Hầm ngầm ở sâu dưới mặt đất, rộng vài thước vuông, chất đống rất nhiều khối băng vuông vức ngay ngắn. Khí sương bạch sắc không ngừng bay lên, đem khuôn mặt ba người Lãnh Huyền, Lãnh Thọ cùng Lôi Hải Thành đều đông lạnh đến khẽ phát xanh.

Nơi này, vốn là dùng để tích trữ khối băng của tướng sĩ trấn thủ Thập Phương thành, dùng tránh nóng cho mùa hè, hiện giờ lại thành hầm băng tuyệt diệu để cất giữ thi thể.

Trạm Phi Dương nằm ngửa mặt trên một khối băng cự đại, trên mái tóc đã kết một tầng bạch sương mỏng.

“Ấn theo thông lệ trong quân Thiên Tĩnh ta, bắt được chủ soái quân địch, từ trước đến nay đều bêu đầu thị chúng.”

Thanh âm thấp trầm của Lãnh Huyền ở trong hầm băng vang vọng. Nhìn Lôi Hải Thành vùng ra khỏi sự phù trợ của Lãnh Thọ, đi đến bên thi thể, hắn lẳng lặng nói: “Bất quá người này là do ngươi mang về, nên tùy ngươi xử trí.”

“Hắn không chịu nghe theo mệnh lệnh của Tây Kì quốc quân giết ta, lại tự mình uống thuốc độc tự vẫn......”

Lôi Hải Thành đưa tay xoa nhẹ trên diện dung lạnh như băng của Trạm Phi Dương, quay đầu lại, đối Lãnh Huyền gằn từng chữ: “Ngươi nên vui mừng vì bản thân còn chưa có động đến một nửa cọng tóc của hắn, bằng không, ta sẽ đem ngươi cắt nát ra thành từng miếng.”

Sắc mặt Lãnh Huyền vốn là vì hàn khí mà có chút tái nhợt phát xanh, nghe vậy liền cứng đờ, vài điểm huyết sắc cũng tựa như đột nhiên bị hút khô, thảm đạm vô cùng, nhưng cũng không phản bác lại gì.

Lãnh Thọ bên cạnh ho nhẹ hai tiếng nói: “Lôi Hải Thành, ngươi cũng là Vương gia Thiên Tĩnh, ngươi nếu muốn hậu táng người này, Hoàng Thượng cùng ta hiển nhiên sẽ không can thiệp. Chính là người nằm dưới đất nếu biết, có khi chưa hẳn đã muốn ngươi làm như vậy.”

Hắn bất chấp sát khí bùng lên trong mắt Lôi Hải Thành, nói thẳng: “Đối phương nếu kháng ý chỉ của Tây Kì quốc quân không có giết ngươi, giả như Thiên Tĩnh ta lại đem hắn hậu táng, chẳng khác nào khẳng định tội danh thông đồng với địch bán nước. Lôi Hải Thành, ngươi hẳn không mong muốn để cho Tây Kì có lý do tru di cửu tộc của người này chứ?”

“Chẳng lẽ ngươi muốn ta cắt lấy thủ cấp hắn phơi bày trước ba quân, chứng minh hắn không cùng Thiên Tĩnh cấu kết sao?” Hai mắt Lôi Hải Thành ẩn ẩn tơ máu, trừng trừng nhìn Lãnh Thọ.

Lợi hại bên trong, hắn kỳ thật so với Lãnh Thọ còn rõ ràng hơn. thời điểm ở Khảm Ly thành đã biết rằng không nên đem theo thi thể của Trạm Phi Dương ──

Cho dù Trạm Phi Dương có uống thuốc độc tự sát, nhưng Tây Kì quốc quân tám chín phần cũng sẽ không công bố chân tướng, nói Trạm Phi Dương là kháng chỉ tự sát, không thể nghi ngờ là sẽ làm mất thể diện hoàng đế, lại còn làm dao động quân tâm Tây Kì. Hơn phân nửa là sẽ sắp xếp dấu hiệu giả rằng Lang doanh chủ soái bị trúng độc Thiên Tĩnh ám toán mà bỏ mạng, rồi làm một hồi đại táng náo nhiệt, biểu lộ thiên ân mênh mông cuồn cuộn, mua chuộc nhân tâm tướng sĩ, lại càng có thể kích thích sự cừu hận của Tây Kì đại quân đối với Thiên Tĩnh, càng thêm anh dũng chinh chiến.

Đối với Trạm Phi Dương, đây có lẽ đã là kết cục tốt nhất.

Song lý trí chỉ là lí trí, cảm tình lại thường thường thoát ly ràng buộc mà đi ngược lại. Nhìn đến Trạm Phi Dương ở trước mặt mình đình chỉ hô hấp, Lôi Hải Thành không muốn suy nghĩ bất cứ gì, chỉ biết rằng không thể buông tay.

Buông lỏng tay, chính là đã âm dương vĩnh viễn xa cách......

