Sau buổi gặp Velko, Hauck đi tới văn phòng xuất bản Media, đặt trụ sở ở tầng ba mươi của tòa nhà kính cao vút nằm giữa phố Bốn mươi sáu và Đại lộ thứ Ba. Đó là nhà xuất bản tạp chí Thế giới Mustang.

Hauck cũng phải xuất trình phù hiệu cảnh sát cho quầy lễ tân rồi sau đó đến vài nhân viên bán hàng cấp thấp kiểm tra truớc khi tìm đến được đúng người mình cần tìm. Anh không có quyền điều tra ở đây. Trong trường hợp xấu nhất, anh sẽ phải gọi cho một người bạn cũ khác ở Sở Cảnh sát New York. Rất may là người phụ trách bán hàng cuối cùng anh gặp có vẻ như vui lòng giúp đỡ mà không yêu cầu anh quay về lấy lệnh ủy quyền.

“Chúng tôi có hai trăm ba mươi hai nghìn thành viên đăng ký.” - Viên quản lý nói như thể rất ấn tượng với con số. - “Anh có thêm những tiêu chí nào hạn chế phạm vi tìm kiếm xuống không?”

“Tôi chỉ cần danh mục của những người đăng ký vào năm ngoái thôi.” - Hauck bảo.

Hauck đưa cho người phụ trách một tấm danh thiếp. Anh ta hứa sẽ tìm trong thời gian sớm nhất có thể được, và gửi kết quả cho Hauck vào địa chỉ thư điện tử ở cơ quan anh.

Trên đường lái xe về nhà, Hauck vạch ra những việc cần phải làm. Hy vọng việc tìm kiếm thông qua chiếc Mustang có thể

đem lại chút thông tin gì đó. Nếu không, anh vẫn có thể lần theo những gì anh tìm đuợc ở nhà Dietz.

Đi đường cao tốc chính Deegan thật là chậm, gần đến sân vận động Yankee anh còn phải đi qua đoạn cấm đường. Trong khi đi qua khúc quanh đó, Hauck lục túi tìm số của ngân hàng vùng biển Caribê mà anh đã tìm thấy ở phòng làm việc của Dietz. Ngân hàng đó nằm ở Saint Kitts. Khi lấy di động bấm số của ngân hàng ngoài nước, Hauck không hiểu làm như vậy có tốt hay không. Theo tất cả những gì anh được biết thì người này nằm trong danh sách làm thuê cho Dietz, nhưng nếu anh hành động một cách mạo hiểm...

Im lặng một lúc, sau đó một tiếng chuông vang lên, đầu dây bên kia có tiếng phụ nữ đặc giọng của người dân xứ đảo trả lời. - “Ngân hàng First Caribbean xin nghe.”

“Cho tôi gặp Thomas Smith.” - Hauck nói.

“Làm ơn xin giữ máy.” Sau một lúc chờ đợi, một giọng đàn ông vang lên. - “Thomas Smith xin nghe.”

“Tên tôi là Hauck,” - Hauck nói. - “Tôi là thanh tra thuộc lực lượng cảnh sát Greenwich, Connecticut, Mỹ.”

“Tôi biết Greenwich.” - Người đàn ông vui vẻ đáp lời. - “Tôi học đại học ở gần đó, trường Đại học Bridgeport. Tôi có thể giúp gì được ông, thưa thanh tra?”

“Tôi đang tìm một người.” - Hauck giải thích. - “Anh ta là người Mỹ. Cái tên duy nhất của anh ta tôi có là Charles Friedman. Có thể anh ta có tài khoản ở ngân hàng của ông.”

“Charles Friedman, cái tên tôi nghe không quen lắm với những người có tài khoản ở đây.” - Đầu dây đằng kia đáp lại.

“Nghe này, tôi biết chuyện này nghe có vẻ không bình thường. Anh ta khoảng năm mươi tuổi. Tóc nâu. Người tầm thước và đeo kính. Có thể anh ta đã chuyển tiền vào ngân hàng của ông từ một ngân hàng như vậy ở Tortola. Có thể Friedman cũng không phải là tên anh ta hiện đang sử dụng.”

“Như tôi đã nói, thưa ông, hiện tại không có tài khoản nào mang tên ai như vậy. Và tôi cũng chưa nhìn thấy ai trông giống với mô tả của ông. Nevis là một hòn đảo nhỏ; và ông cũng có thể hiểu vì sao tôi ngần ngại không muốn trao thông tin cho ông ngay cả khi tôi có thông tin đó.”

“Tôi hiểu rất rõ, ông Smith ạ. Nhưng đây là vấn đề liên quan đến cảnh sát. Liệu ông có thể hỏi và kiểm tra...."

“Tôi không cần phải kiểm tra.” - Viên giám đốc đáp. - “Tôi đã kiểm tra rồi.” - Điều Smith nói khiến Hauck lúng túng. - “ông là người thứ hai từ Mỹ tìm kiếm người đàn ông này trong một tuần vừa qua.”