“Tôi phải đi tiếp,” Jason Lassiter tuyên bố trong đêm thứ tư ông ở Cape Town.

“Chúng ta phải đi tiếp,” Maria bướng bỉnh chữa lại khi bà đẩy gọng kính lên cao hơn trên mũi.

“Cô ơi! Tôi đã đưa cô đến tận chỗ này là quá đáng lắm rồi.” Ông lắc đầu. “Đáng lẽ tôi không nên dừng lại ở Recife. Nhưng, chết tiệt, cô sẽ không rời khỏi Cape Town cùng với tôi.” Nắm lấy khuỷu tay bà trong lúc nóng giận, ông hướng bà đi vòng qua một đám thủy thủ say khướt đang chuệnh choạng đi xuống bến cảng. Ông và bà Maria đã xuống đây để nghe ngóng tin tức về bất kỳ chiếc tàu nào trở về từ Sydney, nhưng chẳng thu thập được gì.

Maria nhắc nhở ông, “Đó chỉ là vấn đề làm ăn thôi mà.” Việc làm ăn rất đơn giản. Và không tình cảm. Đó có phải là lý do khiến bà làm việc vất vả đến thế? Bởi vì những cảm xúc của bà nghiêng hết về phía người đàn ông này nhiều tới mức bà cần một cơ sở vững chắc cho mình? “Tôi đã chi trả cho chuyến đi tới Úc – anh chẳng có quyền gì mà nói cả.”

Thả tay bà ra, ông cau có, cho đến khi bà vươn tới đặt tay bà lên cánh tay ông. Ông bình tĩnh lại một chút. “Jason à, đến giờ này Chancey đã gặp con bé rồi. Và chúng ta đã nhận được tin tức của nó. Nó đã viết rằng nó rất khỏe và đã bảo đội thủy thủ gặp nó ở đó nếu họ không thể tìm được đường về nhà. Và cả chỗ tiền nó đã chuyển cho họ thì sao? Anh biết người duy nhất để nó có thể vay chỗ tiền lớn như thế là Sutherland.”

“Chỉ là tôi không thể chịu được cảm giác này – hắn đang có cô bé của tôi, Maria à.”

Bà nghĩ trái tim bà sẽ tan vỡ trước lời thú nhận của ông, nhưng nó vẫn không thay đổi quyết định của bà về vấn đề này.

“Nó không còn là một đứa bé con nữa, và tôi không quan tâm đám thủy thủ của anh nói gì, anh ta sẽ không đối xử tệ bạc với con bé. Tôi đã gặp chúng ở Recife, và tôi nói với anh rằng anh ta yêu con bé.”

“Vậy thì tại sao các thủy thủ lại muốn hắn phải chết?”

Bà cắn môi, bởi vì ông nói đúng một điểm. Rồi bà trấn an. “Anh phải tin tôi trong chuyện này – anh ta sẽ chăm sóc con bé.”

Jason kiên quyết lắc đầu. “Tôi phải tới đón con bé.”

“Nếu anh đi thì tôi cũng đi,” bà nói chắc nịch. “Nhưng tôi nghĩ anh đang phạm sai lầm. Nếu Chancey đã rời đi từ tuần trước thì có thể họ đang trên đường về đây để đón các thủy thủ rồi. Lỡ chúng ta đi qua họ thì sao?”

Đôi khi bà không thể hiểu được người đàn ông này. Bà chắc chắn là họ sẽ bỏ qua Nicole và Chancey trên cái đại dương rộng lớn này. Họ gặp được nhau thì đúng là một điều kì diệu. Bà yêu Jason, nhưng bà có thể thấy là đôi khi ông quá thiếu kiên nhẫn, và tính cách đó áp đảo lý lẽ thông thường của ông.

“Hãy có lý lẽ một chút đi, Jason. Anh biết là Chancey sẽ bảo vệ con bé bằng cả tính mạng. Và hãy nghĩ tới việc con bé sẽ thấy kinh khủng thế nào khi nó trở về đây mà không gặp được anh. Anh biết nó sẽ ở đây chờ anh trở về từ Úc chứ.”

