Sự đau nhức trong dự kiến vẫn chưa buông xuống, dịch thể tanh nóng lại vẩy đầy lên da thịt, cháy bỏng như dầu sôi.

Lôi Hải Thành mở mắt, trong huyết quang chói mắt đầy trời, Lãnh Huyền ngã vào trước ngực hắn.

Máu phun trào ra từ vết thương trong khoảng khắc đem y phục cả hai người đều nhiễm hồng.

Lôi Hải Thành chấn động đến vô pháp cử động được, duy chỉ có luồng máu nóng đang cuồn cuộn chảy trên ngực nói cho hắn, trước mắt hoàn toàn không phải là ảo giác.

Chứng kiến Lãnh Huyền thụ thương, Thiên Tĩnh tướng sĩ đều đỏ vằn mắt, liều mạng giết địch, vây hướng Lãnh Huyền cứu giá.

Gào thét điên cuồng, huyết vũ tinh phong, đan xen nhau dưới ánh mặt trời hồng của một ngày dài đằng đẵng. Thiên địa vô tình, coi vạn vật như cây cỏ, hờ hững nhìn sinh linh trầm luân......

Thiên quân vạn mã ở bên người Lôi Hải Thành tung hoành, hắn lại chỉ cảm thấy tựa như mình đang ở bên ngoài sân khấu. Trước mắt, bất quá là chỉ là màn diễn đậm đặc phấn son lộng lẫy. Tiếng la hét chém giết ngút trời, cũng xa xôi như đến từ nơi chân trời......

Trong sự mênh mông vô thiên vô địa, chỉ có Lãnh Huyền tồn tại.

Khuôn mặt nam nhân, tái nhợt như tuyết.

“...... A ────”

Hắn nghe thấy tiếng gào thét khàn khàn của chính mình, thảm thiết thê lương đến mức khiến hắn biết mình đã lâm vào tuyệt vọng. Hắn dùng ***g ngực chặt chẽ giữ lấy vết thương của Lãnh Huyền, cố sống cố chết ôm chặt, xoay người, lao đi.

Hắn căn bản không cảm nhận được trên thân mình có thêm bao nhiêu vết thương mới, chỉ biết dùng thân thể của chính mình làm vũ khí, tựa như con thú bị vây khốn đến sắp điên cuồng, ở trong thương lâm vũ tiễn[149] đấm đá bừa bãi, tiêu diệt từng thân ảnh dám ngăn cản đường đi của hắn.

Thần sắc hung hãn dữ tợn vô cùng khiến cho Tây Kì binh sĩ vây đánh đều hoảng sợ thất sắc, chùn chân run tay. Không kẻ nào còn dám tới gần con người toàn thân đẫm máu hóa thân thành Tu La hung thần kia nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lôi Hải Thành cướp ngựa lướt qua đám người, tung bụi chạy băng băng.

Thiên Tĩnh tướng sĩ cũng tới tấp quay đầu ngựa, vừa chặn đường Tây Kì truy binh, vừa hộ giá Lôi Hải Thành rút lui.

“Đi hướng đông nam, có đại quân tiếp ứng......”

Lời dặn dò yếu ớt của Lãnh Huyền theo lưng ngựa rung lên, bị đại phong ào ào thổi qua bên tai Lôi Hải Thành, mong manh như tơ nhện.

Lôi Hải Thành vẫn y nguyên dùng ngực ép chặt lấy kinh mạch bên vai phải của Lãnh Huyền, sau khi lên ngựa hắn đã xé y phục sơ sài, băng bó qua loa vết thương cho Lãnh Huyền. Nhờ thế mà máu chảy ra hơi chậm lại, nhưng khuôn mặt Lãnh Huyền bởi vì đã mất quá nhiều máu mà xám trắng ra, hiển lộ khí tức tử vong.

Mũ giáp của Lãnh Huyền, cũng đã ở trong lúc phá vây rớt mất. Mái tóc đen hỗn độn, bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

Lôi Hải Thành đưa tay ra, nhẹ nhàng vén sợi tóc dính vào mí mắt Lãnh Huyền, cơ thể tràn ngập một sự trướng đau, thương tiếc chưa từng thể nghiệm qua, tựa hồ muốn đem toàn thân hắn từ trong ra ngoài xé rách......

