Ngay lúc này...
Một tiểu nhị đi ngang, Vương Hoa động lòng khẽ gọi :
- Tiểu nhị!
Tiểu nhị ấy vội dừng bước, mỉm cười thưa :
- Thưa thiếu gia, có điều chi căn dặn chăng?
Chỉ tay về đám người nọ, Vương Hoa hỏi :
- Họ đang làm gì ở đó vậy?
- Họ đang đọc một thông cáo!
- Thông cáo ư?
- Đúng thế, một thông cáo thần bí như năm năm về trước.
- Cái gì mà y như năm năm về trước?
- Vâng.
- Trên thông cáo viết những gì thế?
- Thiếu gia cứ sang đó đọc sẽ biết ngay.
Vương Hoa thoáng ngạc nhiên thì tiểu nhị lại hỏi tiếp :
- Thưa thiếu gia, người cần dùng những gì?
Vương Hoa chọn vài món thức ăn và rượu, tiểu nhị gật đầu bước xuống lầu ngay.
Vương Hoa cũng đứng dậy theo sau bước sang đám đông người đang xem thông cáo.
Hắn ngước đầu lên nhìn tức thì ngẩn người ngay.
Trên một tấm giấy đỏ to lớn có viết vài hàng chữ :
“Kính cáo chư bằng hữu võ lâm :
Gần đây bản nhân đã sưu tập được ba vị mỹ nữ, sẽ công khai bán số mỹ nữ này tại U Lan Cốc Bách Hoa Bình vào ngày ba mươi tháng này.
Ba mỹ nữ được mang ra bán lần này so với số mỹ nữ đã bán ở năm xưa chẳng những đẹp đẽ mà còn “Thần diệu” hơn nhiều. Rất hoan nghinh chư bằng hữu quang lâm hiện trường chọn mua.
Nữ Nô Phiến Tử bút.”
Vương Hoa xúc động mãnh liệt!
Nữ Nô Phiến Tử đã xuất hiện.
Quả thật sau khi Thông Thiên quan xảy ra một sự biến kinh người, tiếp theo sự kiện này lại làm giới võ lâm đã điên cuồng náo động lên lần nữa. Nữ Nô Phiến Tử thần bí ly kỳ ấy lại xuất hiện bán nữ nô lần nữa.
Vương Hoa xúc động mãnh liệt. Hắn đã liên tưởng đến vị nữ nô mà phụ thân đã mua trước kia.
Ngoại trừ Nữ Nô Phiến Tử ra, không có bất cứ một ai có thể giải đáp được. Có thật năm năm trước đây phụ thân của hắn đã mua một nữ nô của Nữ Nô Phiến Tử chăng?
Bất luận tấm thông cáo này đã gây cho Vương Hoa có một cảm nghĩ thế nào, nhưng nó đã mang lại cho một cái gì kích thích và mới mẻ cho tất cả mọi người võ lâm.
Vương Hoa đứng sững tại đó thật lâu.
Đương nhiên hắn phải mang sự việc thần bí này làm cho sáng tỏ mới được. Hắn lẳng lặng ước tính thời gian, còn năm ngày nữa.
Hắn quay trở về chỗ ngồi, thấy thức ăn, rượu thịt mà hắn đã gọi đã được đem ra trên bàn lúc nào mà chẳng hay. Bỗng nhiên Vương Hoa phát hiện dưới cặp đũa có dằn một mảnh giấy.
Vương Hoa lại ngẩn người lần nữa.
Hình như cũng lại một sự việc không thể tưởng tượng được xảy ra nữa.
Hắn vội mở toang mảnh giấy ra, trên giấy có viết hàng chữ :
“Hẹn gặp các hạ tại cầu Uyên Ương canh ba đêm nay”
Chẳng thấy ký tên gì hết. Vương Hoa ngẩn người giây lát, rõ ràng đây là một sự việc thật quái lạ.
Vương Hoa cười nhạt, mang mảnh giấy cất vào trong túi áo.
Cơm nước xong, Vương Hoa bước xuống lầu đi vào phòng của hắn ở mấy hôm trước.