Bà cảm thấy mình đã thắng trong cuộc tranh cãi này. Thực ra, bị kẹt lại ở Cape đúng là kinh khủng. Với biệt danh Quán rượu của các Đại dương, nó chứa trong mình những loại người tệ hại nhất – khách vãng lai, kẻ trộm, thậm chí cả cướp biển. Điều duy nhất tốt đẹp mà bà có thể nói về Cape Town là nó là một nơi chốn làm ăn rất tốt. Có hàng đống những kẻ nhà giàu mới nổi từ các mỏ khai khoáng ở Châu Phi không biết làm gì với tất cả sự giàu có của họ -

Đôi mắt Maria mở lớn đằng hai mắt kính của bà. Xa xa, bà nghe Jason đang nói, “Đáng lẽ tôi không bao giờ nên ép nó về chỗ bà ngoại nó. Áp lực chắc chắn là không hiệu quả với mẹ nó rồi. Và nó thì quá giống Laurel. Nếu Nicole không muốn cuộc sống đó, thì nó không cần phải sống như thế. Tôi sẽ phải tìm một cách tốt hơn để chu cấp cho nó.”

Như một tia chớp, một ý tưởng tới với bà. Cape Town đầy rẫy những nguồn vốn, nếu bạn biết phải tìm ở đâu. Buồn thay, Jason không biết.

Nhưng Maria thì có.

oOo

“Cái thứ này không thể đi nhanh hơn được à?” Nicole bực bội hỏi khi nàng nhìn quanh boong chiếc tàu cồng kềnh của họ. Sự sốt ruột đã thấm vào trong cá tính của nàng cho đến khi nó định hình nên nàng, cùng với nỗi buồn. Việc này không chỉ vì họ đã không thể tìm nổi một chiếc tàu rời Sydney đi Cape Town và bị buộc phải đi trên con quái vật ngốn than này. Thậm chí cũng không phải vì nàng cảm thấy kì cục và vô dụng trên biển khi không thể làm việc.

Đó là bởi vì người đàn ông nàng yêu đã bỏ rơi nàng.

Không ai được làm hại em nữa. Dối trá! Anh ta đã nói những lời đó, nói chung như thể một lời thề thiêng liêng. Rồi tự mình cào rách lồng ngực nàng và rứt trái tim nàng ra. Hình ảnh ấn tượng thật

Nàng thấy mình đã có thể trải qua bốn đến năm ngày không nói về anh ta trước khi những từ ngữ gào thét đòi được thả, đe dọa làm nàng nghẹn thở nếu nàng không để chúng thoát ra. Như mọi khi, Chancey là một người lắng nghe trầm tĩnh. Họ đã nói về chuyện này không biết bao nhiêu lần, nhưng nàng vẫn có vẻ đau đớn khi thì thầm, “Anh ta thậm chí còn không thèm nói tạm biệt. Chờ cho đến khi con vào thành phố với chú, rồi… bỏ đi.”

Nước mắt lại tuôn ra, và cằm nàng tự động hếch lên trong một cử chỉ nhằm ngăn chặn chúng. “Đồ vô lương tâm… nhưng anh ta vốn là loại ích kỷ. Con đã ngu ngốc nghĩ rằng anh ta đã thay đổi.”

Chancey chuyển khuôn mặt cảm thông của ông sang một vẻ mặt khác.

“Nghĩ lại thì, mọi chuyện giống như là anh ta muốn làm cho con phải lòng anh ta. Lúc nào cũng cố gắng hiểu con và lôi kéo sự chú ý của con. Để con mở lòng cho anh ta.” Nàng không buồn che giấu sự bối rối của mình. “Chỉ để anh ta làm như thế này? Con chỉ là một trò chơi với anh ta mà thôi.”

Trông Chancey có vẻ lạ lùng, như thể ý kiến của nàng làm ông giật mình. “Không, không, không thể nào. Có thể anh ta đã thức dậy và nhận ra con đáng được nhận nhiều hơn là một gã say xỉn,” ông luống cuống nói. Gần đây ông đã cư xử thật kỳ lạ, Nicole nghĩ. Bất kể khi nào nàng nói rằng nàng chỉ là vật bỏ đi với Sutherland thì ông đều biện hộ cho anh ta.

Chancey cau mày và sắp sửa nói điều gì đó. Nàng chờ với cặp lông mày nhướng cao, nhưng ông ho và vội vã đúng dậy, xin lỗi vì phải đi làm việc. Ông đã chấp nhận làm thuê trên tàu này để được học hỏi thêm về những con tàu chạy hơi nước. Ông và cha nàng đều nhận ra chúng mới là những chiếc tàu của tương lai. Nàng không bực bội ông vì công việc, nhưng nàng chẳng có việc gì để cất tâm trí khỏi những kí ức khổ sở kia cả.