“Vì lẽ gì?” Lãnh Huyền không phải đã nói, giữa bọn họ chỉ có hiện tại, không có tương lai đó sao? Vì lẽ gì còn muốn vì hắn đỡ một đao kia?

“Cánh tay kia, đã sớm bị phế, chẳng có gì đáng tiếc cả.” Lãnh Huyền ngước nhìn Lôi Hải Thành, làn môi hoàn toàn mất đi huyết sắc nhưng lại hơi hơi cong lên một nụ cười. Tựa như nụ cười mỉm vào sớm ban mai sau cái đêm cuồng loạn kia, trong sáng đơn thuần đến mức khiến cho trái tim Lôi Hải Thành co rút.

Yết hầu nóng rực, như có thứ gì đó điên cuồng giãy dụa muốn từ nơi giam cầm chặt chẽ sâu tận dưới đáy long, phá vỡ trói buộc mà lao lên. Hắn dùng lực đạo dịu dàng nhất mơn trớn hàng mi của Lãnh Huyền, đôi mắt của Lãnh Huyền......

“Đừng quản Thiên Tĩnh, đừng quan tâm đến thiên hạ nữa. Đi cùng ta, có được không?”

Nói hắn điên cuồng cũng chẳng sao, yêu người cùng giới tính thì đã sao chứ? Nam nhân này từng là người hắn căm hận nhất thì có làm sao? Nếu luân hồi chính là muốn hắn cùng với nam nhân trong lòng này tương ngộ, hắn chấp nhận.

Chết đi rồi sống lại trong cô quạnh, yêu hận như Sâm Thương[150], hắn vô pháp chịu đựng nổi sự cô độc cùng biệt ly dài đằng đẵng không bến bờ này nữa.

Lãnh Huyền dường như bị sự bi thương nơi đáy mắt Lôi Hải Thành khóa chặt lấy tâm thần, trong phút chốc mở to mắt chăm chú nhìn Lôi Hải Thành, tựa như nơi đó có thứ gì đó mà hắn vĩnh viễn cũng nhìn không đủ. Hồi lâu sau, mới từ từ phun ra tiếng thở dài lạnh buốt.

“Ta cùng với ngươi bất đồng......”

Lôi Hải Thành cắn chặt khớp hàm ── đã sớm biết, chính là đáp án này.

“Lôi Hải Thành......” Tay trái càng lúc càng lạnh của nam nhân cố sức rút ra từ trong lòng ngực vẫn đang được ôm, nắm chặt lấy tay hắn.”Ta nếu không thể sống sót để trở về Thiên Tĩnh, Chu nhi liền giao phó cho ngươi. Hắn cái gì cũng đều chưa hiểu, cũng sẽ không thể tự bảo hộ mình, chỉ có dựa vào ngươi chiếu cố......”

“Ta không cho phép ngươi chết.” Từng chữ một theo kẽ răng Lôi Hải Thành phun ra thành tiếng, trở tay chặt chẽ chế trụ tay trái Lãnh Huyền, dùng sức nắm đến bản thân mình cũng thấy đau buốt, nhưng lại vẫn không chịu buông ra.

Khuôn mặt Lãnh Huyền hiện lên vẻ khổ sở, thoáng nhìn phía sau Lôi Hải Thành, hắn thở dốc kéo Lôi Hải Thành cúi xuống. “Cẩn thận.”

Hơn một nghìn Thiên Tĩnh tướng sĩ đi theo chém giết suốt nửa ngày đã thương vong hơn phân nửa, chỉ còn lại hai ba trăm người bảo hộ phía sau Lôi Hải Thành, cùng Tây Kì truy binh liều chết chiến đấu.

Những mũi tên càng lúc càng dày đặc đột phá qua lá chắn người mà Thiên Tĩnh tướng sĩ dùng huyết nhục thân thể mình dựng lên, liên tiếp vang lên tiếng kêu thảm thiết.

