(Nắm tay người) 

Trong bóng đêm mơ hồ, bóng những cành lá nhỏ in lên gương mặt đờ đẫn của Tạ Khiếu Phong, gió đêm lướt qua, sáng tối chập chờn vô định...... Phảng phất mang theo cảm giác bức bối xưa nay chưa từng có.

Đàn Huyền Vọng vô thức lui về phía sau từng bước, vẫn còn mạnh miệng: “Ai, đại ca, vừa có thân phận Bối tử đã bày ra cái vẻ mặt như người chết kia, muốn thị uy sao?” Hắn...... Hình như đã uống hơi nhiều......

– Nhìn cái bộ dạng này, chẳng phải là say khướt rồi sao?

Tạ Khiếu Phong gắt gao trừng mắt nhìn hắn, những sợi tóc vương trên trán hỗn độn rủ xuống, sống mũi cùng với khóe môi cũng chìm trong bóng tối dày đặc, khí thế khiếp người.

Đàn Huyền Vọng tuy lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng vẫn nắm chặt kiếm trong tay. Sợ hãi, khuất nhục, căm ghét, oán hận, đủ loại tình cảm phức tạp đan xen lẫn nhau nổi lên trong lồng ngực, hắn tuyệt đối sẽ không chạy trốn dễ dàng như thế!

– Dựa vào đâu mà hắn bỗng dưng trở thành thiên chi kiêu tử, có thể dễ dàng nắm mọi thứ trong tay?

Trường kiếm phóng ra, nhanh như chớp điện, sáng như ánh sao, nhắm thẳng hướng Tạ Khiếu Phong!

“...... Ta đã nói từ đầu, nhị đệ, bộ Lưu Vân kiếm này ngươi sử quá cứng nhắc, cũng quá gấp gáp, nên luyện mãi không thành!” Bình tĩnh thốt ra từng lời, Tạ Khiếu Phong liếc cặp mắt đã lờ đờ say, hai bàn tay hợp lại, kẹp chặt lấy mũi kiếm không chậm trễ một giây.

Nhuyễn kiếm mềm dẻo, hai tay hắn từ từ đẩy mạnh, nhưng Đàn Huyền Vọng cũng không chịu thu kiếm, mũi kiếm dần dần bị uốn thành một đường cong, thân thể hai người cách một mũi kiếm càng ngày càng gần. Hương hoa đào ngào ngạt bao phủ khắp bốn phía. Mùi hương ngọt ngào nồng đậm quanh quẩn không tan, phảng phất như muốn mê hoặc thần trí người ta.

“Ha, nghĩ kĩ lại thì ta rốt cuộc là mê ngươi ở điểm nào?” Tạ Khiếu Phong chậm rãi thốt ra từng lời, như trong cơn mê “Ngươi ngoại trừ khuôn mặt coi được thì còn chỗ nào tốt? Tâm ngoan thủ lạt, không chuyện xấu nào không làm, ham mê công danh lợi lộc không từ thủ đoạn, lấy oán trả ơn, chỉ sợ loài lang sói cũng không bằng......”

Đàn Huyền Vọng bỗng nhiên bật cười, dung nhan tuấn tú càng thêm phần diễm lệ, đáy mắt bất chợt xẹt qua một tia âm ngoan, như hai ngọn lửa lóe lên trong bóng đêm.

Nụ cười mang đầy ác ý, lại vẫn lay động lòng người. Trong một khắc, Tạ Khiếu gần như ngừng thở.

“Thì đã sao nào?” Hắn cố ý đổi giọng mềm mại, êm ái ngọt ngào, “Không phải đến giờ ngươi mới biết ta là hạng người nào chứ? Ai, đại ca à, ngươi bị ta hại biết bao nhiêu lần, vậy mà còn chưa quen hay sao?”

Tạ Khiếu Phong bị lời lẽ của hắn làm cho cứng họng, không biết nói gì cho phải. Từ lần đầu tiên gặp gỡ ven hồ đã bị hắn áp chế, nói gì đến chuyện tranh biện cùng hắn, đã bao giờ chiếm được thượng phong?

Hắn hơi hơi cúi đầu, tóc mai xõa xuống che đi quá nửa gương mặt, nhìn vào chỉ thấy bóng đêm dày đặc. Đàn Huyền Vọng nhìn không rõ nét mặt hắn, chuôi nhuyễn kiếm lại bị uốn cong thêm mấy phần, mũi kiếm gần như hoàn toàn đảo ngược.

Hổ khẩu (gan bàn tay) đau nhức, gần như không thể giữ nổi chuôi kiếm được nữa, Đàn Huyền Vọng bất giác cắn chặt môi dưới, đầu lưỡi mơ hồ cảm nhận được vị tanh ngọt, sắc mặt nhợt nhạt.

Tạ Khiếu Phong cũng không khá hơn hắn là bao. Ngày Hàn thực ấy hắn liên tiếp thụ thương, thân thể dẫu làm bằng sắt cũng không thể hoàn toàn bình phục trong thời gian ngắn như vậy. Lúc này chẳng qua chỉ dựa vào nội lực thâm hậu mà gắng gượng chống đỡ.

“...... Ngươi mau buông tay!” Giằng co một hồi, Đàn Huyền Vọng rốt cuộc không nhịn nổi, đành mở miệng.

“Ngươi buông trước.” Tạ Khiếu Phong cũng lập tức đáp trả.

“Ngươi trước!”

“...... Không, ta không tin ngươi được. Nếu ta buông trước, chắc chắn ngươi sẽ đâm ta một kiếm...... Tốt nhất là ngươi buông trước đi!”