Những kí ức đau đớn. Nàng có thể đáng nhận nhiều hơn một “gã say xỉn,” nhưng nàng đã cảm nhận được một người đàn ông thật sự chịu nhiều đau khổ. Và đã yêu anh ta.

Giờ đây anh ta cho nàng nỗi đau của riêng mình.

Nhưng nàng sẽ sống sót. Tất cả những gì nàng phải làm là hùng dũng hiên ngang bước qua chuyện này. Đó là việc nàng đã làm suốt cả đời mình.

Nhưng một phần nào đó trong nàng vẫn nêu câu hỏi liệu nàng có đủ mạnh mẽ để hồi phục lại từ những chuyện trong vài tháng gần đây không. Ngôi nhà nàng đã vô cùng muốn có giờ đây nằm dưới đáy Nam Đại Tây Dương, cùng với nó là cuộc sống nó có thể mang đến. Vì đã thua cuộc trong vòng đua, hãng tàu của cha nàng đang chết. Trên hết tất cả, nàng đã bị bỏ lại như rác rưởi bởi người đàn ông nàng yêu. Vẫn còn yêu, một cách ngu ngốc.

Đêm đến nàng thường khóc, miệng nàng há ra vì những tiếng khóc câm lặng.

oOo

Derek đã từng đùa trong lúc say rằng thi thoảng một người đàn ông gặp được người đàn bà anh ta có thể nhìn ngắm hàng giờ. Hiếm có hơn là một người phụ nữ anh ta có thể lắng nghe hàng giờ. Và tỷ lệ để tìm thấy những đức tính này cùng tồn tại trong một người đàn bà, thêm vào đó còn mang tới khoái lạc bất tận trên giường thấp đến nỗi nó gần như là truyền thuyết.

Anh đã tìm thấy người phụ nữ ấy và đã rời bỏ nàng, trong khi từng ngày đều tự hỏi khi nào thì bản chất ích kỷ của mình sẽ nổi lên để anh có thể trở lại tìm nàng.

Nhưng Chancey đã nói rất rõ rằng họ sẽ ra khơi ngay buổi sáng sau khi Derek rời đi. Khi anh hỏi người đàn ông ấy sẽ mang nàng tới đâu, ông ta chỉ trả lời, “Tới nơi anh không thể nào tìm được con bé nếu anh đổi ý.” Ôi, anh đã đổi ý rồi đấy…

Khi anh ngồi trong khoang tàu của mình, uống như chưa từng uống hàng tháng trời nay, đôi mắt anh di chuyển khắp những hoạt cảnh trên các bức tường, những khung cảnh Nicole đã thay thế và hoàn thiện trong khi ở Sydney mà anh đã thuộc nằm lòng từ lâu. Anh không bao giờ nghĩ mình sẽ thừa nhận điều này, nhưng anh nhớ đồ đạc của nàng bao quanh đồ của chính anh. Nhớ chiếc quần tất vắt lên ghế của anh. Nhớ mùi hương quả hạnh hay mùi sơn dầu. Anh lơ đãng di ngón tay trên chiếc hộp đá quý anh đã mua cho nàng ở Sydney.

Anh chưa bao giờ tận dụng cơ hội tặng chúng cho nàng. Anh sẽ không bao giờ có một cơ hội khác nữa.

Cảnh vật xung quanh anh trở nên mờ ảo, khi những cảm xúc trống rỗng của anh, niềm ham muốn Nicole của anh khơi dậy các kí ức. Anh nhớ lại một lần khi còn là một đứa bé, anh đã đi vào đúng lúc có cuộc nói chuyện giữa mẹ anh, bà dì và các bạn bè của họ. Họ đều đã ngà ngà say, và anh thấy buồn cười.

Mẹ anh trịnh trọng bắt đầu, “Thằng con lớn của tôi sẽ khó mà điều khiển niềm đam mê của nó. Cuộc hôn nhân của nó có thể sẽ là một cuộc hôn nhân trong đó chồng và vợ yêu hay ghét đều mãnh liệt ngang nhau.”

“Ôi, cưng ơi,” Dì Serena trả lời. “Buồn thay, em cũng thấy thế.”

