(sấm sét giữa trời quang)

“Đại ca huynh đừng giận mà......”

Trên đường trở về Tể vương phủ, Tạ Khiếu Phong sải bước phía trước, mặt mũi hầm hầm, đen như nhọ nồi.

Tiểu Vân tất tả đuổi theo phía sau, níu tay áo hắn cầu khẩn:”Nhị ca ra tay có chút ác độc, nhưng cũng vì hai người kia âm mưu ám sát nhị ca trước. Huynh ấy chỉ tự vệ thôi mà”

Tạ Khiếu Phong cau mày:”Hắn rõ ràng đã đánh bại hai người đó, còn muốn lấy mạng người ta làm gì nữa? Cứ cho là hắn đúng thì giết hai kẻ ám sát cũng được rồi, cần gì phải báo quan cho bắt giam toàn bộ những người còn lại trong gánh tạp kĩ? Đám người mãi nghệ kia rõ ràng đều là người bình thường không rành võ công!”

Tiểu Vân thở dài:”Nhị ca hành sự quả thực rất tuyệt tình, nhưng đại ca cũng đâu cần phải nổi giận như thế? Trở về bảo nhị ca thả bọn họ ra là được rồi. Ai, tiểu muội dễ thương đây đuổi không kịp huynh a.” Lại gần hắn, mắt chớp chớp.

Tạ Khiếu Phong rốt cuộc bị nàng chọc cho phì cười, bước chân chậm lại, từ từ đưa nàng về vương phủ. Vừa rồi hắn cãi nhau với Đàn Huyền Vọng, chỉ trích hắn ra tay tàn nhẫn. Đàn thế tử làm sao chịu được chuyện uất ức như thế? Sau khi báo quan bắt giam đám người kia, liền một mình lên xe vênh mặt mà đi, vứt hắn và Tiểu Vân lại trên đường, khiến hai người đành phải lóc cóc đi bộ về.

Cũng may sau khi hỏi được đường thì biết con đường tắt quay về vương phủ tính ra cũng không xa lắm. Trên đường đi Tiểu Vân lại vui vẻ cười đùa, khiến cho Tạ Khiếu Phong đầy bụng buồn bực cũng tiêu tan không ít. Hai người nói nói cười cười, rốt cuộc cũng tới cửa sau vương phủ. Đang định bước vào, bỗng gặp mấy thị vệ kéo theo một khối thi thể huyết nhục mơ hồ đi ra.

Tạ Khiếu Phong giật mình kinh hãi, hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Thị vệ kia thấy bối tử hỏi, mới cúi người đáp: “Kẻ này là gian tế người Liêu ẩn náu bên cạnh Vũ Anh thế tử, không chịu nổi nhục hình nên tắt thở rồi!”

Tạ Khiếu Phong trong lòng phát lạnh, cúi đầu nhìn khối thi thể, toàn thân chằng chịt vết thương, cực kì thê thảm. Gương mặt xám xịt như tro loang lổ máu, nhưng vẫn đủ để nhận ra đây là một thanh niên tuổi còn rất trẻ.

Tiểu Vân đứng cạnh đưa tay lên che miệng. Người này tử trạng vô cùng thê thảm, nàng chỉ sợ mình sẽ bật khóc ngay tại chỗ.

“...... Khối thi thể này, các ngươi định xử lý thế nào?” Tạ Khiếu Phong nhíu mày hỏi.

“Hồi bối tử gia, Huyền Vọng thế tử đã sớm phân phó, bảo chúng ta đem đi cho chó ăn!”

Lửa giận bừng bừng xông thẳng lên não, Tạ Khiếu Phong rốt cuộc không kiềm chế nổi, lao như bay vào nội hoa viên. Tiểu Vân chân có tật, lại đi đường xa mệt mỏi, không sao đuổi kịp, chỉ có thể vừa la lớn vừa luống cuống đuổi theo phía sau.

Trên tiểu lâu, Đàn Huyền Vọng ngồi dựa lưng vào lan can, tay thong thả nâng chén trà, thưởng thức hương trà, phong thái nhàn nhã.

Dưới lầu, Tạ Khiếu Phong gấp gáp chạy tới, ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn. Hắn lại nhấp một ngụm trà, khẽ mỉm cười. Ngược chiều ánh sáng, sống mũi cùng với khóe môi vẽ ra một cái bóng mờ, lại khiến cho gương mặt thanh tú càng thêm mị hoặc.

Cách đó không xa, hoa đào trong rừng đua nhau nở rộ, rực rỡ như lửa, hương thơm ngọt ngào nồng đậm theo gió cuốn đi khắp nơi. Dưới ánh tà dương, trong rừng phảng phất nổi lên một trận sương mù, mang theo sắc đỏ nhàn nhạt tựa như một luồng chướng khí, lan tỏa khắp chốn, diễm lệ tuyệt luân, cũng độc không gì sánh được, hễ ai đã thấy tận mắt đều choáng váng ngơ ngẩn, đến chết không quên.