Có hai mũi tên bắn thẳng đến sau lưng Lôi Hải Thành, may mắn Lãnh Huyền cảnh báo kịp thời, Lôi Hải Thành ôm lấy Lãnh Huyền nằm sấp xuống, đầu tiễn lướt qua lưng hắn, cắt rách quần áo.

Đúng lúc ấy, tiếng chân từ tiền phương như sấm dậy, cát vàng khói bụi bay đến lưng chừng trời đem vầng dương như viên kẹo hồng che mờ mịt lại, tựa như bức tường thành di động, cấp tốc khuếch đại ở trong mắt Thiên Tĩnh tướng sĩ.

Phục binh? Tim Lôi Hải Thành trầm xuống, lại nghe trong tiếng thở gấp dồn dập của Lãnh Huyền lộ vẻ vui mừng. “Cứu binh đã đến rồi.”

Trong đám bụi vàng kín trời dần dần hiện ra mặt tinh kỳ, chữ “Lan” cực đại thêu chỉ kim sắc đón gió tung bay, khiến cho tất cả Thiên Tĩnh binh sĩ đang trong tình trạng kiệt sức phát ra một trận reo hò rung trời, sĩ khí dâng cao, xoay người phản công tiến vào trong quân Tây Kì thỏa sức chém giết.

Trận thế Tây Kì đại quân thoạt tiên khẽ loạn, nhưng Tây Kì nam tử phần lớn anh dũng hiếu chiến, lại có chủ soái quân pháp ràng buộc, Ương Hồi cùng các thống lĩnh doanh trại thấy trận thế Thiên Tĩnh đến mức này chẳng những không sợ, ngược lại càng kích thích sát tính, không lùi mà tiến tới, hô lớn nghênh đón đại quân Lan vương, thề cùng Thiên Tĩnh huyết chiến phân thắng bại.

Thấy cứu binh có đến cả vạn người, thần kinh căng thẳng của Lôi Hải Thành cuối cùng có một tia lơi lỏng, không nghe được một tiễn phía sau phóng tới. Chờ đến khi phát hiện, mũi tên kia đã bắn trúng bên hông hắn.

Liều mạng rút tiễn ra, vết thương đau đớn ngoài dự liệu, hắn liền vô lực gập người lại, không điều khiển nổi vật cưỡi nữa, cùng với Lãnh Huyền ngã khỏi lưng ngựa.

Vừa chạm đất, mấy thanh đao thương liền hướng hai người đánh úp lại.

Lôi Hải Thành dùng thân thể đem cả người Lãnh Huyền che chắn lại, vừa lăn hai vòng tránh thoát đợt tấn công. Bên cạnh lại có một đao của Tây Kì binh sĩ, ở trên lưng hắn bổ xuống sâu hoắm đến nhìn thấu được xương cốt.

Toàn thân trên dưới của hắn cơ hồ đã thành một huyết nhân, nhưng vẫn ôm chặt lấy Lãnh Huyền không buông tay.

“Buông ta ra! Mình ngươi hãy chạy đi.” Lãnh Huyền dùng hết toàn lực lớn tiếng quát tháo, lại bị nụ cười bất chợt của Lôi Hải Thành bên trên làm chấn động, đến quên tất cả từ ngữ.

Trên mặt bắn đầy huyết tích, nhưng Lôi Hải Thành cười đến thực ôn nhu.

“Ta nói rồi, không cho phép ngươi chết.”

Cho dù có chết, cũng phải có ta theo hầu ngươi......

Hắn không nói ra cái câu vẫn đang vang vọng mãi ở trong lòng, bởi rằng cảm thấy nó thật quá ủy mị, mất hết cả khí phách. Nhưng môi hắn, đã lại ở dưới cái nhìn chăm chú kinh ngạc của Lãnh Huyền, nhẹ nhàng hôn lên làn môi trắng bệch lạnh như băng của nam nhân.

Tiếng binh khí kịch liệt giao tranh không dứt bên tai, hắn cũng coi như không nghe thấy.