Mẹ anh để ý thấy Derek và mỉm cười gọi anh đến bên bà. “Mẹ đang nói chuyện về tương lai của con và các anh em con đấy. Con có muốn nghe về Grant không?”

Anh gật đầu. “Chà, Grant sẽ cưới một người phụ nữ hoàn toàn đối lập với nó. Giống như nó là một đứa nghịch ngợm và thích chơi khăm, cô bé sẽ là biểu tượng của đức hạnh – một cô gái tốt có tư cách và có tiền.” Rốt cuộc anh ý end up với một nàng nửa-văn minh, sống 7 năm trên đảo hoang, lại còn nghèo kiết xác, hihi.

“Nghe cũ rích, Amanda à,” một trong những người bạn của bà đã nhận xét như thế qua đôi kính giơ lên.

“Có thể,” bà nói nước đôi. “Nhưng chúng sẽ tìm thấy tình yêu trong sự khác biệt. Và còn thằng nhóc này” – bà gạt một lọn tóc khỏi trán Derek, làm anh xấu hổ -“con trai ạ, con sẽ có một người vợ và một gia đình con trân trọng hơn tất thảy. Con sẽ yêu họ, và họ sẽ trở thành sức mạnh cho con.”

“Chà, nó không phải là người thừa kế,” ai đó nhận xét. “Một cuộc hôn phối vì tình yêu chắc chắn là có thể.”

“Không chỉ là có thể. Derek, con hãy nhớ điều này. Đứa con thứ hai của mẹ sẽ là một người đàn ông của gia đình.”

Bà đã sai lầm biết bao.

Anh đã cưới một người đàn bà anh căm ghét. Ngay sau cái đám cưới lố bịch của họ, sự thương hại của bạn bè anh đã làm anh hổ thẹn và tức giận. Anh cắt bỏ họ đầu tiên. Rồi đến gia đình anh, đặc biệt là khi họ nhận ra họ đã làm gì với một người đàn ông luôn muốn một người vợ và những đứa con.

Anh ngừng tham gia các cuộc giao tế bởi vì luôn bị bủa vây bởi những câu hỏi chết tiệt về Lydia, về việc khi nào thì có một người thừa kế. Hay, tệ hơn, bởi những cái nhìn tội nghiệp đi kèm với những lời ngồi lê đôi mách về người tình mới nhất của cô ta.

Cơn giận của anh kết hợp với từng sự thay đổi trong cuộc sống của anh. Anh đánh bạc và uống rượu quá nhiều. Việc làm ăn của anh lao thẳng xuống địa ngục cùng với các sự sản của anh. Anh bỗng được hưởng sự tự do mới khi sự tự do cũ đã mất mãi mãi (He’s come to relish the freedom that attended one so far gone – chị không hiểu câu này lắm). Không ai trông chờ điều gì từ anh. Không ai dựa vào anh. Lần đầu tiên trong đời mình, anh hoàn toàn tự do. Và cũng hoàn toàn khổ sở, nhưng bảo thủ nên không thèm thay đổi.

Trong những lần hiếm hoi tiếp xúc với gia đình, anh ngờ ngợ nhận ra nỗi hối hận của mẹ anh. Cũng như thực tế là Derek càng rơi xuống bùn đen thì Grant ham vui ngày trước lại càng trở nên đứng đắn và có trách nhiệm hơn.

Anh nghĩ về người anh cả đã mất của anh, William. Anh ấy đã là gánh nặng quanh cổ Derek hàng năm trời. Để rồi anh bị buộc chặt vào một phiên bản đàn bà của người anh trai nhỏ mọn, độc địa ấy suốt đời. Chẳng trách mà hai người đó lại hút nhau đến thế.

Anh nhớ đã từng nghe các gia nhân thì thào với nhau rằng William bị làm hư. Nhưng họ không có ý nói về chuyện muốn gì được nấy hay được cưng chiều quá đáng, mặc dù anh chắc chắn đó là có chuyện đó.

Ý họ nói là đã hư hỏng.

Derek không thể ở trong căn phòng này thêm nữa. Anh chộp lấy hộp trang sức, đút nó vào trong túi áo. Chai rượu trượt ra khỏi tay kia của anh khi anh lao ra ngoài cửa.

Nhìn ra biển rộng, anh hít một hơi run rẩy. Những khớp tay anh trắng bệch trên lan can tàu.

