Đây là lần thứ ba Lôi Hải Thành đứng ở trước phòng Trạm Phi Dương.

Không giống với hai lần trước đến viếng thăm lúc đêm khuya. Lúc này, trời vẫn còn sáng rõ, hắn lấy ngọc bội của Trạm Phi Dương quát lui những binh sĩ vặn hỏi dọc theo đường đi, quang minh chính đại tiến vào trấn phủ.

Cũng bởi vì đang là ban ngày, hắn phát hiện ra phần hõm nơi mái hiên, sau cột trụ hành lang, chỗ khuất ở trong sân so với hai lần trước đều có những binh sĩ đang bí mật mai phục.

Biết hắn đến, cho nên đặc biệt gia tăng binh lực?

Hắn ở trong bụng cười lạnh, trên mặt lại lộ vẻ ôn hòa tươi cười không giống thường ngày đối diện với Trạm Phi Dương đang mở cửa bước ra, chỉ Lục Lang nói: “Người ta đã đưa trở về rồi đây, ngươi có thể yên tâm được rồi!”

Trên người Trạm Phi Dương, vẫn y phục mặc ngày hôm qua, phảng phất đầy mùi rượu. Trong mắt mang chút tơ máu, dưới mắt còn có hai quầng thâm đen, tựa như ngủ không đủ giấc, nhưng nhìn thấy hai người trở về, hắn vẫn mỉm cười.

“Hải Thành, có ngươi bảo chứng, ta đương nhiên yên tâm.” Hắn hướng Lục Lang phất phất tay, “Ngươi trước cứ về phòng mình, có việc gì ta sẽ lại gọi ngươi.”

Lục Lang bất an liếc nhìn hai người một cái, vâng vâng dạ dạ lui xuống, lưu lại hai người không nói gì nhìn nhau.

Ngay tại thời điểm Lôi Hải Thành vẫn đang đắn đo có nên hay không trực tiếp đi thẳng vào vấn đề mà chất vấn, thì Trạm Phi Dương đã mở miệng trước.”Hải Thành, ta có điểm muốn nói với ngươi.”

Ngữ khí của hắn dị thường nhu hòa, dẫn Lôi Hải Thành đi vào phòng ngủ.

Một cỗ tửu vị nồng đậm gay mũi lập tức ùa đến. Trong phòng ngủ quăng lộn xộn không ít những vò rượu đã trống rỗng. Trên bàn, còn có một bầu rượu màu tử kim chạm trổ hoa văn tinh xảo.

Lôi Hải Thành nhíu mày, trong ấn tượng, Trạm Phi Dương hẳn phải là một người rất kỉ luật. Đặc biệt là khi hai nước giao chiến, thân là chủ soái sao lại có thể nát rượu như vậy?

Trạm Phi Dương cười khổ nói: “Nơi này có chút rối loạn, ngươi ngồi đi!” Đá văng mấy bình rượu ở cạnh chân bàn, bản thân cũng ngồi vào trong ghế dựa.

Lôi Hải Thành cũng chậm rãi ngồi xuống đối diện hắn.

Mục quang của Trạm Phi Dương, vẫn chăm chú hướng vào Lôi Hải Thành, cố chấp tựa như muốn dùng ánh mắt đem thân thể Lôi Hải Thành đốt thành hai lỗ thủng.

“Ngươi không phải là có chuyện muốn nói sao?” Chịu không nổi ánh nhìn chuyên chú đến khủng bố của Trạm Phi Dương, Lôi Hải Thành liền lên tiếng phá vỡ yên lặng.

Trạm Phi Dương tựa như từ trong cõi mộng mới tỉnh nga một tiếng, nhưng lại vẫn như trước nhìn Lôi Hải Thành, bỗng nhiên nói: “Hải Thành, ngươi có thể hay không bỏ râu giả xuống, để cho ta được nhìn lại tướng mạo vốn có của ngươi?”

Lôi Hải Thành nhíu nhíu mi, nhưng vẫn kéo xuống hai phiến râu giả, thỏa mãn yêu cầu cổ quái của Trạm Phi Dương, ngay cả phấn đen bôi bừa bãi trên mặt, cũng lấy ống tay áo dùng sức lau chùi sạch sẽ.

Nhìn đến dung nhan so với trong kí ức càng thêm tuấn mỹ anh khí, ánh mắt Trạm Phi Dương càng lúc càng ôn nhu, vươn tay tựa hồ nghĩ muốn vuốt ve khuôn mặt Lôi Hải Thành, lại bị Lôi Hải Thành khẽ tránh đi.

Bất mãn phút chốc dâng lên, liền nhanh chóng chiếm cứ suy nghĩ.”Trạm Phi Dương, có gì thì mau nói đi! Còn không, ta cũng có chuyện muốn hỏi ngươi đây.”