Hội Anh khách sạn này có một diện tích rất rộng lớn. Phía trước là một đại hoa viên, phía sau là một tòa đại viên gồm mấy chục căn phòng khách.
Vương Hoa đi ngang qua hoa viên, bước tới trước cửa một căn phòng, hắn giơ tay đẩy cửa bước vào trong.
Thình lình...
Ngay lúc Vương Hoa đẩy cánh cửa, một bóng người thấp thoáng nhảy tới hướng Vương Hoa nhanh như điện xẹt.
Bóng người này xuất hiện thần tốc và bất thình lình, Vương Hoa chẳng hề đề phòng gì hết. Đối phương đã đánh một chưởng vào trước mặt nhanh như cắt.
Vương Hoa gầm thét một tiếng :
- Ai đó?
Hắn vung chưởng nghinh đón ngay.
Nhưng may mà Vương Hoa xuất thủ nhanh, cũng chỉ chậm mất tơ hào thôi, kêu đùng một tiếng, người hắn như trúng phải một cú sét đánh, nhào lộn té ngược ra sau.
Thình lình...
Một bóng đen lướt tới đỡ lấy Vương Hoa.
Bóng người áo đen này xuất hiện một cách bất thình lình và thần tốc vô cùng, khiến người xuất thủ đã bất giác ngẩn người ra trong tíc tắc, kế đó y hét lớn tiếng :
- Buông người ra nào...
Y vừa hét vừa nhảy vồ vào người đỡ lấy Vương Hoa.
Cũng ngay lúc này, một bóng đen khác phi thân lướt tới nhanh như cắt. Bóng người chớp nhoáng một cái lập tức lại tách ra ngay.
Phóng mắt nhìn kỹ, người đã chụp lấy Vương Hoa là một người bịt mặt bận áo đen.
Đồng thời ở bên cạnh người bịt mặt áo đen ấy cũng xuất hiện thêm hai người bịt mặt cũng mặc áo đen luôn.
Đối diện với ba người bịt mặt áo đen chính là lão nhân lùn thấp Mật Bộ trưởng lão của Thông Thiên quan, và cũng là người đã xuất thủ đột kích Vương Hoa.
Không cần phải nói nữa, ba người bịt mặt áo đen chính là đội viên Sát Nhân đội vậy.
Sự việc đã xảy ra bất ngờ và nhanh vô cùng.
Người bit mặt áo đen đứng ở phía trước cười lạnh lùng nói :
- Hắc Tâm Thủ, quả thật là “đường lang bạc thiều (bọ ngựa rình bắt ve sầu), huỳnh tước tại hậu (chim sẽ núp ở phía sau)” vậy, thủ pháp rình bắt cáo thỏ đặc biệt của ngươi...
- Các ngươi... là ai thế?
- Hắc Tâm Thủ, ngươi thân phận chức Mật Bộ trưởng lão của Thông Thiên quan, chẳng lẽ không biết bọn ta là ai sao?
- Các ngươi... là đội viên Sát Nhân đội ư?
- Đúng thế.
- Các... ngươi...
Đội viên Sát Nhân đội ấy cười lạnh lùng nói :
- Hắc Tâm Thủ, quý quan phái kỵ binh trinh thám tứ xứ nhằm mục đích tìm bắt hắn, ngươi tưởng rằng bọn ta không biết chăng? Nói cho ngươi biết, các ngươi cần hắn thì bọn ta cũng đang tìm hắn vậy...
- Các ngươi tìm hắn để làm gì?
- Ngươi chớ nên thắc mắc điều này làm gì, hãy cút trở về báo cáo với Điền sư gia các ngươi rằng, nếu có bản lãnh bảo y cứ việc đến tìm bọn ta là được rồi!
Vương Hoa tuy bị thương nhưng thần trí vẫn còn tỉnh táo lắm, hắn đã nghe hết đối thoại của hai bên.
Thình lình...
Hắc Tâm Thủ nói giọng lạnh lùng :
- Các ngươi không thể mang hắn đi được.
