Bên ngoài tranh đấu ồn ào bao nhiêu thì phía bên trong lại yên lặng bấy nhiêu, không có lấy một bóng người. Đắc Di và Cát Uy vội chia nhau đi xung quanh tìm kiếm. Thuỵ Miên nhìn thư phòng của Hoàng đế Thổ quốc, trong lòng cảm khái. Nơi ở của Hoàng đế được bài trí xa hoa, những món đồ quý hiếm được bày khắp nơi, tỏ rõ sự uy nghiêm sang trọng của người đứng đầu một nước. Dù dân chúng Thổ quốc lầm than nghèo khổ, người đứng đầu nắm quyền trong tay dường như cũng không mảy may bị ảnh hưởng gì.

Cát Uy quay lại nói với mọi người: “Nơi đây yên ắng không có một ai.”

Hải Đường lúc này đã đến bên long sàng, đưa tay kiểm tra một lượt đồ đạc, cuối cùng xoay một con hổ bằng ngọc được chạm trổ tinh xảo chi tiết, trên giường liền mở ra một lối đi bí mật dẫn đến một mật thất ở phía dưới. Hải Đường giải thích: “Dưới long sàng thường có mật thất xây dựng giành cho vương tử trú ngụ trong trường hợp bị đột kích. Ở Mãn Quốc cũng như vậy.”

Thuỵ Miên nhớ ra thận phận thật sự của Hải Đường, phu nhân trước đây chính là công chúa của Mãn Quốc. Vậy nên việc nàng ta quen thuộc với mọi việc trong cung cấm cũng là lẽ thường tình. Cả bọn cùng nhau đi xuống dưới mật thất, cẩn thận quan sát xung quanh. Trận chiến bên ngoài ngày càng ồn ào ác liệt, nhưng bên trong mật thất, không khí lại im ắng, căng như dây đàn.

Thuỵ Miên cùng mọi người theo hành lang âm u men xuống, ánh đèn từ những ngọn đuốc bập bùng cháy, hắt bóng của bọn họ lên hai bên vách tường, tạo thành những hình bóng lờ mờ liên tục nhảy múa. Gần xuống đến nơi, Thụy Miên bống nghe thấy giọng nói của hai nam nhân vang lên khe khẽ.

Người đầu tiên cất giọng van nài: “Người hãy mau giải thoát cho ta, ta không thể chịu nổi được nữa.”

Người kia lạnh lùng nói: “Cổ trùng của ta, chỉ cần mười canh giờ nữa, sẽ từ từ kiểm soát được toàn bộ cơ thể ngươi. Ngươi sẽ hoàn toàn răm rắp nghe lời mình ta, nhờ cổ mẫu hiện cùng ta cộng sinh. Chẳng phải người thích cổ trùng, thích dụng độc lắm sao. Ta sẽ giúp người hiểu cảm giác trúng độc là như thế nào. Trừ phi, người đồng ý viết thánh chỉ truyền ngôi lại cho ta, lại giao ra ngọc tỷ, ta nhất định sẽ giúp người chết được nhắm mắt.”

“Ngươi đừng mơ, dù ta không có hoàng tôn, nhất định cũng không đến lượt ngươi muốn lộng quyền. Thổ quốc không thể để rơi vào tay ngươi. Ta còn có vương gia Tôn Chỉ, đệ đệ nhất định sẽ trả thù cho ta.” Người kia cao giọng đầy tức giận.

Giọng nói độc ác của người nam nhân vang lên cao hơn, kèm theo tiếng cười the thé: “Người nghĩ Tôn Chỉ sẽ giúp ngươi sao? Ngươi dùng cổ độc hại chết nghĩa phụ của hắn, lại chiếm đoạt nương tử của hắn khiến nàng ta tự vẫn để bảo chung trinh tiết. Hắn không những không bảo vệ ngươi, mà sẽ là người đầu tiên ủng hộ ta diệt trừ hôn quân như ngươi.”

“Khiết Liệt, ta nguyền rủa ngươi.” Thổ vương nói. Lúc này, ai cũng nhận ra hai người đang nói chuyện chính là Khiết Liệt tể tướng và Hoàng thượng Thổ quốc.

