Thụy Du Thiên Miên

Chương 127: Ngoại truyện Mặc Cảnh (4) Anh Hùng Cái Thế

“Mặc Cảnh, lại gặp ngươi ở đây rồi.” Phó Kiện Đàm gặp lại bằng hữu, mỉm cười đắc ý nói.

Mặc Cảnh nhìn lão nhân mặt mày nhăn nheo, tay đang cầm bình hồ lô nhâm nhi, lãnh đạm đáp: “Trăm năm không gặp.”

Phó Kiện Đàm lần đầu gặp Mặc Cảnh tại Thổ Quốc là khi hắn vẫn còn là thiếu niên tuấn dật. Trải qua một trăm năm, Mặc Cảnh không đổi thay lấy một chút, còn Phó Kiện Đàm độ kiếp mang thân phận phàm giới thì hình dáng không tránh khỏi lão hoá theo thời gian. Mái tóc đen khi xưa giờ đã bị thay thế bởi những lọn tóc bạc trắng, khuôn mặt mang đầy những vết nhăn, nhưng ánh mắt vẫn sáng trong thông khoái như khi xưa. Thần thái khoan thai và dáng vẻ ung dung lướt khướt của lão nhân bao năm qua vẫn không đổi.

Mặc Cảnh đi qua Mãn Quốc, dừng chân ở nơi non nước hữu tình, thế nào lại gặp Phó Kiện Đàm đang ở trong làng này.

Phó Kiện Đàm ánh mắt thấp thoáng gian ý, quay lại nói với đám người đang tụ tập phía sau: “Ta đã bảo với các ngươi ba ngày trước rồi phải không. Anh hùng đến giúp các ngươi chẳng phải đã xuất hiện đây sao.”

Hắn vừa dứt lời, thì đám đông đang lố nhố liền tập trung toàn bộ sự chú ý lên người Mặc Cảnh. Một lão nhân y phục chỉn chu nhất tiến lại gần quỳ dưới chân hắn nói: “Dũng sĩ, xin người hãy ra tay cứu lấy nữ tử nhà ta cùng nam nữ thanh niên trong thôn làng. Mấy hôm trước, đám yêu ma đã đến lùng sục bắt bớ toàn bộ thanh thiếu niên trong làng. Xin vị anh hùng hãy ra tay tương trợ.”

Toàn bộ thôn dân bắt chước trưởng làng cùng lúc quỳ xụp xuống dưới chân Mặc Cảnh hô to: “Mong tráng sĩ ra sức cứu nam nữ thiếu niên trong làng.”

Mặc Cảnh lạnh lùng nhìn Phó Kiện Đàm trong khi lão nhân mỉm cười gian xảo, cưỡi ngựa xem hoa.

Mặc Cảnh quay lại nhìn đám người vẻ mặt lo lắng cầu khẩn, thở dài nói: “Ta không phải anh hùng, cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Các ngươi sao lại tin lão nhân nát rượu kia mà cầu khấn ta cứu giúp chứ?”

Phó Kiện Đàm sặc rượu tức giận nói: “Ta đây chính là lão đại tiên nổi danh tài cao bắc đẩu, ngươi nói ai là lão nhân nát rượu?”

“Vậy sao lão đại tiên lại không thể giúp dân làng mà vô dụng nhờ vả ta làm gì?” Mặc Cảnh nhẹ nhàng nói, ánh mắt khinh thường ném tới người Phó Kiện Đàm.

Phó Kiện Đàm ngẩn người, một lúc sau mới lại gần Mặc Cảnh thủ thỉ: “Ngươi không phải tuyệt tình vậy chứ. Ta đang độ kiếp, chỉ cần xa chân lỡ vận là một đi không trở lại. Ngươi là chân thân tiên hoa, nếu do ngươi ra tay, chẳng phải là an toàn hơn sao?”

Mặc Cảnh lạnh nhạt nói: “Chuyện của ngươi, ngươi hứa với họ cái gì, ngươi tự lo cái đó.”

Phó Kiện Đàm tỏ vẻ ủ dột nói: “Nhớ năm xưa khi chúng ta tình cờ gặp gỡ, ta đem bạch ngọc sáo quý báu duy nhất tặng ngươi không tiếc. Giờ bằng hữu gặp chuyện, ngươi lẽ nào vô tình quên nghĩa trước kia, dĩ oán báo đức(1) sao?”

(1)    Dĩ oán báo đức: lấy oán trả ơn

Vừa nói, lão nhân vừa cẩn thận liếc mắt quan sát thái độ của Mặc Cảnh. Hắn khẽ thở dài, vẻ mặt không thay đổi, nói: “Nhận ơn mắc oán. Nói, chuyện là thế nào?”

Phó Kiện Đàm ngay lập tức đổi thái độ đang đau khổ sầu não sang vui vẻ nhiệt tình, ra hiệu cho lão phàm nhân lúc trước lại gần, bảo hắn giải thích cho Mặc Cảnh.