“Gian tế người Liêu kia...... Thực sự là gian tế, hay là do ngươi vu oan?” Vốn đầy bụng tức giận muốn khởi binh vấn tội, nhưng vừa thấy hắn, thái độ bất giác lại mềm xuống.

“Ai, là thật thì sao mà vu oan thì sao nào?”

“Ngươi!” Tạ Khiếu Phong siết chặt nắm tay, cuối cùng lại thả ra.

Đàn Huyền Vọng lại điềm nhiên như không, nhấp một ngụm trà: “Nha đầu Tiểu Vân đâu rồi?”

“Tam muội đi sau......” Tạ Khiếu Phong vô thức đáp, lại nhíu mày, “Khoan đã, những người đã chết, ngươi nên cho chôn cất đi. Còn đám người mãi nghệ trên đường kia nữa, ngươi cũng mau mau thả họ ra!”

“Cạch” một tiếng, Đàn Huyền Vọng đập mạnh chén trà xuống mặt bàn, nhún người nhảy qua lan can, bước từng bước một, vẻ mặt âm trầm như nước: “Bối tử gia, ngươi đừng có quá đáng. Hừ, ngươi dựa vào đâu mà đòi lên mặt sai bảo ta!?”

Ngắm nhìn gương mặt thanh tú đang lên giọng nạt người kia, Tạ Khiếu Phong trầm lặng. Dựa vào đâu? Ha, hỏi hay lắm.

“...... Ta và Tiểu Vân quyết định ngày mai sẽ rời Trung Đô đi Lâm An, ngươi tính sao? Có muốn đi cùng chúng ta không?” Hồi lâu, hắn siết chặt nắm tay, hỏi bằng giọng khàn khàn.

Đàn Huyền Vọng nhướn mày: “Vậy sao? Hoàng Thượng đang muốn phái sứ thần đi Lâm An dụ hàng, không khéo ta lại chính là người được chọn.” Hắn khóe môi khẽ nhếch, cười xảo trá: “Đúng ra ta phải hỏi hai huynh muội các ngươi có muốn đi cùng ta không?”

“...... Dụ hàng?” Tạ Khiếu Phong lẩm nhẩm, “Rõ ràng sắp khai chiến, Hoàn Nhan Lượng còn phái ngươi đến Lâm An dụ hàng?”

“Cái gọi là “bất chiến nhi khuất nhân chi binh” (không đánh cũng thu phục được người), ngươi chưa từng nghe qua sao? Ai! Bối tử gia, ngươi quả thực nên xem nhiều binh thư tự hoàn thiện mình, chứ suốt ngày chỉ biết luyện võ, luyện đến nỗi đầu óc cũng mê muội đi!”

“Phải, ngươi đọc nhiều loại binh thư, văn thao vũ lược, nhưng thông minh tài trí của ngươi dùng vào việc gì? Lạm sát kẻ vô tội, vu oan hãm hại, đúng là đê tiện vô sỉ! Ta thấy chính ngươi mới là kẻ ngốc đó! Làm nhiều chuyện trái với lương tâm như thế, ngươi nhìn những thi thể ấy lẽ nào không sợ, hàng đêm lẽ nào không gặp ác mộng? Ha, trong khách điếm phủ Lâm An, ngươi tưởng ta là cương thi, bộ dạng sợ sệt như gặp quỷ, rõ ràng là có tật giật mình, trong lòng có điều hổ thẹn! Suy cho cùng ai mới là kẻ mê muội!?” Lửa giận không sao áp chế cùng với nỗi kích động bùng phát trong lòng, Tạ Khiếu Phong cao giọng chất vấn.

Đàn Huyền Vọng nóng mặt, hắn hận nhất là bị người khác chạm vào chỗ hiểm, lập tức trả đũa:”Nếu ta tội ác tày trời, di họa nhân gian, sao ngươi không giết chết ta đi? Ngài chính nhân quân tử à! Hoặc là ngươi một đao giết chết ta, hoặc là cút ra xa một chút, đừng có đến làm phiền ta nữa! Cứ đem theo tam muội xinh đẹp khả ái của ngươi đi Lâm An cũng tốt! Ngươi lấy tư cách gì mà quản ta? Ngươi tưởng ngươi là gì với ta chứ?”

“Chát” một tiếng giòn vang, Tạ Khiếu Phong giận đến không kiềm chế nổi, tát hắn một cái, in lên trên má năm vệt đỏ ửng.

Phút chốc, bầu không khí xung quan dường như ngưng lại.

Đàn Huyền Vọng hai mắt tràn ngập nét bàng hoàng sửng sốt, ôm má trái sưng đỏ, giận đến nỗi toàn thân phát run.

Tạ Khiếu Phong đánh hắn! Tạ Khiếu Phong dám đánh hắn! Là ai ở trước mặt mẫu thân hắn thành khẩn thề thốt, nói cái gì mà “Cho dù phải chết, cũng tuyệt đối không làm hắn tổn thương lấy nửa đầu ngón tay”?