Một giọng nói thứ ba khẽ nói đầy cảnh giác: “Ta nghe thấy tiếng ồn phía trên, liệu có chuyện gì không ổn đã xảy ra?”

Mộc Hải khuôn mặt chợt biến sắc. Tiên sinh đã nhận ra giọng nói của người này. Người quen của Mộc Hải mà Hải Đường cũng biết, đó là Mộc Kiến Dũng. Mộc Hải không chần chừ, tay giữ chặt kiếm khí phi thân xuống đến bậc thang cuối cùng. Thuỵ Miên và mọi người nhanh chóng theo sát.

Căn phòng rộng rãi chỉ có ba nam nhân đang đứng. Một người đang bị trói gô vào cột giữa mật thất, người này một thân áo vàng, đầu tóc bù xù, gương mặt xạm đen mệt mỏi, nhất là bờ môi đã tím tái khô cằn. Hai người còn lại, một người đang khoác long bào rộng hơn với thân hình của hắn, vẻ mặt nhăn nhó tàn ác, trên đầu đội vương miện lệch sang một bên. Người còn lại trên mặt có nét giống với Mộc Hải, cả người gầy gò, nhưng ánh mắt thông minh, gương mặt phong trần, râu mép lún phún.

Hai quầng mắt Kiến Dũng thẫm sâu có vẻ như hắn đã mất ngủ vì lo lắng trong nhiều ngày. Khi hắn nhận ra hai người mới xuất hiện là Mộc Hải và Hải Đường, hắn hoảng hốt kinh hãi, khuôn mặt trắng bệnh không còn chút nào vẻ anh tuấn.

Mộc Hải giơ đoản đao lên, gằn giọng nói: “Kiến Dũng, ngày đền tội của ngươi đã đến.”

Kiến Dũng sợ hãi, ánh mắt vẫn không rời Hải Đường, như không tin vào chính mắt mình, mãi hắn mới thốt được lên hai từ: “Không đúng…”

Mộc Hải căm ghét nhìn Mộc Kiến Dũng, nói: “Năm xưa ngươi hại ta và Hải Đường, ta tưởng đã cùng nàng sinh ly tử biệt, khiến chúng ta mười mấy năm xa cách. Giữa hai ta từ lúc đó đã có huyết hải thâm cừu(1). Ngươi rắp tâm làm điều độc ác, bất cận nhân tình. Ta tuyệt không thể bỏ qua.”

(1)    Huyết hải thâm cừu: hận sâu và lớn như biển máu

Hải Đường cũng nói: “Ngươi không những chia cách chúng ta, lại kết thân với tiện nhân Khiết Mỵ Doanh, hại nước hại dân. Mãn triều đến ngày hôm nay, cũng là vì hai người xui bẩy, làm cho nước mất nhà tan. Ta không luyến tiếc vì nhà Mãn bất tài, không sớm thì muộn cũng tiêu vong. Nhưng các ngươi ra tay với phụ vương ta, hãm hại đầu độc, không từ thủ đoạn. Thù chung, thù riêng, hôm nay ta gộp vào tính chung, thay trời hành đạo, có thù phải báo thù.”

Mộc Hải giơ thanh đao muốn lao vào Kiến Dũng, Đắc Di dang tay ngăn tiên sinh lại, nói: “Xin tiên sinh và phu nhân bình tĩnh, người này là đồng đảng của Khiết Liệt. Hãy cho ta thời gian nói chuyện với hắn, giữ hắn còn sống, có thể khiến hắn làm nhân chứng về việc làm phản của Khiết Liệt. Sau khi xong việc, tuỳ ý hai người định đoạt.”

Mộc Hải trong mắt ánh lên nét căm ghét, nhìn về phía Kiến Dũng, lắc đầu liền gạt Đắc Di ra mà xông vào. Kiến Dũng cố chống đối nhưng chỉ sau ba chiêu đã không phải là đối thủ của Mộc Hải; hắn bị đánh ngã vào góc của mật thất, ôm ngực nằm thất thểu. Đắc Di muốn vào can ngăn thì Mộc Hải đã nhanh tay điểm huyệt Kiến Dũng, nhìn hắn khinh thường nói: “Ta đã đợi mười mấy năm, ta không ngại đợi thêm chút nữa. Ân oán giữa chúng ta, hôm nay phải chấm dứt.”

