Vương Hoa bị Ngô Tinh đánh một bạt tai đến đỗi phải ngẩn người giây lát, hắn không lấy làm lạ lùng gì hết... chỉ kinh ngạc và đau lòng mà thôi.
Ngô Tinh lại ôm mặt nức nở mà khóc.
Vương Hoa ngẩn người trong giây lát, sau đó cất tiếng gọi :
- Ngô cô nương...
- Ta hận ngươi... quả thật ta không ngờ ngươi là một con người như thế được...
Vương Hoa ấp úng nói :
- Ngô cô nương... ta không phải cố ý...
Ngô Tinh đưa mắt nhìn chòng chọc Vương Hoa một hồi, bỗng nhiên y ngồi bật dậy, lấy chiếc áo bị Vương Hoa đã xé rách mặc vào thân trở lại, sau đó y bước ra khỏi nhà tranh luôn.
Vương Hoa hấp tấp bước theo nói :
- Này Ngô cô nương... ngươi hãy nghe ta nói đã nào...
Vương Hoa vừa nói vừa vội vàng mặc y phục lại, sau đó rảo bước rượt theo.
Ngô Tinh dừng bước lại, nói giọng lạnh lùng :
- Ngươi muốn nói gì nữa?
Vương Hoa nói :
- Ngô cô nương, ngươi hãy nghe ta giải thích trước đã.
- Ngươi cứ việc nói.
- Chẳng phải ta cố tình ô nhục ngươi đâu, thật ra ta đã trúng phải độc dược của Kim Cúc phu nhân...
Ngô Tinh lạnh lùng nói :
- Ngươi trúng độc rồi lại làm như thế được sao?
Vương Hoa ấp úng nói :
- Ta... ta cũng chẳng hiểu...
- Chẳng hiểu ư?
- Phải, tại vì ta trúng loại thuốc xuân tình của Kim Cúc phu nhân đến nỗi phải điên khùng như thế, thực tình ta chẳng biết rốt cuộc ta đã làm những việc gì rồi.
- Nhưng bây giờ ngươi đã biết rồi chứ?
Đương nhiên câu nói của Ngô Tinh có một ý nghĩa gì khác rồi. Người thông hiểu tâm ý của đàn bà ắt phải biết làm thế nào để trả lời câu hỏi này.
Nhưng Vương Hoa lại ngạc nhiên nói :
- Cho nên ta phải cáo lỗi với ngươi.
- Ta chẳng cần ngươi cáo lỗi gì hết.
Dứt lời, y phi thân chạy ra ngoài cửa nhà tranh ngay.
Vương Hoa hoảng hốt nói :
- Thế thì ngươi không tha thứ ta sao?
Ngô Tinh lạnh lùng nói :
- Đúng thế.
Vương Hoa đưa mắt chăm chăm ngắm nhìn sau lưng bóng hình Ngô Tinh mà nói chẳng nên lời.
Thình lình...
Ở bên ngoài nhà tranh có tiếng bước chân bước vang tới, một bóng người lẳng lặng hiện ra. Người này chính là người bịt mặt áo đen đã giao đấu với Kim Cúc phu nhân lúc nãy.
Ngô Tinh vội dừng bước lại, nói :
- Vương tỷ tỷ, ngươi cũng đến đây rồi ư?
Người bịt mặt áo đen từng động thủ với Kim Cúc phu nhân không ai xa lạ mà chính là U Linh Nữ vậy!
Y gỡ bỏ khăn bịt mặt, đưa mắt nhìn Ngô Tinh hoảng hốt hỏi :
- Ngươi bị sao thế?
Ngô Tinh xúc động mãnh liệt, nhảy vào lòng U Linh Nữ cất tiếng khóc nức nở.
U Linh Nữ thoáng ngạc nhiên nói :
- Ta hiểu rồi, có phải đệ đệ của tỷ tỷ đã...
Ngô Tinh kêu oa lên một tiếng nói :
- Hắn đã ô nhục muội...
