Khi Nicole nâng ống nhòm của nàng lên để tìm kiếm đuôi tàu Southern Cross, nàng cảm thấy niềm vui phồng lên trong lòng khi cuối cùng họ cũng bắt kịp anh ta. Nàng nén lại một nụ cười.

Và giờ thì chúng ta sẽ vượt qua anh ta.

Mặc dù Sutherland không có vẻ như anh sẽ hợp tác. Khi họ tới đủ gần anh để vượt lên, anh kiên trì dẫn đầu, ngăn lối họ ra vùng nước thoáng.

Nàng bối rối theo dõi khi anh ta đi nhanh hơn con tàu nhanh hơn, nhẹ nhàng hơn của họ. Nàng quay sang Chancey, mở miệng định nói, nhưng ngậm lại ngay.

“Để trả lời câu hỏi của con,” ông bắt đầu bằng tiếng cười khúc khích, “Sutherland có thể làm như thế bởi vì hắn ta giỏi và có cái đầu lạnh. Lái tàu thẳng băng, có phương pháp.”

“Nghe chú như là ngưỡng mộ anh ta vậy,” nàng nói vẻ khó tin.

“Không cần phải thích hắn ta mới có thể ngưỡng mộ tài lái tàu của hắn.”

Nàng không thể chịu thêm được nữa. “Chú Chancey, hướng về phía bắc tây bắc,” nàng ra lệnh giữa hai hàm răng nghiến chặt.

Ông lườm nàng. “Ôi, không. Con không được kéo dài tuyến đường của chúng ta chỉ để vượt trên hắn ta,” ông nói bằng giọng thấp để cho những thủy thủ ở gần họ không thể nghe thấy. “Chúng ta có tới hàng ngàn dặm – con phải kiên nhẫn.”

“Nhưng con biết giờ anh ta đang mang cái nụ cười đểu giả đó trên mặt. Và con biết chính xác làm sao để lấy nó đi,” nàng nói bằng giọng đanh đá.

Chancey nhìn quanh ông vào sóng và rồi nhìn lên trời. “Gió sẽ thay đổi sớm thôi; rồi chúng ta có thể vượt hắn.”

Nàng kéo sụp mũ xuống và không nói gì cả. Chancey nói đúng, tất nhiên rồi. Nếu gió đổi chiều, tàu Bella Nicole sẽ ở giữa gió và tàu Southern Cross. Sutherland sẽ không thể tận dụng được hết sức gió. Nhưng nàng không thể không nghĩ rằng cha nàng chắc sẽ làm đúng y như nàng vừa gợi ý.

Nửa giờ sau, gió thực sự đã đổi chiều thổi từ đông sang tây như thường lệ, và họ thấy mình có lợi thế.

“Nếu chúng ta làm nhanh, chúng ta có thể vượt qua anh ta trước eo biển,” Nicole nói. Họ đang tiến đến một vùng đất mũi có đá chìa ra rất nổi tiếng, nó đón chào các con tàu tham gia vòng đua vĩ đại ngay khi họ rẽ sang hướng đông tạm biệt Nam Mỹ. Nàng đã luôn tưởng tượng rằng chúng đóng vai trò như một cánh cổng chia tách những người may mắn và hiểu biết khỏi khối sắt gỉ mới ở dưới đáy đại dương lạnh lẽo của nó.

Chancey lắc đầu. “Chúng ta sẽ không bao giờ làm được. Chúng ta sẽ ở ngay sau hắn ta và phải lùi lại.” Ông bắt gặp ánh mắt nàng. “Sutherland không phải là kiểu người chia sẻ mặt nước của anh ta, Nicole.”

“Nếu chúng ta có thể vượt lên, chúng ta sẽ bắt kịp Tallywood thay vì bị chèn ở đằng sau Sutherland.” Nàng đập mu bàn tay này vào lòng bàn tay kia để nhấn mạnh. “Mạo hiểm một cách có tính toán, chú Chancey à. Cuộc đua chính là như thế! Các thủy thủ sẽ thích lắm. Chú biết là việc đó sẽ còn được nói đến nhiều năm nữa nếu chúng ta có thể len qua anh ta.”

“Sắp có một cơn bão,” ông làu bàu. “Việc này có thể đẩy chúng ta vào sát eo biển trong khi cơn bão ở ngay trên đỉnh đầu.”

