Ồ, phải, anh đang làm mẹ anh hạnh phúc. Bà lướt khắp phòng vũ hội của Phu nhân Crossman hết từ bà mối này sang bà mối khác, giễu qua giễu lại Derek trước mặt họ như thể anh là một tảng thịt đặt trước mặt một bầy thú đói mồi. (há há, cũng giống lắm, có phải ngày nào cũng mọc ra được 1 anh bá tước còn single lại chưa đến 40t đâu) Lúc tối bà đã nhắc tới là mọi người có vẻ chấp nhận ý tưởng Derek tái hôn một cách đáng ngạc nhiên. Bà tiên đoán, những lớp chuyện ngồi lê đôi mách mới sẽ nhanh chóng phủ lấp tấn bi kịch.

Người ta có thể bỏ qua rất nhiều chuyện khi mà một trong những quý tộc giàu có nhất London vừa trở thành người độc thân. Đặc biệt là khi mẹ của anh ta đã kể với tất cả mọi người là anh ta đang tích cực kiếm tìm một người vợ. Anh cho đó không hẳn là lời nói dối; đích thực anh đang tích cực tìm kiếm Nicole.

Anh luôn cảm thấy phí phạm thời gian trong những buổi vũ hội hay dạ vũ, như thể anh chỉ đang diễn kịch để chờ điều gì đó sắp xảy đến. Đêm nay cũng không có gì khác biệt. Anh sốt ruột và mất bình tĩnh. Với Nicole, anh sống cho hiện tại. Không suy nghĩ về tương lai hay quá khứ, mà chỉ về khoảng thời gian của anh với nàng. Nhớ lại anh đã cảm thấy dễ chịu biết bao khi ở quanh nàng càng khiến anh thấy khó khăn hơn trong việc tỏ ra lịch sự với tất cả những cô thiếu nữ bị đẩy về phía anh và Grant. Những cuộc chuyện trò nhạt nhẽo của họ chẳng được cải thiện tý nào trong thời gian anh đi xa. Không có nghĩa là anh đã trông đợi điều đó.

Anh nghĩ anh đã che giấu được phần tệ nhất trong sự sốt ruột của mình, nhưng nếu những cái nhìn thoáng nóng nảy hay sự rút lui vội vàng hàm chỉ điều gì đó, thì anh đã không thành công. Grant biết anh đã đến giới hạn, bởi vì cậu ta đã lịch sự ngăn cách anh khỏi đám đông. Grant nhìn như sắp sửa cười phá lên khi Derek phác một cử chỉ bị thít cổ bằng hai bàn tay anh.

“Sao, cậu em, ông anh này đã làm tốt nhiệm vụ chứ?”

“Dù không thật tâm, nhưng ít nhất cũng có lòng,” Grant trả lời với một nụ cười toe toét. “Đáng lẽ anh nên xem anh cau có. Trông thật là đáng sợ.”

“Đó chắc hẳn là vì anh đang tuyệt đối khổ sở.”

Grant cười ủ ê. “Giờ em đã thấy là anh không làm được chuyện này. Chà, dù sao thì em cũng cảm kích mọi việc anh đang làm – hay đang cố làm – vì bà mẹ thân yêu, tuyệt vời của chúng ta.”

Như thể được ra hiệu, Amanda lao qua chỗ họ với cái nhìn khinh thị trên mặt. Cả hai người con trai đều rên lên. “Thật đấy, Derek à, mẹ không muốn con đến đây doạ hết mấy cô dâu tương lai đi đâu.” Bà vội vã xoè quạt. “Và mẹ nói theo nghĩa đen ấy – con đang làm họ sợ! Tại sao ư, mẹ đã nghe từ Phu nhân Hanson là con gái bà ta quá sợ không dám tới bất cứ đâu gần cái bản mặt cau có của con.”

Anh thản nhiên nhún vai. “Hỏi Grant đây này, ít nhất chú ấy nghĩ là con đã cố gắng. Và có rất nhiều quý cô đã đến chỗ con đêm nay.”

“Phải, nhưng đó là những cô tuyệt vọng nhất. Hầu như là thuộc cấp thấp. Gia đình họ buộc họ phải lừa phỉnh để chiếm được một người đàn ông như con.”

