Với tâm trạng đầy lo lắng, Hauck quyết định ra đường, rời khỏi sân khách sạn và chạy bộ thẳng ra phía bờ biển. Anh cần phải làm một cái gì đó. Ngồi đợi quanh chiếc máy định vị toàn cầu và để cho tâm trí lang thang trong những kết cục tự mình nghĩ ra, mà không tài nào thoát ra được, chỉ khiến anh muốn phát điên.

Tín hiệu định vị toàn cầu đã dừng lại được một lúc lâu. Tọa độ đã xác định: 18,50 độ Bắc; 68,53 độ Tây. Một dải san hô nhỏ giữa biển Ca-ri-bê cách nơi anh đang đứng hai mươi dặm. Có thể đó là một nơi ít người qua lại nhất mà Karen đang ở. Anh đã bảo cô phải gọi và báo cho anh biết những gì đang diễn ra.

Nhưng đã hai tiếng trôi qua rồi.

Trong công việc, Hauck đã từng hành động chung cùng với người khác trong hàng chục vụ theo dõi, trinh sát. Anh đã từng lo lắng chờ đợi trong ô tô, trong khi đồng sự tiến vào khu vực mục tiêu. Bao giờ cũng tốt hơn nếu anh tự đi vào đó. Dù vậy, anh vẫn chưa bao giờ cảm thấy vô vọng và chịu nhiều áp lực trách nhiệm như hiện giờ. Anh chạy bộ dọc theo con đường lát gạch dài và gồ ghề dẫn tới trung tâm hòn đảo nhỏ. Anh phải làm một việc gì đó.

Phải hành động.

Hai bắp đùi rắn chắc của anh tăng tốc dần. Con đường dốc đứng, xanh ngắt bóng cây lờ mờ hiện ra trước mắt Hauck, chạy thẳng ra phía biển. Hauck chạy thẳng về phía đó, tim đập hối hả, mồ hôi thấm ướt lưng áo sơ mi, dính dâm dấp trên da anh. Mặt trời rọi ánh nắng chói chang như đổ lửa, dẫu rằng những cơn gió nhẹ vẫn mơn man trên bãi biển.

Cứ chạy được một lúc thì Hauck lại dừng lại kiểm tra chiếc định vị toàn cầu đeo ngang hông. Vẫn là 18,50 độ Bắc; 68,53 độ Tây, vẫn cùng địa điểm đó. Và vẫn không có thông tin gì từ Karen. Đã được hai giờ đồng hồ rồi. Anh đã cố gắng gọi điện liên lạc, nhưng chỉ nghe được đoạn ghi âm hộp thư thoại. Có thể ở đó không có sóng điện thoại. Anh có thể làm được gì đây, lấy thuyền đuổi theo cô sao? Nhưng anh đã hứa với cô rồi.

Anh cứ chạy. Phong cảnh vùng biển tuyệt đẹp, cảnh quang rộng mở kéo dài trên làn nước trong xanh, một vài đụn đất phủ đầy cỏ nhô thẳng lên trên các bãi biển, thỉnh thoảng có những chiếc thuyền trắng như những đốm nhỏ điểm trên mặt biển, trên đường chân trời xa mờ của hòn đảo nào đó.

Nhưng Hauck không để tâm đến những cảnh đó. Anh đang thấy giận chính mình vì đã để cho cô đi, giận vì đã không ngăn cô lại. Những bắp thịt trên đùi anh như đang tan chảy ra, khi địa hình ngày càng trở nên dốc hơn. Hauck cởi áo buộc quanh thắt lưng, vì mồ hôi đã ròng ròng trên người. Karen, gọi đi chứ... Gọi cho anh đi chứ! Hauck gần như hụt hơi.

Một trăm yard nữa...

Cuối cùng Hauck cũng tới được đầu dốc của con đường. Anh dừng lại, cúi gập người thở hổn hển, giận dữ, vô vọng, và cảm thấy có lỗi. Anh hét lên một mình: “Khốn kiếp!” Anh té nước lên người, dường như đã tới đỉnh điểm. Anh nhìn lại hướng con đường mình vừa mới chạy lên, nhìn thấy khu nghỉ dưỡng nhỏ xíu, xa tít như thể cách nơi anh đang đứng hàng dặm đường.

Bỗng nhiên ngoài khơi có một thứ khiến anh phải chú ý. Ở ngoài khơi, mé bên kia của hòn đảo. Hauck đưa tay che nắng.

Đó là một con tàu lớn, màu đen. Một con tàu đi biển đường dài. Con tàu thật khổng lồ - rộng cỡ một sân bóng đá, rất hiện đại, có ba cột buồm kim loại lấp lánh trong ánh nắng. Hauck nhìn con tàu như bị thôi miên.

Anh đưa tay vào túi lấy ra chiếc ống nhòm đã mang theo từ trước, hướng ra phía biển, ngẳm gần lại. Thật hùng vĩ. Con tàu màu đen bóng loáng, lấp lóa, tên được viết trên mạn tàu. Hauck tập trung ngắm thẳng vào đó.

Gấu Đen.

Con tàu làm Hauck kinh sợ, đồng thời cũng khiến anh cảm thấy bất an. Miền trí nhớ xa xôi của anh lờ mờ nhớ rằng anh đã từng gặp nó ở đâu rồi. Anh rút điện thoại giơ lên chụp. Anh đã nhìn thấy nó ở đâu đó - Hauck cố nhớ lại.

Chỉ là anh không nhớ được là đã gặp nó ở đâu.