Nicole mỉm cười, biết rằng trông nàng rất bất trị. “Vậy thì tốt hơn là ta phải nhanh lên.”

Ông lườm nàng. Nhưng sau một tiếng chửi thề khe khẽ, ông hét lớn, “Được rồi, các chàng trai, bắc tây bắc, giong hết buồm lên.”

“Thuyền trưởng, có tàu áp sát!” Người trực gác của Derek kêu to.

“Ở đâu?” anh gọi lên trả lời.

“Đằng sau – tôi vừa mới nhìn thấy một con tàu ở phía nam của chúng ta với tất cả buồm đã giong! Nhìn vào cờ của nó kìa, tôi sẽ nó đó là tàu của gã Yankee.”

Derek lôi ống nhòm của mình ra để xác nhận rằng đó chính là tàu của Lassiter. Đôi mắt anh nheo lại trước những cánh buồm và cờ đuôi nheo quan thuộc của Bella Nicola, và anh đóng sập ống nhòm.

Anh không ngạc nhiên khi họ bắt kịp mình. Không con tàu nào nhanh hơn tàu của họ trong thời tiết tốt và gió nhẹ. Nhưng họ to gan lắm mới theo sát anh như thế. Nicole chắc chắn đã ăn trộm hải trình của anh thậm chí trước cả khi cô ta suýt thì biến anh thành thái giám ở nhà thổ của người Brazil, vậy mà họ vẫn chạy như thể định bỏ xa anh. Anh chưa bao giờ muốn một chuyến đi biển nào kết thúc nhiều như chuyến đi này…

Đầu Derek ngẩng lên, những ý nghĩ của anh biến mất khi một tiếng sấm xa xa vang rền. Cơn bão mà anh thấy đang ấp ủ ở phía nam đã tăng thêm sức mạnh. Không chịu bằng lòng với chính mình Và rồi thi thoảng anh có thể thấy những con sóng vượt thoát những khe đã trước đó còn giấu mặt.

“Tôi chưa bao giờ thấy thoải mái khi ở vĩ tuyến bốn mươi,” một giọng nói vang lên sau anh. Anh quay người để thấy Jebediah tiến tới tay vịn.

“Tôi cũng không,” Derek thừa nhận khi cả hai cùng nhìn ra ngoài biển. Anh tự hỏi có phải Jeb đang ở đây để tự trấn an rằng thuyền trưởng của ông ta còn tỉnh táo, và anh nói với ông ta, “Chúng ta sẽ chiếm nhiều mặt nước hơn trước khi cơn bão tới.”

“Tôi không muốn gia nhập với những con tàu tội nghiệp bên dưới chúng ta bây giờ,” Jeb nói khi ông ta bẻ các khớp ngón tay của mình.

“Sao? Ông nghi ngờ kinh nghiệm của tôi à?”

“Không hẳn. Nhưng mà, kinh nghiệm của một người chẳng đảm bảo được gì ở đây cả. Quỷ thần ạ, có thể anh thích vĩ tuyến bốn mươi này bởi vì anh yêu các cơn bão,” người đàn ông lớn tuổi nói thêm trước khi ông ta rảo bước về phía nhà bếp.

Điều mà Derek coi là bí mật đã bị người đàn ông này biết được. Đúng là anh yêu các cơn bão. Có thể bởi vì chúng là những thứ duy nhất khiến anh thấy mình đang sống. Nhưng đây là vĩ tuyến bốn mươi, cả anh cũng thấy lo lắng.

Anh nghĩ về chuyện Bella Nicola sẽ chống chọi với cơn bão này thế nào. Tay người Ai-len đang lèo lái con tàu có thể đã qua hàng ngàn cơn bão. Ông ta sẽ cảnh giác với những dòng chảy chạy dưới những đá ngầm ở đây, cũng như sức mạnh của một cơn bão trong khoảng cách như thế này.

Ở Brazil Derek cũng đã nghe được rằng ông ta đã chứng tỏ là một thuyền trưởng rất chu đáo, chứ không phải loại bộp chộp không thể đoán nổi như Lassiter. Cho dù như vậy, Derek nghĩ về những bãi đá nông choèn mà ngay lúc này đây họ còn đang lướt qua, cộng với cơn bão đang tới, và anh trở nên đặc biệt nóng ruột vì Nicole.