“Thuyền trưởng?” một giọng nói vẳng đến từ đằng sau anh.

Anh quay sang và thấy Bigsby, đang chờ với biểu hiện chua chát trên mặt. Người đàn ông này chẳng thèm tỏ ra lịch sự và chỉ nói, “Có vài lời với ngài.” Vị bác sĩ nghe có vẻ ngạc nhiên với chính giọng điệu của mình, nhưng anh ta không lùi bước.

“Có chuyện gì? Một thành viên trong thủy thủ đoàn của tôi tình nguyện nói chuyện với tôi hay sao?” Không ai còn đến gần anh nữa. Đôi khi anh nghĩ Jeb đã nói lén đồ đểu giả ở sau lưng anh, và những người khác có thể còn thêm vào câu “tên con hoang.”

“Chúng tôi muốn biết tại sao ngài lại bỏ rơi cô ấy. Tại sao chúng tôi lại được lệnh ra đi ngay khi cô ấy vào thành phố. Ngài chỉ… bỏ rơi cô ấy như thế,” anh ta thêm vào bằng giọng hoang mang.

“Anh làm cho chuyện đó nghe như là cô ấy bất lực trong khi anh biết quá rõ cô ấy không như thế.Và tay Ai-len đã ở đó để đưa cô ấy về nhà, bất kể đó là nơi nào.”

“Tôi biết ngài là một quý tộc, nhưng cô ấy đủ tốt để trở thành vợ ngài cho dù gia đình cô ấy không có tước hiệu.”

“Chẳng liên quan gì đến chuyện ấy cả!”

Bigsby trông có vẻ bối rối. “Vậy thì chuyện gì?”

Derek nhún vai, cố tỏ ra không quan tâm. “Cô ấy có thể làm tốt hơn. Nicole không cần đến một gã say xỉn già hơn cô ấy tới mười tuổi.”

“Vậy thì hãy ngừng uống đi, thuyền trưởng. Và chín hay mười năm chẳng phải là khoảng cách đáng kể giữa hai người,” anh ta nói lý lẽ. Rồi, như thể đang nhìn xuống một danh sách, anh ta hỏi, “Lý do tiếp theo để ngài rời bỏ cô ấy là gì?”

Derek không thể tin nổi sự liều lĩnh của người đàn ông này. Bigsby đã chọn sai thời điểm để minh họa cái lòng dũng cảm mới mẻ của mình. “Anh muốn biết hả?” anh rít lên. “Tôi sẽ cho anh biết – tôi đã có vợ rồi!”

Môi người đàn ông hé ra, nhưng không một tiếng nào thốt lên.

“Tôi có thể thấy là tôi vừa làm anh bị sốc. Phải, tôi đã có một người vợ ở Anh Quốc. Người mà tôi ghê tởm và tôi chưa từng đụng vào, nhưng dù thế vợ thì vẫn là vợ.”

Cặp lông mày của Bigsby nhướng lên khi anh ta tiêu hóa cái thông tin ấy. Rồi anh ta trả lời, “tôi rất tiếc khi nghe thế. Thật khó khăn cho ngài và cô Lassiter trong lúc ngài phải ly dị với người vợ hiện tại, nhưng mọi chuyện sẽ qua cả thôi.” Trông anh ta như muốn nói thêm nữa nhưng đã nghĩ là không nên. “Chúc ngủ ngon, thuyền trưởng,” anh ta nói, và bỏ đi.

Bigsby nói nghe mới dễ làm sao. Nhưng anh ta không biết về những lời hứa với người hấp hối và những bí mật của gia đình tốt hơn là nên được che đậy. Derek đã làm một việc thiện với Nicole.

Bởi vì anh yêu nàng.

Một tiếng kêu sắc lạnh, đau đớn thoát ra khỏi lồng ngực anh khi anh quăng hộp trang sức xuống biển. Ôi tiếc quá đi mất.

Con tàu của họ còn chưa cập cảng Cape thì Nicole đã trông thấy cha nàng và đội thủy thủ của ông trong số đám đông chờ đợi trên bến. Sợi dây đầu tiên hầu như vừa được buộc chắc nàng đã chạy băng qua cầu tàu, gạt hết mọi người trong lúc vội vã.