Hít một hơi dài, vô vàn cảm xúc bùng lên trong nháy mắt. Hắn đưa tay rút nhuyễn kiếm, đâm ra nhanh như chớp!

“Nhị ca! Dừng tay!” Phía xa, Tiểu Vân kéo cái chân bị tật, vội vã chạy lại gần, hai mắt đẫm lệ.

Lưu Vân kiếm xuyên qua ngực trái nam nhân, Tạ Khiếu Phong lại tựa như hoàn toàn không biết đau, ngây người rất lâu, mới gian nan cúi đầu, nhìn lỗ hổng đang trào máu trùng khít với vết thương cũ trên ngực, mỉm cười cay đắng, thân thể cường tráng đang gắng gượng đứng thẳng vì đau nhức mà run rẩy mãnh liệt.

“...... Ngươi, ngươi...... Ai bảo ngươi không tránh!” Đàn Huyền Vọng đôi môi run rẩy, mất một lúc lâu mới nói nên lời. Đồ ngu ngốc, đần độn, tại sao không tránh? Tại sao lại không tránh!

Tiểu Vân lao lại gần, nước mắt như mưa: “Đại ca, đại ca!”

Tạ Khiếu Phong thân thể cứng đờ, gắng gượng giữ cho mình không ngã xuống, trên mặt còn nặn ra một nụ cười méo mó:”Tiểu Vân đừng sợ! Ta không chết được đâu.” Đưa tay xoa đầu Tiểu Vân, cánh tay duỗi ra một nửa đã vô lực buông xuống.

Đàn Huyền Vọng khóe môi run run, nhìn Lưu Vân kiếm trong tay mình, bỗng giật mình một cái, tay giống như bị bỏng, cuống quít buông chuôi kiếm.

Vậy mà Tạ Khiếu Phong lại nở nụ cười:”...... Nhị đệ, nếu ngươi thực sự muốn giết ta thì hãy nhớ. Phải đâm bên này a!” Hắn rộng lượng vỗ vỗ lên ngực phải, bất ngờ đưa tay cầm lấy chuôi kiếm còn cắm trên người, dùng sức rút ra, máu phun ra như suối. Sắc máu đỏ thẫm ghê người, so với hoa đào còn đẹp hơn.

Rốt cuộc hắn cầm cự không nổi, quỳ gối xuống đất, lòng bàn tay nắm lưỡi kiếm sắc bén đầm đìa máu tươi, theo mũi kiếm chảy xuống, vậy mà vẫn cười không dứt. Đàn Huyền Vọng ngơ ngác nhìn hắn, bỗng cảm thấy toàn thân phát lạnh. Tựa như có thứ gì đó quý giá vô cùng sắp trôi đi mất mà hắn không sao giữ lại được......

Cầm ngược lưỡi kiếm, Tạ Khiếu Phong hướng chuôi kiếm về phía hắn, thanh âm khàn khàn, dường như đã tới cực hạn: “Đến đây! Nhắm bên này mà đâm xuống! Vậy là ngươi vừa lòng rồi chứ? Từ giờ...... Sẽ không còn ai quản ngươi nữa, phải không?” Hắn cười như điên, dường như đã biến thành một con người khác.

“Đại ca, đừng mà!” Tiểu Vân mếu máo.

Đàn Huyền Vọng ngơ ngác nhìn hắn, chỉ thấy nam nhân trước mắt toàn thân vấy máu, cười như điên như dại.

Không ai quản nữa? Có nghĩa là, Tạ Khiếu Phong...... Sẽ không quản hắn nữa? Sẽ không còn ở bên hắn nữa?

Bỗng nhiên, hắn lùi lại mấy bước, gào lên bằng giọng khàn khàn:”Hai người các ngươi mau cút đi! Đi Lâm An cũng được, quay về núi Thạch Bình cũng tốt! Cút hết đi cho ta!”

“Ta, ta phải làm nên nghiệp lớn! Đời người như bóng câu qua cửa (*), không biết quý trọng thời gian, theo đuổi công danh oanh oanh liệt liệt thì thật uổng một thân nam nhi! Bất cứ kẻ nào muốn ngáng chân ta, cũng đừng trách ta sáu thân không nhận!”

(*) Câu = con ngựa, không phải con chim bồ câu ;)) Nguyên văn là “bạch câu quá khích” nghĩa là bóng ngựa trắng lướt qua khe cửa, chỉ thời gian qua nhanh.

Chẳng phải chỉ cần hắn tỏ thái độ cương quyết một chút, lập trường cố chấp một chút, thì cuối cùng Tạ Khiếu Phong cũng phải thỏa hiệp sao? Chẳng phải bất cứ lúc nào, chỉ cần hắn đối tốt một chút, ôn nhu một chút với nam nhân này, hắn tức khắc sẽ mừng rỡ ra mặt, thụ sủng nhược kinh sao?