Chết tiệt, anh không quan tâm chuyện gì xảy ra cho con tàu đó hay bất kì cái gì ở trên boong, bao gồm cả cô ta. Cô ta đã do thám anh, nói dối anh, Chancey đã cố đập vỡ sọ anh, đó là còn chưa nói tới lần tấn công gần nhất của cô ta vào… cá nhân anh.

Và còn có cả những giấc mơ đau đớn mà cô ta phải chịu trách nhiệm.

Mình chỉ lo lắng bởi vì mình còn chưa có cô ta mà thôi, Derek lạnh lùng đảm bảo với bản thân.

Những ý nghĩ thường lệ của anh về việc chính xác có cô ta là thế nào bị chen ngang khi Bigsby, bác sĩ trên tàu, gọi anh từ chỗ cầu thang.

“Thuyền trưởng, xin phép nói chuyện với anh một lát.” Một cái nhìn lo lắng ghim chặt trên khuôn mặt người đàn ông.

Nhìn thấy nỗi lo của vị bác sĩ, Derek nghĩ một có một cơn sốt kì lạ đã làm vài thủy thủ của anh đổ bệnh. Chắc chắn Bigsby đã đảm bảo để không người ốm nào bị nặng hơn. Derek đặt ống nhòm vào lại trong túi áo; trước cái gật đầu của anh, phó thuyền trưởng tiếp quản cầu lái.

Anh đi theo vị bác sĩ nhanh nhẹ vào trong phòng bản đồ, sốt ruột chờ khi Bigsby đóng cánh cửa phía sau anh ta. “Thuyền trưởng, tôi không muốn gây ra hoảng loạn trong đám thủy thủ,” anh ta nói, rõ ràng đang đấu tranh để tìm một vẻ mặt trung dung, “nhưng… có thêm hai đầu bếp và một cậu bé chạy việc đã bị ốm.”

Một đối thủ vô hình đang làm hại người của anh. Một đối thủ mà Derek không thể chống lại. “Tổng số đã là mười một.” Derek đưa một bàn tay ra sau bóp gáy. “Tôi đã thuê anh bởi vì anh là người giỏi nhất. Vậy thì vì cái quỷ gì mà anh còn chưa tìm ra được họ bị bệnh gì hả?”

Khuôn mặt đỏ bừng vì lo lắng, Bigsby lẩm bẩm không thoải mái, “tôi tin là tôi đã tìm ra.” Anh ta dừng lại trước khi nhìn lên, khuôn mặt u ám, như thể đang đưa ra án tử hình.

“Nước trên tàu đã bị… đầu độc.”

Derek không thể tin nổi, nhưng, lạy Chúa cứu giúp, nó rất có lý. Anh nghĩ về những thủy thủ đang nằm trong hầm tàu, ốm nặng, kìm nén lại những tiếng rên xiết đau đớn của họ. Anh đã tưởng nó chỉ là một dịch sốt trên tàu, rất thường thấy khi chúng lây lan trong các thủy thủ. Nhưng anh chưa từng chứng kiến kiểu đau đớn khổ sở như thế này đi kèm với cơn sốt. Bản năng của anh cảnh báo anh rằng vị bác sĩ đã chuẩn đoán rất chính xác.

Thuốc độc. Trí não anh dường như không thể vượt qua nổi sự nghi hoặc, nhưng cần phải hành động ngay lập tức. “Có phải tất cả các thùng nước còn lại đều đã bị nhiễm độc?” anh hỏi, đã biết câu trả lời từ khuôn mặt của bác sĩ.

“Vâng, tôi e là vậy. Tôi đã tự tay mở chúng và cho một hai con gà uống nước đó.” Bigsby cau mày và nhìn xuống chiếc mũ anh ta vẫn đang lơ đãng vặn vẹo trong tay. “Từ những gì xảy ra cho đám gia cầm, tôi khá chắc là tại nước, và tất cả nước đều đã bị nhiễm.”

Không có nước? Họ sẽ mất ít nhất là một tuần mới tới được Mũi Hảo Vọng – nếu tất cả người của anh đều khỏe mạnh. Bây giờ nội việc giong buồm và hạ buồm đã đủ khó khăn rồi, chưa nói tới việc chiến đấu qua vĩ tuyến bốn mươi để tới được Mũi Hảo Vọng với chỉ một nhúm thủy thủ. Và nếu còn nhiều thủy thủ nữa bị ốm thì sao?

Tiếng gọi của một thủy thủ chen ngang các suy nghĩ của anh. “Nhìn kìa, con tàu nhỏ kia đang giương hết buồm và áp sát rất nhanh.”