Đàn Huyền Vọng thiếu chút nữa hộc máu: nhìn cái bộ dạng suy nghĩ thông suốt, nói năng rõ ràng rành mạch này của hắn, thực sự đã uống say rồi sao? Hắn giương mày kiếm, bực bội nói: “Ngươi có buông ra không thì bảo!”

Tạ Khiếu Phong thoáng ngây người, bỗng nhiên đột ngột thu chưởng. Động tác này của hắn hết sức bất ngờ, nhuyễn kiếm bị uốn cong vút, lập tức bật ngược trở lại. Đàn Huyền Vọng bất ngờ không kịp đề phòng, giật mình hoảng sợ, thiếu chút nữa đã bị đầu mũi kiếm chém sắt như chém bùn đả thương.

“Ngươi......” Nghiến răng nghiến lợi nhìn Tạ Khiếu Phong, vẻ mặt lộ rõ nét giận dữ. Đây rõ ràng là thổ bao tử cố ý, lấy chuyện sửa lưng hắn làm vui, hại hắn xui xẻo suýt nữa tự hại mình. Chết tiệt!

Hắn nổi giận đùng đùng, sau trận đấu nguy hiểm vừa rồi khí lực đã suy kiệt, nháo loạn thêm một hồi mặt lại đỏ ửng lên, đôi môi đỏ thắm bị răng nanh cắn chặt, một vệt máu tươi chảy dọc xuống, diễm lệ đến kinh tâm động phách. Hương khí trong rừng càng thêm nồng đậm, giống như một tấm lưới mềm mại bao phủ khắp bốn phương. Trong bóng đêm mịt mờ, cả biển hoa rực rỡ như mây ngũ sắc.

Trong đầu Tạ Khiếu Phong “uỳnh” một tiếng, không kịp nghĩ ngợi gì, cúi đầu hôn xuống.

Đàn Huyền Vọng ngây người trong chốc lát, liền đó cảm nhận được xúc cảm mềm mại trên môi. Hắn nổi giận, trường kiếm vung lên, chém ngang thân không chút lưu tình. Tay vừa động, cổ tay đã đau nhói, Tạ Khiếu Phong cương quyết nắm chặt cổ tay phải của hắn, kéo hắn lại gần. Uyển mạch bị chế trụ, nhuyễn kiếm “keng” một tiếng rơi xuống đất.

Vừa sợ vừa giận, tả chưởng của Đàn Huyền Vọng lại đánh ra, mang theo tiếng vang ầm ầm như bão táp. Tạ Khiếu Phong khẽ xoay người, tránh luồng kình lực đánh vào chính diện, nhưng vẫn bị dư thế quét qua, thân thể khẽ run lên, thổ ra một ngụm máu tươi. Hắn vẫn không chịu buông tay, tay kia xoa nhẹ lên khuôn mặt thanh tú của Đàn Huyền Vọng, ánh mắt đờ đẫn như say, buồn bã thở dài.

Bị ánh mắt hừng hực như lửa của hắn nhìn chằm chặp, Đàn Huyền Vọng tim lạc mất một nhịp, miễn cưỡng mở miệng: “Ngươi say khướt rồi...... Có biết mình đang làm gì không hả? Đại ca!” Cố ý nhấn mạnh hai chữ sau cùng.

“...... Ta không hề say.”

Thôi xong...... Đến nước này còn dám hùng hồn nói mình không say thì quá nửa là đã say đến hết thuốc chữa, Đàn Huyền Vọng mồ hôi lạnh ướt đầm lưng áo. Xem ra cho dù có lý lẽ cũng không cãi lại với con ma men. Ai, có gì đó không ổn? Ta thừa lời với hắn làm gì? Trực tiếp đánh bay hắn đi chẳng dễ hơn sao? Như nhận ra điều gì, tả chưởng của hắn lại toan đánh ra.

Tạ Khiếu Phong nhắm nghiền hai mắt, dùng vẻ mặt thành khẩn mà hôn lên. Hơi thở hắn ấm áp, phả ra tửu hương nhàn nhạt, bờ môi nóng rực như lửa. Hắn vốn không quen hôn môi, chỉ biết lặp đi lặp lại động tác cọ sát lên môi Đàn Huyền Vọng, nhẹ nhàng điềm đạm, lại mang theo thâm tình vô biên.

Đàn Huyền Vọng trong lòng khẽ run lên, tả chưởng đánh ra mười phần mạnh mẽ tự động thu lại, đặt lên ngực đối phương nửa muốn đẩy ra nửa lại muốn dựa vào. Bên môi cũng nhếch lên thành một nụ cười tựa như mỉa mai – Tên ngốc này, đến hôn môi cũng chưa từng hôn sao? Để bản thế tử đây dạy ngươi!

Hắn không kháng cự nữa, ngược lại phản khách vi chủ, chủ động hôn lại. Cái lưỡi mềm mại trườn ra khỏi miệng, tách đôi môi hắn, đảo qua hàm răng, liếm mút, nhả ra nuốt vào, hết sức lưu luyến.

Bị sự chủ động của hắn dọa cho kinh sợ, thân thể Tạ Khiếu Phong chấn động mạnh, chậm rãi mở mắt ngắm nhìn dung nhan tuấn tú gần trong gang tấc ấy.