Rõ ràng Grant thấy cái ý tưởng này rất buồn cười, nhưng với đôi mắt ngấn nước anh vẫn kiềm chế được những tràng cười của mình.

Derek cười toe đáp lại. Đôi khi anh có thể nhìn thấy nơi Grant cậu chàng vui tính trước đây.

“Ai muốn uống Sâm-panh không nào?” Grant đề nghị. “Mẹ?”

“Tuyệt lắm,” bà trả lời với vẻ tự hào rành rành của người mẹ với cách cư xử của cậu ta.

Cậu ta quay sang nhìn Derek, và khi anh lắc đầu, Grant mỉm cười trước khi quay đi. Lúc ấy Derek phải ngoan ngoãn lắng nghe bài thuyết giảng về đức tính tốt của các phụ nữ trẻ khác nhau, công khai gợi ý là anh nên chọn họ thay vì ai đó, một người phụ nữ nào đó, mà anh đang nghĩ đến trong đầu. Sự tinh tế vốn chẳng phải là thế mạnh của mẹ anh.

Thực tế, khi Grant vô tình để lộ ra rằng Derek đang tìm kiếm cô thuỷ thủ của mình, mẹ anh đã suýt ngất. Ý tưởng anh mê đắm một cô người Mỹ nghèo kiết xác sống trên một chiếc thuyền đã trở nên quá rõ ràng…

Những tiếng xì xầm bay khắp sàn khiêu vũ, phân tán sự chú ý của Derek khỏi cuộc nói chuyện của họ. Một sự linh cảm tò mò trào qua anh.

Amanda tiếp tục nói không ngừng, không thèm quan tâm là anh đang không thực sự lắng nghe. “Phải, sau cuộc hôn nhân thất bại với Lydia, con chỉ nên lấy người tốt nhất. Chúng ta không thể để loại người như cô ta xâm nhập vào gia đình ta lần nữa,” bà nói, nhấn mạnh ý kiến của mình rằng “loại nữ thuỷ thủ mạt rệp” người Mỹ không dành cho anh.

“Tất nhiên,” anh máy móc đáp lại, sự tò mò của anh càng gia tăng bởi cảnh nhốn nháo ở cửa. Anh cảm thấy một sự háo hức bất chợt; thực vậy, toàn bộ cơ thể anh căng thẳng.

Và rồi… chuyện đó xảy ra.

Há hốc miệng, nhìn chằm chằm. Anh không còn làm gì được hơn khi trông thấy Nicole, một Nicole mà anh chưa từng mơ tới. Nàng mặc bộ váy màu xanh dương nhạt được may bằng loại vải mỏng tang, gần như trong suốt. Màu mắt màu tóc của nàng vẫn luôn sống động, nhưng khi được đặt bên cạnh tông màu nhạt hơn, nó khiến anh thầm kinh ngạc. Và với những bím tóc đỏ-vàng và những lọn rủ xuống từ đỉnh đầu, cơ thể nàng trông nhỏ nhắn và mỏng manh hơn, như thiên thần. Nhưng đồng thời trông nàng cũng mềm mại hơn, đầy đặn hơn, và nàng dễ dàng lấp đầy cái cổ áo khoét sâu trên bộ váy của nàng.

Anh không phải là người duy nhất được hưởng cái thú ngắm nhìn nàng, anh nhận ra với một cái đảo mắt khắp căn phòng. Khi nàng kiêu hãnh bước đi trong tay một người đàn ông lớn tuổi nào đó, tất cả những người ở quanh nàng đều ngừng các cuộc nói chuyện của họ và nhìn chằm chằm.

Nàng đã thay đổi, và không chỉ bởi quần áo. Nàng toát lên vẻ điềm đạm hơn, và thái độ kiểu cách của nàng được biểu lộ khi người tháp tùng nàng giới thiệu mọi người với nàng. Chờ đã, tại sao mọi người lại phải được giới thiệu với nàng nhỉ?

Mẹ anh không hề bỏ lỡ phản ứng hiển nhiên của anh. “Ồ, mẹ thấy là con đang nghe ngóng cuộc nói chuyện của giới thượng lưu,” bà nhận xét, nghe có vẻ rất hài lòng. “Đó là cháu ngoại của Atworth, Tiểu thư Christina. Tất cả chúng ta đã nghe về câu chuyện nữ thừa kế cả thẹn, sống ẩn dật cuối cùng đã trở lại London, nhưng ai mà nghĩ cô ấy có thể đáng yêu đến thế?”

