Thùy Chủ Trầm Phù

Chương 214: Phiên Ngoại – Tư Quân 1

Ta lần đầu tiên nhìn thấy phụ hoàng, là tại cung yến mỗi năm một lần. Khi đó ta đã là một hài tử ba tuổi.

Những sự tình phát sinh lúc ba tuổi, đa phần mọi người đều không nhớ rõ, ta ngược lại ấn tượng đặc biệt sâu.

Chỉ bởi vì thuở thơ ấu của ta, ngoại trừ mẫu thân cùng tòa Khai Nguyên cung quạnh quẽ tan hoang kia, kỳ thật, chỉ có một mảng trống rỗng. Vậy nên, bất cứ một chút khoái hoạt nào, ta đều chặt chẽ khắc sâu vào trong đầu.

Có thể nhìn thấy phụ hoàng, là nguyện vọng tha thiết kể từ khi ta có ý thức đến nay.

Mẫu thân là nữ nhân đa sầu đa cảm. Mỗi khi ta hỏi nàng, phụ hoàng vì cái gì chưa bao giờ tới Khai Nguyên cung xem mẫu tử ta, thì dung nhan thủy chung chụp trong một tầng sầu muộn của mẫu thân sẽ càng trở nên ảm đạm, sau đó quay lưng, ở nơi mà nàng cho rằng ta không nhìn thấy mà lặng lẽ rơi lệ.

Ta không biết nàng vì cái gì mà phải rơi lệ, nhưng ta muốn biết, phụ hoàng có phải là không thích ta hay không? Bằng không, vì cái gì một lần cũng chưa đến nhìn ta, nhìn qua đứa trưởng tử ta đây?

Đêm trước cung yến năm ba tuổi ấy, ta quấn lấy mẫu thân, muốn nàng mang ta cùng đi.

Mẫu thân không lay chuyển được ta, tìm bộ váy dài diễm lệ nhất nàng cất giữ tại đáy hòm, tháo ra, cả đêm may lại thành một bộ đồ mới xinh xắn cho ta.

Nàng ngồi bên ánh đèn ***g run rẩy, từng kim một, đuổi đi đêm dài tịch mịch, dung nhan ôn nhu mà mỹ lệ.

Mà ta, hưng phấn đến ngủ không yên, nằm bò trên giường, tưởng tượng bộ dáng của phụ hoàng.

Song trên cung yến, ta cũng không có thấy rõ ràng, phụ hoàng đến tột cùng là diện mạo ra sao, bởi vì ở cách nhau quá xa.

Mẫu thân cùng ta, được một cung thị mặt mũi lạnh te dẫn đến ngồi sau chiếc bàn sơn kim ở góc cuối cùng trên kim điện.

Trên kim điện, kẻ hầu như mây, đàn sáo lượn lờ, ngay cả trong không khí, cũng tràn ngập khí tức xa hoa của đế vương gia. Mỗi dụng cụ trên bàn, đều lấp lánh bảo quang, cơ hồ làm lóa hai mắt ta.

Trong long ỷ cực đại trên đầu thềm ngọc, là phụ hoàng của ta đang ngồi thẳng.

Hắn khi đó, vẫn là thái tử. Lão hoàng đế thân mang bệnh nặng, triền miên trên giường bệnh đã mấy năm. Triều chính đại sự, toàn bộ đều do thái tử Thương thay hoàng nhiếp chính.

Hắn dù rằng chưa chính thức đăng cơ xưng đế, nhưng triều dân trên dưới, đều đã lén lút dùng “Thương hoàng” để gọi hắn.

Thanh âm của hắn, phi thường trẻ trung, trong trẻo êm tai, tựa như tơ lụa mỹ ngọc thượng đẳng lướt qua. Trong sự du dương trầm bổng mang theo uy nghiêm mị lực khiến người khác vô pháp kháng cự, truyền khắp kim điện, làm cho văn võ toàn triều nghiêm nghị nghe lệnh.

Ta xuyên qua tay áo dài thủy vân tung bay của vũ cơ, chăm chú nhìn nam nhân có quyền thế nhất Thiên Tĩnh này, trong lòng tràn ngập kiêu ngạo.