Tưởng như đang ở trong một cơn mơ chập chờn mê loạn, kình khí sinh ra trong trận giao chiến vừa rồi vẫn chưa tan đi hết. Những cành đào khô gần đó dường như vẫn còn nhè nhẹ rung, vô số cánh hoa đỏ thắm từ đỉnh đầu chầm chậm rơi xuống, màn đêm trải rộng khắp bốn phía bị phủ lên một thứ cảm giác mờ mờ ảm đạm.

Sắc đỏ tươi thắm, sắc hồng phôi pha, bóng người thấp thoáng, quang ảnh mơ hồ.

Hương thơm ngào ngạt nồng đậm dường như xuyên qua làn da thấm vào máu thịt, vào tận xương tủy. Cái hôn ấy, tiêu hồn thực cốt, lưu luyến triền miên, hắn chỉ mong thời gian vĩnh viễn đọng lại trong khoảnh khắc này, để cả đời đắm chìm trong cơn say không bao giờ tỉnh lại.

“Thấy không? Như thế mới gọi là hôn môi, học hỏi chút đi.” Đôi môi vừa tách ra, sắc đỏ trên mặt còn chưa nhạt bớt, Đàn Huyền Vọng liền cướp lời, đôi mắt hoa đào vẫn còn lưu lại một mảng khói sóng dập dềnh, mông lung mờ ảo. Hương hoa nồng đậm ướp lên áo, lên tóc hắn, cả người lâng lâng như say.

Trong khoảnh khắc tình triều cuồn cuộn, Tạ Khiếu Phong nắm chặt cánh tay hắn dùng sức kéo lại gần, một tay ôm hắn vào trong lòng, quên đi tất cả cố kỵ, ngây ngô lỗ mãng hôn lên lần nữa, hai hàm răng gần như va vào nhau. Đàn Huyền Vọng khẽ cười một tiếng, đáp trả không chút yếu thế. Cánh môi kề sát, cái lưỡi linh hoạt nhả ra nuốt vào, hơi thở ngày càng nặng nề gấp gáp. Tạ Khiếu Phong mở mắt, thấy dung nhan tú dật kia đã nhiễm lên một tầng đỏ ửng, trong mắt lại ánh lên sắc nước trong veo, nhất thời dục niệm trào dâng mãnh liệt, như tên đã bắn ra không thể thu lại, nắm chặt cánh tay hắn, phản thủ đưa thân thể hắn đặt xuống mặt đất.

Đàn Huyền Vọng nao nao, dưới thân là thảm hoa dày kết bằng muôn vàn cánh rụng, hơi đất trong lành mát lạnh xuyên qua tầng tầng lớp lớp cánh hoa mơ hồ truyền đến. Còn chưa cảm nhận được hơi lạnh, thân thể nam nhân nóng rực phía trên đã đè lên. Từ phía dưới ngẩng lên ngắm nghía gương mặt Tạ Khiếu Phong, ngũ quan đoan chính anh tuấn, hàm dưới với những đường nét cứng cỏi, tướng mạo thực tương xứng với tính tình cố chấp của hắn (*) Nhưng nam nhân ngày thường đoan chính này giờ đây cũng bị sắc dục làm cho khốn đốn, đôi mắt đỏ ngầu, hai tay luống cuống trút bỏ y phục, xé tan vạt áo hắn.

(*) Nguyên văn: bất chàng nam tường bất hồi đầu (không đụng tường nam không quay đầu) Kiến trúc Trung Quốc cổ thường trổ cửa chính ở hướng nam. Thời xưa những nhà giàu có địa vị thế lực thường xây một bức tường phía trước cửa chính đó, gọi là ảnh bích. Tất nhiên tường này phải cách cổng một khoảng đủ rộng, vì không phải thời đó ai cũng biết khinh công hay trèo tường như ninja. Ra khỏi cửa hoặc rẽ phải hoặc rẽ trái, nếu đi thẳng chắc chắn sẽ đâm đầu vào tường (có vụ này nữa sao @@!) Vì vậy người ta dùng thành ngữ “không đụng tường nam không quay đầu” để chỉ những người cố chấp, không thèm nghe những lời trái ý mình. Cùng nghĩa với câu này còn có “chưa thấy quan tài chưa đổ lệ” “chưa tới Hoàng Hà chưa chết tâm”

Đàn Huyền Vọng đột nhiên ngộ ra, vùng vẫy kháng cự. Đùa hả! Có làm cũng phải là hắn làm mới đúng. Chưa tính đến chuyện hắn kinh nghiệm phong phú kĩ thuật thành thục, chỉ là lần trước...... Luân phiên cũng nên đến phiên hắn a.

Tạ Khiếu Phong dường như không hiểu nổi vì sao hắn lại đột nhiên phản kháng, rõ ràng hơi thở đã gấp gáp hỗn loạn, lại vẫn ngừng tay ngơ ngác nhìn hắn. Hình như sợ gần đến thế vẫn không thấy rõ, lại cúi xuống nhìn hắn, sát đến nỗi sắp chạm vào hai gò má. Búi tóc hắn tự tay vấn lên phút chốc tản ra, những sợi tóc thô cứng rối tung, xõa xuống, trượt qua hai gò má hắn, buông xuống trên cần cổ, có chút ngưa ngứa, có chút nhói đau,...... Cảm xúc này quen thuộc biết bao.

