Vương Hoa mỉm cười nói :
- Ta sẽ về đây ngay. Khi ta về đây ta sẽ dẫn ngươi đến một nơi...
- Nơi nào vậy?
- Nơi mà ngươi rất muốn đến, để sau này ta sẽ nói lại cho ngươi nghe.
Dứt lời, hắn đã bước ra ngoài điện.
Điền sư gia nói với Chương Linh Linh :
- Chương cô nương, ngươi hãy canh giữ ở đây, để ta đưa hắn ra ngoài.
- Được.
Vương Hoa cùng Điền sư gia cất bước đi ra phía ngoài.
Điền sư gia nói :
- Vương Hoa, hình như cháu có rất nhiều sự việc sợ cậu nghe biết phải vậy không?
- Quả thật là như thế.
- Tại sao thế? Sợ cậu chẳng kín miệng ư?
Vương Hoa cười nhạt nói :
- Thưa cậu, có thật cậu muốn biết chăng?
- Nếu như ngươi cảm thấy có thể nói lại cho cậu biết.
- Cậu bảo đảm với cháu là không nói lại cho Linh Linh nghe chứ?
- Cậu biết tầm quan trọng của sự việc, cháu hãy yên tâm điểm này.
Vương Hoa nói :
- Thôi được, cháu nói cho cậu biết cũng chẳng hề chi. Quả thật cháu đã biết tung tích của Chương Vĩnh Kỳ rồi!
- Ồ! Y ở đâu thế?
- Y ở trong tay của Vương Bán Tiên.
Điền sư gia nghe nói thế, lấy làm ngạc nhiên nói :
- Cháu không nói đùa chứ?
- Đương nhiên cháu không đùa rồi. Cậu đã từng nghe nói Võ Lâm Tiểu Tốt đã đánh bại Võ Lâm Hoàng Đế ấy bao giờ chưa?
- Thế rồi chẳng lẽ Vương Bán Tiên chính là Võ Lâm Tiểu Tốt sao?
- Đúng thế...
Vương Hoa bèn mang sự việc Vương Bán Tiên chính là Võ Lâm Tiểu Tốt kể lại cho Điền sư gia nghe một lượt. Điền sư gia nghe kể xong đã lạnh toát mồ hôi, nói :
- Thế thì không thể tưởng tượng được rồi. Y vì mục đích này mà đến Thông Thiên quan, thế là nhất định Chương quan chủ đã ở trong tay y rồi!
- Đúng thế.
- Nhưng mà lúc cậu thả y ra, chẳng thấy Chương quan chủ đâu hết.
- Chính cháu không sao hiểu được điểm này...
- Biết đâu trong bí lao ấy có đường hầm bí mật gì khác chăng?
Vương Hoa nghe nói thế đã rùng mình giật bắn người lên, nói :
- Có lẽ thế, sao cậu chẳng vào xem xét thế nào?
- Được, ta sẽ vào xem xét ngay.
- Thưa cậu, cậu có nhớ lúc nãy cháu từng nói với Linh Linh rằng cháu sẽ dẫn y đến một nơi chốn nào đó không?
- Nhớ chứ, đến đâu vậy?
- Dẫn y đến gặp mẫu thân y.
- Chẳng phải mẫu thân y đã chết vì một chứng bệnh lạ sao?
- Không... vả lại y còn một người tỷ tỷ sinh đôi nữa.
- Chính hôm trước cháu đã hỏi y có chị em...
- Đúng thế!
Vương Hoa bèn mang mọi việc biết về Chương phu nhân thuật lại cho Điền sư gia nghe một phen. Một lần nữa Điền sư gia lấy làm bất ngờ hết sức, nói :
- Té ra như thế... nhưng tại sao Chương quan chủ lại giết y như thế và đã chôn cất dưới đất mà chưa chết được ư?
Vương Hoa không muốn mang việc Thủy Tinh Cầu nói lại cho cậu hắn nghe, vì việc này không nên nói ra. Hắn không thể trái lệnh của Võ Lâm Hoàng Đế.
Vương Hoa nói :
- Thế thì cháu không biết rồi. Thưa cậu, bây giờ cậu đã hiểu được mọi sự việc, xin cậu chớ lấy điều này tiết lộ ra ngoài, vì sự việc rất là quan trọng.
- Cậu biết rồi, cháu cứ đi đi.
Vương Hoa từ giã Điền sư gia, phi thân chạy về phía sau dãy núi của Thông Thiên quan.
Cách xa Thông Thiên quan khoảng nửa dặm đường có một khu nghĩa địa, có mười mấy ngôi mộ rải rác trong đám cỏ hoang dại ấy.
Cuối cùng Vương Hoa đã tìm ra ngôi mộ của Chương phu nhân trong số mồ mả ấy.
Trên ngôi mộ có viết hàng chữ :
“Cố Vương Thu Bình chi mộ, Chương Vĩnh Kỳ dựng mộ.”
