“Hiệp khách xin hãy dừng bước! Hiệp khách ──”

Nghe thanh âm kia thét lên câu thứ hai, Lôi Hải Thành mới ý thức được cái gọi là “Hiệp khách” chín`h là gọi hắn, cũng lập tức phát hiện mình sao lại học theo nhân sĩ trong võ hiệp cổ sự, vừa chạy vừa la hét, không khỏi buồn cười. Dừng tiếng huýt gió lại, thình lình đứng lại ngay tại giữa quan đạo, xoay người, nhìn chăm chú vào sổ kỵ tuấn mã hướng hắn phi lại gần.

“Hiệp......”

Tuấn mã dừng ở phía trước Lôi Hải Thành, người đứng đầu nọ vừa kêu nửa tiếng, liền kinh ngạc khẽ nhếch môi, không nói được hết câu.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn vô luận như thế nào cũng không tin được, tiếng thét dài như thể rút kiếm chém toạc thiên địa phong tuyết, khiến kẻ khác sục sôi huyết mạch, chẳng ngờ lại xuất ra từ một thiếu niên so với hắn còn trẻ hơn nhiều.

Mái tóc dài đen nhánh tựa như có sinh mệnh, tung bay phía sau. Tóc mai được vén lên, đôi mày khoan thai tựa viễn sơn, mặc cho phong tuyết tạt vào mặt, vẫn khoanh tay lặng im chăm chú nhìn hắn.

Một đôi mắt trầm tĩnh khiến hắn hoàn toàn quên đi tuổi tác của con người đứng trước mặt, vô bi, vô hỉ, cũng không sợ hãi...... chỉ đơn thuần phản chiếu phi tuyết phiêu diêu, lẳng lặng chờ đợi hắn mở lời.

Thanh âm tứ phía đột nhiên tựa như thành câu tịch, lạc tuyết, thiên địa...... Đều như tan ra chôn vùi vào trong đôi mắt ấy......

Hắn cùng những kỵ sĩ phía sau đều như đã quên mất ngôn ngữ, chỉ biết câm nín không thốt nên lời.

Thật vô vị! Mục quang Lôi Hải Thành khẽ lướt nhanh qua, đã quan sát xong đám người thất phu lỗ mãng đuổi theo hắn gọi lại mà chẳng nói được lời nào. Thanh niên đứng đầu tầm hai mươi tuổi, bên dưới chiếc mũ trùm tuyết là dung mạo tao nhã, trên người cẩm y ngọc sức đắt tiền, lại nhìn đám tùy tùng cùng bảy tám đại xa mã phía sau thanh niên, quá nửa là con cái thế gia.

Bất quá, kiểu dáng y phục của những người này lại cùng với trang phục của Thiên Tĩnh nhân mà hắn đã từng nhìn thấy có chút bất đồng......

Cặp lông mày khẽ nhếch, hắn xoay người, không cần thiết phải vì đám người chẳng hề quan biết này mà trì hoãn hành trình.

“Vậy, vị huynh đệ, xin cứ thong thả mà đi.”

Thấy Lôi Hải Thành nện bước ly khai, thanh niên mới nhớ lại mục đích đuổi theo của mình, liền nhảy xuống, dắt theo vật cưỡi đến bên cạnh người Lôi Hải Thành tiếp tục bắt chuyện. Chuyển xưng hô từ hiệp khách chuyển thành huynh đệ, vì thật sự là hình tượng hiệp khách hào sảng khó có thể phù hợp với tuấn mỹ thiếu niên kia.

“Tại hạ Kỉ Du, là người Lạc Thủy quốc, không biết nên xưng hô huynh đệ thế nào đây?”

“Lôi Hải Thành.” Câu trả lời ngắn gọn đến mức không thể ngắn gọn được hơn, thể hiện rõ ý không cần người theo hầu chuyện.

Kỉ Du lại nửa điểm cũng không nhụt chí, cười nói: “Nguyên lai là Lôi huynh đệ, tại hạ là thương nhân Lạc Thủy, đang chuẩn bị đến Thiên Tĩnh kinh thành phía trước làm chút buôn bán. Trộm coi trang phục của Lôi huynh đệ hẳn là Thiên Tĩnh nhân, ngươi nếu cũng muốn đến kinh thành, vậy là chúng ta vừa vặn tiện đường, chi bằng làm bạn đồng hành có được không?”