Không ngờ Lôi Hải Thành cư nhiên lại dùng khẩu khí phiền chán mà nói với hắn, trong con ngươi của Trạm Phi Dương khẽ thoảng qua chút mất mác, “Ngươi muốn hỏi cái gì?”

Hắn lấy hai cái chén rượu, cầm lấy bầu rượu tử kim rót tràn đầy một ly, đưa đến trước mặt Lôi Hải Thành, lại hướng cái chén trước mặt mình rót rượu.

Chú ý khi Trạm Phi Dương châm rượu, ngón tay liền lén lút đẩy khẽ một nơi hơi gồ lên trên thân bầu rượu, tâm Lôi Hải Thành, liền tức khắc lạnh buốt.

Tựa như một thứ quý giá trong sinh mệnh bất ngờ bị đập nát, hắn thậm chí như nghe được thanh âm vỡ vụn vang lên trong ***g ngực......

Lôi Hải Thành chậm rãi cầm lấy chén rượu, không phải là loại rượu sữa đêm đó hai người cùng uống, mà là một màu đỏ thẫm. Gắt gao nắm lấy chén rượu, hắn gằn từng tiếng nhẹ giọng hỏi: “Vì cái gì muốn giết ta?”

Bàn tay vẫn đang rót rượu của Trạm Phi Dương đột ngột ngừng lại ở giữa không trung, môi vẫn khép chặt, không hồi đáp lại gì.

“Ngươi đã sớm biết rằng trên vật cưỡi của mình có giấu độc vật, vậy mà vẫn đem tặng cho ta, a! Tối hôm qua nhìn thấy ta chưa chết, lại còn xuất hiện trước mặt ngươi, ngươi nhất định là rất thất vọng phải không?” Lôi Hải Thành một mình nhẹ nhàng nói, vết nứt trong lòng càng lúc càng khuếch đại.

Cho rằng Trạm Phi Dương sẽ biện giải, mong mỏi những lời Lục Lang nói đều là bịa đặt, chính là Trạm Phi Dương cứ ngậm miệng không nói, thần sắc trên mặt cũng đã minh minh bạch bạch nói cho Lôi Hải Thành, tất cả những gì hắn suy đoán đều là sự thật.

Ảo tưởng liền bỗng chốc tiêu tan......

Ở sâu trong nội tâm đau đớn tựa như có tảng đá đang dần chìm xuống, xuống mãi, chìm đến nơi Lôi Hải Thành cũng vô pháp cảm nhận được, đôi mắt một mảnh trầm hắc.”Là bởi vì thân phận của ta sao?

“Đúng!” Trạm Phi Dương bất ngờ mở miệng, tay lại khôi phục hoạt động, tiếp tục chậm rãi rót rượu vào trong chén mình, mãi đến khi rượu đã tràn cả ra miệng, hắn mới buông bầu rượu, giương mắt nhìn hướng Lôi Hải Thành.

Con ngươi màu nâu, vẫn ôn nhu như trước.

“Ngươi là định quốc vương gia Thiên Tĩnh, là một anh hùng làm cho Phong Lăng mấy vạn binh mã khiếp sợ, là kì tài truyền thụ công thức tính toán cho Phong Lăng, lại là người mà Thiên Tĩnh cùng Phong Lăng hoàng đế đều tranh giành chiêu lãm lôi kéo. Hải Thành, có lẽ chính ngươi cũng không rõ, ba chữ Lôi Hải Thành này, đến tột cùng là đại biểu cho cái gì, ta đây nói cho ngươi, ngay cả Tây Kì quốc quân ta cũng nói, nếu có được Lôi Hải Thành, liền có khả năng đoạt được thiên hạ.”

Lôi Hải Thành quả quyết bác bỏ.”Thiên hạ thế cục tuyệt không phải chỉ bằng sức lực của một người là có thể xoay chuyển được. Huống hồ, tri thức này cũng chỉ là trí tuệ của người khác, đâu có thuộc về ta.”

Trạm Phi Dương cười cười, “Hải Thành, ta biết ngươi không phải là người ở thời đại chúng ta, nhưng quốc quân ta lại không quan tâm đến điều đó. Thứ hắn muốn, là lợi khí[133] có thể trợ giúp Tây Kì mở mang bờ cõi nhất thống thiên hạ. Nếu như thanh lợi khí này không thể vì Tây Kì sở dụng, thà rằng hủy đi, chứ không thể để cho nó rơi vào trong tay bất cứ quốc gia nào khác.”

“Vậy nên, ngươi liền phụng mệnh du thuyết ta, vì bất thành nên liền muốn giết ta?”

Đôi đồng tử của Lôi Hải Thành tựa như hai điểm băng tinh tối đen, không chút chăm chú nhìn rượu bên trong chén.”Trạm Phi Dương, đáng tiếc là ta lại không thể như ngươi mong muốn, chết ở dưới độc vật. Vậy ngươi hiện tại nghĩ muốn diệt trừ ta thế nào, để còn hướng quốc quân ngươi báo cáo kết quả đây?”