Hải Đường lại gần Mộc Hải, nắm lấy cánh tay tiên sinh; hai người khinh thường ghét bỏ đứng nhìn kẻ thù.

Cát Uy lúc này đã tiến về phía tể tướng Khiết Liệt. Người này thấy Kiến Dũng thất thế, đang sợ hãi co ro vào vách của mật thất, quần áo long bào vốn đã không vừa vặn càng thêm xộc xệch. Hắn bị Cát Uy tóm chặt lấy cần cổ, hắn càng cố giẫy giũa, thì Cát Uy ra tay càng chặt khiến hắn ré lên the thé. Đắc Di liền lại gần điểm huyệt hắn làm hắn lập tức im lặng.

Thổ Vương nhìn đám người mới đến đã khống chế Khiết Liệt, liền vội vàng nói: “Các người, ta là Thổ Vương. Các người hãy nhanh chóng giúp ta thoát khỏi nơi này, ta sẽ trọng thưởng hẫu hĩnh.”

Hải Đường quan sát hắn nói: “Vô ích, nếu ta đoán không nhầm, cổ độc trên người ngươi, vô phương cứu chữa. Loại cổ độc này, khi đã ăn vào người bị trúng độc, là đồng sinh cộng tử. Không những thế, nếu cổ mẫu trên người Khiết Liệt bị diệt trừ, không chỉ Khiết Liệt hắn tiêu sái, mà trùng độc và ngươi, sẽ cùng mất mạng. Khiết Liệt đã dùng kịch độc ràng buộc ngươi rồi.”

Vẻ mặt Thổ Vương hốt hoảng sợ hãi, ánh mắt hắn điên dại, mồ hôi toát ra đầm đìa. Gương mặt hắn càng nhăn nhó đau đớn, Thuỵ Miên có thể nhìn rõ lồng ngực hắn đang phát ra ánh sáng màu tím đỏ, cổ trùng có thể được nhìn thấy qua làn áo trong và làn da mỏng manh của Thổ Vương, đang nhung nhúc cử động bên trong cơ thể. Hắn rú lên ầm ĩ, Cát Uy liền lại gần đánh hắn một chưởng khiến hắn ngất đi.

Cát Uy hỏi Cảnh Lan đang ở bên cạnh: “Mẫu thân của nàng biết về dụng độc?”

“Đúng vậy, Thổ quốc nổi tiếng về độc dược, mẫu thân ta ở trên núi Nam Cư, tuy không thể vận lực luyện võ, nhưng cũng không uổng phí thời gian, người đã nghiên cứu rất kỹ về các loại độc dược có trong Thổ Quốc.” Cảnh Lan trả lời.

Đắc Di nhìn mọi người, nói: “Nếu chúng ta giết Khiết Liệt, điều này không khó, Thổ Vương theo đó cũng tiêu vong, đây cũng là nghiệp chướng của hắn. Nhưng như vậy thì không thể chứng minh Khiết Liệt là người đứng đằng sau làm phản thao túng mọi việc. Liệu có cách nào để Khiết Liệt tự nguyện thừa nhận sự phản trắc và dã tâm phản loạn của hắn, bên cạnh đó có thể khiến Thổ Vương can tâm nhường ngôi cho Vương gia Tôn Chỉ?”

Cát Uy hỏi lại: “Ý huynh là để Tôn Chỉ tạm cầm quyền? Sau này có thể phong hắn cai quản Thổ Quốc thành một quận nhỏ dưới trướng?”

Đắc Di gật đầu xác nhận: “Đệ đệ đã hiểu ý ta.”

“Có một cách có thể thử.” Hải Đường và Thuỵ Miên đồng thời cùng nói ra ý kiến.

Hải Đường nhìn Thuỵ Miên khích lệ, nàng gật đầu nhớ lại những gì đã đọc trong Đồ Y Thuật, nói: “Dụng độc trị độc. Chỉ cần kiểm soát mẫu cổ trong người Khiết Liệt, ắt sẽ có thể kiểm soát được Thổ Vương, cũng có thể làm Khiết Liệt cúi đầu nhận tội.”

“Hai người có ý kiến gì?” Mộc Hải nhìn Hải Đường nhẹ nhàng hỏi.