Vương Hoa nói :
- Thưa tỷ tỷ, đệ chỉ là vô ý thôi.
U Linh Nữ nói :
- Ta đã biết sự thể như thế nào rồi, chính Kim Cúc phu nhân hại ngươi. À, Ngô cô nương, ngươi chớ buồn làm gì nữa, sự việc đã phát sinh không thể nào cản lại được nữa.
U Linh Nữ nói với Vương Hoa rằng :
- Đệ đệ, mau sang tạ tội với Ngô cô nương nào.
- Thưa tỷ tỷ, đệ...
- Thế nào? Ngươi không bằng lòng sao?
- Thưa tỷ tỷ, không phải thế, Ngô cô nương không tha thứ cho đệ.
- Sao đệ ăn nói hồ đồ thế, mau sang đây nào.
Vương Hoa vội bước gần Ngô Tinh nói khẽ :
- Ngô cô nương, ta chẳng phải cố tình làm thế, xin hãy tha thứ cho ta.
U Linh Nữ mỉm cười nói :
- Sao lại xin lỗi bằng cách này ư?
- Thưa tỷ tỷ, thế... đệ phải xin lỗi bằng cách nào đây?
- Khùng ơi là khùng!
Nghe tỷ tỷ rầy thế này, Vương Hoa bất giác ngẩn người ra tại chỗ.
Quả thật hắn khó xử vô cùng, vì hắn lỡ làm việc sai lầm, bây giờ xin lỗi như thế lại bảo không được, thế thì phải xin lỗi bằng cách nào đây? Vương Hoa đã ngây người ra tại đó luôn.
U Linh Nữ mỉm cười nói :
- Thôi được rồi, này Ngô cô nương, nói cho ngay mọi việc cũng do lỗi nơi ta cả. Nếu như ta không bảo ngươi cứu đệ đệ ta thì cũng chẳng xảy ra việc thế này đâu, có phải ngươi đang hờn trách ta...
- Thưa Vương tỷ tỷ, muội không hờn trách tỷ tỷ chút nào hết!
- Thế ngươi chẳng hờn trách ta thì chẳng lẽ ngươi hờn trách đệ đệ ta sao?
Ngô Tinh ấp úng nói :
- Ta ư...
- Ngươi có yêu đệ đệ ta chăng?
Ngô Tinh khẽ gật đầu không nói gì hết.
U Linh Nữ tủm tủm cười nói :
- Thế thì ngươi hờn giận gì nữa?
- Ta...
- Được rồi, dù gì hai ngươi cũng đã... à! Việc này để tỷ tỷ lo hết, dù sao đệ đệ của tỷ không phải là hạng người vô tình vô nghĩa đâu. Ngươi sợ hắn không lo lắng cho ngươi sao?
Một lời này đã lập tức đánh thức Vương Hoa ngay, hắn vội vàng nói :
- Phải, Ngô cô nương, Vương Hoa này nhất định phải hỏi cưới cô nương.
Ngô Tinh quay người sang e thẹn hỏi :
- Có... thật chăng?
Rõ ràng y cùng một tâm trạng với bất cứ một thiếu nữ nào đã thất thân, y cần vấn đề đối phương phải cưới hỏi y.
Vương Hoa nói cương quyết :
- Đương nhiên ta không hề nói dối ngươi để làm gì.
Ngô Tinh cười thẹn thùng ngay.
Vương Hoa nói :
- Ngươi bằng lòng gả cho ta chứ?
- Hừ!
- Thế ngươi không còn hận ta nữa chứ?
- Ta hờn giận ngươi bao giờ đâu?
- Chẳng phải lúc nãy ngươi bảo rằng ngươi không tha thứ cho ta sao?
- Ta ư...
U Linh Nữ mỉm cười nói :
- Ngu ơi là ngu. Ngô cô nương yêu ngươi cho nên mới hận ngươi đấy.
- Ồ...