Vậy là Bella Nicola đang ở gần. Anh có rất ít hi vọng được họ trợ giúp.

“Thuyền trưởng, thật là may mắn,” bác sĩ kêu lên, khuôn mặt anh ta nở rộng một nụ cười nhẹ nhõm. “Chúng ta có thể ra hiệu xin giúp đỡ. Chắc chắn họ có nước dự trữ, và có thể có vài tay chèo…”

Nước! Nicole ở trong hầm tàu… Máu dồn lên đầu anh, khiến nó đập thùm thụp khi anh sắp xếp các ý nghĩ lộn xộn đang ào ạt trong trí óc. Anh đập bàn tay lên bàn, và vị bác sĩ ré lên. “Gọi thủy thủ lên boong,” Derek quát. “Ngay.”

Vài phút sau, những người còn khỏe trong đội thủy thủ của anh tụ tập lại. Anh nhìn vào khuôn mặt của những người đàn ông kiệt sức và một cơn giận mới lại trào qua anh. Anh buộc mình phải nói đều đều.

“Chúng tôi đã kết luận rằng không có cơn sốt nào trên tàu này cả.” Nhìn thấy vẻ hi vọng trên một vài khuôn mặt, anh giơ tay lên. “Tôi e phải nói với các anh về một báo động còn đáng ngại hơn. Cơn bệnh này bắt nguồn từ nước của chúng ta.”

Anh nhìn vào mắt từng người, không hề dao động. “Chúng ta không còn chút nước nào chưa bị nhiễm độc trên tàu.”

Nỗi đau khổ làm méo mặt họ.

“Tôi tin nhu cầu nước trong ngắn hạn của chúng ta sẽ được cơn bão sắp tới đáp ứng. Nhưng phải phụ thuộc vào cơn mưa trong một chuyến đi dài là rất mạo hiểm.” Derek muốn xoa tay lên mặt, nhưng ngừng bản thân lại và thay vào đó đứng thẳng hơn.

“Điều tôi lo lắng nhất là việc chúng ta thiếu người trong những con nước này. Nếu không ai trên boong ngã bệnh thì chúng ta còn làm được.”

“Thuyền trưởng, tôi phải nói với anh,” một thủy thủ kinh nghiệm của anh nói bằng giọng thều thào. “Tôi đã bắt đầu cảm thấy nó rồi – tôi e là tôi sẽ không thể đảm nhận nhiệm vụ thêm nữa,” anh ta kết thúc yếu ớt với cái nhìn hổ thẹn.

Anh chỉ vừa định lên tiếng thì một người khác, rồi một người khác nữa, nói lên nỗi sợ của họ về những triệu chứng đã bắt đầu xuất hiện.

“Thuyền trưởng, chiếc tàu đang ở sau đuôi chúng ta thì sao?” người thám thính của anh hỏi. “Cho dù đó là Lassiter, chắc chắn ông ta sẽ giúp chúng ta nếu chúng ta phát tín hiệu.”

Derek cắt ngang những câu nói vui mừng. “Chúng ta không trông mong họ tình nguyện trợ giúp chúng ta.” Anh thậm chí không thể đoán được chúng sẽ làm gì.

Anh quan sát những cái nhìn ngạc nhiên trên mặt thủy thủ của mình và lắng nghe niềm hi vọng vô bờ của họ rằng tàu của Lassiter sẽ tới giúp. Anh cố gắng ngăn chặn kiểu suy nghĩ như thế; nhưng họ vẫn bị kinh nghiệm thuyết phục rằng thủy thủ thì luôn giúp người đồng cảnh, bất kể có phải đối thủ hay không. Derek đã không định nói ra mối nghi ngờ của mình, nhưng anh không muốn họ có thêm ảo tưởng nào nữa. Anh cũng phải chuẩn bị cho họ với những mệnh lệnh độc ác mà anh sắp đưa ra cho họ.

“Tôi có đầy đủ lý do để tin rằng người đã đầu độc nước của chúng ta đang trên tàu Bella Nicola.”

