Charles Friedman ngồi một mình trên con tàu Emberglow đang thả neo ngoài khơi gần đảo Gavin. Đêm thật yên tĩnh. Hai chân Charles đặt lên mạn tàu. Anh đã uống hết một nửa chai Pyrat xo Reserve để giúp anh đưa ra quyết định.

Anh nên rời khỏi đây. Ngay đêm nay. Những gì Karen đã nói với anh, về kẻ đang truy tìm theo anh, khiến anh càng thêm lo lắng. Anh đã mua một căn nhà ở Bocas del Toro, Panama. Không ai biết về nó cả. Cũng sẽ không có ai truy tìm anh ở đó. Từ đó anh có thể đi tới vùng đảo Thái Bình Duơng, nếu thấy cần...

Còn ánh mắt cô nhìn anh nữa. Anh định làm gì bây giờ, Charlie, chạy trốn cả phần đời còn lại hay sao... Anh không nên liên quan tới Karen và gia đình nữa.

Nhưng một nỗi lo lắng lại xuất hiện trong anh. Nỗi lo lắng rằng anh đang là ai, và đã là ai. Gặp Karen đã khiến thức tỉnh điều đó trong anh. Không phải là vì cô - điều đó qua rồi. Anh sẽ không bao giờ lấy lại được niềm tin trong cô, và cũng không xứng đáng với niềm tin đó nữa. Anh vẫn biết điều đó. Nhưng còn lũ trẻ, Alex và Samantha. Những lời Karen cứ vọng lại trong đầu anh: Lũ trẻ sẽ tha thứ cho anh, Charles...

Liệu lũ trẻ có tha thứ hay không?

Anh nghĩ lại hình ảnh lúc lũ trẻ rời lễ tốt nghiệp. Thật khó khăn và đau đớn biết bao khi chỉ ngồi đó nhìn và rồi lại phải lẳng lặng ra đi. Hình ảnh của ba mẹ con đã in đậm trong tâm trí anh biết bao, và cả niềm khát khao trong huyết quản anh nữa. Anh sẽ sung sướng biết bao nhiêu khi có lại được cuộc sống cũ của mình. Liệu điều đó có phải là điều kỳ lạ hay không? Liệu đó có phải là hy vọng của những kẻ nghiện hay không? Nếu anh nắm lấy cơ hội này, không quan tâm tới hậu quả sẽ ra sao từ bọn người kia. Không quan tâm anh là ai.

Tại sao bọn chúng phải thắng?

Anh đã làm gì nào? Anh không giết hại ai cả. Anh có thể chứng minh được điều đó. Anh sẽ ngồi tù. Trả nợ. Lấy lại cuộc sống của mình. Nhìn nhận những gì mình đã mất khiến Charles nhận ra rằng: anh đã hối tiếc biết bao khi phải rời bỏ chúng.

Neville hiện đang lên bờ tham dự một buổi tiệc của dân đi biển. Theo lịch thì sáng mai họ sẽ đi Barbados. Đến đó anh sẽ rời tàu, bay tới Panama. Gặp lại Karen khiến mọi việc trở nên thật khó khăn.

Cách đây một năm anh đã có một lựa chọn tương tự. Anh đã chứng kiến cậu thanh niên đó bị sát hại. Chứng kiến trong sự hoảng sợ khi chiếc xe thể thao màu đen chạy đi. Có điều gì đó mách bảo rằng, anh không còn đường trở về nữa. Rằng thế giới này đã đóng sầm cánh cửa lại với anh. Huyệt mộ đã được đào xong rồi. Vậy thì tại sao không dùng cơ chứ? Trong một thoáng, anh đã nghĩ đến việc gọi một chiếc xe, chỉ cho lái xe chạy hướng lên đường Post Road, về nơi ở của anh, Old Greenwich. Sau đó chạy dọc đường bờ vịnh ra bờ biển về phía biển, về nhà... Karen sẽ đang ở đó. Cô đang lo lắng, sợ hãi khi nghe tin vụ đánh bom sau khi không thấy anh gọi điện. Anh sẽ thú nhận rằng mình đã quá bối rối. Thú nhận tất cả mọi việc với cô. Về Dolphin. Falcon. Sẽ không ai phải biết anh đã ở đâu. Anh thuộc về nơi đó.

Nhưng thay vì làm như vậy, anh lại chạy trốn. Câu hỏi tiếp tục như lưỡi dao ấn sâu vào trong anh. Tại sao bọn chúng phải thắng kia chứ?

Hình ảnh Sam và Alex hiện lên trong tâm trí Charles với câu trả lời: Bọn chúng không thắng. Anh nghĩ tới niềm vui anh đã có với Karen, khi chỉ cần được nghe tiếng cô gọi tên anh. Bọn chúng không thắng. Charles đặt chai rượu xuống. Câu trả lời bỗng nhiên trở nên thật rõ ràng trong đầu anh.

Anh chạy xuống, tìm chiếc điện thoại để trong ca-bin, nhắn cho Neville một tin nhắn cụ thể bảo Neville những việc cần làm. Bọn chúng không thể thắng, mấy từ đó vẫn không ngừng vang lên trong đầu anh. Charles bước tới chiếc quầy ngăn kéo anh dùng làm bàn, bật máy tính xách tay. Anh kéo chuột tới địa chỉ thư điện tử của Karen, gõ những lời vội vã và chân thành cho cô. Anh đọc lại bức thư. Đúng. Anh cảm thấy vô cùng hưng phấn. Anh cảm thấy mình như sống lại trong cơ thể của chính mình, lần đầu tiên trong một năm qua. Bọn chúng không thể thắng. Anh nghĩ đến việc sẽ được gặp lại Karen. Lại được ôm lũ trẻ vào lòng. Anh có thể lấy lại cuộc sống của mình.

Anh nhấn nút gửi.

Có tiếng động trên boong tàu như ai đó đang buộc dây xuồng. Chắc là Neville đã từ bữa tiệc trở về. Charles gọi tên viên thuyền trướng. Phấn chấn, anh bước lên boong tàu. Tim anh đập rộn ràng. Anh chạy ra từ phía dưới cầu tàu. - “Kế hoạch có thay đổi.”

Không phải Neville, thay vào đó, đứng trước mặt anh là hai gã đàn ông. Một gã cao gầy mặc áo sơ mi bãi biển và quần soóc, tay vung vẩy khẩu súng. Gã còn lại thấp hơn, ngực rộng, để ria. Cả hai đều tỏ vẻ rất mãn nguyện như thể một cuộc truy tìm lâu ngày đã kết thúc và giờ là lúc bọn chúng đang đứng ngắm nhìn phần thưởng mà chúng muốn được nhìn thấy đã từ lâu. Gã ria mép cười nhăn nhở.

"Xin chào Charles. ”