Đội viên đầu đàn Sát Nhân đội ấy cười lạnh lùng nói :
- Hắc Tâm Thủ, ngươi hết muốn sống rồi ư?
- Chưa chắc.
Hắc Tâm Thủ vừa dứt lời, lập tức lượn mình nhảy vọt tới. Không biết y vì giữ gìn thể diện hay là y chẳng xem ba đội viên Sát Nhân đội này ra gì hết.
Thình lình...
Hắc Tâm Thủ gầm hét một tiếng :
- Xem chưởng nào.
Bóng người thấp thoáng nhanh như điện xẹt, y đã nhảy vồ vào đội viên Sát Nhân đội đứng ngay đằng trước.
- Số mười, hãy giết phức y cho rồi...
Trong tiếng gầm hét, một đội viên Sát Nhân đội đứng bên hướng trái đã nhảy tới nhanh như cắt vung chưởng tấn công ngay.
Bóng người thấp thoáng xoay vòng, hai người xuất thủ tấn công với nhau mãnh liệt kinh người.
Vương Hoa bị họ kẹp nách và thân mang chưởng thương chẳng hề cử động được nhưng hắn vẫn trông thấy tình hình hiện trường rất rõ ràng.
Hắn nhủ thầm :
- “Ta đang tìm Sát Nhân đội bọn ngươi cả năm, sáu ngày trời, bây giờ các ngươi lại cướp bắt ta đi. Được, ta phải chờ xem các ngươi muốn làm cái trò gì trước đã!”
Hắn sẵn dịp nhắm mắt âm thầm vận công trị thương.
Ngay lúc đó...
Một tiếng gầm hết như sấm nổ lại vang lên, chỉ thấy hai người song song tách rời ra, gương mặt Hắc Tâm Thủ xanh mét, mồ hôi trên trán toát ra lấm tấm.
Đội viên số mười lạnh lùng quát hỏi :
- Hắc Tâm Thủ, có thật ngươi hết muốn sống nữa ư?
- Đúng thế!
Y vừa dứt lời, lượn mình nhảy tới nhanh như cắt.
Đội viên số mười gầm hét nói :
- Thế thì ta cho ngươi được toại nguyện.
Hai bên lại lướt tới ra chiêu đấu với nhau rất là khốc liệt.
Một trận ác đấu thần tốc và kinh người diễn ra tiếp khiến người trông thấy phải ớn lạnh tóc gáy không sai. Thình lình, một tiếng rú thảm vang lên, kế đó một bóng người té ngã xuống.
Hắc Tâm Thủ máu não phun ra tứ phía, chết ngay lập tức.
Đội viên Sát Nhân đội đã kẹp nách lấy người Vương Hoa ấy lạnh lùng nói :
- Chúng ta đi thôi!
Ba bóng đen lướt khỏi đình viện Hội Anh khách sạn nhanh như những vì sao xẹt.
Bỗng Vương Hoa cất tiếng nói lạnh lùng :
- Ồ! Các ngươi muốn mang ta đi đâu thế?
Đội viên đầu đàn Sát Nhân đội thoáng ngạc nhiên, nói giọng lạnh lùng :
- Lát nữa các hạ sẽ biết ngay.
- Các ngươi không giết ta chứ?
- Điều này khó nói lắm.
- Rốt cuộc việc xảy ra thế nào vậy, có thể tiết lộ chút ít cho tại hạ biết chăng?
- Ngươi sẽ biết ngay bây giờ!
Họ vừa nói chuyện vừa chạy nhanh như gió thoảng mây bay.
Ra khỏi thành, chẳng mấy chốc họ đã chạy vào một khu rừng cây.
Thình lình...
Trong lúc ba đội viên Sát Nhân đội phi thân chạy nhanh, bỗng một tiếng cười lạnh lùng rạch xé hư không vang tới.
Tiếng cười lành lạnh này khiến người nghe thấy phải ớn lạnh tóc gáy chứ không sai.
Ba đội viên Sát Nhân đội đã giật bắn người lên.