Hắn, là phụ hoàng của ta.

Ta rất muốn rất muốn, hắn sẽ nhìn đến ta, sẽ đến ôm ta một cái, dùng chất giọng dễ nghe kia gọi ta một tiếng “Huyền”. Nhưng mãi đến khi cung yến chấm dứt, khúc chung nhân tán, hắn đều không hề tiến một bước về phía ta.

Nhìn hắn phất tay áo bước vào phía sau rèm châu, ta thất vọng cúi đầu, đưa tay cho mẫu thân, đi theo nàng yên lặng ly khai kim điện.

Đến khi nào, hắn mới bằng lòng đưa mắt nhìn ta một cái đây?......

Sau lúc đó, ta đã hỏi mẫu thân vấn đề này rất nhiều lần.

Mẫu thân tựa hồ không biết nên giải thích với ta thế nào, chính là ưu thương nhìn ta. Đến tận cái đêm nàng chết bệnh kia, trong mục quang của nàng lại càng thêm nhiều điểm sầu lo cùng không cam lòng sâu đậm.

“Huyền nhi, Huyền nhi, mẫu thân không muốn đi a, nhưng mẫu thân thật sự không chống đỡ nổi nữa. Sau này, ngươi nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời, đừng có tranh chấp gì với người ta, mẫu thân thật sự không an lòng lưu lại một mình ngươi, Huyền nhi......”

Nàng không muốn lưu lại ta một mình đối mặt với bốn vách tường cung điện lạnh như băng, nắm lấy tay ta, đấu tranh suốt cả một đêm, đến sáng sớm, rốt cục mới buông lỏng năm ngón tay. Khóe mắt, như vẫn còn vương thủy quang.

Nàng là nữ nhân ôn nhu xinh đẹp, đối đãi ta tốt nhất trên đời này. Ta ôm thân thể dần biến lạnh của nàng, khóc thật sự thương tâm.

Từ nay về sau, ta chỉ còn một mình cô độc.

◇◇◇

Sự ra đi của mẫu thân, không hề gây ra chút gợn sóng nào. Chỉ bởi vì Tĩnh Lão hoàng đế vài ngày trước đã băng hà. Người trong toàn cung thành đều vì tang sự của lão hoàng đế mà bận bịu đến sứt đầu mẻ trán, chẳng ai buồn quan tâm đến một cung nữ thấp kém chết bệnh này.

Sau khi an táng Lão hoàng đế xong xuôi, mới có mấy tạp dịch đến Khai Nguyên cung, dùng một chiếc quan tài da mỏng, mang mẫu thân đi.

Năm đó, ta sáu tuổi, tang mẫu. Hắn hai mươi, tang phụ, thân đăng đại bảo, niên hiệu “Thương”.

Cung yến năm ấy, đã không còn có mẫu thân đi cùng, ta một người, ngồi trong tiếng cười huyên náo trên kim điện.

Phụ hoàng mặc bào phục vàng rực hoa lệ, thanh âm càng thêm uy nghi trầm thấp.

Ta vẫn là nhìn không rõ diện mạo hắn. Hắn cùng ta, tuy rằng là phụ tử huyết thống gần nhau nhất, nhưng hết lần này đến lần khác lại ở xa nhau nhất.

Nếu chỉ có như vậy, thì cũng bỏ đi. Nhưng đệ đệ Lãnh Chủ của ta lại được mấy nhũ mẫu quây quanh như chúng tinh phủng nguyệt, ngồi sau ghế ngay dưới phụ hoàng.

Hắn mới vừa tròn hai tuổi, đã được sắc phong làm thái tử, nhận hết muôn vàn sủng ái.

Cùng là hài tử của phụ hoàng, vì cái gì tình cảnh của ta với hắn, lại một trời một vực như vậy?

Ta đăm đăm nhìn không chớp mắt đứa bé trắng ngần phục trang như kim đồng kia, có thứ tâm tình không nói nên lời cuồn cuộn trong ***g ngực, giằng xé con tim. Đó là sự khó chịu hoàn toàn bất đồng với việc mất đi mẫu thân.

Sau này, ta hiểu được, loại cảm giác đó, là căm hận.

