Em vẫn luôn đợi anh ở nhà.

Cuối cùng, mùa đông năm đó, Thụy Thiên chết.

Những tâm tình trong cơn say của buổi chiều mùa hạ nào đó không phải chỉ là lời thì thầm của người điên, và Thụy Thiên đã rời bỏ chúng tôi trong một ngày mùa đông đầy nắng. Mùa đông trên miền Bắc luôn mang theo hơi lạnh, buốt đau cả xương tủy, không như cái nắng hiền hòa miền Nam, cũng không như nồng ẩm nơi biển.

Thụy Thiên chết khi ra miền Bắc. Một tai nạn giao thông diễn ra trên đường phố, một người đi đường xui xẻo thiệt mạng khi bước trên vạch trắng ngăn cách giữa hai làn đường. Chỉ đơn giản như thế, vậy là Thụy Thiên đã chết.

Tôi chưa từng nói cho Thụy Điển biết, Thụy Thiên, hắn chết trước mắt tôi.

Tôi đã đứng đó, trước mặt Thụy Thiên, khi chiếc xe lao qua và cướp đi nụ cười sáng chói ấy. Khi máu Thụy Thiên chảy, từng dòng từng dòng thấm ướt mặt đường. Khi thân xác Thụy Thiên buông lỏng và giọng nói hắn bị đường phố cướp mất. Khi người ta chuyển Thụy Thiên vào bệnh viện, khi hắn tỉnh lại sau ca phẫu thuật kéo dài mấy mươi tiếng đồng hồ, khi hắn cười với tôi, nói ‘Em đừng khóc’, và ngay cả khi Thụy Thiên đau đớn rời khỏi cuộc đời này, tất cả, tất cả những lúc đó, tôi đều đứng trước mặt Thụy Thiên.

Tôi chưa từng nói cho Thụy Điển biết điều này, tôi cũng chưa từng kể anh nghe những lời cuối cùng người đàn ông anh yêu thương để lại.

Trước khi chết, Thụy Thiên không nói với tôi điều gì cả. Hắn chỉ nói, anh yêu Thụy Điển, anh yêu cậu ấy vô cùng. Thụy Thiên chỉ lặp đi lặp lại một câu nói đó, từng chữ từng chữ một, rõ ràng và cẩn trọng đến mức nước mắt tôi liên tiếp tuôn trào. Người bác sĩ phụ trách ca phẫu thuật của Thụy Thiên cũng đứng đó, ông ta nói rằng hắn yêu tôi, hắn yêu tôi nhiều lắm. Nhưng không ai ngoại trừ một mình tôi biết rằng, những lời này của Thụy Thiên là dành cho một người đàn ông khác, dành cho Thụy Điển. Dành cho người đàn ông của tôi ở nửa kia đất nước, anh đang uống trà, đang ngân nga hát, đang nhắn tin cho Thụy Thiên. Và kể cả anh cũng không thể nào biết được điều này.

Thụy Thiên nắm tay tôi, chầm chậm nói, kết hôn với Thụy Điển.

Tôi nhẹ nhàng siết chặt tay anh, nói, điều này không thể.

Thụy Thiên lắc đầu, giọng nói yếu ớt chưa từng nghe thấy vang bên tai tôi, hắn bảo, chăm sóc cho Thụy Điển, cho cậu ấy một ngôi nhà, những đứa trẻ, đưa cậu ấy đi thật xa nơi này. Thụy Thiên ho một tiếng, giọng nói càng nhỏ dần, anh trả cậu ấy cho em, anh không mang trái tim Thụy Điển đi đâu hết, anh trả tất cả lại cho cậu ấy, trả lại cho em.

Tôi trả lời Thụy Thiên, đừng xem thường tình yêu của Thụy Điển, anh ấy sẽ không vì em mà rời xa anh.

Thụy Thiên nói, vậy hãy trở về, bảo rằng anh không bao giờ về nữa. Anh vốn thích rong chơi, bây giờ sẽ dang cánh bay thật xa. Anh sẽ không bao giờ trở lại, bảo rằng, hãy chúc phúc cho anh.

