Từ quán cà phê, Hauck chạy thẳng xe về nhà mình ở Greenwich, cách đường Post Road khoảng năm phút. Anh định đem lưu thêm một bản đoạn ghi âm vào băng rồi đem đến cho Carl Fitzpatrick, ở gần Riverside, ngay trong tối hôm đó. Karen đã tìm được đúng thứ anh cần - bằng chứng không thể chối cãi. Fitzpatrick sẽ phải mở vụ án điều tra lại mọi thứ từ đầu cho đến hiện tại.

Tới Stamford, anh rẽ vào Post Road, vào Elm, tăng ga. Anh chạy cắt ngược phía bên dưới đường cao tốc và đường xe điện ngầm Metro-North tới khu vịnh, thẳng về phía biển,clid, nơi anh đang ở. Phía bên đường đối diện nhà anh có ánh điện, đó là cửa hàng sửa chữa nội thất Robert & Jacqueline. Có vẻ như bên ấy đang có một buổi dạ tiệc. Hauck rẽ trái vào phần đường chỉ dành cho một xe, ngay trước cửa nhà mình.

Hauck mờ ngăn bên băng ghế trước, lấy khẩu Beretta đưa cho Karen hôm trước, giắt vào trong áo. Anh đóng cửa chiếc Bronco rồi nhảy lên bậc tam cấp, dừng lại bên hộp thư. Trong khi lấy chìa khóa, Hauck mỉm cười khi nghĩ tới Karen. Nghĩ tới những gì Charles đã nói với cô trước khi bị giết, rồi cô đã giải mã tất cả những thông tin đó và tìm được chiếc điện thoại. Cô có thể sẽ là một viên cảnh sát không đến nỗi tồi - anh cười to - nếu công việc bất động sản không tiến triển tốt. Thực ra thì...

Bỗng một gã đàn ông bước ra từ trong bóng tối, chĩa thẳng một vật vào trước ngực Hauck. Trước khi súng nổ, Hauck kịp nhìn và nhận ra kẻ đó, rồi cùng lúc ấy, anh chợt nghĩ đến Karen, nhận ra rằng mình đã phạm một sai lầm ghê gớm.

Phát súng thứ nhất khiến anh gục xuống, một cơn đau như có ngọn lửa thiêu đốt đâm thẳng qua bụng dưới khi anh ngã gục người xuống. Trong khi ngã xuống, anh với tay vào túi lấy khẩu Beretta trong vô vọng. Viên thứ hai trúng đùi khiến anh ngã vật ra phía sau, lộn xuống bậc cấp.

Anh không kịp nghe thấy tiếng gì nữa.

Hoảng sợ, Hauck nắm lấy lan can nhưng lại tuột ra, lăn thẳng xuống dưới chân bậc cấp, ở tư thế ngồi dưới hành lang, cơn bối rối làm đầu óc anh mụ mẫm cả đi, một hình ảnh cứ hiện ra cùng với nó là cảm giác thật kinh sợ.

Karen.

Kẻ tấn công anh bước xuống bậc cấp. Hauck cố gắng đứng dậy, nhưng chân tay cứ mềm xuội ra. -Anh quay về phía cửa hàng Richard & Jacquiline, mắt nhòe đi vì ánh đèn. Anh biết một việc tồi tệ sắp xảy ra. Anh cố kêu to lên. Thật to. Anh mở miệng, nhưng chỉ thấy vị tanh ứa ra từ đầu lưỡi. Anh cố suy nghĩ, nhưng đầu anh nặng trịch, trống rỗng.

Đây là kết cục mà nó phải vậy...

Hình ảnh con gái anh chợt hiện lên, không phải Norah mà là Jessie. Điều này thật lạ đối với anh. Anh nhận ra rằng anh đã không gọi điện cho con bé từ lúc quay về đến giờ. Trong giây lát anh nghĩ rằng con bé sẽ tới đây, vào cuối tuần này, không biết có phải vậy không?

Anh nghe tiếng bước chân trên bậc cấp. Anh cố gắng đưa tay vào trong túi áo khoác, bằng bản năng, anh quờ quạng tìm kiếm trong đó. Đó là chiếc điện thoại của Charlie, anh không thể để hắn lấy nó đi được! Hay cũng có thể đó là khẩu Beretta? Đầu óc anh mụ mẫm.