Khuôn mặt Trạm Phi Dương lộ vẻ thống khổ, hiển nhiên là nội tâm cũng dao động thập phần kịch liệt.”Hải Thành, ngươi nhất định đối với kẻ làm bằng hữu như ta thất vọng tột bậc, nhưng ta cũng là bất đắc dĩ mà thôi. Ta ở Tây Kì, còn có phụ mẫu, thân nhân cùng hơn một ngàn tộc nhân, ta không thể khiến cho bọn họ bởi vì ta mà liên lụy. Hải Thành, ngươi có biết hay không vào thời điểm ngươi tìm đến ta, ta một bên cao hứng, một bên lại có bao nhiêu khổ sở? Nếu ngươi vĩnh viễn không xuất hiện, ta cũng sẽ không phải ép bản thân mình lựa chọn. Chúng ta, vẫn còn có thể là tối hảo bằng hữu.”

Hắn run rẩy nắm chặt bầu rượu, cố gắng hô hấp để khiến cho cảm xúc ổn định lại, chua chát cười, giơ chén rượu lên.”Hiện tại ta có nói gì, ngươi đại khái cũng sẽ không tin. Hải Thành, xem như là vì một hồi tình cảm kết nghĩa của chúng ta, uống xong chén này, tự ta sẽ cho ngươi một công đạo.”

Ngửa cổ đem rượu trong chén mình uống một hơi cạn sạch, thấy chén trước mặt Lôi Hải Thành vẫn tràn đầy, chưa động mảy may nào, Trạm Phi Dương thở dài, tựa lưng vào ghế ngồi không nói gì nữa, ánh mắt đầy sự đau khổ.

Lôi Hải Thành cuối cùng cầm lấy cái chén, cười đến bản thân hắn cũng tự thấy cay nghiệt.”Trạm Phi Dương, ngươi có nỗi khổ tâm của ngươi, ta cũng không có biện pháp chỉ trích ngươi. Bất quá chuyện đã đến nước này, ngươi còn muốn lợi dụng tình nghĩa kết bái lừa gạt ta uống hết chén rượu độc này sao?”

Dùng sức xiết chặt, chén rượu ở trong tay”Ba” một tiếng nát vụn.

“Giữa ta và ngươi, tựa như cái chén này, từ nay về sau ân đoạn nghĩa tuyệt.” Hắn nhìn đôi môi tái nhợt run rẩy của Trạm Phi Dương, diện vô biểu tình đứng dậy, xuất ra chủy thủ, đi nhanh đến cửa phòng.

Hắn biết ngoài cửa khắp chốn đều có mai phục, song giờ phút này một luồng phẫn uất không bút nào tả xiết đang tranh đấu ở trong lòng, khiến cho thần kinh đã được huấn luyện lâu năm của hắn cũng gần như không khống chế nổi, chỉ muốn tàn nhẫn phá hủy hết thảy mọi thứ xung quanh.

Lần đầu tiên mở lòng, nguyện ý tiếp thu sự tín nhiệm của tình bạn, kết quả lại ──

“Hải thành, bên ngoài có mai phục, đừng đi ra ngoài!” Vạt áo phía sau bị tóm lấy, Trạm Phi Dương xông về phía trước chắn ở trước mặt Lôi Hải Thành.

“Cút!” Lôi Hải Thành không thèm nâng mí mắt, tay nắm chủy thủ nhanh chóng chém ra.

“Ngô......” Tiếng kêu bao hàm đau đớn kìm nén lại.

Trạm Phi Dương khom lưng xuống, chặt chẽ bắt lấy cổ tay Lôi Hải Thành, chủy thủ sắc bén đã có hơn phân nửa cắm vào sườn trái của Trạm Phi Dương.

Tay Lôi Hải Thành liền xuất hiện một tia dao động khó nhận biết.”Vì cái gì không né tránh?”

Trạm Phi Dương cật lực ngẩng đầu, hơi hơi cong khóe miệng, tựa hồ muốn cười với Lôi Hải Thành, mấy đường máu đen bỗng dưng từ trong miệng, trong mũi hắn chảy xuống.

“Ngươi?!” Lôi Hải Thành kinh hoàng buông chủy thủ ra, lùi ra sau hai bước, trong đầu thoáng chốc thành một mảnh mờ mịt, thấy Trạm Phi Dương gắng sức ôm lấy vết thương, vất vả ngồi lại trong ghế.

Máu từ trong kẽ hở chảy ra, cũng là màu đen thẫm.

Lôi Hải Thành đột nhiên minh bạch, toàn thân lẫn thanh âm đều run rẩy, “Thứ ngươi uống, mới là rượu độc sao?” Đăng bởi: admin