Lão trưởng thôn nói: “Ba hôm trước, lũ yêu quái tìm đến phá phách. Chúng bắt hết toàn bộ nam nữ thiếu niên chỉ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi của thôn làng chúng ta. Mọi người đã cố tìm anh hùng tráng sĩ để xin giúp đỡ, nhưng đều vô vọng, nghe đến yêu quái, không ai dám dấn thân vào nguy hiểm.”

Phó Kiện Đàm nói: “Xưa kia sau trận chiến của Thiên giới và Yêu giới, Thiên giới thắng cuộc, đã đẩy lùi yêu giới vào một khoảng thời không khác. Tuy nhiên, một số yêu ma vẫn trốn thoát, xót lại ở phàm giới. Trong số này nổi bật nhất chính là Ma Vương Bạch Dần, hắn bị thương nên không thể tham gia vào trận đánh cuối cùng, vì vậy mà thoát nạn trục xuất. Hắn chính là kẻ hiện nay đang cầm đầu lũ yêu ma. Chúng tập trung tại sơn động ở Diện Thủ Sơn, hoành hành nơi phàm giới.”

“Có ai biết sơn động đó ở đâu không?” Mặc Cảnh hỏi.

Một nam nhân lớn tuổi khác nói: “Chúng ta không ai dám cả gan lại gần, chỉ biết trên ngọn núi Diện Thủ Sơn đúng là có sơn động, là nơi thường lui tới của chúng yêu.”

“Dũng sĩ, chỉ cần ngươi giúp chúng ta cứu được nam nữ trong làng, người cần gì chúng ta đều xin đáp ứng. Thâm chí, nếu tráng sĩ không chê, ta xin hứa sẽ gả tiểu nữ duy nhất của ta cho Ngài.” Lão trưởng làng khẩn thiết nói.

Phu nhân của trưởng lão tiến về phía Mặc Cảnh, tay cầm khăn lau nước mắt, mếu máo nói: “Gia đình chúng ta chỉ có duy nhất một mụn con. Tiểu nữ của chúng ta đã sắp tròn mười sáu tuổi, là nữ tử nghi lễ vẹn toàn. Chỉ cần nữ nhi được an toàn trở về, chúng ta xin giữ lời hứa, sẽ gả nữ tử cho người.”

Mặc Cảnh vẫn giữ vẻ điềm tĩnh trong khi Phó Kiện Đàm vui vẻ uống một hốc rượu từ bình hồ lô mang theo người, hào hứng khích lệ: “Trưởng làng đã có lòng, nhất định ngươi không thể phụ chân ý của lão nhân.”

***

“Ngươi đứng lại cho ta, tên tạp chủng nhà ngươi. Mẫu thân ngươi là ả hồ ly chết tiệt, dám gian díu với nam nhân loài người, sinh ra nghiệt chủng như ngươi, làm mất mặt yêu quái chúng ta. Hôm nay, chúng ta phải thay mặt Bạch Dần đại vương, cho hai mẫu tử ngươi cùng tiêu tán, rửa nỗi nhục ô uế này.” Tên yêu quái cầm đầu cùng hai kẻ khác hung hãn cầm đao hướng về phía con hồ ly trắng tinh bé xíu đang run sợ nép người bên vách núi. Bọn chúng là chuột quỷ, xà yêu và rết yêu.

Tiểu hồ ly sợ hãi run rẩy, muốn gọi mẫu thân nó đến cứu nhưng vô ích, nàng ta tháng trước đã không qua khỏi, tiêu tán thành cát bụi.

Tiểu hồ ly chỉ nhớ mẫu thân nó tên Sao Châu, dù mang thân phận Lục Vỹ Hồ Tiên, nhưng do đã phạm trọng tội sát sinh phàm nhân, nên nàng ta bị trục xuất khỏi tiên giới; hai mẫu tử nó mới phải tìm tới trú tạm cùng đám yêu ma tại Diện Thủ Sơn. Lúc Sao Châu mẫu thân nó sinh nó ra một trăm năm trước, nàng bị ảnh hưởng đến huyết tiên, cùng với nỗi khổ tâm trí dày vò mà ngày càng ốm yếu, không thể quy đầu, nên tháng trước đã mất, để lại tiểu hồ ly mới hơn một trăm tuổi một mình trên cõi đời này.

Trăm tuổi so với phàm trần được gọi là thượng thọ, nhưng đối với hồ tiên, nó chỉ ngang bằng với hài nhi một tuổi. Nó mới mọc được một cái đuôi trắng, sức lực hay pháp lực gần như chưa có. Tiểu hồ ly cô đơn cơ nhỡ nên bị bọn yêu ma tại sơn động lấy làm mục tiêu mua vui, thay nhau trêu chọc bắt nạt. Phần vì tiểu hồ ly mang dòng máu pha trộn giữa hồ tiên và phàm nhân, khiến chúng khinh thường khi dễ; phần vì nó còn bé, không có sức lực để chống đỡ, chỉ biết yếu ớt chịu đựng, lại càng làm lũ yêu quái hứng chí phách vương mạnh thượng cung(1).