Cánh tay vừa định vươn ra đẩy Tạ Khiếu Phong đã cứng đờ giữa không trung, Đàn Huyền Vọng ngơ ngẩn nhìn vào vạt áo rộng mở của người kia. Vết kiếm trên ngực trái không phải mới thấy lần đầu, đó là do một kiếm xuyên tim hắn đánh lén sau lưng nơi khách điếm thành Lâm An vẫn còn lưu lại. Những lỗ châm nhỏ xíu chi chít trên vai, đó là vết tích của Bạch My châm hắn dùng lò xo bắn ra xuyên thủng, suýt nữa bắn thủng khớp xương, vết sẹo rất nhỏ mà đến giờ vẫn chưa tan. Vết bầm xanh trải rộng trên ngực là do vừa rồi bị chưởng phong của hắn đánh trúng; bên thắt lưng, cũng là vết máu do hắn phóng kiếm đả thương, đến giờ vẫn còn nhỏ giọt......

Đưa tay xoa dọc theo lưng hắn, nơi đó cũng có vết sẹo do cột đá lớn gãy đổ đập xuống cùng với chưởng ấn của lục lâm minh chủ Tạ Tấn lưu lại. Nhờ vậy có thể dễ dàng hồi tưởng lại, trong động treo trên núi Thạch Bình, hắn đã lấy thân mình che chắn, hết lần này tới lần khác bảo vệ mình khỏi những hiểm nguy chí mạng ra sao. Thế nhưng, dọc theo đầu vai, bụng, cẳng chân...... khắp nơi đều là những vết sẹo nhỏ do tên cắm vào da thịt, nhìn mà ghê người. Đó chính là bằng chứng cho tội ác của mình. Đó chính là bằng chứng cho thấy vào thời khắc sinh tử, mình đã lấy oán trả ơn, lấy hắn làm thuẫn che tên!

– Tạ Khiếu Phong chính là người như thế, dùng chính thân thể mình, da thịt mình, in lên đó đủ loại kiếp nạn hắn từng gặp phải cùng với thâm tình vô hạn đối với mình. Những vết sẹo này chằng chịt đan xen lẫn nhau, đậm nhạt không đều, có quá nửa là trọng thương khiến cho mệnh hắn ngấp nghé lằn ranh sinh tử, chỉ còn một hơi thở thoi thóp; cũng quá nửa là do mình hại......

Phải rồi, trên đời này sẽ không còn ai khác có thể đối xử với mình giống như hắn, sinh tử không rời, không hối hận cũng không oán trách.

“...... Ai......” Đàn Huyền Vọng than nhẹ một tiếng, nhắm nghiền hai mắt, thả lỏng thân thể, nằm lên thảm hoa mềm mại. Tạ Khiếu Phong cúi xuống, da thịt hai người dán chặt vào nhau, hừng hực như lửa.

Phía chân trời mây mù che phủ, yên nguyệt mông lung (*), trên đỉnh đầu cánh hoa đào rụng xuống lả tả như điệu múa xoay vòng. Mọi thứ giống như một giấc mộng hư ảo không thực. Hai thân thể nam nhân dưới tán hoa, trên thảm hoa rụng, dây dưa qua lại, quằn quại triền miên, nghiền nát vô số cánh hoa hồng thắm. Hương hoa đào nồng đậm vương lên da thịt, xuyên qua làn da ngấm vào nơi sâu nhất, tưởng như trong từng mạch máu cũng thấm đẫm hương thơm ngọt ngào diễm lệ ấy.

(*) yên = khói, nguyệt = trăng, để nguyên vậy cho nó hay, dịch ra phá âm phá điệu quá ~.~

Có tiếng gió lướt qua, lá đào trong rừng đung đưa, xào xạc lay động. Một bóng người hiện lên, vừa thoáng nhìn thấy cảnh ấy, hoảng sợ trợn trừng hai mắt. Một hồi lâu sau, mới chầm chậm, từng bước từng bước rời khỏi cánh rừng, chạy như bay ra ngoài.

***********

Sương sớm mờ mịt, mặt trời mới lên, trong rừng hoa đào mơ hồ truyền đến tiếng hót líu lo của chim muông buổi sớm. Tạ Khiếu Phong mơ mơ màng màng từ trong mộng tỉnh lại, cảm thấy hơi lạnh ngấm vào thân thể. Mùa xuân sắp qua, tiết trời vẫn còn se se lạnh, qua một đêm, cánh hoa rụng chồng chất tầng tầng lớp lớp trên mặt đất. Trên cành lá cũng đọng lại những hạt sương trong suốt, mỗi khi gió nhẹ thổi qua lại vang lên những tiếng nhỏ giọt tí tách. Mà hắn, lại đang nằm tênh hênh trên mặt đất không một mảnh vải che thân, cả người ướt đẫm sương sớm.

“......” Vò vò đầu, Tạ Khiếu Phong nhớ lại chuyện đêm qua, mặt dần ửng đỏ, vui mừng xen lẫn với sợ hãi. Thế nhưng nhìn quanh quẩn khắp nơi mới thấy chẳng những Đàn Huyền Vọng đã mất tăm mất tích mà ngay cả y phục và đôi hài tự tay tháo xuống cũng không cánh mà bay. Ngạc nhiên trong chốc lát, hắn lập tức hiểu ra: khỏi nói cũng biết, ngoại trừ nhị đệ ra còn ai khoái làm mấy trò vô vị này nữa?

Dù đã nghĩ thông suốt, phiền phức vẫn không cách nào giải quyết. Tạ Khiếu Phong cuống cuồng tìm kiếm khắp nơi, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi hột. Đàn Huyền Vọng sống một mình trong nội hoa viên, không có người ngoài. Nhưng nha hoàn hầu hạ ở nơi này cũng không ít, nếu để các nàng nhìn thấy mình mới sáng sớm đã lõa thể chạy lông nhông trong hoa viên...... Nghĩ đến đây, nhất thời mặt mày sa sầm lại.