“Không hứng thú.” Trái ngược với nhiệt tình trường thiên đại luận của Kỉ Du, Lôi Hải Thành vẫn như cũ chỉ phun ra ba chữ. Thái độ hờ hững khiến cho tùy tùng kỵ sĩ theo sau Kỉ Du đều có điểm biến sắc.

“Công tử......” Một người tiến đến bên tai Kỉ Du, nhẹ giọng nói thầm.

Lôi Hải Thành căn bản không cần nghe cũng đoán được ra người nọ sẽ nói những cái gì, đơn giản là nói hắn lai lịch bất minh, không nên tiếp cận.

Kỉ Du không đợi người nọ nói xong liền dựng thẳng lông mày lên, “Đi đi, công tử ta kết giao bằng hữu, giờ là lúc nào mà đến phiên ngươi tới quản?” Quay đầu đối Lôi Hải Thành lại lộ ra khuôn mặt tươi cười.”Lôi huynh đệ, ta tuyệt đối không có ác ý. Ngươi với ta kết bạn đồng hành, hữu thuyết hữu tiếu, chung quy cũng vui vẻ hơn là Lôi huynh đệ đi một mình.”

Thật sự là một kẻ quá sức nhiệt tình! Lôi Hải Thành lại nhíu mày, tuy rằng hắn có thể tự tiếp tục một mình bôn tẩu, nhưng nhìn bộ dạng không đạt được mục đích sẽ không ngừng lại của Kỉ Du, tám phần là sẽ cưỡi ngựa đi theo hắn tại hậu diện mà lải nhải không ngừng.

Tưởng tượng ra cái hình ảnh khôi hài kia, hắn nhịn không được cười thầm trong lòng, cân nhắc một chút, đối Kỉ Du gật đầu nói: “Vậy cũng tốt.”

Vẫn chưa xác định được tại kinh thành có hay không có đã huỷ bỏ lệnh truy bắt hắn lúc trước, đi theo thương đội của Kỉ Du tiến thành, quả là một sự cải trang không tồi, không cần phải chờ đến nửa đêm canh ba mạo hiểm trèo qua cổng thành.

Kỉ Du nghe hắn đáp ứng, vui mừng quá đỗi, vội kêu tùy tùng ra sau xa đội chọn lấy con ngựa giao cho Lôi Hải Thành.

Những thương đội buôn bán xa kiểu này, bình thường đa phần đều mang theo mấy con ngựa để lấy thay cho những con bị bệnh chết hoặc lạc đường. Tên tùy tùng kia nhanh chóng dắt lại một con hắc mã, Lôi Hải Thành cũng không khách khí, liền leo lên lưng ngựa thúc giày, phóng ngựa mà đi.

Kỵ thuật cũng là một nội dung trong quá trình huấn luyện trước kia của hắn, yêu cầu phải khống chế được đám ngựa hoang tính nết cực kỳ cuồng liệt táo bạo, khác xa cái loại đã bị cước lực thuần phục này. Hắc mã lúc đầu không thích việc bị một kẻ xa lạ cưỡi lên, hất vó lên hai lần liền, nhưng đều bị Lôi Hải Thành chi phối, liền ngoan ngoãn nghe lệnh.

Kỉ Du thúc ngựa đi theo Lôi Hải Thành, cũng không quản việc Lôi Hải Thành chẳng thích nghe, cứ một mình thiên nam hải bắc trò chuyện hết sức hăng say. Lôi Hải Thành thấy Kỉ Du quả thật không có ý đồ đặc biệt gì, chỉ thuần túy là muốn cùng hắn kết giao, cũng không lạnh lùng giống như lúc trước nữa.

Do đi theo thương đội xa mã, tốc độ bị trì hoãn chậm hơn so với dự tính ban đầu của Lôi Hải Thành, sắc trời toàn bộ đã tối om mà vẫn còn hơn phân nửa lộ trình, cách kinh thành còn đến mấy chục dặm đường.