...... Cho nên, dựa vào đâu mà Tạ Khiếu Phong đã đánh hắn, uy hiếp hắn còn muốn hắn xuống nước nhận sai! Cho dù đối phương có bày ra bộ dạng cương quyết đến đâu, hắn cũng tuyệt không khuất phục!

Hắn từ nhỏ đã không nơi nương tựa, bị người khinh thường. Quyền thế là thứ ngay cả trong mơ hắn cũng nghĩ tới, bất luận là ai cản đường hắn cũng giết không tha! Dẫu có là ông trời (*) cũng không ngoại lệ!

(*) Nguyên văn: Thiên địa quân thân sư, tức là trời, đất, vua, tổ tiên, thầy, tóm lại là rất to ~.~

Hắn muốn có thứ gì thì nhất định phải đoạt được thứ đó, muốn làm chuyện gì cũng nhất định phải làm cho bằng được! Dẫu cho mệnh trời đã định, hắn cũng muốn nghịch thiên cải mệnh, khiến cho kẻ khác phải giương mắt mà nhìn!

“Ta không sai, ta căn bản không sai! Chẳng qua tại ngươi không chịu tránh! Ngươi là đồ điên!” Nỗi sợ hãi như một tấm lưới khổng lồ bao phủ trái tim hắn, khiến hắn nói năng lộn xộn, không biết lựa lời, phút chốc đã vứt bỏ hết thái độ cao ngạo trước kia. Hắn không cần cái tên điên không chút chí khí này! Hắn tuyệt không nhận sai!

Máu tươi theo miệng vết thương cứ thế nhỏ giọt tí tách xuống dưới. Tạ Khiếu Phong thẫn thờ dõi mắt theo hắn, tựa như lần đầu tiên trong đời nhìn rõ hắn. Đôi môi ứa máu trắng bệch như giấy, mấp máy vài cái, nhưng không nói nên lời, đầu ngoẹo sang một bên, hôn mê bất tỉnh.

“Trời ơi! Thiếp thực có lỗi với quận chúa a! Đứa nhỏ Huyền Vọng kia...... Ai! Đều là lỗi của thiếp! Bối tử người ngàn vạn lần phải mau mau khỏe lên a!”

Nghe Hà Vương phi khóc như mưa như gió, Tiểu Vân hai mắt trợn trắng. Can nương của nàng quả thực là một đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, nhưng một khi đã khóc thì không ai cản nổi! Khó trách Vương gia có người vợ đẹp như thế lại chỉ dám kính nhi viễn chi.

(Kính nhi viễn chi: Gói trong 18 lớp giấy bóng, cho vào tủ kính khóa kĩ lại, bày hương án cúng bái ngày đêm, đứng từ xa nhìn không dám chạm vào, đại loại thế)

Tạ Khiếu Phong rên lên một tiếng, cảm thấy tiếng khóc của Hà Vương phi tựa như ma âm xuyên não, phiền phức tới nỗi khiến cho hắn muốn mê man cũng mê không nổi, xem ra lần này hắn lại không chết được.

Nhờ phước nhị đệ nhẫn tâm, ngực trái hắn lại thủng một lỗ, máu trào ra không dứt, vừa hay lại ngay sát miệng vết thương lần trước. Nếu đúng lúc ấy hắn hôn mê bất tỉnh, Tể vương phủ đại khái có thể phát tang ngay và luôn. May có Tiểu Vân nhanh trí, kịp thời đưa Hà Vương phi tới. Hà Vương phi tuy không rành võ nghệ, nhưng đã làm nha hoàn của Phi Yến quận chúa Hoàn Nhan Chỉ bao năm, mấy chuyện băng bó thượng dược đã thành tuyệt nghệ, vừa gào khóc vừa nhanh nhẹn giúp hắn băng bó thượng dược, gần như là kì tích. Tiểu Vân đứng một bên thấy vậy chỉ biết nhìn trân trân không thốt nên lời.

Vì thế, giữa tiếng gào khóc đinh tai nhức óc của Hà Vương phi, trong ánh mắt lo âu của Tiểu Vân, Tạ Khiếu Phong lại một lần nữa tránh được sinh tử đại kiếp, giành lại mạng sống từ tay Diêm vương. Dẫu vậy thương thế của hắn cũng không phải chuyện đùa, Tiểu Vân ngồi bên giường hắn trông chừng suốt ba ngày ba đêm, cuối cùng cơn sốt cũng bị đẩy lui, hô hấp dần dần bình ổn trở lại.

“...... Đại ca, huynh tỉnh rồi!” Thấy hắn thanh tỉnh trở lại, Tiểu Vân mừng đến phát khóc.

“Ha, ta da thô thịt dày, không chết được đâu, yên tâm đi.” Tạ Khiếu Phong cười cười, ánh mắt lại bất giác đảo quanh bốn phía.