Ta hận hắn. Ta càng muốn khiến phụ hoàng đem mục quang dời khỏi người Lãnh Chủ, chuyển đến bên ta.

Chỉ cần liếc ta một cái, gọi ta một tiếng, ta đã liền cảm thấy mỹ mãn. Nhưng chính là một tâm nguyện nho nhỏ như vậy, đối với ta, cũng khó như lên trời.

Trừ bỏ cung yến, ta căn bản không có cơ hội nhìn thấy thân ảnh của phụ hoàng.

Bên ngoài tường Khai Nguyên cung cỏ dại cao cả tấc. Ta xác xơ ngồi trên bậc thang đá, lắng nghe cổ nhạc từ tường cao bay tới.

Mỗi mùa thu, trong cung đều vì sinh nhật thái tử Lãnh Chủ mà bộn bề tứ phía. Còn ta, ngoại trừ mẫu thân đã an giấc dưới hoàng tuyền, nào có ai, biết sinh nhật của ta cũng là vào mùa thu?

Ta lặng lẽ đi khỏi Khai Nguyên cung, dẫm lên lá rơi vàng óng, theo tiếng đi vào ngự hoa viên, trốn ở bụi hoa từ xa xa nhìn vọng lại.

Lãnh Chủ đang kéo góc áo phụ hoàng nũng nịu, một ngụm một tiếng “Phụ hoàng”, khiến cho hoàng hậu ngồi bên phụ hoàng rạng rỡ mặt mày, đắc ý luôn miệng khen ngợi Chủ nhi thông minh.

Phụ hoàng đưa lưng về phía ta, cách bụi hoa, vẫn chỉ là thân ảnh nhìn chẳng rõ ràng như cũ. Kim quan tóc đen, dưới nắng thu giống như thiên thần.

Hắn vuốt tóc Lãnh Chủ, tiếng cười trầm thấp. Mấy phi tử bên cạnh đầu đầy châu ngọc, cũng ôm con cái của mình, đều dùng ánh mắt cực kỳ hâm mộ giấu giếm ghen tị nhìn Lãnh Chủ.

Mấy đứa bé kia, cũng là hài tử của phụ hoàng. Mẹ đẻ là phi tần, nhất định bọn họ cũng không tranh lại nổi với Lãnh Chủ. Song vô luận như thế nào, bọn họ so với đại hoàng tử bị phụ hoàng hoàn toàn rẻ rúng còn tốt hơn cả ngàn vạn lần.

Ta không cam tâm.

Nếu như đây là số mệnh của ta, vậy ta ngày sau sẽ không còn tin trời nữa.

◇◇◇

Ta bắt đầu quyến luyến Tàng thư viện trong cung, đói khát hấp thụ học thức, võ học điển tịch đương nhiên cũng không buông tha.

Muốn thành đại sự, trừ bỏ đầu óc, còn phải có khí lực cường tráng.

Tôi tớ Tàng thư viện đối với ta lãnh đạm, nhưng cũng không can thiệp đến chuyện ra vào của ta. Dù cho chằng có quyền có thế, thân phận của ta, thủy chung vẫn là đại hoàng tử Thiên Tĩnh.

Ta từ trong đống thư tịch phong phú ngẩng đầu, thời gian mấy năm gấp gáp đã trôi qua. Năm mười một tuổi, Khai Nguyên cung từ trước đến nay không người hỏi thăm đột nhiên trở nên náo nhiệt.

Phụ hoàng hạ lệnh, muốn ta đến Thư uyển đọc sách.

Ta nghe thị nhân tuyên ý chỉ xong, trong nháy mắt nhưng lại không thể tin được —— phụ hoàng, cư nhiên nghĩ đến ta?

Nhưng chút hân hoan này cùng mong đợi này vào buổi sáng đầu tiên ta đặt chân vào Thư uyển đã sớm bị dập nát.

Thái tử Lãnh Chủ toàn thân cẩm y ngọc sức, được mấy hoàng tử vây quanh, chiếm cứ chỗ ngồi vốn dĩ thuộc về thái phó, dùng mục quang cao ngạo khinh thường nhìn ta.

Tuổi còn nhỏ, đã kiêu căng càn quấy.