Khi đêm xuống, phong tuyết đã ngừng lại. Mặt đường tuyết đọng đến cả tấc, mã xa không thể đi thêm nữa, thương đội liền đem xa mã dắt tới ven đường, dọn sạch phiến đất trống, dựng lều trại nghỉ tạm qua đêm, nổi đám lửa trại, đun nước làm thức ăn. Không khí giá lạnh chẳng bao lâu sau đã ngập tràn hương vị món ăn.

Lôi Hải Thành một mình ngồi một bên, tự mình nhóm một đống lửa sưởi ấm. Hắn có thể thấy những người còn lại trong thương đội đều đối hắn có cảnh giác, chính là kiêng kị Kỉ Du nên không dám lỗ mãng, nên hắn cứ thế mà vui vẻ thanh tịnh.

“Lôi huynh đệ, ngươi sao lại không ăn gì thế?” Kỉ Du đặt mông ngồi xuống bên cạnh Lôi Hải Thành, gắng sức đem xiên thịt chân cừu nướng nhét vào tay Lôi Hải Thành. Lại đem củ khoai lang mới vừa nướng chín lăn qua lộn lại trong tay, phì phò kêu nóng.”Hảo năng a! Bỏng chết mất!”

Lôi Hải Thành lãnh nhãn bàng quan, thấy Kỉ Du kêu to kêu nhỏ, thật không khỏi nhớ tới mùa đông khi mới vừa gặp Đình, hai người sóng vai ngồi trên ghế đá bên bờ sông dài đã kết băng ăn khoai nướng. Đình sợ nóng, cũng vừa thổi khoai lang vừa cười nói......

“A......” Hắn vô thức nở nụ cười.

Kỉ Du giật mình nhìn nụ cười ôn nhu vô cùng nở ra trên khuôn mặt lạnh lùng của Lôi Hải Thành, quả thực so với nhìn thấy thiết thụ khai hoa còn ngạc nhiên hơn, bỗng nhiên hét to một tiếng, khiến đám tuỳ tùng bên kia đều hoảng hồn.

Khoai lang bay lên giữ trời, Kỉ Du cắn răng, cuống quýt phất tay. Mải ngắm nụ cười của Lôi Hải Thành, cư nhiên đã quên mình còn đang cầm củ khoai lang nóng bỏng tay.

Đang định đem ngón tay bị bỏng hồng đưa vào miệng mút, lại bị Lôi Hải Thành nắm lấy.

“Sao lại sơ ý như thế?” Lôi Hải Thành lắc đầu cười, Đình cũng thích ăn khoai nướng, nhưng lại thường xuyên bị phỏng ngón tay. Hắn cúi đầu hướng ngón tay nhẹ nhàng thổi.

“...... Cái này, Lôi huynh đệ......” Kỉ Du ngây người một lát, mới thử hỏi: “Ngươi không sao chứ?”

Lôi Hải Thành ngẩn ra, thình lình từ trong ảo giác trở về hiện thực, phát hiện mọi người xung quanh đều dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn.

Chuyện dĩ vãng đã chẳng còn có thể quay lại. Giữ lấy kiếp trước cùng những kí ức về Đình chính là khiến mình thêm phiền lòng thất vọng. Có lẽ, cần phải đem tình cảm kiếp trước phong bế lại......

Lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đang nhảy múa trước mắt, Lôi Hải Thành bỗng nhiên buông tay Kỉ Du ra, tiến vào chiếc lều nhỏ của mình.

Bên ngoài lều, sau một hồi lặng im, mọi người lại khôi phục đàm tiếu[48]. Rồi dần dần, thanh âm cũng lặng đi, lửa trại cũng dụi tắt.

Lôi Hải Thành ở trong bóng tối mở to đôi mắt, lại chẳng hề buồn ngủ. Nằm nghe tiếng ngáy của mọi người lên xuống, lại có cảm giác tịch liêu khôn xiết dâng lên trong lòng.

Đã từ lâu, hắn coi báo thù như là động lực để duy trì cuộc sống của mình tại nơi dị thế này, chưa hề nghĩ thấu đấo đến những chuyện khác. Khi những hồi ức mới nhớ lại trong nháy mắt bị nghiền nát, hắn dường như lại ngỡ ngàng.

Sau khi báo thù thì sao? Cô hồn như hắn thì phải như thế nào? Sẽ phải đi đến đâu đây?......