“Tiểu thư à? Cả thẹn à?” cuối cùng anh cũng thốt ra trước khi đóng chặt miệng lại.

Da anh toát mồ hôi, và ngực anh thắt lại. Anh đứng chết trân nhìn khi Nicole, trông như một vị công chúa, được dẫn đi qua đám đông. Người đàn ông tháp tùng nàng là ai?

Anh xoa một bàn tay lên mặt. Mọi thứ bắt đầu có lý một cách kỳ quái. Đặt Nicole và trong một bộ váy, và nàng liền biến thành một quý cô. “Tước vị của họ là gì?” anh quát.

Mẹ anh cau mày với anh, nhưng vẫn nói, “Cô gái là người thừa kế duy nhất của hầu tước Atworth.”

Hiểu lầm nguyên do gây ra biểu cảm chết lặng của anh, bà giải thích, “Bởi một vài tranh chấp chính trị nào đó cách đây hàng trăm năm, nếu không có một người thừa kế nam tiếp nối, thì tước vị sẽ được truyền cho người nữ, vì thế cô ấy là người thừa kế. Cô ấy sẽ trở thành nữ hầu tước, và là một nữ hầu tước giàu có khác thường. Đáng lẽ cô ấy đã tới Anh sớm hơn, nhưng cô ấy sợ đi xa-“

“Sợ đi xa?” Cô ấy đã đuổi theo sát nút anh trong một cuộc đua thuyền khốc liệt. Có bao nhiêu nữ hầu tước tương lai hiểu được bài hò nào đi cùng với công việc nào trên tàu? Hay biết là không nên gập ngón cái vào trong nắm đấm khi đánh ai đó?

Tại sao nàng không hề kể cho anh biết?

Anh chỉ nghe nửa vời khi mẹ anh tiếp tục lầm rầm, nhưng một câu nhận xét lôi kéo sự chú ý của anh. “Cô ấy sẽ không ở trên thị trường lâu đâu. Cô ấy có rất nhiều lời đề nghị. Kể cả bây giờ, hãy nhìn vào tất cả những con thiên nga si tình kia.”

Nicole bị bao vây bởi những kẻ theo đuổi. Hai bàn tay anh siết lại.

“Ôi, Derek, mẹ ước ao con cưới một người như cô ấy biết bao,” bà thở dài.

“Xong.” Anh dành cho bà một cái vỗ hờ hững lên tay.

“Xong à? Thế thôi à? Ý con là –“

“Con vừa mới nhận ra là mẹ hoàn toàn đúng, như mọi khi,” anh cắt lời, không hề rời mắt khỏi Nicole, như thể sợ nàng sẽ biến mất. “Và con sẽ cố gắng làm điều tốt nhất cho gia đình. Giờ, nếu mẹ cho phép…” Anh bước đi, gần như làm đổ những ly rượu trên tay Grant khi cậu ta trở lại.

Khi Nicole nhìn thấy anh, đôi mắt nàng mở lớn trong sự kinh ngạc. Sự thất vọng hiện lên trong giọng nàng. “Derek.”

Nàng ngăn chính mình, và nhìn quanh vào những khuôn mặt người quen đầy ngạc nhiên. “À, Đức ngài Stanhope. Chúng tôi đã không trông đợi được vinh dự có sự hiện diện của ngài tối nay,” nàng nói, vẻ lịch sự trống rỗng càng chắc chắn hơn với từng lời nói.

“Đi dạo không?” anh hỏi khi cúi xuống cầm tay nàng.

“Chà, tôi không tin là –“ Nicole bắt đầu nhẹ nhàng, nhưng anh kéo nàng đứng dậy khỏi ghế và đi dọc theo hành lang.

“Sutherland!” nàng nói, một khi anh đã kéo họ ra ngoài. “Anh nghĩ anh đang làm cái quái gì đấy hả? Anh không đến những sự kiện thế này. Tôi nghe nói rằng anh không tham dự vũ hội mà!”

“Tôi có thể hỏi cùng một câu với em. Từ khi nào thuỷ thủ bắt đầu được liệt vào danh sách cao quý của Phu nhân Crossman thế?”