“Nhị ca còn chưa thèm qua thăm huynh lấy một lần.” Thấy hắn khổ sở tìm kiếm, Tiểu Vân thở dài.

“...... Hắn đúng là dứt khoát, nói cút là cắt đứt liền, không cho người ta hối hận nữa.” Tạ Khiếu Phong cười khổ, tự trào.

“Nghe nói đoàn sứ thần đã chuẩn bị lên đường đi Lâm An, hình như huynh ấy vì chuyện này mà bận rộn.”

“...... Ta thật sự không biết nên nói hắn cố chấp, hay là cái nết đến chết không chừa.” Tạ Khiếu Phong chỉ biết thở dài.

“Đại ca, huynh định cứ thế buông tha thật sao?”

“Hả?”

Tiểu Vân chớp chớp mắt, mỉm cười: “Tiểu Vân biết quan hệ của huynh với nhị ca”

Tạ Khiếu Phong giật mình kinh hãi, mặt đỏ bừng, lắp bắp: “Muội, tam muội......”

Tiểu Vân vỗ vỗ lên cánh tay thò ra ngoài chăn của hắn, an ủi: “Đâu chỉ có muội, sư phụ cũng đoán được.”

Tạ Khiếu Phong càng thêm hoảng hốt, đỏ mặt tía tai.

“Có điều nhị ca cứ khăng khăng cố chấp, làm sao ngăn lại bây giờ? Không kể những chuyện khác, chỉ riêng việc huynh ấy nhận chức sứ thần Đại Kim đi Lâm An dụ hàng, sư phụ đã không thể tha thứ được rồi. Hơn nữa, nghe nói trong Thế ngoại ngũ tuyệt đã có ít nhất hai người xuất sơn. Để ngăn cản cuộc chiến này, bọn họ nhất định sẽ không buông tha cho sứ đoàn. Chỉ sợ sứ đoàn của nhị ca còn chưa tới Lâm An đã bị giết sạch không còn mống nào!”

Tạ Khiếu Phong thần tình ngưng trọng, lẩm nhẩm: “Nếu hắn chấp mê bất ngộ, nhất định sẽ rơi vào đường cùng...... Thế ngoại ngũ tuyệt thành danh đã lâu, gần như trở thành truyền thuyết trên giang hồ, nếu bọn họ thật sự xuất sơn...... Chỉ sợ cha ta cũng không phải đối thủ, đừng nói là hắn!”

“Không bằng chúng ta đi tìm nhị ca, đánh cho huynh ấy bất tỉnh rồi khiêng về sơn trại là xong!” Tiểu Vân nảy ra sáng kiến.

Tạ Khiếu Phong lắc đầu: “Với tính tình của hắn, nếu làm thế chắc chắn hắn sẽ hận ta đến chết! Hơn nữa hắn đã học được Lưu Vân kiếm pháp, ta chưa chắc đã là đối thủ của hắn. Đánh hắn bất tỉnh, lại càng không dám chắc.”

“...... Hay là để muội đi khuyên nhủ nhị ca?”

“Ngàn vạn lần không thể! Hắn, ai, hắn hẳn là vẫn còn giận, không biết còn có thể gây ra chuyện gì nữa.” Tạ Khiếu Phong thở dài, lẩm bẩm, “Lúc ấy...... Ai, lúc ấy sao ta lại đánh hắn chứ.”

Tiểu Vân chống cằm nhìn hắn, sóng mắt long lanh như nước, ôn nhu nói:”Đại ca, huynh chiều nhị ca quá rồi. Rõ ràng nhị ca đả thương huynh, vậy mà huynh lại áy náy tự trách mình.”

Tạ Khiếu Phong cúi gằm mặt xuống:”Ta từng ở trước mặt Hà phu nhân lập thệ, tuyệt đối không làm hắn thương tổn lấy nửa đầu ngón tay, lúc ấy lại nhất thời kích động......”

“Ai, nhị ca cũng thật là… Sao lại cố chấp như vậy chứ, không đụng tường nam không quay đầu!”

Tạ Khiếu Phong thở dài, nghiêm nghị nói: “Kỳ thực...... Nhị ca của muội thiên tư không hề kém cỏi. Ngoại trừ kỳ tài thiên phú dị bẩm hiếm có khó tìm ra thì nhân tài văn võ song toàn, đọc nhiều loại binh thư như hắn cũng không nhiều, cho nên Hoàn Nhan Lượng mới năm lần bảy lượt tạo cơ hội, lung lạc ân sủng hắn. Chẳng qua tại hắn xuất thân không đủ cao quý, vận số cũng kém, tâm khí ngút trời lại bại trong gang tấc, chẳng làm nên chuyện gì. Qua thời gian dài, cảm giác tự ti và cao ngạo dâng lên mạnh mẽ, dần dần hòa lẫn vào nhau, tạo thành tính tình ngang bướng cực đoan không khác gì trẻ con. Ta biết rõ điểm ấy, đúng ra phải nhẹ nhàng khuyên bảo hắn, lại không ngăn được cơn nóng giận...... Suy cho cùng vẫn là lỗi tại ta.”