Đương nhiên đây là ngôi mộ của phu nhân Chương Vĩnh Kỳ rồi. Vương Hoa đảo mắt quan sát xung quanh một vòng, bốn bề tịnh lặng như tờ.
Tâm thần Vương Hoa khẩn trương vô cùng.
Cơn xúc động khẩn trương này đương nhiên là vì quả võ lâm kỳ trân Thủy Tinh Cầu rồi.
Hắn vận hết công lực, vung chưởng đánh vào ngôi mộ ấy.
Ầm!
Một tiếng như sấm nổ vang lên lập tức, chỉ thấy đất cát tung tóe tứ tán. Ngôi mộ đã bị đánh vỡ hiện ra một lỗ hỏm to. Vương Hoa lại tiếp tục bồi thêm ba chưởng nữa.
Một lần nữa đất cát tung lên cả một vòm trời đen nghịt, tức thì một cỗ quan tài bằng đồng hiện ra trước mắt Vương Hoa. Hắn lập tức bước gần cỗ quan tài, trống ngực đánh không dừng.
Hắn dùng sức nạy nắp quan tài ra, phóng mắt nhìn vào trong, bất giác trống ngực đánh nhanh một cách thần tốc.
Ngay góc đáy cỗ quan tài có một hạt châu màu xanh to bằng trứng ngỗng đang lấp lánh chiếu sáng.
Quả nhiên quả Thủy Tinh Cầu đã đánh rớt trong cỗ quan tài bằng đồng này không sai chút nào.
Thiên hạ kỳ trân Thủy Tinh Cầu đã xuất hiện giang hồ.
Nhất thời Vương Hoa chẳng rớ tay đến lấy quả Thủy Tinh Cầu ấy, có lẽ hắn đã khẩn trương quá sức.
Vương Hoa lẩm bẩm nói thầm :
- Cuối cùng ta đã trông thấy Thủy Tinh Cầu rồi.
Hắn giơ bàn tay run rẩy bốc hạt Thủy Tinh Cầu ấy lên.
Thình lình...
Ngay lúc Vương Hoa cầm hạt Thủy Tinh Cầu vào trong lòng bàn tay...
Bỗng nhiên có một tiếng cười rùng rợn lạnh như tiền rạch xé hư không vang tới.
Tiếng cười này lạnh lùng đáng sợ kinh người, làm cho Vương Hoa phải giật mình toát cả mồ hôi. Hắn vội bỏ quả Thủy Tinh Cầu vào trong túi áo.
Hắn đảo mắt quan sát xung quanh một vòng, hét lớn tiếng nói :
- Ai đó?
Sau tiếng cười lạnh lùng là một âm thanh lạnh như tiền vang tới :
- Vương Hoa, ta tìm ngươi rất lâu rồi.
- Ngươi... là ai?
- Ngươi đoán thử xem!
Vương Hoa buột miệng kêu lên kinh hãi :
- Ngươi... là Vương Bán Tiên?
- Lầm rồi.
- Ai thế?
Bóng người thấp thoáng một cái nhảy vọt về hướng Vương Hoa nhanh như luồng điện xẹt, thân pháp thần tốc kinh người.
Vương Hoa bất giác thụt lùi ra sau một bước, phóng mắt nhìn tới trước, chỉ thấy người vừa xuất hiện là một người mặc áo đỏ theo kiểu cách thư sinh trạc tuổi bốn mươi.
Vương Hoa cười lạnh lùng nói :
- Tôn giá là ai?
Người áo đỏ cười lạnh lùng nói :
- Ngươi đoán chẳng ra ư?
- Đúng thế, tại hạ chẳng đoán được các hạ là ai hết.
- Các hạ có biết Huyết Thần giáo chăng?
Vương Hoa cả kinh nói :
- Ngươi là môn nhân của Huyết Thần giáo ư?
- Ta là Giáo chủ!
- Nói sao? Ngươi chính là Giáo chủ Huyết Thần giáo ư?
- Đúng thế, ngươi đến đây khai quật mộ người để làm gì thế?
Vương Hoa nghe đối phương nói thế bất giác giật bắn người lên, rõ ràng đối phương chưa thấy quả Thủy Tinh Cầu mình đã cầm trong tay lúc nãy.
Vương Hoa lạnh lùng nói :
- Tại hạ cao hứng như thế có sao không? Nào, Giáo chủ Huyết Thần giáo, Vương Hoa này đang muốn tìm ngươi.
- Bỉ thử cũng thế thôi, ta cũng định tìm ngươi.
Mặt lộ sát khí, Vương Hoa gầm lên :
- Này Giáo chủ Huyết Thần giáo, Vương Hoa ta định hỏi ngươi điều này...
Giáo chủ Huyết Thần giáo cười lạnh lùng nói :
- Có phải ngươi muốn hỏi phụ thân ngươi chết như thế nào chăng?
- Đúng thế.
- Tại vì y biết bí mật của bản giáo. Bản giáo vì Thủy Tinh Cầu đã phái Chương Thiếu Đường trở về Thông Thiên quan, bị phụ thân ngươi phát giác, nên bản giáo phải giết chết y.