Tìm kiếm hơn nửa ngày, hắn phát hiện ra Đàn Huyền Vọng vẫn còn chút lương tâm, để lại cho hắn một mảnh vải rách xé ra từ ngoại sam. Hắn đem mảnh vải quấn quanh hông, che đi chỗ hiểm, lén lút chuồn về khách phòng mình đang ở tạm. Tay vừa đặt lên cánh cửa, phía sau đã truyền tới giọng nói kinh ngạc của Oanh Nhi: “Công tử, người...... Làm sao vậy?”

Hắn hoảng hồn, đẩy cửa chui tọt vào trong phòng, tay giữ chặt cửa, nói vọng ra: “Không có gì không có gì, các ngươi ngàn vạn lần đừng có vào!”

Oanh Nhi đứng ngoài cửa cứ cười khúc khích không dứt, mãi mới chịu rời đi. Tạ Khiếu Phong lúng túng, ngây người nửa buổi mới đi tìm y phục để thay. Nhớ lại chuyện hôm qua, sau khi uống rượu vào gan cũng lớn thêm không ít, lại nghĩ nhị đệ kết nghĩa kim lan kỳ thực là thân đệ của mình, vậy mà đêm qua hắn...... vừa ngây ngô cười đã nhíu mày trầm lặng, tâm tư cứ rối bời lên.

Một lát sau, Yến Nhi bưng nước vào cho hắn rửa mặt, khay đựng món canh chế biến công phu cũng đã được dâng lên, vậy mà vẫn không thấy bóng dáng Đàn Huyền Vọng đâu. Tạ Khiếu Phong nhẫn nhịn đã lâu, rốt cuộc không thể chờ thêm, mở miệng hỏi: “Này, thế tử nhà ngươi đâu rồi?”

Yến Nhi cười nói: “Trong cung có hoàng mệnh, thế tử gia từ sáng sớm đã tiến cung diện thánh rồi.”

Tạ Khiếu Phong giật mình kinh hãi, lúc này mới nhớ ra Đàn Huyền Vọng tới núi Thạch Bình cũng không phải vì muốn đi thăm mình. Chẳng qua hắn phụng mệnh đi phá đám Bắc ngũ tỉnh võ lâm đại hội, nào ngờ xúi quẩy gặp phải mình, nhiệm vụ thất bại thảm hại. Nghĩ đến đây, lòng dạ hắn tuy khoáng đạt, cũng không khỏi cảm thấy lo âu.

Giờ đây thân thế của hắn đã rõ ràng. Hắn chẳng những không phải người Hán, mà còn chân chính trở thành quý tộc Đại Kim – cháu ngoại của Kim chủ Hoàn Nhan Lượng, Bối tử Đàn gia. Thân phận tôn quý nhường này, phóng mắt nhìn khắp thiên hạ liệu có mấy người?

Thế nhưng, hắn lớn lên trong sơn trại của Bắc ngũ tỉnh lục lâm minh chủ, từ nhỏ đã coi người Kim như kẻ thù, từng giờ từng khắc đều nghĩ về chuyện đánh Đại Kim thu phục giang sơn nhà Tống. Nào ngờ có ngày trời đất đảo điên, Hoàn Nhan Lượng mà người Hán vẫn coi là một bạo quân tàn ác như hổ như sói, hoang dâm vô đạo hóa ra lại là thân cữu (cậu) của mình. Người ta nói thế sự vô thường, chính là như vậy.

Nhớ lại nét mặt hiền hòa của Hoàn Nhan Lượng khi nghĩ về muội muội Hoàn Nhan Chỉ, lại nhớ tới thân mẫu điên điên khùng khùng sống trong sơn cốc dưới chân Kì Tú phong, cuối cùng chết thảm, Tạ Khiếu Phong vô cùng khổ não, không biết nên giải quyết mọi chuyện ra sao. Chiến sự Kim Tống vô cùng căng thẳng, hắn mang thân phận khó xử, mắc kẹt giữa hai phe, không biết phải làm sao cho đúng.

Tâm trí đang rối bời, hắn chợt nghĩ đến Đàn Huyền Vọng, trong lòng nhất thời cảm thấy ngọt ngào xen lẫn với chua sót. Hắn nghĩ, nhị đệ với mình không những đều là nam tử, lại còn là anh em ruột thịt, tình cảm của hai người bất kể ở đâu cũng đều bị thế tục không dung. Nếu có thể dứt bỏ mọi thế tục phân tranh, hắn và nhị đệ hai người cùng chung sống bên nhau, tìm một thâm cốc trong núi hoang mà ẩn cư, ngày ngày tập võ luận kiếm, chẳng vui vẻ hay sao?

Dưỡng phụ Tạ Tấn nuôi hắn lớn khôn, dạy hắn một thân võ nghệ kinh người, kỳ thật là xuất phát từ nỗi hổ thẹn với thân mẫu Hoàn Nhan Chỉ. Mà thân mẫu Hoàn Nhan Chỉ vì cứu mạng hắn mà sinh lực cạn kiệt, nội lực toàn thân đều truyền hết cho hắn, ân sinh dưỡng lẫn tình mẫu tử sâu nặng không lời nào kể xiết. Hắn bất luận là đứng về phía Đại Tống hay Đại Kim đều không thỏa đáng, không bằng cả hai bên đều buông tay không để tâm......