Nguyên lai, tất cả hoàng tử, chỉ là dùng để làm bạn cùng thái tử đến Thư uyển, nên mới được triệu tập. Bằng không, chỉ e phụ hoàng vĩnh viễn cũng không nhớ tới sự tồn tại của ta.

Ta cười tự giễu dưới đáy lòng, yên lặng đi đến ngồi sau một án thư ở góc phòng.

Ta tự biết thân biết phận, chỉ có thể lui vào trong bóng tối không ai thấy rõ. Thế nhưng cho dù ta đã co rụt đến mức đó rồi, thái tử như cũ vẫn không tính toán buông tha ta.

“Ngươi sao lại không đến dập đầu thỉnh an bản cung hả?” Hắn ré lên chỉ vào ta. Mấy hoàng tử bên cạnh cũng ồn ào theo.

Ta thản nhiên nhìn lướt qua bọn họ, mở cuộn sách, chuyên tâm đọc thơ văn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận của thái tử nhất thời tức giận đến càng hồng, đập tay vịn ghế dựa “bang bang”, cả giận nói: “Lãnh Huyền, ngươi quỳ xuống!”

Ta chỉ cảm thấy bi ai, phụ hoàng, như thế nào lại sinh ra cái thứ thái tử ăn hại tùy tiện ngang ngược này chứ? Diện mạo tiểu nhân đắc chí, hoàn toàn không có nửa điểm khí phách hoàng tộc.

Trị quốc an bang, phải dựa vào hùng tài vĩ lược, tuyệt không phải chỉ tác oai tác quái.

Thái độ của ta rõ ràng đã chọc giận thái tử. Mấy hoàng tử sát ngôn quan sắc, lấy lòng lên tiếng quát lớn với ta. Nhị hoàng tử còn cầm lấy nghiên mực trên thư án ném lại đây.

Ta nghiêng đầu, nghiên mực vù vù bay xẹt qua bên tai ta, đập lên tường, nước mực bắn tung tóe, làm cho tấm bảng chữ nét bút tuấn tú phóng khoáng trên đó bị ướt nát bét.

Nhị hoàng tử nhỏ hơn ta hai tuổi, mẫu phi của hắn là muội muội của đại tướng trấn thủ biên cương, từ nhỏ đã quen múa đao dùng thương, sau khi tiến cung cũng đã thu lại tính hiếu chiến, nhưng lại dạy dỗ ra một nhi tử lỗ mãng nóng nảy.

Một kích thất bại, Nhị hoàng tử liền dứt khoát xắn tay áo lên, như tiểu lão hổ nổi giận, hầm hầm xông đến trước mặt ta, hất đổ hết giấy bút sách nghiên trên bàn của ta xuống mặt đất.

Hắn khiêu khích nhìn ta, giơ nắm tay hướng ta thị uy, ngoài cửa một tiếng khụ, khiến hắn bỏ tay xuống.

Người tiến vào, là thái phó Thu tiên sinh.

Hắn không giống lão phu tử râu tóc bạc phơ như trong tưởng tượng của ta, mà ngược lại tuấn tú y như nét bút của hắn, trên mặt còn mang theo ý cười ôn nhuận.

Nhìn nhìn bảng chữ mẫu loang lổ, rồi lại nhìn mặt đất, Thu thái phó nở nụ cười, khom người, đem thư quyển, nghiên mực...... nhặt lấy từng thứ một, đặt lại lên bàn ta.

Nhị hoàng tử chung quy chỉ là tiểu hài tử, ở trước mặt thái phó vẫn là có điểm khiếp đảm, gãi gãi đầu, hậm hực đi đến bên thư án của mình.

Mấy hoàng tử cũng đều ngoan ngoãn vào chỗ, chỉ có thái tử cắn môi, đột nhiên tóm lấy viên đá chặn giấy trên bàn.

Ta vội nhắc Thu thái phó vẫn còn đang đưa lưng về phía thái tử: “Cẩn thận!” Nhưng khối đá kia đã đập trúng chân hắn.

Hàng mày thanh tú của Thu thái phó nhíu lại một chút, nhưng cũng không nói gì, chỉ nhặt viên đá chặn giấy lên, đi về phía thái tử, mỉm cười kêu thái tử về ngồi lại sau bàn mình.