Nicole gập ống nhòm bằng đùi và bắt đầu những bước chân sốt ruột của nàng ngang qua boong tàu. Đã sắp tới lúc đánh bại anh ta trên eo biển rồi. Thành thực mà nói, một trong những lý do khiến nàng gắng sức bắt kịp Sutherland chính là nàng đã không mong anh ta sẽ đi tiếp hải trình này. Anh ta đã phác thảo nó, nhưng nàng hi vọng anh ta sẽ lùi bước. Anh ta đang chấp nhận mạo hiểm một cách điên rồ khi lái một con tàu có kích cỡ như Southern Cross tới quá gần những mỏm đá trong những con sóng cào cấu, cướp giật này. Cặp lông mày của nàng nhíu lại với nhau. Hoặc anh ta rất quyết tâm hoặc anh ta điên rồi. Nàng nghĩ là vế thứ hai.

Kéo một lọn tóc ra khỏi mắt nàng và nhét nó vào trong chiếc mũ nàng lúc nào cũng đội, nàng quay sang nhìn vào đám mây vần vũ trên bầu trời sắp bão. Ở trong những eo biển chật hẹp kia trong khi cơn bão đến gần là hành động hoàn toàn điên rồ của anh ta.

Nhưng anh ta đang đi trước nàng khoảng một phần tư dặm. Từ nơi nàng đứng, có vẻ như anh ta đủ sức lách qua eo biển cuối cùng trước khi cơn bão tới. Không như mình, nàng nghĩ khi nàng quan sát những đám mây tím tích tụ.

Nhưng nàng cảm thấy tự tin vào thủy thủ đoàn của mình, và thành thực mà nói là vào chính mình. Nàng đã lái tàu trong những con nước này vô số lần cùng cha nàng. Và con tàu của họ được làm để lướt nhanh trong các cơn bão, nhanh nhẹn cho dù là dưới sức ép và nặn ra từng chút một trong các cơn gió vùi dập. Những kí ức vui vẻ nhất của nàng là trong các cơn bão mà nàng và cha nàng cùng trải qua với nhau. Họ đã giong hết tất cả buồm, lướt hết tốc độ qua những chiếc tàu cồng kềnh cụp buồm mà với nàng trông giống hệt như những chú cho cụp đuôi.

Khi Chancey đưa ra các mệnh lệnh cần thiết để chuẩn bị cho con tàu đón nhận con sóng lớn, nàng trở về khoang tàu của mình để lấy chiếc áo mưa vải dầu. Trong quãng nghỉ ngắn này, nàng không ngạc nhiên khi những ý nghĩ của nàng một lần nữa lại trở về với Sutherland.

Nàng chỉ vừa tròng được cánh tay thứ hai vào trong áo mưa thì một nỗi sợ sắc bén ập đến nàng, mạnh mẽ đến mức nàng ngồi sụp xuống ghế.

Sutherland có thể bị nguy hiểm đến tính mạng.

Tại sao nàng lại phải quan tâm? Mưu kế thâm hiểm của anh ta đã khiến cho họ phải lén lén lút lút rời khỏi Brazil. Đến giờ nàng đã giận anh ta hàng tuần rồi. Nhưng với ý nghĩ về cơn bão và khả năng Sutherland có thể bị thương hoặc bị chết, cơn giận của nàng rời bỏ nàng dễ dàng như một ngọn gió bỏ mặc cánh buồm.

Nàng không có một lý do kinh khủng nào để ghét anh ta và dường như không thể khơi lại được sự giận dữ với mưu kế của anh ta. Đặc biệt là giờ đây khi họ đã rất gần với việc vượt qua anh ta và vẫn còn nửa đường tới Sydney để bắt kịp Tallywood. Sự giận dữ của nàng cạn mất, những cảm xúc lại quay sang lo lắng và một ít mồ hôi là ẩm trán nàng. Nàng bật dậy chạy nhanh lên boong.

Nàng lảo đảo đến chỗ lan can và điên cuồng lôi ống nhòm ra khi nàng nhìn thấy cái nhìn khó hiểu của Chancey. Buộc mình bình tĩnh, nàng hít một hơi thật sâu, thậm chí nặn ra được một nụ cười với ông. Những nỗi sợ ngu ngốc của nàng đang lao ra khỏi nàng. Rốt cuộc thì Sutherland đã tiến tới điểm cuối của eo biển vào lần cuối nàng trông thấy anh ta.

Với nụ cười run rẩy trước những ý nghĩ ngốc nghếch của mình, nàng đưa ống nhòm lên mắt.

Rồi lập tức hạ nó xuống.

Tàu Southern Cross đang đứng bất động trên mặt nước.