“Cha ơi, con xin lỗi về chuyện chiếc tàu,” nàng thì thầm khi ông kéo nàng vào vòng ôm của mình. “Con không bao giờ định để cho chuyện này xảy ra.” Nước mắt tràn xuống mặt nàng.

“Suỵt, Nicole à,” ông nói, giọng chắc nịch. “Cha không quan tâm tới bất kể thứ gì khác chừng nào con còn an toàn.”

“Đáng lẽ cha không nên đi theo con,” nàng quở trách, rồi nói thêm bằng giọng trêu chọc hơn, “con đã định sẽ là người hùng của tất cả mọi người.”

“Giờ mọi chuyện đã qua rồi. Chúng ta sẽ ổn cả thôi.” Ông dành cho nàng một cái ôm ghì nữa trước khi quay nàng sang đám thủy thủ của mình. “Họ lo cho con lắm.”

Khi nàng trông thấy tất cả bọn họ lành lặn và an toàn, nàng bật cười mếu máo. “Mọi người đều khỏe cả chứ?” Vài nụ cười gật đầu lại với nàng, vài nụ cười cũng ướt nhẹp như của nàng. Rồi cha nàng lại xoay nàng lần nữa. Maria! Bà đang đứng bên cạnh cha nàng với vòng tay rộng mở. Khuôn mặt Nicole nhăn nhúm bất chấp mọi nỗ lực tốt nhất của nàng, nhưng việc đó chẳng còn quan trọng khi nàng lao vào tay bà.

Bên trong vòng tay mẫu tử của bà, Nicole run rẩy như để trút hết gánh nặng. Maria hiểu tình yêu không được đáp lại. Chẳng phải Maria đã yêu người cha ngốc nghếch của nàng trong biết bao lâu ấy, đến tận bây giờ vẫn còn yêu? Bà cũng đã từng trải qua nỗi đau này.

Nicole có thể cảm nhận Maria xua đám thủy thủ đi, một vài người trong đó đã vỗ vỗ vào đầu Nicole khi họ chia tay. Nicole thấy mừng. Nàng không biết liệu nàng có thể ngừng khóc hay không.

Nhưng kể cả trong những tiếng nựng nịu nhẹ nhàng bằng tiếng Bồ Đào Nha của Maria, nàng vẫn nghe thấy cha nàng thì thào với Chancey, “Thằng đó chết chắc rồi!”

“Không, Cha ơi!” Nicole nói, quay khỏi mình Maria. “Nếu cha đuổi theo anh ta thì con sẽ không kết thúc được với người đó. Con muốn chuyện này chấm dứt! Con muốn anh ta ra khỏi đời con mãi mãi.” Những giọt nước mắt của nàng ngừng tuôn khi sự giận dữ trào qua nàng. “Con đã quyết định sẽ khôi phục lại quyền thừa kế của con và giữ lời hứa tìm một tấm chồng với bà ngoại.”

Cha nàng lắc đầu. “Con không cần phải làm thế. Không cần nữa.”

“Con muốn,” Nicole nói, chắc chắn về tương lai của nàng hơn bất kỳ lúc nào trong nhiều tháng nay. “Con sẽ kết hôn. Con sẽ tận hưởng sự an toàn và không bao giờ để bị lạnh hay hoảng sợ nữa.” Nàng khẽ tách ra khỏi Maria và đưa một ống tay áo lên quệt mắt. “Con không chịu để mình yếu đuối và dễ tổn thương một lần nào nữa.”

oOo

“Sao nào, Thuyền trưởng?” Bigsby hỏi khi họ cập bến London và dỡ xong hàng hóa. “Ngài sẽ làm gì?” Vị bác sĩ không cần phải nói rõ là việc gì. Nicole là đề tài duy nhất họ nói đến trên suốt cả chuyến hành trình trở về.

Mọi hoạt động trên boong tàu ngưng lại. Mọi người đều im lặng. Toàn bộ thủy thủ đoàn – các thủy thủ trên cột buồm, người quét dọn boong – đều dừng tay, chờ đợi câu trả lời của anh. Vẻ ác ý của họ đã dần mất đi trong suốt chuyến đi. Có thể là vì họ thấy anh đang kiệt sức. Anh nhìn quanh vào tất cả bọn họ, nhìn thấy Jeb gật đầu…

Ba tháng vừa qua đã cho Derek thấy một cấp độ thù ghét mới với cuộc sống của bản thân anh. Anh chưa bao giờ không bị nỗi hối hận gặm nhấm tâm can. Ngay khi bỏ đi, anh đã nghi ngờ về quyết định của mình. Nhưng chỉ một lần này, anh muốn làm điều đúng đắn, điều tốt đẹp nhất cho Nicole. Chancey đã nói đúng về anh. Nàng có thể làm tốt hơn.