Thái tử không bằng lòng, vẫn chiếm lấy ghế không buông.

Hắn vẫn cứ mỉm cười, buông viên đá xuống, chuyển sang cầm thước, khẽ gõ một cái vào lòng bàn tay thái tử.

Thái tử rít một tiếng kinh thiên động địa, cơ hồ phá rách màng nhĩ của ta. “Ngươi thế mà dám đánh ta!”

Thu thái phó thản nhiên cười: “Thương hoàng bệ hạ nếu đã đem thái tử giao cho ta dạy dỗ, ta đương nhiên phải tận tâm tận lực quản giáo tốt thái tử.”

“Ngươi ——” mắt thái tử trừng lên tròn xoe, khi nhìn đến cái thước được Thu thái phó giơ lên lần thứ hai thì lại sợi hãi đến nhắm tịt lại.

Thước lần này chỉ đập vào cạnh bàn. Thu thái phó cười một cái: “Thái tử, gọi thầy giáo không thể chỉ『 ngươi 』 thế này 『 ngươi 』 thế kia, phải gọi là thái phó.”

“Ngươi!”

“Bốp!” Thước lại đập xuống bàn, lực đạo nặng ba phần.

Thái tử bị dọa đến trắng bệch mặt, rốt cục xuống ghế, không cam tâm tình nguyện kêu một tiếng “Thái phó”.

Ta thấy được, trong mắt hắn chớp động ánh sáng ác độc. Ta nghĩ, Thu thái phó hẳn cũng đã thấy được, nhưng lại chẳng nói gì, ngồi vào chỗ, mở thư quyển ra.

Thái tử cùng nhóm mấy hoàng tử kia, rốt cuộc có nghe được bao nhiêu lời hắn giảng giải hay không, Thu thái phó tựa hồ căn bản không quan tâm, chỉ tự nhiên sảng khoái viết lên vài nét bút, uống thanh trà, nhìn bóng trúc lòa xòa bên ngoài song cửa.

Mục quang hắn, vẫn luôn ôn hòa mỉm cười như vậy, chỉ có tại thời điểm hắn ngưng thần nhìn về phía xa, trong ánh mắt ấy mới lướt qua ánh mỉa mai cùng mỏi mệt nhàn nhạt. Đối mặt với một đám con cháu hoàng tộc kiêu căng hống hách, hắn hơn phân nửa cũng hiểu được bản thân mình có tài nhưng lại chẳng gặp thời.

Ta cúi đầu, chăm chú viết bài tập hắn giao cho. Trong đám đông hoàng tử, tuổi tác ta lớn nhất. Bài tập hắn giao cho ta cũng là nhiều nhất.

Hài tử mười một tuổi, vẫn là có điểm ngây thơ. Ta nộp lên bài thơ được chép lại ngay ngắn cẩn thận, nghe hắn khen, trong lòng vui mừng lại đắc ý.

Ngoại trừ mẫu thân, hắn là đầu tiên xem trọng ta, tán dương ta.

Thái tử tuổi nhỏ, cho nên chỉ đến Thư uyển nửa ngày. Chưa đến trưa, bầu trời xanh nguyên bản sáng sủa nắng ráo bỗng nhiên u ám, không lâu sau, liền có mưa bụi lạnh lẽo tung bay.

Đám thị nữ được Hoàng hậu cùng các phi tử phái đến đón tiểu chủ tử đã đứng đầy ngoài cửa.

Ta ngồi sau thư án, chờ cho mưa tạnh.

“Đại hoàng tử không ai tới đón ư?” Thu thái phó cầm chiếc ô vải dầu, có chút kinh ngạc hỏi ta.

Ta lắc đầu.

Hắn lặng đi một chút, lập tức mỉm cười: “Ta đưa đại hoàng tử đi.”

Khi cùng hắn đi khỏi Thư uyển, ta phát hiện, bên chân bị đá chặn giấy đập trúng của hắn đi lại có một chút chậm chạp.

Lực tay của hài tử bảy tuổi, có đôi khi cũng không nhẹ, mà tâm địa, lại còn ác độc hơn. Đăng bởi: admin