Hơn nữa, đây cũng không phải lần đầu tiên hắn bị nhị đệ đâm một kiếm. Xỏ rồi lại xiên mãi cũng thành quen......

“...... Giờ phải làm thế nào đây? Thế này không được, thế kia cũng không được. Không lẽ chúng ta trơ mắt nhìn nhị ca đi làm sứ thần? Để rồi cuối cùng không bị Thế ngoại ngũ tuyệt cũng bị sư phụ hại chết?” Tiểu Vân nhức đầu.

“Ai, chờ cho thương thế của ta bình phục rồi đi thử lại xem sao. Nếu thật sự không được, liền theo cách của muội, xuất kỳ bất ý (bất ngờ) đánh ngất hắn rồi mang đi.” Tạ Khiếu Phong cố tỏ ra lạc quan, gượng cười.

Tiểu Vân một đôi mắt hạnh trong veo như nước xoay vòng vòng, đột nhiên mở lời: “Kỳ thực sư phụ đã truyền cho muội cách đối phó với nhị ca.”

Tạ Khiếu Phong bật cười: “Muội, ha ha, cho dù muội thực sự học được môn tuyệt học hiếm có nào đó, cũng phải luyện lâu lâu một chút chứ.”

Tiểu Vân thấy hắn không tin, bĩu môi, chạy vụt ra ngoài. Trong chốc lát, bên ngoài đã truyền đến tiếng Hà Vương phi vừa đi vừa khóc: “Bối tử, người tỉnh lại thật rồi! Ai, thiếp thân rất lo lắng cho người a!”

Tạ Khiếu Phong mồ hôi lạnh ướt đầm lưng áo “Tam muội, muội ác lắm! Ta vừa mới khỏe lên một chút, có nhất thiết phải mời Hà phu nhân quỷ khóc thần gào kia đến đầu độc ta không!

Tuy nói thế, nhưng hắn có thể tìm được đường sống trong đất chết, hoàn toàn là nhờ Hà Vương phi cứu chữa kịp thời. Thấy hắn tỉnh lại, Hà Vương phi lại tự tay sắc một thang thuốc dưỡng sinh mang cho hắn uống.

Tạ Khiếu Phong da mặt mỏng, mới đầu còn e ngại, nhưng Hà Vương phi cứ nhất định đòi tự tay bón thuốc cho hắn, nét mặt thân thiết ôn nhu, đôi mắt đẹp khóc đến sưng đỏ, phong vận lại vẫn không giảm chút nào. Tạ Khiếu Phong cảm động, không khỏi nghĩ tới thân mẫu Hoàn Nhan Chỉ cùng với dưỡng mẫu Liễu Phương. Một người từ khi sinh ra đã chia cắt mỗi người một ngả, người kia thì hư tình giả ý, lãnh đạm xa cách. So ra thì Hà Vương phi tuy có hơi mau nước mắt, nhưng lại gần với hình tượng từ mẫu trong lòng hắn hơn.

Tiểu Vân nheo mắt cười nhìn Hà Vương phi bón thuốc cho Tạ Khiếu Phong, nói: “Mẫu thân của đại ca nếu thấy cảnh này, có chết cũng nhắm mắt. Can nương là tỷ muội tốt, đại ca lại là đứa con cưng của bà, có thể nói là mẫu từ tử hiếu.”

Hà Vương phi lại lắc đầu: “Người như thiếp đâu xứng đáng so bì với quận chúa.” Thu chén bát lui xuống. Tiểu Vân trong lòng khẽ động, vẫy tay ra hiệu với Tạ Khiếu Phong, rón rén theo chân Hà Vương phi.

– Nàng nhất định phải tìm hiểu rõ ràng, can nương rốt cuộc vì lẽ gì lại tự xem thường mình như thế!

Ngoại thành phía tây Trung Đô, Đại Phòng sơn, Vân Phong tự.

(*) Đại Phòng sơn với Vân Phong tự, giống như Kì Tú, Linh Ẩn, đều là những địa danh có thật. Đại Phòng là tên một dãy nhiều ngọn núi nằm phía tây thành Bắc Kinh, từ 1155 đời Hoàn Nhan Lượng bắt đầu cho xây và di dời lăng mộ lên những ngọn núi này, gọi là Kim lăng. Còn Vân Phong tự mình vẫn chưa xác định được chính xác nó là tên chùa hay tên núi, mặc dù tự là chùa nhưng hình như lại là tên núi @@ Baike về 2 cái này phải nói là cực kì sơ sài:(

Đại Kim hoàng lăng.

Đàn Huyền Vọng thân vận cẩm bào, chắp tay đứng dưới tán hoa đào trong lâu viện của Vân Phong tự, trong lòng dậy sóng.