Hắn chặt chẽ nắm lấy bàn tay lạnh buốt cứng ngắc của Trạm Phi Dương, đầu vai khẽ run.

Lãnh Thọ nhìn cảnh tượng này, chỉ sợ nói thêm một câu nữa, Lôi Hải Thành sẽ tức giận đến phát điên. Hắn nhìn Lãnh Huyền bất lực lắc lắc đầu.

Lãnh Huyền sau khi im lặng một lúc, cuối cùng trầm thanh chậm rãi nói: “Lôi Hải Thành, nếu như ngươi thấy khó xử, thì cứ lặng lẽ đưa hắn đi an táng cho xong việc. Còn như những binh sĩ hôm nay nhìn thấy ngươi mang hắn trở về, ta có thể bịt được miệng bọn họ, để tránh truyền ra lời đồn đại ──”

“Không cần.” Lôi Hải Thành thình lình ngắt lời hắn, chậm rãi buông bàn tay Trạm Phi Dương ra, chậm rãi nhắm mắt lại.”Hắn là nam nhân Tây Kì. Hắn sinh tiền, đã nói qua vĩnh viễn cũng không thể phản bội Tây Kì. Vậy nên, hãy mang thi thể hắn đem thị chúng đi......”

Vĩnh viễn không phản bội! Hắn nhất định phải thành toàn sự kiên trì lúc lâm chung của Trạm Phi Dương.

Tây Kì Lang doanh chủ soái bị Định Quốc vương gia ám sát!

Tin tức kinh nhân này, ngay tại đêm đó được Lãnh Thọ tận lực sắp xếp, cấp tốc truyền bá trong Thiên Tĩnh đại quân đồn trú ở Thập Phương thành, khiến chúng tướng sĩ phấn chấn sục sôi, chạy nhanh đi bố cáo.

Thi thể của Trạm Phi Dương, bị trói trên đỉnh một cọc gỗ thô đại cao đến mấy trượng đặc biệt dựng thẳng ở trước cổng Thập Phương thành, mặt hướng về phương Tây cố hương.

Từ ban đêm đến sáng sớm hôm sau, mỗi một binh sĩ Thiên Tĩnh đi qua dưới cọc gỗ đều sĩ khí dâng trào, tựa như chỉ ngày một ngày hai đã nhìn thấy Tây Kì binh bại.

Làn gió ban mai mang theo hơi lạnh thấu xương, thổi tung bay tà áo cùng mái tóc dài của Lôi Hải Thành. Thân hình hắn lại vẫn như cây tiêu thương, nghênh phong đứng thẳng.

Hai vai áo cùng sợi tóc, đều bị sương sớm thấm ướt nhẹp.

Suốt một đêm, hắn liền đứng ở trên thành lâu, bồi Trạm Phi Dương.

Hắn không để cho bất luận kẻ nào chạm đến Trạm Phi Dương. Thi thể là do hắn tự tay buộc lên cọc gỗ, hắn còn tự tay chải đầu tóc chỉnh tề cho Trạm Phi Dương, lau chùi sạch sẽ huyết tích bụi bặm trên thi thể.

Hắn tin tưởng, nam nhân kiêu ngạo như hùng sư kia, cho dù có chết, cũng tuyệt không để cho tôn nghiêm chịu nửa điểm vũ nhục, lại càng không thể mang trên lưng tội danh thiên cổ thông đồng với địch phản quốc. Cho nên, hắn muốn cho tất cả mọi người biết, Trạm Phi Dương chính là nam nhân đường đường chính chính, chinh chiến cương trường, chết ở trong tay Thiên Tĩnh Định Quốc vương hắn đây.

Vầng dương ban mai tròn như quả cầu hồng, đem khung trời xanh biếc xa xăm nhiễm một màu huyết quang nhàn nhạt. Lôi Hải Thành hờ hững nhìn những binh sĩ tụ tập ở dưới thành lâu, chỉ chỏ thi thể trên cọc gỗ, đối hắn reo hò.

Khuôn mặt đờ ra như khúc gỗ, tìm không ra chút cảm xúc nào. Tâm của hắn, giống như sự nhẫn nhịn đau đớn của vết thương trên chân đêm hôm đó, đã cùng chết lặng rồi.

“Lôi Hải Thành, xa mã đã chuẩn bị hảo, bất cứ khi nào cũng có thể đem người đưa về Tây Kì.”

Lãnh Thọ đi lên thành lâu, đến gần bên người Lôi Hải Thành, thấy Lôi Hải Thành không chút phản ứng, hắn thở dài, phân phó Phong Vân thập tam kỵ tùy tùng phía sau tháo gỡ thi thể xuống.