Hắn càng nghĩ càng cảm thấy chí lý, những bế tắc trong lòng đã được gỡ bỏ, lại mơ hồ cảm thấy vui sướng. Nếu kiếp này có thể cùng nhị đệ dựng nhà nơi thâm sơn, sớm tối bầu bạn, chẳng phải là một cuộc sống khoái hoạt của thần tiên hay sao? Chỉ là –

Thân phận hắn mơ hồ, hai bên Kim Tống chẳng thuộc về đâu, đối với chiến sự sắp tới giữa Kim Tống cũng chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn. Nhưng còn nhị đệ?

Hắn vẫn chưa quên, nhị đệ tâm tâm niệm niệm phải mưu cầu công danh lợi lộc, gây dựng sự nghiệp của nam nhi, thậm chí có thể vì thế mà không từ thủ đoạn. Tuy rằng lúc này xem ra nhị đệ đã cùng mình lưỡng tình tương duyệt, nhưng cũng không có gì đảm bảo hắn sẽ xóa bỏ toàn bộ những dự định đó...... Huống chi nhị đệ lại là người Kim không hơn không kém, chắc chắn sẽ không có chuyện lựa chọn con đường trung lập như mình......

Tạ Khiếu Phong trong lòng trăm mối tơ vò, nhất thời lộ ra vẻ mặt ngây ngốc. Bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng gõ nhẹ, Oanh Nhi bước vào truyền lời: “Công tử, a, không, là Bối tử gia, Hà vương phi cho người sang mời người qua thăm một chuyến.”

Tạ Khiếu Phong ngẩn người, biết Oanh Nhi cũng đã nghe chuyện chính miệng Hoàn Nhan Lượng sắc phong mình làm Bối tử, thở dài: “Hà vương phi là ai vậy?”

Oanh Nhi nói: “Hồi Bối tử gia, Hà vương phi chính là thân mẫu của thế tử.”

Tạ Khiếu Phong sửng sốt, không hiểu chuyện gì xảy ra. Hắn mới vào vương phủ được một ngày, tuy đêm qua trong tiệc rượu đã gặp rất nhiều người thân phận tôn quý trong triều đình Đại Kim, lại không nghĩ tới ngay cả nữ quyến trong vương phủ cũng tới cầu kiến. Sau phút đầu hoảng hốt, hắn chợt nghĩ ra, lẽ nào là do nhị đệ nhắc tới chuyện của mình trước mặt mẫu thân, mới có thể khiến cho vị Vương phi không ra khỏi cửa (*) này cảm thấy hứng thú với mình?

(*) Nguyên văn: đại môn bất xuất nhị môn bất mại = Không đi cổng chính cũng không ra khỏi cổng sau

Theo sau tiểu nha đầu dẫn đường, đi qua tầng tầng lớp lớp hành lang gấp khúc, ra khỏi nội hoa viên chính là tiểu lâu nơi Hà vương phi ở. Nơi này phòng ốc cũ kĩ, dường như đã rất lâu không ai tu sửa, đừng nói là chính sảnh của vương phủ, ngay cả nội hoa viên nơi Đàn Huyền Vọng ở cũng lộng lẫy hơn nhiều lắm. Tạ Khiếu Phong âm thầm nhíu mày, thầm nghĩ khó trách nhị đệ thường nói thuở nhỏ cơ khổ, mẫu thân hắn ở trong vương phủ quả nhiên không được sủng ái. Hắn mang ý nghĩ này, chắc mẩm Hà vương phi nhất định là tuổi đã về già nhan sắc tàn phai, bị cha thất sủng. Nào ngờ vào đến nơi mới kinh ngạc không sao kể xiết.

Trong phòng bài trí đơn sơ mà trang nhã, chính giữa có điện thờ trên đặt tượng phật, lư hương bằng đồng tỏa ra làn khói xanh vấn vít, một nữ tử áo trắng đứng quay lưng về phía hắn, đang dâng hương bái lễ. Nghe có tiếng bước chân, nữ tử chầm chậm xoay người, chỉ thấy tuổi nàng chừng ngoài ba mươi, đôi mắt trong như thu thủy, dáng điệu uyển chuyển, quả là một nữ tử xinh đẹp mà Tạ Khiếu Phong đời này hiếm gặp.

Tạ Khiếu Phong ngẩn người, không thốt nên lời, hồi lâu mới lấy lại tinh thần, thầm nghĩ khó trách nhị đệ của ta dung mạo đẹp đẽ như vậy, có một vị mẫu thân mỹ mạo nhường này, khó trách khó trách! Lại nghĩ, cũng may nhị đệ với phụ thân Đàn Thế Bân một chút cũng không giống.

Trong lúc hắn còn đang miên man suy nghĩ, Hà vương phi đã sớm lệnh cho nha đầu dẫn đường kia lui ra, đích thân đưa hắn vào trong phòng, lại tự tay pha trà, ngồi xuống cạnh bàn, vẻ mặt như có gì muốn nói lại thôi.

Tạ Khiếu Phong thấy việc gì nàng cũng tự mình làm, cảm thấy có chút kỳ quái. Chợt nghe nàng mở lời: “Bối tử gia, thiếp xuất thân thấp hèn, vốn không dám mạo muội mời người đến thăm. Chẳng qua...... Nghe nói bối tử chính là con của Vương phi lưu lạc dân gian?”

Tạ Khiếu Phong giật mình, rốt cuộc hiểu ra Vương phi mà nàng nói chính là thân mẫu Hoàn Nhan Chỉ của mình, mới gật đầu: “Đúng như người nói, bao nhiêu năm qua ta quả thực vẫn lưu lạc trong dân gian.”