Rồi, nửa đường trở lại London, Bigsby đã tung ra một cú đấm chết người với sự kháng cự của anh: “Nàng có thể làm tốt hơn, nhưng liệu có người đàn ông nào có thể yêu nàng hơn ngài?”

Không. Không thể có chuyện đó.

Anh oán hận tất cả những thứ ngăn cản anh đến với Nicole. Nỗi oán hận ấy đã phát triển thành một sự hằn thù đầy nọc độc, mạnh đến nỗi anh không còn chất chứa nổi nó nữa.

Anh sẽ ly dị vợ.

Và phá vỡ lời hứa bên giường bệnh với cha anh. Một cuộc ly dị sẽ hủy hoại mẹ anh và làm nhục gia đình hơn nữa, nhưng việc đó là không thể tránh nổi. Anh từ chối tưởng tượng ra một cuộc sống không có Nicole, và nàng đáng được kết hôn.

“Tôi sẽ… đi tìm nàng.” Anh bước ra khỏi những tiếng hoan hô và tiếng lanh canh của đồng bạc đánh cược.

Trong suốt chuyến xe ngựa về lại ngôi nhà ở London, anh tự hỏi liệu nàng có còn muốn anh không. Rồi ký ức về đêm cuối cùng của họ bên nhau thoáng qua tâm trí anh. Anh đã yêu nàng, và đã không giữ lại điều gì vì biết rằng đó sẽ là đêm cuối cùng của họ. Và nàng đã trao anh tất cả mọi thứ…

Anh nhìn lên khi cỗ xe dừng lại trước cửa dinh thự trong thành phố của mình và xoa một bàn tay lên mặt để tập hợp suy nghĩ. Ngay khi anh vừa bước xuống, mẹ và em trai anh đã đứng ở cửa trước đón chào anh bằng những nụ cười.

“Derek, cuối cùng con đã về nhà!” Amanda kêu lên ngạc nhiên, rồi nói thêm, “trông con như quỷ ấy.” Anh mỉm cười khô khan trước khi nhìn lên ông em trai đang từ từ đi tới.

“Chào mừng anh trở về, Derek. Bọn em đã đọc về chiến thắng. Chúc mừng anh.” Cậu ta dành cho anh cái bắt tay nồng nhiệt.

“Anh không bao giờ nghĩ mình sẽ nói điều này, nhưng thật tuyệt khi về nhà.”

Khi mẹ anh đã sắp đặt cho họ yên vị trong phòng khách với trà và những món ăn nhẹ, Derek kể lại những chi tiết chính của cuộc đua, cố tình gạt Nicole ra khỏi câu chuyện. Nhưng trong lúc anh kể, mẹ anh trông có vẻ nhấp nhổm, như là bà không thể ngồi yên trên ghế. Anh có thể thề rằng Grant đã đánh những cái liếc cảnh cáo sang chỗ bà.

Khi anh cắt ngắn lại câu chuyện của mình, bà vội nói, “Mẹ, ừm, cũng có việc kể cho con.”

“Mẹ, mẹ không nghĩ chúng ta có thể bàn chuyện này sau hay sao?” Grant chen ngang để cảnh cáo. “Như mẹ đã nói, Derek trông như thể anh ấy đã có một hành trình địa ngục. Chúng ta có thể chờ cho đến khi anh ấy đã nghỉ ngơi.”

Amanda mím môi lại với nhau. “Chà, chúng ta đã chờ nhiều tuần để đến lúc giải quyết chuyện này, và mẹ chắc là anh con muốn biết chúng ta đang nói về chuyện gì.”

“Thực vậy,” Derek nói với một tiếng thở dài khi anh dựa ra sau ghế của mình. “Giờ thì là chuyện gì nữa?”

Với cái nhìn cuối vào Grant, mẹ anh nắm chặt bàn tay Derek và quay khuôn mặt cảm thông sang anh. “Vợ con đã có thai,” bà vội nói. “Mẹ thấy là không cần phải nói với con rằng không một ai có thể cho con là cha của đứa bé.”