Tôi lẳng lặng lắc đầu, nhìn gương mặt tái xanh của Thụy Thiên vùi trong chăn gối. Người đàn ông này, chính người đàn ông này đã cướp đi trái tim tôi, cướp đi trái tim của biết bao cô gái ham muốn yêu đương trong cuộc đời này, cướp đi trái tim Thụy Điển. Rõ ràng là một con người cao cao tại thượng như thế, dáng vẻ anh tuấn như thế, phong lưu như thế, cuối cùng lại yếu ớt nằm đây tỏ bày tình cảm cùng tôi.

Thụy Thiên, tôi muốn hỏi, lúc trước nhẫn tâm kéo tôi sa vào cơn hoan mê ái tình này, anh có bao giờ nghĩ đến sẽ có một ngày như thế này chưa. Một ngày anh nằm đây, rất đau, rất đau, nhưng người yêu anh vẫn an nhiên tĩnh lặng, dịu dàng nhắn tin đợi anh trở về. Anh có bao giờ nghĩ anh sẽ có lúc không thể trở về nơi mình đã ra đi, tình yêu trở thành vết dao trí mạng, cái chết trở thành nỗi thống khổ và cơn đau bất diệt mà kể cả khi anh chết đi cũng không bao giờ biến mất? Tôi muốn cười, tàn nhẫn nói với anh rằng, Thụy Thiên, tình yêu của anh hết rồi.

Nhưng tôi không hỏi được, tôi không nói được, không cười được. Tôi chỉ có thể khóc. Ghì chặt cánh tay Thụy Thiên và kìm nén tiếng khóc trong lòng, tôi không thể bảo, tình yêu của anh thật đẹp quá, bởi lẽ thứ tình ái này là thứ chẳng ai trong cuộc đời này muốn nhận. Thụy Thiên, anh biết không, kể cả trong tình yêu, trong lĩnh vực mà anh giỏi nhất, anh cũng thua rồi.

Tôi im lặng nhìn Thụy Thiên, đưa tay vuốt ve gương mặt xanh tái lạnh ngắt, tôi bảo, tình yêu của Thụy Điển anh còn không hiểu? Bây giờ anh ấy không bỏ anh được, không cách nào bỏ anh được. Anh thích dang cánh bay, Thụy Điển sẽ chờ anh khi mỏi cánh quay về. Anh đi không về, anh ấy sẽ tìm anh. Thụy Điển không bao giờ chúc phúc cho anh cả.

Vậy, Thụy Thiên mỉm cười, thì thào với tôi, hắn bảo, Thụy Điển sẽ chúc phúc cho em.

Tình yêu của anh thật ích kỉ.

Phải, tình yêu của anh rất ích kỉ. Thụy Thiên vẫn cười. Khi yêu ai rồi, anh vẫn muốn chu toàn cuộc đời họ. Anh không muốn Thụy Điển tự mình làm gì, thậm chí, anh muốn sắp đặt cuộc đời cậu ấy. Anh muốn Thụy Điển lấy em, bởi lẽ, nếu cậu ấy lấy em, đó là vì cậu ấy nghĩ rằng mình nợ em quá nhiều. Anh không cần Thụy Điển chết theo mình, càng không muốn cậu ấy yêu thương một người nào khác. Nếu là em, anh có thể biết được, Thụy Điển yêu anh, suốt cuộc đời cậu ấy chỉ yêu anh. Còn em, em chỉ là người cậu ấy không buông xuống được. Thụy Thiên lại ho một tiếng, khó khăn thở, hắn hỏi tôi, anh rất tàn nhẫn phải không?

Nếu anh chết, Thụy Điển cũng không sống nổi. Anh ấy cũng sẽ không kết hôn cùng em. Tôi im lặng nhìn Thụy Thiên, một lúc sau, tôi nói, vậy anh lấy em đi, Thụy Thiên.

Thụy Thiên im lặng nhìn tôi.

