Em mừng vì ít nhất anh chỉ huy chuyến này. Chúng ta cần chiến thắng này.” Anh quay người lại nhìn chằm chằm xuống Derek. “Chúng ta thực sự cần chiến thắng này. Danh tiếng của chúng ta đã bị mai một – ai mà không bị như thế sau khi để mất tới mười hai chuyến hàng trong năm vừa rồi chứ? Vậy mà anh vẫn tiếp tục chấp nhận những chuyến hàng nguy hiểm nhất. Trong trường hợp anh còn chưa để ý thì chúng ta đã bị mất vài hợp đồng rồi đấy.”

“Tất nhiên là anh có để ý,” Derek dè dặt nói. Và đúng là anh có. Các hợp đồng chuyên chở phụ thuộc vào thành tích trước đó và danh tiếng, vì thế những con tàu mất tích và danh tiếng bị thiệt hại sau đó có thể gây nguy hại cho hãng tàu.

“Nếu Lassiter thắng lần này thì rốt cuộc công ty của ông ta sẽ có cơ sở vững vàng. Ông ta có thể dễ dàng cướp đi càng nhiều công chuyện làm ăn của chúng ta.”

“Anh sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra.”

Cặp lông mày của Grant nhíu lại với nhau. “Tại sao hai người lại ghét nhau đến thế?”

Derek uống rượu trong khi cân nhắc câu trả lời. “Lão tấn công anh vì lão có sự căm ghét tự nhiên của người Mỹ với giới quý tộc – đàn ông cần phải có con đường riêng của mình và tất cả những thứ vớ vẩn như thế.” Anh nhìn lên trong khi nhận ra Grant vừa mới nói điều gần giống thế, nhưng lờ đi cái nhíu mày của em trai. “Lão than phiền với bất kì ai chịu lắng nghe là anh được đặt vào tay mọi thứ trong khi lão phải làm việc không biết mệt mỏi.”

“Anh biết là điều đó không đúng,” Grant nói. “Còn anh? Vì sao anh ghét ông ta?”

“Trong số mười hai chuyến hàng mà chú vừa mới nhắc tới, lão chịu trách nhiệm trực tiếp cho ít nhất là bốn chuyến –“ Một tiếng gõ cửa chen ngang cuộc nói chuyện căng thẳng.

Khi Derek cho phép, Jeb bước vào và nói, “Thuyền trưởng, chúng tôi nhận được hàng đến. Tôi chỉ muốn đảm bảo là chúng ta không nhận hàng tươi sống cho đến khi có quyết định ra khơi.”

Bất kể Grant đọc được điều gì trên mặt Derek cũng khiến anh siết chặt hai nắm tay. “Có quyết định ra khơi – quyết định chết tiệt nào thế?” anh nghiến răng trèo trẹo. “Tại sao anh còn chưa mua đồ dự trữ?”

Jeb quyết định rằng đây là cơ hội tốt để thoát ra, với một tiếng “Xin lỗi, thuyền trưởng,” ông ta vội vã đóng cánh cửa lại phía sau.

“Bình tĩnh nào. Anh có kế hoạch ra khơi chứ,” Derek nói. “Chỉ là chưa đi thôi.” Nhìn thấy cái nhìn không khoan nhượng trên mặt em trai, anh miễn cưỡng bắt đầu kể về Nicole.

“Derek, đừng có tưởng em là đồ ngu,” Grant nói khi anh kết thúc. “Anh đừng mong em tin anh đang tìm kiếm một người đàn bà. Chứ chưa nói đến đó là con gái Lassiter.”

“Là thật đấy. Và việc đó quan trọng với anh.” Anh uống một ngụm lớn brandy. “Rõ ràng chú chưa nghe, Lassiter hiện đang ở trong tù. Và sẽ còn ở đó cho đến sau cuộc đua. Không có lão, Southern Cross chẳng có đối thủ nào.”

Trong khi Grant ghi nhận thông tin mới này, Derek nói tiếp, “Và việc gì phải vội vã ra khơi hôm nay nào? Anh sẽ thắng, và nếu anh không thắng thì việc tồi tệ nhất có thể xảy ra là gì? Chúng ta mất thêm vài hợp đồng nữa? Chú biết việc đó không đủ đánh sập chúng ta mà.”

Grant đứng sừng sững trước bàn anh. “Anh không còn chút tự tôn nào sao? Peregrine có thể là hãng tàu lớn nhất ở Anh Quốc, đã đang trên đà trở thành hãng lớn nhất. Nhưng rồi anh để cho một người đàn bà nghiền nát anh, và kết quả là sao, trả giá bằng công ty này?” Ánh mắt Grant nhìn thấu vào anh. “Em mừng vì gã người Mỹ đã đẩy chúng ta ra. Ông ta xứng đáng hơn chúng ta.”

“Nói thế hơi quá –“

“Anh biết thừa là không phải. Nghĩ về những người làm cho chúng ta đi. Chuyện gì sẽ xảy ra cho tất cả những người đang làm việc cho hãng tàu? Cho gia đình các thủy thủ? Em không thể nói với anh em mừng thế nào khi thấy công ty phát triển, khi chúng ta làm hồi sinh thêm một thị trấn cảng khác. Còn bây giờ, không thèm nghĩ đến bất kì một ai, anh đang giết dần thứ duy nhất khiến em tự hào.”

Derek nhún vai bất cần chỉ để chọc tức cậu ta.

Grant thở dài và thay đổi chiến thuật. “Anh có thể mặc xác tất cả những ai từng biết anh, nhưng phần còn lại trong gia đình anh thì không thể.”

“Vậy ra chuyện là thế hả?” Derek hỏi. “Chỗ đứng của chú trong giới thượng lưu? Giờ thì tôi đã thấy rồi, chú và Mẹ ở vũ hội của Phu nhân Sarah, lắng nghe những câu chuyện về một kẻ thừa kế say xỉn phóng đãng. Họ có thì thào về tôi không? Về chuyện tôi đang hủy hoại cái vốn đã là một sự thoái hóa xuống lớp thương buôn của một dòng họ lâu đời?”

Cả hai người đàn ông nhìn trừng trừng vào nhau, không ai sẵn sàng lùi bước.

Ánh mắt lạnh như băng, cuối cùng Grant nói, “Em sẽ lái con tàu này nếu anh không lái.”

Derek nhận ra việc này sẽ dẫn đến chuyện gì. Phải, anh sẽ có mọi thời gian trên đời để tìm Nicole. Nhưng rồi anh sẽ phải nhận việc quản lý sự sản.

“Quên đi. Anh sẽ lái,” Derek nói. “Khi nào anh thấy thích.” (ngang như cua)

Grant chiếu cái nhìn giận dữ vào anh, và Derek chắc chắn cậu ta sẽ lao vào anh – thực sự mong như thế. Nhưng rồi sự kiềm chế của Grant nổi lên. Sự kiềm chế vô dụng, chết tiệt ấy. Grant kiểm soát bản thân, nhưng nói bằng giọng gay gắt. “Trông như thể anh sắp tự hủy hoại một lần nữa vì một người đàn bà. Chỉ là lần này anh sẽ mang tất cả mọi người theo cùng.” Anh bắt đầu bước ra cửa nhưng quay lại. “Anh là tên con hoang ích kỉ khốn kiếp nhất mà tôi vô phúc gặp phải. Việc chúng ta có máu mủ với nhau càng làm sự sỉ nhục to lớn hơn.”