Thân thể Hà vương phi khẽ run, lệ tràn khóe mi, dung nhan thanh tú như ngọc càng thêm phần đáng thương, bùi ngùi nói: “Thiếp  vốn chỉ là một nha đầu sai vặt hầu hạ Vương phi, chịu đại ân của Vương phi, vẫn không biết lấy gì báo đáp. Hôm nay rốt cuộc cũng có thể thấy tiểu chủ nhân hồi phủ, thật sự là tam sinh hữu hạnh.” (phúc ba đời)

Tạ Khiếu Phong cuống quít xua tay: “Hà phu nhân, người quá lời rồi!”

Hà vương phi được hắn an ủi, hồi lâu mới lau nước mắt, vẫn cúi đầu nói bằng giọng nhẹ nhàng: “Những năm gần đây, thiếp thay Vương phi phụng dưỡng Vương gia, cũng tại thiếp vụng về, không thể khiến Vương gia vui vẻ. Chỉ là, thiếp có một đứa con tên Huyền Vọng, tuổi cũng sàn sàn với bối tử, tính tình lanh lợi. Nó......” Nói tới đây, đột nhiên mím môi trầm ngâm.

Tạ Khiếu Phong nghe nàng nhắc tới nhị đệ, trong lòng vừa vui mừng lại vừa hổ thẹn. Nếu để cho đại mỹ nữ trước mắt biết được mình cùng với con nàng nảy sinh thứ tình cảm thế tục không dung, thì không biết sẽ còn khó xử đến đâu?

Hà vương phi ngừng một lát rồi lại tiếp lời: “Đứa con này của thiếp là kẻ thấu hiểu đạo lý, tuyệt không dám làm chuyện gì đại nghịch bất đạo hay phạm thượng. Nhưng nó dẫu sao vẫn còn là thiếu niên khí thịnh, nếu có lỡ làm ra chuyện gì quá phận, bối tử gia có thể nể tình thiếp từng phụng dưỡng Vương phi một thời gian mà giơ cao đánh khẽ với nó một chút được không?”

Tạ Khiếu Phong ngẩn người, thầm nghĩ không biết nàng nói vậy là có ý gì. Lẽ nào chuyện nhị đệ năm lần bảy lượt hãm hại mình bị mẫu thân hắn biết được? Nhưng từ khi mình vào vương phủ tới nay rõ ràng một chữ cũng chưa nói, mà theo như tính tình của nhị đệ thì nhất định cũng sẽ không thổ lộ với người nào khác......

Thấy ánh mắt hắn lộ vẻ hoang mang, Hà vương phi chỉ lẳng lặng cúi đầu không nói. Một hồi lâu sau, nàng run rẩy đưa tay ra, vén tay áo trắng, trong lòng bàn tay như dương chi bạch ngọc (*) hiện ra một cánh hoa đào đỏ thắm.

(*) dương chi bạch ngọc: từ này hình như cũng khá phổ biến rồi, nhưng thôi, chú giải lại cho chắc. Dương chi = mỡ dê, dương chi bạch ngọc là tên một loại ngọc Hòa Điền trắng thuần sắc không pha tạp, là cực phẩm vô cùng quý giá mà thời xưa chỉ có bậc đế vương mới được dùng.

Cơ phu thắng tuyết, lạc anh như hà, tương ánh sinh huy.

(Nước da trắng hơn tuyết, cánh hoa đỏ rực như ráng chiều, tôn nhau lên rực rỡ)

Tạ Khiếu Phong giật mình kinh hãi, mặt không còn chút huyết sắc.

“Đêm qua thiếp tới nội hoa viên ngắm hoa, tình cờ gặp phải...... Cũng may chỉ có mình thiếp trông thấy......” Ngữ điệu yếu ớt, phảng phất mang theo ai oán vô hạn, “Cho dù Huyền Vọng có vô ý mạo phạm Bối tử gia, thì người đại nhân đại lượng, có thể tha thứ cho nó được không? Đứa con này của thiếp tâm khí cao ngạo, Bối tử gia lăng nhục nó như vậy, chỉ sợ......”

Tạ Khiếu Phong thực sự rất muốn vỗ bàn đứng lên, dùng lời lẽ cứng rắn đanh thép mà nói cho bà mẹ này biết không cần mang tâm lý bị hại nghiêm trọng như thế. Hắn nào dám lăng nhục đứa con cưng của nàng, nhị đệ tâm ngoan thủ lạt kia...... Rõ ràng, rõ ràng đó là lưỡng tình tương duyệt, hòa hợp cả tâm hồn lẫn thể xác! Nhưng cho dù hắn không hiểu lễ nghĩa, cũng biết chuyện thế này không thể oang oang nói ra được, vì vậy khổ não vô cùng, vắt óc suy nghĩ xem nên giải thích với nàng thế nào cho phải.

Lúc này Hà vương phi đã đứng lên khỏi ghế, nhìm hắn đăm đăm hồi lâu, bất chợt quỳ gối, uyển chuyển bái lạy: “Thiếp biết mình có lỗi với Vương phi, cũng có lỗi với Bối tử. Nhưng ngàn vạn lần xin Bối tử gia buông tha cho đứa con của thiếp…”

Tạ Khiếu Phong kinh hãi thất sắc, trong lúc gấp gáp cũng không kịp suy nghĩ nhiều, đành vội vã quỳ xuống, trả lại nàng một bái, thành tâm thành ý nói: “Hà phu nhân...... Nếu người đã thấy, ta, ta cũng không muốn giấu diếm thêm nữa. Ta đối với nhị đệ không hề lăng nhục ức hiếp...... Ta, ta nguyện ý lập thệ ngay tại đây, đời này kiếp này, Tạ Khiếu Phong đối với Đàn Huyền Vọng, chỉ biết yêu thương, che chở, tôn trọng, cho dù phải chết cũng tuyệt đối không làm hắn tổn thương lấy nửa đầu ngón tay!”