Tiếng hét lành lạnh vang tới :
- Dừng lại!
Ba đội viên Sát Nhân đội đồng thời dừng bước lại hết, phóng mắt nhìn xung quanh, bốn bề hoang dã tịch liêu, không thấy một bóng người nào hết.
Người cầm đầu Sát Nhân đội cười lạnh lùng nói :
- Người nào đó.
Tiếng cười lành lạnh ấy lại vang lên lần nữa. Bọn đội viên Sát Nhân đội phải mắt nhìn tới phía trước, thấy một bóng người màu đỏ từ từ hiện ra.
Y cười lạnh lùng nói tiếp :
- Hãy bỏ hắn xuống!
Âm thanh khe khẽ nhưng có oai lực vô cùng, khiến người nghe thấy phải ớn lạnh tóc gáy ngay. Đội viên cầm đầu ấy cười lạnh lùng nói :
- Ỷ vào gì thế?
- Chỉ ỷ vào câu nói này thôi!
- Câu nói này chẳng dọa nạt được bọn ta đâu.
Bóng người áo đỏ cười lành lạnh, nói :
- Các ngươi không bỏ hắn xuống thật ư?
- Đúng thế!
- Ta có hảo ý mà thôi.
- Cảm ơn vậy!
Bóng người áo đỏ di động thân hình, bỗng nhiên lướt tới ba đội viên Sát Nhân đội...
Vương Hoa rùng mình ớn lạnh tóc gáy.
Hắn giật mình kinh hãi vì người áo đỏ này giống y trang người bịt mặt bận áo đỏ mà hắn đã gặp trong Thông Thiên quan hôm trước.
Chẳng cần phải nói nữa, đối phương vì mình mà đến thôi.
Nhưng mà người áo đỏ thần bí là ai thế?
Có lẽ người bịt mặt áo đỏ này có can hệ đến cái chết của phụ thân hắn.
Thình lình người bịt mặt áo đỏ cười lạnh lùng hét lớn tiếng nói :
- Ta lập lại lần nữa, hãy buông người đã xách trong đôi tay ngươi xuống.
Đội viên cầm đầu Sát Nhân đội nói giọng lạnh lùng :
- Không thể được.
- Muốn chết ư?
Bóng đỏ thấp thoáng chuyển nhanh như cơn lốc, chạm vào ba đội viên Sát Nhân đội, khí thế trông thật kinh người đáng sợ ghê gớm.
Hai đội viên số chín và số mười đã chia làm hai hướng phải trái nhảy tới tấn công ngay. Họ xuất thủ thần tốc mãnh liệt vô cùng.
Cũng trong lúc hai đội viên số chín và số mười xuất thủ tấn công, thì đội viên đã kẹp nách Vương Hoa ấy thình lình lượn mình bay nhanh như điện xẹt.
Hình như động tác của ba người đã làm chung một lúc.
Đội viên Sát Nhân đội đã kẹp nách Vương Hoa ấy chỉ một cái nhún mình đã chạy xa cả vài chục trượng hơn, nhắm thẳng hướng bên trái rừng cây chạy tới.
Thình lình...
Bóng người chớp nhoáng như điện xẹt, một luồng kình phong đã hướng ngay trước mặt y bổ tới, lẫn tiếng gầm hét :
- Xem chưởng nào!
Đội viên Sát Nhân đội đã kẹp nách Vương Hoa ấy không bao giờ ngờ rằng lại có người xuất thủ bất thình lình như thế, huống hồ chưởng lực này vừa thần tốc vừa mãnh liệt kinh người, kêu “hự” một tiếng, tức thì y đã bị trúng một chưởng của đối phương ngay.
Y nhào người té ngã xuống, Vương Hoa cũng tuột khỏi tay văng lên cao luôn.
Vương Hoa mượn thế nhún mình một cái nhảy vọt lên cao ngay.
Vương Hoa vừa đứng tấn vững thì trố mắt nhìn tới, bất giác biến sắc đứng sững tại chỗ luôn.
Xem tiếp hồi 13 Dung mạo tương đồng tưởng mộng nhân