Lại một đao chém đến, máu từ trên trán uốn lượn chảy xuống, làm ánh mắt mơ hồ. Hắn cũng không lau đi, chỉ chặt chẽ mà đem Lãnh Huyền ôm chặt trong vòng tay, dùng tấm lưng ngập đầy vết sẹo chống đỡ làm nên một không gian cho hắn cùng Lãnh Huyền.

Hắn nhẹ nhàng nếm huyết vị từ trên mặt mình chảy xuống làn môi Lãnh Huyền, mãi đến khi ý thức hoàn toàn tan biến, vẫn cứ mỉm cười ──

Mối tình này chẳng cần phong cùng nguyệt, lại càng bất chấp cả yêu lẫn hận. Hắn chính là, ở trong khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh, đơn thuần muốn cùng Lãnh Huyền ở một chỗ.

Không hơn.

—————-Hoàn quyển 1——————-

[1] Tầm Tần Ký: cái này hồi trc khi có cái Celestial Movie thì đã chiếu qua ở kênh TVB TH cáp. Nghe nói là có 1 anh zai bị đưa về thời nhà Tần, rồi sau này anh ý cp với 1 em gái xinh tươi nào đó =))

[2] Vị lai chiến sỹ: 0 biết có phải là cái film Cỗ máy thời gian đã từng chiếu trên HTV không nữa…..cũng chưa xem qua nốt:))

[3] uy thế khiến cho người ta phải kính phục nể sợ

[4] nói chung là cốt nhục tương tàn ấy a

[5] thanh lâu

[6] cái này có lẽ là ngũ mã phân thây

[7] tả hữu đều ủng hộ

[8] sấm sét

[9] biển rộng

[10] không phải địch tử thì ta mất mạng

[11] tay gấu đen hấp cách thủy

[12] yến sào và súp vây cá hay sao ý

[13] masochist- thích bị ngược đãi

[14] Theo lời bạn redfox thân yêu thì nó chính là nói về chuyện luyến ái nam nam của các đồng chí Trung Quốc ngày xưa ^^. Thx bạn red rất nhiều a ^^

[15] thấy cái này nó mở ngoặc là cắm sừng ” mà tớ chẳng hiểu j hết trơn a

[16] cái gì trên cơ thể cũng là của cha mẹ sinh ra

[17] manoquin

[18] cứu 1 mạng người bằng xây bảy tầng tháp

[19] Bản gốc bạn tác giả để nên tớ cũng … luôn:”>

[20] Em ý nhỏ dưng mà đã xem sách cấm =))

[21] anh Qt dịch là kẻ lực lưỡng song bạn thấy để thế nó cứ thô thô, nên quyết định để nguyên văn

[22] sự thực là:cũng xinh đẹp, nhưng để vừa đủ tiêu chí cho nó thô bỉ =))

[23] ngưỡng mộ đã lâu, tên tuổi vang dội, uy chấn bốn phương, nói chung là nịnh đầm =))

[24] liếc mắt đưa tình

[25] địa vị ngang nhau

[26] giấu nghề

[27] Cái câu này nhớ, tớ cũng 0 rõ lắm nhưng nó có thể hiểu là: mình hiện được an nhàn thì chứ vội thương hại người khác, có lẽ là giống câu Cười người hôm trước, hôm sau người cười trong tiếng Việt, đúng không nhi?

[28] giống kiểu hữu danh vô thực, có cái bìa mà nội dung rỗng tuếch

[29] lòng ái mộ người tài

[30] án văn chương, thời xưa cứ viết mấy bài thơ, viết mấy câu phạm huý là được khép vào tội này hết a

[31] ngữ kinh tứ tọa: có lẽ mang nghĩa là “lời nói chấn động tứ phía

[32] đoản kiếm hay còn gọi dân dã là dao găm

[33] tạp chí âu phục

[34] tạp chí sức khoẻ ha ”

[35] bay lượn

[36] QT ca dịch là không phải vật trong ao, có lẽ em Thành đoán ra là anh Phi Dương dù ở trong lao tù nhưng hẳn không phải tội phạm