Vương Hoa như sực hiểu ra điều này, hắn vội chắp tay vái chào Ngô Tinh, nói :
- Này Ngô cô nương, Vương Hoa này đa tạ ngươi vậy.
- Quỷ quái thật!
Họ đã cười vui vẻ.
Ngô Tinh hỏi :
- Ngươi đã trúng phải thuốc gì của mụ đấy ư?
- Thuốc... xuân tình!
Ngô Tinh nói :
- Theo ta thì chắc ngươi đã bằng lòng như thế!
- Ngươi nói sao?
- Ta trông thấy Kim Cúc phu nhân ấy có gương mặt tuyệt thế, yêu kiều hấp dẫn hết sức, chắc chắn ngươi bằng lòng vô cùng.
- Nói bậy nào!
- Thế tại sao ngươi đã nuốt thuốc xuân tình ấy vào? Với công lực của ngươi thì phải dư sức giữ thuốc xuân tình ấy ở cổ họng mà?
Vương Hoa lắc đầu nói :
- Ngươi lầm rồi.
- Ta lầm ư?
U Linh Nữ nói :
- Có lẽ đó không phải là loại thuốc nuốt rồi?
Vương Hoa gật đầu nói :
- Đúng thế, tỷ tỷ đoán chẳng sai chút nào. Y tẩm thuốc xuân tình ấy vào chiếc khăn tay, y mang ra khẽ phất một cái thì ta bị thuốc xuân tình khống chế ngay. Bây giờ ngươi hiểu rồi chứ?
Ngô Tinh gượng cười nói :
- Bây giờ ta hiểu rồi.
- Sau này ngươi chớ mắng ta nữa nha.
Ngô Tinh mỉm cười không nói gì hết.
Vương Hoa hỏi :
- Tỷ tỷ, sao hai người lại biết đệ đệ bị Kim Cúc phu nhân bắt đến đây như thế?
- Nghe Chương Vĩnh Kỳ nói lại vậy.
Vương Hoa giật bắn người lên, nói :
- Các ngươi đã gặp Chương Vĩnh Kỳ rồi sao?
- Đúng thế, hôm trước hai ta đã chờ đợi ngươi trong đường hầm Huyết Thần giáo cả một ngày trời. Lúc đó Ngô cô nương đã sợ quýnh lên phải khóc hết một trận.
Vương Hoa cười nhạt nói :
- Quả thật Vương Hoa khó đền đáp tình y cô nương rồi.
- Khéo nịnh thật!
U Linh Nữ nói :
- Về sau bọn này đi các nơi tìm kiếm ngươi, nhưng chẳng được chút tin tức gì hết. Thế nhưng hai ta cũng không dám rời khỏi nơi đó, do vậy hôm trước đây bọn này mới gặp được Chương Vĩnh Kỳ.
Vương Hoa gật đầu nói :
- Thế thì chính Chương Vĩnh Kỳ nói cho các ngươi biết việc ta bị Giáo chủ Võ Lâm giáo bắt cướp đi chứ gì?
U Linh Nữ khẽ gật đầu nói :
- Đúng thế, lão đã mang việc hai ngươi bị nhốt trong Võ Lâm giáo thuật lại cho bọn ta nghe, sau đó nói rằng ngươi bị Kim Cúc phu nhân bắt đến nơi đây.
Vương Hoa quay sang hướng Ngô Tinh nói :
- Thế là ngươi đã gặp phụ thân ngươi ư?
- Phải, ta đã gặp người, nhưng mà ta vì tưởng nhớ ngươi nên đã quên tương hội với người, đồng thời cũng chưa mang việc của ta nói lại cho người nghe, đành phải để mai sau mới tìm gặp người thôi.
Vương Hoa khẽ gật đầu, hỏi U Linh Nữ :
- Tỷ tỷ quen biết Kim Cúc phu nhân chăng?
- Đúng thế, chẳng những ta quen biết y, vả lại chúng ta học võ cùng một sư phụ nữa.
- Cùng một sư phụ ư?
- Phải.