Hà vương phi gương mặt ướt đẫm nước mắt, ngẩng đầu lên, ngơ ngẩn: “Bối tử gia, người......”

Đúng vào lúc này, cánh cửa bị ai đó đẩy ra, Đàn Huyền Vọng sải bước xông vào, hằm hằm giận dữ: “Tạ Khiếu Phong, ai cho ngươi tự tiện tới đây!”

Tạ Khiếu Phong sửng sốt, cũng không rõ hắn có nghe thấy những lời mình vừa nói ra hay không, bất giác đỏ mặt.

Hà vương phi đứng bên kia cũng đỡ lời: “Huyền Vọng, là ta mời Bối tử tới đây......”

Lời còn chưa dứt đã bị Đàn Huyền Vọng cắt ngang: “Phi phi phi, im ngay! Các ngươi đang làm cái trò gì vậy, thích làm nô tài đến thế sao? Cả đôi cùng quỳ! Mau đứng lên cho ta!” Đối xử với thân mẫu đúng là không chút lễ độ.

Hà vương phi hình như đã quen bị quát nạt, vội vàng kéo váy đứng lên. Tạ Khiếu Phong liếc nhìn nàng với ánh mắt đồng bệnh tương liên: Ai, thì ra nhị đệ ở trước mặt mẫu thân cũng hống hách như vậy......

Chỉ nghe Đàn Huyền Vọng nói rành mạch từng chữ: “Chuyện riêng của ta, ta tự mình quyết định, không đến phiên người khác lo. Hơn nữa cũng không ai có thể lăng nhục ức hiếp được ta!”

Hà vương phi bị hắn giáo huấn, không dám nói gì nữa, hạ mày khép mắt: “...... Ta hiểu.”

Đàn Huyền Vọng hừ một tiếng: “Mẹ thì biết gì mà nói, bớt nhúng tay vào chuyện của người khác chút đi. Ai, lần này xuống Giang Nam, tiện tay xin được phật châu (tràng hạt) của chùa Linh Ẩn mang về, mẹ tốt nhất nên an phận mà tụng kinh niệm phật.”

Hà vương phi tiếp nhận phật châu, ngượng ngùng lùi sang một bên.

Tạ Khiếu Phong cười thầm trong lòng, nghĩ bụng: nhị đệ miệng lưỡi tuy cay nghiệt, lại vẫn nhớ xin phật châu về cho mẫu thân, lòng hiếu thuận cũng thực đáng quý. Chợt nhớ, hắn vừa mới nhắc tới mấy chữ “lăng nhục ức hiếp”, nghĩ qua một chút là hiểu ra hắn đã đến đây từ sớm, lời thề thốt kia của mình đương nhiên cũng đã lọt hết vào tai không sót chữ nào, không khỏi đỏ mặt tía tai.

Cơn giận của Đàn Huyền Vọng vừa mới tiêu tan, liền đưa mắt nhìn về phía hắn, chợt thấy hắn mặt mũi đỏ bừng, hơi hơi giật mình, lập tức hiểu ra, mặt cũng bắt đầu nóng lên. Hắn vội vàng làm mặt lạnh, kéo tay áo Tạ Khiếu Phong, cố ra vẻ thản nhiên: “Được rồi, ngươi mau theo ta.”

Hai người từ biệt Hà vương phi, theo hành lang gấp khúc trở về nội hoa viên. Dưới ống tay áo rộng, Đàn Huyền Vọng bỗng lặng lẽ đưa tay ra, cầm lấy tay hắn. Tạ Khiếu Phong thụ sủng nhược kinh (*) vừa vui mừng lại vừa lo sợ, phản thủ đem bàn tay mềm mại ấm nóng của hắn gắt gao nắm chặt.

(*) cũng là một câu khá quen nhưng mình tiện thể giải thích luôn. Thụ sủng nhược kinh = được yêu chiều mà sinh ra lo sợ

Chỉ muốn nắm tay hắn cả đời này không buông, tâm tình ấm áp nhu hòa đến cực điểm ấy không sao diễn tả hết bằng lời.

Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão. (1)

Đây là một câu trong “Kinh Thi”, tả tình nhân yêu nhau nắm chặt hai tay, cầu mong được gắn bó bầu bạn, bên nhau đến bạc đầu. Trong nội hoa viên, những đóa hoa đào đua nhau nở rộ phía đầu cành tỏa ra hương thầm vương vấn, hương thơm ngào ngạt quanh quẩn không tan, phảng phất như thấm vào nơi sâu thẳm tận đáy lòng người. Tư vị ngọt ngào trong trẻo ấy đời này khó quên.

Ống tay áo che đi hai bàn tay gắt gao nắm chặt, mười ngón đan nhau, như một thứ thệ ước không nói thành lời.

—————————————————————-

(1) Câu này trích từ bài Kích Cổ, thiên Bội Phong, Kinh Thi:”Tử sinh khế khoát, dữ tử thành thuyết. Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão” Tạm dịch: “Sinh tử hay chia lìa vẫn không quên lời thề. Nắm tay người cho đến bạc đầu”