“Cổ độc cũng có đối kháng, chỉ cần tìm được đối kháng thích hợp, để đối kháng đó đi vào người Khiết Liệt, đấu với cổ mẫu. Nếu đối kháng này khống chế thành công cổ mẫu, Khiết Liệt sẽ mất toàn quyền kiểm soát.” Hải Đường trả lời.

“Vậy, đối kháng của cổ mẫu trong người Khiết Liệt là gì?” Đắc Di hỏi.

Hải Đường tay giơ ra một chiếc mai rùa nhỏ, khác với mai rùa bình thường màu xanh xẫm, chiếc mai này mang một màu đỏ tím ngắt.

Thuỵ Miên ngó chiếc mai, ngạc nhiên hỏi: “Đây là mai rùa Đại Muội?” Nàng nhìn thấy vẻ mặt tò mò của mọi người liền giải thích: “Đây chính là tử độc của cổ mẫu. Ta đã đọc được về loại thuốc giải dược này trong sách của Phó Kiện Đàm.”

Hải Đường nhìn nàng gật đầu trả lời: “Đây đúng là mai rùa Đại Muội. Dùng mai rùa Đại Muội bào thành thuốc, trộn với một giọt máu của người điều khiển, rồi cho người nuôi cổ uống. Thuốc theo huyết mạch sẽ tác động đến cổ mẫu. Nếu bột thuốc từ Đại Muội càng lâu năm, thì hiệu quả càng cao. Người uống thuốc làm từ mai rùa và máu của người kiểm soát sẽ hoàn toàn răm rắp bị điều khiển, nếu người bảo hắn đi chết, hắn ắt không chần chừ nghe theo.”

Cát Uy xung phong dùng máu của mình để hoà cùng với bột mai rùa Đại Muội, hắn nói: “Ta cả chuyến đi chưa giúp được gì cho ca ca, chỉ có thể làm được việc này. Hơn nữa, máu của ca ca quý giá, không thể phí phạm, bọn chúng không đáng. Hãy dùng máu ta.”

Hải Đường nhanh chóng dùng mai rùa Đại Muội và máu của Cát Uy, chế ra hai bát thuốc nhỏ, giao cho Cát Uy và Mộc Hải.

Thổ Vương vì đã ngất, Cát Uy ép hắn uống hết bát thuốc không khó khăn. Cổ trùng đã ăn sâu vào lục phủ ngũ tạng của hắn, phập phồng ngày càng mạnh mẽ. Ngay khi bát thuốc đã cạn, Thổ Vương liền tỉnh lại, cả người vặn vẹo, run lên bần bật. Hắn hét lên không thể kiểm soát, Thuỵ Miên nhìn thấy cổ trùng đang quằn quại trên ngực hắn, cả thân nó phát ra màu tím sẫm, nổi bần bật trên làn da mỏng dính của Thổ Vương. Nó bò dần lên trên, từ ngực di chuyển lên chiếc cổ nổi gân xanh, rồi trườn vào tai của Thổ Vương đang rỉ máu đen, rơi ra là một vật trông như chiếc lá đã héo úa.

Khiết Liệt bị Mộc Hải ép uống giải dược, cố chống cự nhưng vì đã bị điểm huyệt nên vô ích. Gương mặt hắn hằn lên ác liệt, hai mắt láo liên trong hốc mắt. Khi uống hết bát thuốc, Khiết Liệt cũng run rẩy dữ dội, cả người hắn gục xuống sàn nhà, móng tay hắn bấu lấy mặt đất đến rỉ máu. Từ trán hắn nổi lên những đường gân xanh ngày càng to. Những đường gân này phập phồng như có nhịp đập riêng. Từ hai khoé mắt Khiết Liệt ộc ra hai đường máu. Khiết Liệt đau đớn đến nỗi giải được cả phép điểm huyệt của Đắc Di. Hắn nằm trên mặt sàn, liên tục gào rú. Đến khi đau đớn cực điểm, Khiết Liệt tự đưa tay lên, cào rách mắt mình, hú hét ghê rợn.