Hơi thở nặng nề, Hauck nhìn qua bên kia đường, về phía cửa hàng Richard & Jacquiline. Tiếng bước chân dừng lại. Hauck ngẩng lên nhìn, mắt mờ đi. Một gã đàn ông đang đứng trước mặt anh.

"Này thằng khốn, còn nhớ tao không?”

Là Hodges.

“Có chứ..- Hauck gật đầu. - “Tao nhớ chứ.”

Gã đàn ông quỳ xuống trước mặt Hauck: “Trông mày thật thảm hại, trung úy ạ. Tất cả đã kết thúc rồi.”

Hauck lục lọi trong túi áo khoác, nắm được một vật bằng kim loại.

“Mày có biết tao đã mang gì trong người trong hai tuần vừa rồi không?” - Hodges hỏi. Hắn đưa hai ngón tay ra trước mặt Hauck. Lờ mờ, Hauck nhận ra cái vật dèn dẹt mà Hodges đang cầm. Một viên đạn. Hodges móc miệng Hauck, nhét nòng súng vào đó. Nòng súng bằng sắt vẫn còn âm ấm, mùi thuốc súng. Hắn kéo khoá an toàn của khẩu súng.

“Là để mang trả lại cho mày đấy.”

Hauck nhìn thẳng vào đôi mắt đang cười của hắn, nói: “Giữ lấy đi.”

Anh siết cò súng từ trong túi áo. Một tiếng nổ đanh gọn vang lên, mùi cháy khét sộc lên. Viên đạn trúng ngay vào cằm Hodges, nụ cười vẫn còn nguyên trên khuôn mặt, đầu hắn vật ra phía sau, máu trào ra từ miệng. Người hắn giật lên, rời khỏi Hauck như bị ai giật mạnh, mắt trợn ngược ra sau.

Hauck kéo chân ra khỏi cái xác. Khẩu súng của Hodges rơi ngay trên ngực hắn. Anh chỉ muốn ngồi ở đó thêm một lúc nữa. Nhưng không được, đó không còn là điều đáng lo lắng cho anh nữa.

Nỗi hoảng sợ ập đến hòa lẫn với cơn đau.

Karen.

Dồn hết sức lực, Hauck cố đẩy người đứng dậy. Lòng bàn tay anh uớt đẫm máu chảy từ bên trong. Anh với lấy khẩu súng của Hodges, lết tới bên chiếc Bronco, mở cửa với lấy điện đàm. Anh nhấn số trạm cảnh sát Greenwich. Có tiếng viên sĩ quan trực ban trả lời ở đầu dây bên kia, nhưng anh không nhận ra được đó là giọng nói của ai.

"Trung úy Hauck đây." - Hauck nói, cố chịu đựng cơn đau. - "Đã xảy ra một vụ bắn nhau ở nhà tôi, số 713clid Ave, Stamford. Tôi muốn anh phái một đội đến ngay đây.''

Đầu bên kia ngừng lại một chút. - "Chúa ơi, Trung úy Hauck phải không...?”

"Tôi đang nói với ai thế?” - Hauck nhăn nhó hỏi. Anh vặn chia khóa khởi động xe, đóng cửa, lùi ra khỏi nhà, đâm sầm vào một chiếc xe đỗ bên đường, và lái đi.

“Tôi là trung sỹ Dicenzio đây, thưa trung úy.”

"Trung sỹ, nghe này, cậu đã nghe tôi nói rồi đấy - nhưng trước tiên việc này quan trọng hom, tôi cần điều vài đội, bất cứ đội nào đang có mặt ở đó, ngay lập tức tới số 73 đường Surfside, Old Greenwich. Tôi muốn căn nhà đó được kiểm soát và đảm bảo an toàn. Cậu nghe rõ không, trung sỹ. Tôi muốn đảm bảo an toàn cho Karen Friedman, người phụ nữ sống trong ngôi nhà đó. Có thể xảy ra tình trạng nguy hiểm ở đó. Cậu nghe rõ tôi không, trung sỹ Dicenzio?"

”Tôi nghe rất rõ, thưa trung úy.”

"Tôi cũng đang trên đường tới đó.”