Vương Hoa cười lạnh lùng nói :
- Làm thế nào Giáo chủ lại biết Thủy Tinh Cầu nằm trong tay của Chương Vĩnh Kỳ như thế?
- Đương nhiên có người nói cho ta biết rồi.
- Tại hạ có thể thỉnh giáo người này là ai chăng?
- Một bằng hữu của ta...
- Có phải Vương Bán Tiên chăng?
- Đúng thế.
Quả nhiên sự việc đã đúng như Võ Lâm Hoàng Đế tiên liệu. Vương Bán Tiên vì đạt mục đích của y đã bất kể chơi thủ đoạn mượn dao giết người.
Vương Hoa cười một cách lạnh lùng, nói :
- Thủ đoạn các hạ cay độc hết sức!
- Đương nhiên, chẳng độc ác thì chẳng phải trượng phu.
- Tại hạ có thể thỉnh giáo tôn tánh đại danh không?
- Hỏi danh tự ư? Không cần thiết nữa, tại vì ngươi sắp phải chết bây giờ.
Vương Hoa gầm lên nói :
- Nói, ta cần biết ngươi tên là gì?
Thế cũng được, ta cho ngươi được làm con ma hiểu biết. Ngươi có nghe nói tới Cửu Độc Thần Quân không?
- Nói sao? Ngươi chính là Cửu Độc Thần Quân sao?
- Đúng thế!
Vương Hoa lại cảm thấy bất ngờ lần nữa. nào ngờ đối phương lại chính là thù nhân của Tán Hoa Tiên Tử, sư phụ của hắn!
Vương Hoa cười ha hả như điên khùng, nói :
- Khá lắm, Cửu Độc Thần Quân, ta xin hỏi ngươi một điều này, ngươi còn nhớ Tán Hoa Tiên Tử chăng?
Mặt Cửu Độc Thần Quân bỗng biến sắc, y hớt hải nói :
- Y...
- Ngươi đã hiếp dâm y?
Cửu Độc Thần Quân cười lạnh lùng nói :
- Đúng thế, có sao chăng?
- Cửu Độc Thần Quân, y đã chết rồi. Trước khi chết y đã đặc biệt căn dặn ta một việc...
- Việc gì thế?
- Băm xác ngươi thành ngàn mảnh vụn.
- Ngươi là đồ đệ của y chăng?
- Đúng thế.
- Thế thì khá lắm. Vương Hoa, ngươi thì muốn trả thù cho phụ thân ngươi và Tán Hoa Tiên Tử, còn ta thì phải giết ngươi để diệt gốc...
- Thế thì hai ta đụng thử xem nào.
Vương Hoa dứt lời, lượn mình lướt tới. Thù nhân hội ngộ quyết chẳng dung thứ cho nhau, đương nhiên Vương Hoa muốn giết Cửu Độc Thần Quân trả thù rồi.
Kêu keng một tiếng, Cửu Độc Thần Quân đã rút kiếm ra khỏi bao, nói :
- Vương Hoa, ngươi hãy lấy binh khí ra đi chứ?
Vương Hoa thò tay vào ngực áo lấy thanh tiểu thiết bổng ra.
Cửu Độc Thần Quân cười như điên cuồng nói :
- Vương Hoa, không ngờ Tán Hoa Tiên Tử giao cả binh khí của y cho ngươi luôn.
Trông tình hình ngươi ắt được toàn bộ chân truyền của y chứ không sai chút nào rồi.
- Thế nào?
- Khá lắm!
Cửu Độc Thần Quân nói xong, lập tức lượn mình nhảy sang hướng Vương Hoa, quét ra một kiếm tấn công vào người Vương Hoa luôn.
Thế kiếm vừa tấn công của Cửu Độc Thần Quân thần tốc vô cùng, chỉ thấy ánh kiếm chớp nhoáng một cái, mũi kiếm đâm vào ngực Vương Hoa nhanh như cắt.
Vương Hoa gầm lên một tiếng, quơ thiết bổng tới nhanh như điện xẹt. Kêu keng một tiếng, thân người của Vương Hoa bị đẩy lùi ra sau một bước. Ngay lúc Vương Hoa thoạt vừa lui ra sau thì Cửu Độc Thần Quân lại tiếp tục tấn công ra một kiếm nữa.
Kiếm pháp thần tốc kinh người hết sức.
Quả nhiên võ công của Cửu Độc Thần Quân thật danh bất hư truyền.
Vương Hoa lại lui thêm một bước nữa trong khi thế kiếm của Cửu Độc Thần Quân đã tấn công liên hoàn tới tấp. Bấy giờ Vương Hoa bất đắc dĩ phải liều mạng, vung thiết bổng đánh tới một chiêu mãnh liệt hết sức.
Cửu Độc Thần Quân gầm lên một tiếng :
- Ngươi hết muốn sống rồi...
Xem tiếp hồi 45 Thủy Tinh Cầu bị cướp