[37] giọng phòng the

[38] một đao chặt đứt tơ tình

[39] bèo tấm không rễ: ý chỉ người bơ vơ không có mối ràng buộc/ không thân bằng quyến thuộc

[40] anh em họ

[41] được đằng chân lân đằng đầu

[42] không giàu có thì cũng là người sang trọng

[43] đánh cỏ động rắn

[44] ý là những biến động nhỏ nhoi

[45] ngu ngốc

[46] miếng lệnh bài đeo ở thắt lưng

[47] thằng bé con

[48] buôn chuyện

[49] đĩnh bạc thì phải

[50] Nghĩa là “lông dê mọc ở bên ngoài”, ám chỉ món lợi trước mắt, đồng nghĩa với câu “Thả con săn sắt, bắt con cá rô”

[51] vi mạch

[52] sét đánh không kịp bưng tai: chỉ có nghĩa là nhanh như chớp mà thôi ^^. Em Thành chuyên có overkill ah =))

[53] đánh phủ đầu

[54] cái này là được ăn cả ngã về không ^^ chung quy nghĩa là liều lĩnh ^^

[55] Trong tiếng TQ, nàng với hắn đều tuốt tuột đọc là Tha^^

[56] Cái này hình như mang ý là Không đủ thoả mãn yêu đương.

[57] ném chuột vỡ bình

[58] kiếm củi ba năm thiêu một giờ:ý nói bao nhiêu công sức đều chỉ vì một phút bất cẩn mà đổ sông đổ biển hết cả

[59] ầm ĩ như trời mưa bão

[60] ăn nhờ ở đậu

[61] nhanh như chớp điện

[62] thế suy sức yếu, sa cơ lỡ vận

[63] hộp gỗ

[64] hàng thật giá thật

[65] dắt cụ già bế con nhỏ

[66] ông cụ non

[67] nghĩa là nhà nhà đều biết, người người đều hay^^, phổ biến quá chừng ^^

[68] có qua có lại

[69] thế sự biến đổi huyền ảo khôn lường, (Thơ Đỗ Phủ, thời Đường, trong bài “Khả thán”có câu như sau: Trên trời màu mây biến đổi khi trắng như áo trắng, lúc lại đen như chó mực, ví như thế sự biến ảo khôn lường) QT

[70] Thế sự xoay vần

[71] không thân bằng quyến thuộc

[72] Chiến tranh loạn lạc

[73] Thừa nước đục thả câu

[74] Sự thực thì là anh hùng thích làm việc nghĩa, nhưng để thế này thấy nó Việt Nam hơn:))

[75] Chuỷ = miệng, thiệt = lưỡi —> tớ nghĩ nó chắc là cái mồm năm miệng mười ^^

[76] Rùa đen

[77] Chính xác

[78] nói quá

[79] độc nhất vô nhị

[80] mắt long lanh sáng như sao

[81] nói xằng

[82] cái này nghĩa tương đối là “ra khỏi tầm mắt là không còn quan hệ

[83] dùng người không phải chỉ có dùng người thân.

[84] cáo khóc thỏ chết

[85] Search wiki sẽ ra ah. Cái này chắc ai cũng rõ, hồi thế chiến mấy đồng chí Nhật Bản xâm lăng rất chi là dã man =.=. Khi trước xem film vẫn còn nhớ cái cảnh nó mổ bụng ngựa nhét người sống vào……….

[86] mặt nạ bằng bạc

[87] Loài ngựa vừa lành vừa bền sức

[88] Ao nhỏ

[89] Trước nay chưa từng có

[90] đấy là của tác giả, tớ chẳng biết là chi đâu:”>

[91] Lạc hoa lưu thủy: hoa rơi nước chảy = đánh cho thua tan tác tả tơi ^^ > em Thành y như Triệu Tử Long nha

[92] vô công rỗi nghề=))

[93] Chuông bạc

[94] Lôi đình vạn quân: sấm vang chớp giật

[95] Bất ngôn nhi dụ: không nói cũng biết ^^

[96] Trường thối: quần dài:D. cái này chơi game onl kiếm hiệp TQ sẽ gặp hoài ^^

[97] Lương cầm trạch mộc nhi tê: chim khôn chọn cây để đậu

[98] xe của vua

[99] Kính nhi viễn chi: ờ thì…..chỉ dám ngưỡng mộ từ xa mà 0 dám lại gần.