Đôi mắt nàng nhíu lại khi trả lời, “Tôi có đầy đủ quyền để ở đây cũng như anh, có thể còn nhiều hơn.”

“Đúng thế. Có vẻ như em còn cao quý hơn tôi trong nấc thang tước vị. Chắc hẳn em buồn cười lắm khi tôi buộc tội em cố bẫy một bá tước.”

Nàng nghiêng đầu sang một bên. “Chà, đúng là có một sự mỉa mai trong đó thật,” nàng nói.

“Thật là một sự bao che hoàn hảo – Tiểu thư Christina sống cuộc đời lặng lẽ trong một trường nội trú ở Lục Địa, không bao giờ viếng thăm bởi cô ấy sợ đi xa, nhưng cuối cùng vẫn trở về sống với bà ngoại cô ấy. Tôi cá là sự cả thẹn của Tiểu thư Christina khiến cho người ta khó mà có được thông tin gì về cô ấy bởi vì cô ấy đâu có chấp nhận khách viếng thăm.”

Nicole nặn ra vẻ mặt chán ngán. “Vậy là anh đã bắt nọn được chúng tôi. Tôi có nên vỗ tay không?”

“Tôi tưởng là tôi đã hiểu em,” anh nói với nụ cười thô ráp. “Em chà một bàn chân vào bụng chân bên kia khi lo lắng. Em nghiêng đầu khi tò mò.” Anh cúi sát tai nàng, giọng anh thật trầm khi nói, “Và khi tôi mang đến cho em khoái lạc, những ngón chân nhỏ của em cuộn lại.”

Nàng bật xa khỏi người anh, run rẩy. “Anh đã xong chưa?”

Anh với lấy bàn tay đeo găng của nàng, nhưng nàng di chuyển tới gần lan can hơn như thể chống đối lại sự đụng chạm của anh. Một cái mặt nạ lạnh lùng rơi trên những đường nét tuyệt sắc của nàng. “Cho tôi một lý do vì sao anh cảm thấy anh đáng được hưởng dù chỉ một giây của tôi.”

Anh hít một hơi thật sâu. “Anh cần giải thích vài chuyện –“

“Anh nghĩ thế à?” nàng chen ngang một cách cay đắng.

Việc này không như kế hoạch. Anh đã hi vọng nàng sẽ vui mừng sao đó khi gặp anh – hi vọng rằng nàng sẽ nhớ anh đủ để ít nhất lắng nghe lời giải thích. “Thậm chí em không muốn biết tại sao anh rời bỏ em à?”

“Ồ, tôi tin là tôi biết tại sao,” nàng đảm bảo với anh khi quay bước đi.

Khi anh tóm cánh tay nàng lần nữa, nàng vật lộn để đẩy anh ra. “Để tôi đi,” nàng nói với vẻ cay độc tới mức anh gần như đã tránh ra.

“Không cho đến khi em để anh giải thích.”

Nàng lại tránh ra lần nữa, cố thu hút sự chú ý của ai đó qua hành lang.

“Em đang tìm ai thế? Một trong những chú chó con của em à?”

Lúc đó nàng mỉm cười. “Gần như chắc chắn tôi sẽ cưới một trong số họ đấy.”

“Còn lâu.”

“Và tại sao không nào? Anh vẫn không nghĩ là tôi đủ tốt à?”

“Không phải thế.”

“Vậy thì sao nào?”

Trước khi anh có thể ngăn nổi mình, anh nghiến răng thốt ra, “Bởi vì em sẽ là vợ anh.”

Đôi mắt nàng mở lớn, rồi long lên giận dữ. “Chà, đúng là biến chuyển nhanh chóng nhỉ. Nghe đồn là anh chỉ vừa mới vứt bỏ được người đầu tiên.”

“Vậy là em biết?”

“Tất cả mọi người đều biết.” Nàng nhìn xuống và xếp lại những nếp váy của mình với cử chỉ cáu gắt, gần như vùng vằng.

“Hãy cho anh một cơ hội giải thích chuyện đó. Xin em,” anh nói thêm trước cái nhìn không chịu khoan nhượng của nàng.

“Giải thích cái gì? Chúng ta đã ở cùng nhau lâu như thế mà anh không bao giờ cho tôi biết anh đã có vợ.”