Chiếu theo tố pháp trong quân trước kia, bắt giết tướng lãnh đối phương, bêu đầu thị chúng xong thì còn có thể đem thi thể đưa về quân doanh đối phương. Mục đích đương nhiên là để diễu võ dương oai, đả kích sĩ khí đối phương. Lôi Hải Thành không cho phép hủy hoại thi thể Trạm Phi Dương, vậy nên Lãnh Thọ liền an bài xa mã để vận chuyển di thể.

Bánh xe lăn lộc cộc, chở nặng quan tài đen nhánh chứa thi thể của Trạm Phi Dương chạy băng băng về phương xa.

Mãi đến khi xe ngựa thu nhỏ lại thành một điểm đen vô pháp nhận rõ, Lôi Hải Thành cuối cùng xoay chuyển thân thể cứng ngắc, dưới sự nâng đỡ của Lãnh Thọ chậm chạp đi xuống thành lâu.

Hắc sam Lãnh Huyền tung bay, đứng lặng trong gió, chờ Lôi Hải Thành hướng hắn đi tới.

Lôi Hải Thành ở trước người Lãnh Huyền ngừng lại cước bộ, cùng Lãnh Huyền đối diện một hồi lâu, rồi nói: “Sau khi vết thương của ta lành, muốn mượn ngươi một người thuộc đường xá đưa ta đến Tây Kì đô thành, ám sát Tây Kì quốc quân.”

Lãnh Thọ cùng Phong Vân thập tam kỵ vừa mới nghe xong, đều cùng chấn động, lập tức mặt hiện vẻ mừng như điên.

Gương mặt Lãnh Huyền lại không có chút biến hóa, mục quang ngược lại càng trầm đen.”Ngươi muốn vì hắn báo thù?”

“Đúng!” Lôi Hải Thành kéo cánh tay đang khoác lên bả vai Lãnh Thọ mượn lực, kéo lê bên chân bị thương, chậm rãi lướt qua Lãnh Huyền, tự mình bước đi, lạnh lùng nói: “Không phải vì Thiên Tĩnh, mà chính là vì bằng hữu tốt nhất đời của ta.”

Phong Vân thập tam kỵ thấy hắn đối Lãnh Huyền vô lễ như vậy, đều rất tức giận. Có một người hướng bóng lưng Lôi Hải Thành nhổ một ngụm, căm phẫn nói: “Tiểu tử này thật sự quá không coi ai ra gì, cũng không thèm ngẫm lại xem bản thân mình vốn là cái thứ hàng gì chứ, một tên nam xướng, chẳng qua có vài phần nhan sắc liền ──”

“Yến Thập Nhị, câm miệng lại!” Lãnh Thọ phát hiện diện sắc Lãnh Huyền thình lình đại biến, vội vàng một cước đem người nọ đá quỳ rạp xuống đất, phẫn nộ quát: “Định Quốc vương là thân phận thế nào, mà ngươi dám hồ ngôn loạn ngữ? Còn không mau tự vả vào miệng mình?”

Yến Thập Nhị xanh mét mặt, dù mặt đầy vẻ không phục, nhưng hai tay cũng vẫn giơ ra, tự tát vào miệng mình. Những người còn lại thấy vậy, ào ào quỳ rạp xuống, không dám lên tiếng.

Bọn họ mỗi người đều biết Lôi Hải Thành chính là Trần Yên, cũng lại càng biết Thiên Tĩnh hoàng đế vì muốn lung lạc Lôi Hải Thành, ngoại trừ phong vương, còn đem toàn bộ thị vệ lúc Lôi Hải Thành bị giam giữ trong cung chôn giết hết, thậm chí ngay cả vài quan viên trong triều thường hay đi Hoan Mộng Đình tìm hoan, bất luận có hay không quen biết Trần Yên, đều lần lượt phải mang đầu ra chịu tử tội.

Tóm lại, phàm những người có khả năng biết rõ nguyên bản lai lịch của Lôi Hải Thành cơ hồ đều không tránh khỏi tử lộ. mười ba người bọn họ bởi vì là thân tín của Lãnh Thọ, được Lan vương ở trước mặt hoàng đế tận lực bảo toàn mới tránh khỏi bị liên lụy. Hiện giờ Yến Thập Nhị lại lỡ mồm đem chuyện kiêng kị này ra nói, e rằng tánh mạng khó giữ được.

Chẳng ngờ, Lãnh Huyền vẫn chưa giáng tội, chỉ phất phất tay, để cho Phong Vân thập tam kỵ đứng dậy thối lui đến khoảng cách nghe không rõ hắn cùng Lãnh Thọ đối thoại, mới hơi hơi cười khổ.

Lãnh Thọ dè dặt suy đoán tâm tư Lãnh Huyền, “Hoàng Thượng, phải chăng là muốn thần giết bọn họ?”

“Cho dù ta vì hắn giết hết người trong thiên hạ, Lôi Hải Thành cũng sẽ không thay đổi tâm ý đến trợ giúp Thiên Tĩnh ta.” Lãnh Huyền khẽ than, cuối cùng lộ ra vài phần mệt mỏi. Đăng bởi: admin