Từ hốc mắt đầy máu của hắn rơi ra lả tả những thứ có hình thù như chiếc lá khô đen xì. Những chiếc lá khô đấy chính là xác đã khô quắt của các loại cổ trùng hắn nuôi trong cơ thể mình. Cuối cùng từ hốc mắt bên phải của hắn chui ra một con cổ trùng to béo màu tím đỏ. Đây chính là cổ mẫu được nuôi trong người Khiết Liệt. Cổ trùng trên người đầy vân tím, lết chậm chạp nằm ra mặt đất, cơ thể nó phát ra ánh sáng yếu ớt, từ người nó dần toát ra chất nhầy màu tím, chỉ trong chốc lát nó liền queo quắt đen xì bất động.

Sau khi cổ mẫu bò ra, Khiết Liệt liền ngừng gào rú, Thổ Vương cũng đã im lặng. Ánh mắt Thổ Vương vô định vô hồn, lòng đen không còn tí ánh sáng phản chiếu nào. Còn Khiết Liệt lúc này đã mù loà, gương mặt đầy máu không chút biểu cảm. Hải Đường lại gần, cất giọng hỏi Khiết Liệt: “Ngươi có biết ta là ai?”

Khiết Liệt giữ giọng nói như kể chuyện, không cảm xúc trả lời: “Ngươi là Hải Đường công chúa của Mãn Quốc.”

Cát Uy gật đầu, liền ngồi xuống nói với Khiết Liệt: “Ngươi hãy khai ra hết sự thật, có phải người đã dùng cổ trùng hại Thổ Vương, muốn truất ngôi đoạt quyền?”

Khiết Liệt gật đầu trả lời không suy nghĩ: “Đúng, ta đã hạ trùng vào thuốc của Thổ Vương. Thổ Vương ra lệnh cho ta chế thuốc trường sinh, ta lừa hắn cho hắn uống bột cổ trùng. Hắn không nghi ngờ mà bị trúng cổ. Mấy tháng nay cổ phát triển, ta phải giữ hắn dưới mật thất này, không cho hắn xuất hiện trước triều thần. Chỉ cần chín canh giờ nữa, cổ phát tác toàn diện, hắn sẽ chỉ nghe lời mình ta, sẽ công bố với thiện hạ, nhường ngôi cho ta.”

“Mộc Kiến Dũng và ngươi có mối quan hệ thế nào?” Mộc Hải hỏi. Khiết Liệt im lặng không nói, Cát Uy liền lặp lại câu hỏi.

Hắn nghe người điều khiển, liền răm rắp trả lời: “Kiến Dũng cùng với em gái ta là Khiết Hoàng hậu của mãn quốc hứa sẽ hậu thuẫn cho ta lên ngôi. Nếu có phản loạn, lúc đăng cơ, hắn sẽ cử quân Mãn Quốc đến hỗ trợ dẹp loạn. Ta cũng cung cấp độc dược giúp hắn và Khiết muội có thể sử dụng để điều khiển Mãn vương.”

Hải Đường nhìn Đắc Di nói: “Hắn đã bị không chế hoàn toàn bởi Đại Muội. Thổ Vương cũng đã mất hết kiểm soát. Giờ ngươi có thể để hắn kể lại sự thật trước văn võ bá quan Thổ quốc, mang theo Kiến Dũng làm bằng chứng tạo phản. Xong việc, hãy trao lại hắn cho chúng ta.”

Đắc Di một tay giải huyệt cho Kiến Dũng, nhưng cũng điểm lại huyệt nội công, khiến hắn không thể vận khí, để đảm bảo hắn không thể giở trò. Cả đoàn người áp giải Khiết Liệt và Thổ Vương, ra khỏi mật thất.

Trên đường đi, Kiến Dũng nhìn không chớp mắt vào Hải Đường và Cảnh Lan, ngạc nhiên thắc mắc: “Sao nàng và hắn lại còn sống? Nữ tử này trông giống hệt nàng và Kiến Trung, nàng ta là hài nhi của hai người?”

Hải Đường căm hận nói với Kiến Dũng: “Ngươi còn nhớ năm xưa đưa ta miếng ngọc bội, báo rằng Kiến Trung đã chết trên xa trường. Ta tương kế tựu kế, uống thuốc tự vẫn nhưng không chết. Đây là nữ hài tử của ta và Kiến Trung.”

Kiến Dũng nhìn Cảnh Lan, trong mắt hắn không chỉ mang theo ngỡ ngàng mà mung lung như đang chìm vào ảo ảnh quá khứ nào đó.