“Em cũng không bao giờ cho anh biết em là người thừa kế của một trong những gia tộc giàu có nhất Anh Quốc.”

“Việc đó không giống nhau! Tôi không làm anh bị tổn thương vì sự giấu giếm của tôi.”

Anh thở dài và cầm lấy tay nàng. “Em nói đúng.”

Trông nàng có vẻ giật mình khi anh đồng ý, nhưng nàng che đậy nó rất nhanh. “Tôi không muốn nghe những lý do của anh. Không điều gì có thể bao biện cho cái cách anh đã cư xử với tôi.” Đôi mắt nàng trở nên sáng một cách đáng ngại. “Để tôi yên,” nàng yêu cầu, và cố giật tay ra.

Khi anh giữ nàng đứng yên, nàng dậm mạnh gót giày xuống mu bàn chân anh và đồng thời thoát ra, ngay lập tức chạy vào trong phòng nghỉ của các quý bà.

Anh nhanh chóng đi theo nàng, bất chấp hoàn cảnh. Ở ngưỡng cửa, anh xáp đến một phụ nữ mập lùn đứng phục vụ.

“Căn phòng này có đường ra khác không?” anh quát.

“Thực là, Stanhope, dám cả gan –“

“Có hay không?” anh nghiến răng.

“Có!”

Anh chạy qua cửa dẫn ra hành lang và dọc theo sườn của toà nhà để tìm cánh cửa của phòng nghỉ. Anh không phải tìm lâu trước khi nhìn thấy Nicole tốc váy lẻn ra phố. Anh phải mỉm cười. Cho dù ăn mặc như hoàng gia, bên dưới nàng vẫn là Nicole không thể khước từ của anh. Tiếng bước chân anh vang vọng trên phố khi anh chạy theo nàng.

Cho đến khi nàng tới được Mayfair, rẽ ở góc đường, và chạy thẳng lên bậc cấp trước nhà của toà dinh thự lớn nhất trên quảng trường.

Derek nhìn đăm đăm, kinh ngạc trước toà nhà lộng lẫy. Làm thế nào Nicole có thể thoải mái trong một nơi đốt tiền thế này nhỉ? Anh đi theo lên bậc cấp và khua miếng gõ cửa bằng đồng to lớn, sốt ruột chờ đến khi một người quản gia lớn tuổi trả lời.

“Ta muốn gặp… tiểu thư Christina.”

“Tiểu thư của chúng tôi không nhận khách viếng thăm vào giờ này,” ông ta trả lời bằng giọng the thé. “Ngài có muốn để lại danh thiếp không?”

“Không, ta muốn gặp cô ấy.”

Người đàn ông đổi chân. “Tiểu thư của tôi không nhận –“

“Vậy cũng được,” Derek chen ngang, dễ dàng đẩy ông già sang bên, chỉ để bị hai gã người hầu khổng lồ trông chẳng có vẻ gì hạnh phúc chào đón. Đó chẳng phải là một thước đo vị thế ư, bằng cách xem người hầu của bạn to lớn thế nào? Nếu thế, anh nghĩ khi họ tóm lấy cánh tay anh, có vẻ như nữ hầu tước đang làm quá sức tốt. Anh chiến đấu để gạt họ ra khi một tiếng thịch lớn vang lên từ lầu hai.

Nàng đang ở đó, đứng lên từ chỗ cuốn sách nàng đã làm rớt. Bàn tay nàng bay lên che miệng cho đến khi nàng giật nó sang bên. Hai người hầu cũng quay sang hướng có tiếng động, vì thế Derek có thể thoáng nhìn vào nàng. Nàng đứng thẳng hết cỡ, đầy kiêu hãnh và tỏ vẻ không quan tâm.

Một bên khoé miệng anh nhếch lên. Nàng là của anh. Thực tế là nàng thậm chí còn chưa nhận ra nàng sẽ kết hôn với anh trong vòng nửa tháng tới khiến anh mỉm cười. Thậm chí anh còn cười khi hai người đàn ông đẩy anh ra ngoài cửa.

“Hãy tìm kiếm anh, Nicole,” anh nói với qua vai. “Anh sẽ tới mọi nơi em tới cho đến khi em chịu nói chuyện với anh. Đây chỉ là khởi đầu thôi.”