(1)    Phách vương mạnh thượng cung: ỷ mạnh hiếp yếu

Xà yêu thè cái lưỡi dài ra, phun phì phì chế giễu: “Ngươi thật vô dụng như ả hồ ly mẫu thân của ngươi. Ngoài cái mã ngoài của lục vỹ hồ tiên, ngươi và ả hồ ly đó đều là phế phẩm, còn thua cả yêu quái chúng ta.” Ba yêu quái rủ nhau phá lên cười sung sướng.

Nghe bọn chúng chế nhạo mẫu thân mình như vậy, Tiểu hồ ly không nhịn được liền gầm gừ phản ứng, dũng mãnh rít lên một tiếng, xông vào cắn tay của xà yêu. Xà yêu bất ngờ khi bị tiểu hồ ly tấn công, thô bạo đá nó ra. Nó ngã bịch xuống đất, túm lông trắng trên người bê bết bùn đất màu nâu xỉn. Một chân của nó đã bị thương, máu đang chảy thấm bê bết lên đôi chân đầy lông trắng ngần.

Rết yêu xông đến giơ ngàn cái tay ngo ngoe lên bổ về phía tiểu hồ ly. Tiểu hồ ly biết rằng thế là hết; nó chấp nhận cái chết, buông xuôi muốn đi theo mẫu thân của mình.

Trước khi những chiếc càng rắn nhọn của rết yêu chạm được vào người của tiểu hồ ly, thì một thanh bạch ngọc sáo từ không trung bay đến, đánh gẫy một loạt những chiếc chân sắc nhọn của nó. Rết yêu rú lên đau đớn, nằm giãy giũa trên mặt đất.

Mặc Cảnh một thân nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt đám yêu quái, tách chúng khỏi tiểu hồ ly.

Chuột quái nhìn Mặc Cảnh đánh giá, cất giọng nói the thé: “Người là ai mà dám ngông cuồng đả thương rết yêu? Tiểu tử ngươi dám thách thức quái yêu chúng ta, chẳng nhẽ ngươi không sợ chết sao? Hay ngươi chưa nghe đến đại danh của Đại Vương Bạch Dần?”

Mặc Cảnh lạnh lùng đáp: “Ta tha cho chúng bây. Cút.”

Chuột quái tức giận, thấy nam nhân vừa xuất hiện cũng chẳng phải dạng cao nhân, lại dám ngông nghênh không coi bọn chúng ra gì. Nó cậy mình có đồng đội, hô vang: “Lên”. Rết yêu bị thương lồm ngồm bò dậy, cùng xà yêu và chuột quái xông lên tấn công Mặc Cảnh.

Hắn xoay người nhanh nhẹn tránh đòn, dễ dàng tung một chưởng đánh cho ba tên yêu quái ngã lăn ra mặt đất. Hai tên rết yêu và xà yêu lập tức chết ngất, hiện nguyên hình, phơi xác trên đất đá là một con rết khổng lồ và một con rắn xanh lục. Tên Chuột tinh còn lại đang thoi thóp sợ hãi, nằm run rẩy kinh sợ trước sức mạnh của nam tử lạ mặt.

Mặc Cảnh nhìn chuột tinh, chậm rãi lại gần hắn nói: “Ta tha chết cho nhưng bọn ngươi ngu si không biết tự lượng sức. Ngươi có nhắc đến Bạch Dần Ma Vương. Ngươi là người của hắn?”

“Giờ ngươi biết sợ đại danh của ma vương Bạch Dần thì cũng đã muộn. Ngươi dám đả thương bọn ta, nhất định sẽ sớm bị Bạch Dần ma vương trị tội.” Chuột tinh lúc này tuy đã liệt người dưới đất vẫn trừng mắt hăm dọa.

“Ma vương Bạch Dần mấy hôm trước đã cho người đến bắt toàn bộ thanh thiếu niên trong thôn làng, hang động giữ mọi người ở đâu?” Mặc Cảnh hỏi, không quan tâm đến giọng điệu đe dọa của hắn.

“Ngươi có mắt như mù, dám nhúng mũi vào chuyện của Đại Vương. Ta nói ra để ngươi biết đã đắc tội với ai. Mạng của bọn phàm nhân đấy may mắn được Đại Vương sử dụng. Đại Vương sẽ luyện thành Cốt Tán Nhuyễn, sẽ sớm hồi phục được chân thân. Đến lúc đấy, người sẽ trở thành Đại ma công lực thâm hậu, phàm giới ắt sẽ nằm dưới chân bọn ta, sớm sẽ thành yêu giới mới.” Chuột tinh gắng gượng nói nốt, máu ộc ra đen xì trên mặt đất.

Hắn mất sức mà chết, hiện nguyên hình thành một con chuột cống to xù xì, lông lởm chởm chổng lên đầy gai nhọn.