Khi đoàn sứ thần đi Lâm An dụ hàng chỉ còn vài ngày là xuất phát, hắn quả nhiên được Kim chủ Hoàn Nhan Lượng phong làm sứ giả. Mẫu thân họ Hà bồn chồn lo lắng, một mực muốn tới hoàng lăng tự viện cầu phúc, hắn tuy sốt ruột cũng buộc phải phụng bồi. Thấy mẫu thân quỳ gối trước điện thành kính khấu đầu, lòng hắn hơi hơi rung động, những lời muốn nói lên tới miệng lại nuốt vào, cuối cùng một mình ra khỏi cửa điện.

Tạ Khiếu Phong sau khi bị hắn đâm trọng thương, vẫn ở lại chỗ Hà Vương phi dưỡng thương. Muốn hỏi thăm thương thế ra sao, chỉ cần mở miệng là xong. Có điều......

Hắn không sao nói nên lời.

Ngày đó, hình ảnh nam nhân vốn ôn hòa hàm hậu toàn thân vấy máu, cười như điên như dại đã khắc sâu trong tâm trí, mỗi lần nhớ tới lại đau lòng. Đã lỡ tay đâm hắn trọng thương, làm sao có thể mặt dày mà hỏi thăm thương thế của hắn?

Hắn theo đuổi công danh quyền thế, tâm khí cao vời, Tạ Khiếu Phong lại không màng danh lợi, không chút chí khí, chung quy là người qua đường, cho dù muốn hỏi cũng không biết phải hỏi ra sao.

Bỗng phía sau truyền đến tiếng bước chân rất khẽ, hắn cảnh giác xoay người, chỉ thấy trước mắt bừng sáng.

Tiểu Vân một thân áo trắng, búi tóc giắt kiếm, thướt tha bước lại gần. Áo may bằng sa mỏng, váy đính ngọc dài chấm đất, che đi đôi chân bị tật. Tuy vẫn còn non nớt, nhưng lại có vẻ phong tình riêng.

– Y phục nàng mặc trên người, chính là bộ xiêm y ba người cùng mua hôm đó.

“Nhị ca, Tiểu Vân rất nhớ huynh!” Nàng cười tươi như hoa, nhào đến.

Đàn Huyền Vọng lại xoay người né tránh, lùi lại mấy bước, lạnh lùng nói: “Hoàng lăng tự viện, sao ngươi vào được?”

Tiểu Vân cười nói: “Là can nương đưa ta đi cùng a.”

“Can nương?” Hắn thoáng băn khoăn, liền hiểu ra đấy chính Hà Vương phi mẫu thân mình, sắc mặt không khỏi trầm xuống.

Tiểu Vân đứng yên, khẽ nhếch khóe môi: “Phải, mẫu thân của nhị ca cũng nhận ta làm nghĩa nữ rồi. Tiểu Vân hiện giờ chẳng những nghĩa muội kim lan, đồng môn sư muội, mà còn là can muội của ngươi.” (can muội: giống can nương, là em nuôi)

“...... Rốt cuộc ngươi muốn gì!” Đàn Huyền Vọng phất tay xoay người, vô cùng phiền muộn.

“Những lời này hẳn là ta phải hỏi nhị ca mới đúng!” Tiểu Vân mỉm cười.

Lập tức nét mặt nàng trở lại nghiêm túc:”Nhị ca, ngươi đâm đại ca đến trọng thương, mười ngày qua lại không ngó ngàng lấy một lần, ngươi không thấy thẹn với lương tâm sao?”

“Chuyện của ta, khi nào thì đến lượt con tiểu nha đầu nhà ngươi lên giọng giáo huấn!” Đàn Huyền Vọng thẹn quá hóa giận, thập phần nóng nảy.

Tiểu Vân không hề sợ hãi, rành mạch nói: “Sư phụ truyền cho ngươi Lưu Vân kiếm pháp, đối với ngươi có ân cứu mạng, lại có tình sư môn. Giờ ngươi lại muốn làm sứ thần Kim quốc đến Lâm An dụ hàng, mưu đoạt giang sơn Đại Tống, lẽ nào không cảm thấy có lỗi với sư phụ?”

Đàn Huyền Vọng bực tức: “Phi! Ta vốn là quý tộc Đại Kim, vương phủ thế tử, đi làm sứ giả thì có gì sai......”

Lời còn chưa dứt, Tiểu Vân cười khẽ, dõng dạc chất vấn một câu cuối cùng: “Can nương sinh ra ngươi, nuôi lớn ngươi, bà ấy vốn là con dân Đại Tống, hơn nữa ngay cả thân phụ ngươi cũng là thư sinh người Hán. Ngươi nhận giặc làm cha, trợ Trụ vi ngược, là nên hay không nên!? Đúng hay không đúng!?”

Lời vừa nói ra, khác nào sấm sét giữa trời quang. Đàn Huyền Vọng kinh hãi, sắc mặt trắng bệch, rất lâu sau mới đáp bằng giọng run run: “Nhãi con nói bậy bạ gì đó?”