- Thế nào đệ chẳng hiểu?
- Sư phụ của bọn này là Địa Ngục Ma Nữ, mười mấy năm về trước Trần Kim Cúc vì quyển Địa Ngục Bí Kíp của sư phụ mà đã ra tay tác hại sư phụ tỷ tỷ.
May rằng sư phụ tỷ tỷ chưa chết và cứu thoát được tỷ tỷ, sau đó người truyền thụ tất cả võ công cho tỷ tỷ và bảo tỷ tỷ tìm Trần Kim Cúc để báo thù.
Nhưng mà tung tích Trần Kim Cúc đã biến đi đâu mất. Thấm thoát mười chín năm trời đã trôi qua, tỷ tỷ vẫn không sao tìm kiếm được y.
May gặp Chương Vĩnh Kỳ nói lại cho tỷ tỷ biết rằng đệ đã bị Kim Cúc phu nhân bắt đến đây, tỷ tỷ sực nghĩ ra có lẽ Kim Cúc phu nhân này chính là Trần Kim Cúc vậy.
- Thế làm sao các ngươi lại biết chỗ ở của Kim Cúc phu nhân chứ?
- Thoạt tiên chúng ta cũng không biết ở đâu, may rằng sau đó gặp phải một môn nhân của Kim Cúc phu nhân...
- Ồ! Ai thế?
- Bạch Bách Hợp, chính y nói cho tỷ tỷ biết Kim Cúc phu nhân chính là Trần Kim Cúc, đồng thời cho biết luôn chỗ ở của y nên tỷ tỷ mới biết tìm đến đây.
Vương Hoa thở dài nói :
- Đa tạ hai ngươi kịp thời đuổi đến đây, bằng không chẳng biết hậu quả thế nào rồi. Tỷ tỷ, ngươi có biết Cửu Độc Thần Quân đã chết rồi chăng?
U Linh Nữ lắc đầu nói :
- Không biết.
Thế rồi Vương Hoa mang mọi việc diễn biến thuật lại cho hai người nghe một phen.
U Linh Nữ nghe kể xong nói :
- Tất cả tội lỗi thảy đều do Kim Cúc phu nhân gây nên. Nói thế y mới chính là tên thủ phạm.
Vương Hoa gật đầu nói :
- Tỷ tỷ nói phải, chúng ta đến tìm giết y ngay.
U Linh Nữ nói :
- Tiếng thực tế, với võ công của tỷ tỷ chưa phải là địch thủ của Kim Cúc phu nhân, nhưng nếu như hợp sức của ba chúng ta lại thì chẳng sợ y rồi.
Vương Hoa nói :
- Thế thì chúng ta đi ngay bây giờ. Đệ phải băm xác y thành ngàn, mảnh vụn mới xong.
- Được.
Ba người cùng bước ra khỏi nhà tranh rồi lượn mình chạy dọc theo bìa rừng.
Chẳng mấy chốc họ đã đến trú xứ của Kim Cúc phu nhân, là một ngôi nhà đá to lớn.
Vương Hoa phóng mình chạy sang bên đó trước.
Đi qua vườn bông tiền viện để bước tới cổng chính, thình lình có một tiếng hét lạnh lùng vang tới :
- Ai đó?
Tiếp theo tiếng gầm thét thì Diễm Mai Côi đã tung người nhảy ra ngoài cổng luôn, y thoáng trông thấy bọn Vương Hoa bất giác lấy làm ngạc nhiên hết sức.
Vương Hoa lạnh lùng hét lớn tiếng nói :
- Này Diễm Mai Côi, mau bảo Kim Cúc phu nhân ra đây cho ta nào!
Diễm Mai Côi lạnh lùng nói :
- Ngại rằng ngươi không đủ bản lãnh thôi.
- Thế thì thử nghiệm xem sao.
Vương Hoa vừa dứt lời, lượn mình lao tới, đồng thời phóng ra một chưởng luôn.
Xem tiếp hồi 77 Truy sát dâm phụ