“Ai?” Hắn liền nắm chặt lấy cổ tay của bóng đen bên ngoài cách qua tấm vải lều bạt.

“Là ta!”

Kỉ Du? Lôi Hải Thành buông tay, nhìn Kỉ Du huy xoa xoa cổ tay đau nhức tiến vào lều, trong tay còn mang theo đồ ăn.

“Ta nghĩ trước khi ngươi đứng dậy cũng chưa ăn cái gì, cứ bỏ đói dạ dày như thế, đến khi lớn tuổi rồi sẽ không hay đâu.”

Kỉ Du vén nửa tấm rèm che cổng lều lên, để lộ ánh nến trắng, cằn nhằn mà đem mấy thứ giống như đồ ăn đặt xuống trước mặt Lôi Hải Thành, cười tít mắt nhìn con ngươi thiếu niên trong đêm tối càng rạng ngời.”Nhanh ăn đi! Chân cừu, thịt bò, màn thầu, tùy ngươi chọn lựa......”

Hắn xem như là đã bại dưới cái tên gia khoả vừa nhiệt tâm lại dài dòng này rồi. Lôi Hải Thành vô lực lắc đầu, cầm cái màn thầu lên ăn — thật là nóng, hẳn là đã hâm nóng lại rồi.

Sự buốt giá trong mắt Lôi Hải Thành dần dần tan ra.

Kỉ Du kiên nhẫn ngồi đối diện nhìn Lôi Hải Thành ăn hết, rồi mới đứng dậy cáo từ, trước khi ra khỏi lều chợt quay đầu lại, đối Lôi Hải Thành thần bí hề hề cười nói: “Lôi huynh đệ, ngươi nói thật đi, lúc trước ngươi không phải là nghĩ tới người trong lòng, mới giúp ta thổi ngón tay đấy chứ?”

Dựa vào nụ cười trên khuôn mặt ôn nhu có thể làm người ta đắm chìm lúc ấy của Lôi Hải Thành, hắn dám đánh cược là thiếu niên ấy tuyệt đối đang nhìn một người khác qua hắn.

“Đúng thì sao?”

Lôi Hải Thành buồn cười, có phải hay không cũng đều cùng Kỉ Du không quan hệ mà? Bất quá bị Kỉ Du quấy rầy, sự chán nản thất lạc cảm xúc lúc trước của hắn quả thật đã tiêu thất, liền ngáp một cái đuổi khách.”Ta muốn ngủ, ngươi trở về đi.”

Kỉ Du ngây người một lát, rồi mới lộ ra thần tình kinh hỉ.”Ngươi cư nhiên liên tiếp nói đến mười hai chữ! Ta còn nghĩ đến ngươi chỉ biết nói Tam Tự kinh thôi đấy.”

Tam Tự kinh?! Lôi Hải Thành ngẩn người, lập tức hiểu ra Kỉ Du chính là ám chỉ ban ngày hắn chỉ dùng ba chữ để ứng đối, không khỏi mỉm cười — tên Kỉ Du này, cũng có chút thú vị đấy.

“Lôi huynh đệ?” Kỉ Du nhìn Lôi Hải Thành lại mỉm cười, hoàn toàn không giống sự lạnh nhạt ban sáng, có chút bất ngờ.

“Gọi ta Lôi Hải Thành là được.” Nếu không thể cự tuyệt được sự nhiệt tình của tiểu quỷ này, Lôi Hải Thành quyết định cũng không đẩy Kỉ Du ra xa ngàn dặm nữa.

Trong chớp mắt như đã thông suốt. Trừ bỏ báo thù, hắn cũng có thể ở dị thế quen biết tân bằng hữu, bắt đầu cuộc sống mới.

Nếu sinh mệnh là một ván cờ. Hắn đã kết thúc một ván ở kiếp trước, vô luận kết cục tốt xấu, cũng không tất yếu phải vì cái kết cục kia mà cố chấp.

Hiện tại cần bắt đầu lại một lần nữa, cần phải oanh oanh liệt liệt tinh ranh hơn kiếp trước mà chơi ván cờ tiếp theo này vì chính bản thân mình. Đăng bởi: admin