Tiểu Vân tiến lên một bước, không chịu tha cho hắn: “Ta không nói bậy, nhị ca ngươi không nhận ra sao?”

“Nhị ca bẩm sinh thông tuệ, tài trí tuyệt tục, lẽ nào chưa từng hoài nghi? Can nương cả ngày lấy lệ rửa mặt, tính tình rụt rè nhút nhát. Dung nhan khuynh quốc như thế, chỉ cần khéo léo một chút, lo gì không chiếm được cảm tình của Vương gia? Cứ cho là Vương gia một mực chung tình với Phi Yến quận chúa mẫu thân của đại ca, không thèm ngó ngàng đến nữ nhân khác, nhưng can nương cũng đường đường là Vương phi được Hoàng Thượng chính thức sắc phong, lí gì ở trong vương phủ lúc nào cũng bị đối xử lạnh nhạt xa cách, có chuyện bực mình cũng không dám nói? Thái độ cư xử rụt rè sợ sệt như thế, nói nhát gan, không bằng nói là chột dạ!”

Tiểu Vân ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn lộ vẻ kinh hoàng, thở dài một tiếng: “Nhị ca à, thực ra ngươi đã sớm hoài nghi đúng không? Sở dĩ ngươi nỗ lực phấn đấu, thề phải vượt lên đứng đầu, không thua kém ai, bởi vì trong lòng ngươi từ lâu đã mơ hồ cảm thấy mình cùng với đám đường huynh đường đệ kia ngay từ đầu đã không ngang hàng! Hơn nữa ngươi lại kiêu ngạo, cực đoan, cố chấp hơn bất kì ai, cho nên cũng tuyệt không thừa nhận sự thật này. Ngược lại, còn liều mạng chứng minh mình mạnh hơn bọn họ, thậm chí, không từ thủ đoạn, bất chấp cái giá phải trả là gì!”

Đàn Huyền Vọng khóe môi run rẩy, nói không nên lời, chỉ có thể từng bước từng bước lùi lại phía sau.

Tiểu Vân thẫn thờ nhìn hắn, ngắm gương mặt tái nhợt, mi nhãn thanh tú, nét mặt hoảng hốt bất lực, trong lồng ngực bỗng dâng lên từng đợt nhu tình như sóng, tâm tư dường như cũng mềm đi.

Dừng một chút, nàng ôn nhu nói: “Can nương nói cho ta biết, năm đó nàng mang thai đứa con của một thư sinh nghèo, nào ngờ thư sinh đó lại xung đột với con cháu nhà quan Đại Kim, bị bắt vào ngục, không quá vài ngày đã không chịu nổi cực hình mà qua đời. Can nương chỉ là một nữ nhi yếu đuối, không nơi nương tựa, may có Phi Yến quận chúa thương nàng cơ khổ, thu nàng làm tỳ nữ, đưa về phủ, sau đó lại năn nỉ Vương gia thu nàng làm nhị phòng, ngay cả đứa con chưa chào đời — chính là nhị ca, cũng cầu Vương gia coi như con mình sinh ra. Vương gia yêu say đắm quận chúa, hơn nữa sau đó không lâu quận chúa lại đi Giang Nam một đi không trở về, hài nhi cũng mất tích từ đó. Hai mươi năm qua Vương gia vẫn đau đáu nhớ thương quận chúa, cho nên chưa bao giờ nói ra chân tướng, đối với một dưỡng tử như ngươi cũng coi như tận tâm tận lực rồi (*). Nhưng bất luận như thế nào, nhị ca a, ngươi vẫn là một người Hán không hơn không kém, cũng không phải Tể vương phủ Thế tử hay Kim quốc Tiểu vương gia gì cả! Nghĩ kĩ lại đi, ngươi có thực sự muốn làm sứ giả cho Hoàn Nhan Lượng đi dụ hàng? Thực sự muốn giúp Kim đánh Tống?

(*) Nguyên văn: nhân chí nghĩa tẫn: Nhân, nghĩa tới cùng cực rồi, nói dễ hiểu thì là hết lòng giúp đỡ

Nhị ca a, ngươi nếu đã biết thân thế, sao còn không mau dừng cương trước vực, kịp thời hối cải?

Cho dù ngươi không nghĩ đến thân phụ chưa từng gặp mặt, nhưng còn can nương ngày đêm vì ngươi mà sợ hãi lo lắng, ngươi lẽ nào không thương bà ấy?

Cho dù ngươi không nghĩ đến Kim Tống phân ly, đại nghĩa dân tộc, nhưng sư phụ đối với ngươi ân sâu như biển, ngươi lẽ nào không báo đáp?

Cho dù tất cả những thứ ấy ngươi đều không nghĩ đến, nhưng đại ca đối với ngươi tình sâu nghĩa nặng, ngươi lẽ nào không chút động tâm!?”