[100] đã thấy qua nên chẳng còn thấy kỳ quái

[101] search image anh google tớ thấy nó giống như món cháo với nấm trắng và quả gì đỏ đỏ ý…..chẳng rõ phải gọi là gì luôn ‘’

[102] một đi không trở về

[103] Binh bất yếm trá: việc quân cơ không ngại dối lừa

[104] Xương chẩm có tên là Ngọc Chẩm. Huyệt ở ngang với xương chẩm vì vậy gọi là Ngọc Chẩm (Trung Y Cương Mục)

[105] phục tùng

[106] Nói chung là buôn dưa lê ^^

[107] Sát ngôn quan sắc: nhìn mặt, nghe lời đoán ý

[108] thân sĩ quan niệm: quan niệm quý ông?! Thực ra có quý ông không chỉ mình đồng chí Thành biết thôi, no cmt =))

[109] thoải mái, tự nhiên

[110] Hỉ xuất vọng ngoại: mừng rỡ ra mặt

[111] Dân dĩ thực vi thiên: uhm, chắc là “dân lấy lương thực làm trọng” ^^

[112] nhà ở cao cấp

[113] Ái ốc cập ô: cái này thấy nhiều rồi nà “yêu ai yêu cả đường đi” ^^

[114] Cuồng khuyển bệnh: bệnh chó dại =))

[115] Tì phù hám thụ: kiến càng rung cây —-> “châu chấu đá xe” ^^

[116] việc cuới xin

[117] Hạ bất vi lệ: chỉ có một lần mà không có lần thứ hai

[118] Ngự chức y sư: đơn giản là……thợ may thui

[119] Kỳ khai đắc thắng: mở màn là đánh thắng.

[120] Khinh kỵ binh: kỵ binh mặc khinh giáp – giáp nhẹ lại nhớ hồi chơi TGHM

[121] Cô chưởng nan minh: một cây làm chẳng nên non.

[122] Nhuyễn mạo: mũ mềm? Không biết để thế nào cho hợp nữa =.=

[123] sống lâu trăm tuổi

[124] Trọng binh: giáp nặng

[125] Đằng long cẩm bào: long bào thêu hình rồng bay

[126] Cái này là trận Trường Bình. Mọi người có thể tra wiki để biết thêm chi tiết ^^

[127] Tiểu sa di: hòa thượng mới xuất gia.

[128] Đàn việt: Cái này là ở trong kinh Phật: người bố thí cầu cho qua bể khổ

[129] Chín dấu hương ba: chín cái dấu chấm trên đầu các bác trụ trì thiếu lâm trong phim kiếm hiệp ý.

[130] Thần tuấn: thật khó để tớ diễn đạt thành từ thuần Việt. Chúng ta có thể tưởng tượng nó tương đồng với “super horse” =))

[131] Khinh xa thục lộ: xe nhẹ chạy đường quen = ngựa quen đường cũ ^^

[132] Thúc thủ vô sách: bó tay không có biện pháp

[133] Lợi khí: dịch ra thì là “vũ khí sắc bén” nghe hơi củ chuối. Chúng ta chỉ cần biết các bạn ý đang so sánh em Thành với “thần binh lợi khí” là được ^^.

[134] Dị tính vương: là Vương gia nhưng không cùng họ với hoàng thất

[135] Duật bạng tương trì: trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi

[136] Cải nguyên: thay đổi niên hiệu

[137] Bách túc chi trùng, tử nhi bất cương: loài trùng trăm chân, đến chết vẫn đứng vững

[138] Bễ nghễ thiên hạ: có thể hiểu là “coi/liếc nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt Đăng bởi: admin