Thụy Điển sẽ tiếp tục chờ anh quay lại, chờ mãi, chờ mãi, cho đến khi anh ấy chết. Được không, Thụy Thiên?

Chúng ta sẽ tiếp tục làm những kẻ ích kỉ trong tình yêu, được không? Anh ích kỉ giữ lại cho riêng mình tình yêu của Thụy Điển, còn em, em giữ lại cho mình hình bóng anh. Em giữ lại cho mình tình yêu của em. Bởi lẽ em yêu anh, yêu anh, rất yêu anh, Thụy Thiên. Em sẽ chăm sóc cho tình yêu của anh, em sẽ bảo vệ Thụy Điển, sẽ để Thụy Điển tiếp tục sống, cho anh ấy hi vọng, làm cho anh ấy không ngừng yêu anh. Còn anh, anh thua cho em ván cược này đi, kết hôn với em, được không. Dù rằng, những thứ này sẽ làm cuộc đời Thụy Điển tịch mịch lắm, sẽ làm trái tim em bế tắc lắm. Nhưng anh đáp ứng em, được không?

Thụy Thiên nhẹ nhàng chạm tay vào má tôi, chưa bao giờ bàn tay hắn lại dịu dàng như vậy. Hắn nói với tôi, em, Thụy Điển, em đừng khóc.

Em đừng khóc. Đó là câu nói cuối cùng Thụy Thiên để lại cho tôi. Em đừng khóc, đừng khóc cho anh. Đừng khóc trước li biệt này, đừng làm trái tim mình bế tắc. Anh cái gì cũng không cho em được, cái gì cũng không trả lại cho em được, kể cả tình yêu của Thụy Điển. Là anh sai rồi. Kể cả khi anh muốn, muốn đến rồ dại, thì cuộc đời Thụy Điển cũng không phải do anh định đoạt, sau khi anh chết đi, anh cái gì cũng không quản được. Ích kỉ là một dạng của tình yêu, nhưng anh không muốn tình yêu của mình lại thành cái lưới vây lấy tự do của Thụy Điển, anh không muốn phá hoại cuộc đời cậu ấy. Em hãy giúp cậu ấy sống thật tốt, thật tốt. Cả em nữa, em phải sống thật tốt.

Thụy Thiên nói, rồi đi mất. Đi đến một nơi rất xa, rất xa, không thuộc cuộc đời này. Yêu cầu của tôi, hắn không đáp ứng. Món nợ ân tình với tôi, Thụy Thiên cũng không cách nào trả được.

Tình yêu của tôi và Thụy Điển, bằng cách đó, đã vĩnh viễn biến khỏi thế giới này. Cùng với thân xác của Thụy Thiên, trôi đi, không bao giờ trở lại.

Tôi mở điện thoại Thụy Thiên, chầm chậm đọc tin nhắn của Thụy Điển. Những kí tự mờ nhạt hiện lên dưới ánh đèn bệnh viện, từng dòng, từng dòng tin nhắn, ngắn gọn mà chứa đầy yêu thương.

Thụy Điển nhắn, Thụy Thiên, anh nhớ mua quà.

Nhớ gọi điện.

Nhớ giữ gìn sức khỏe.

Ăn đúng bữa, không ăn linh tinh.

Đừng thức khuya.

Đừng hút thuốc.

Hạn chế uống rượu.

Mau về nhà.

Bất giác nhận ra, tình yêu này vẫn rất ngây thơ. Anh hãy mau về nhà, mau về, mau về thôi. Thụy Thiên, anh biết không, Thụy Điển vẫn đang đợi anh ở nhà.

Em đợi anh ở nhà.

Thụy Điển đã nhắn như vậy. Em đợi anh ở nhà.

Em đợi anh ở nhà.

Em vẫn luôn đợi anh ở nhà.

Thương Thụy Điển, thương anh nhiều quá. Trong khi anh đang uống trà, nhẩm nhạc và nhắn những dòng yêu thương này, Thụy Thiên của anh đã không còn trên cõi đời này nữa rồi.