Mặt trời nghiêng nghiêng hạ xuống phía tây, ráng chiều xua đi những áng mây còn sót lại, vầng dương dần lặn xuống.

Bên trong con đường mòn tối tăm nơi tiểu viện, nước cạn róc rách, uốn lượn chảy vòng qua mấy gian phòng đẹp đẽ. Phía sau màn trúc nhỏ cuốn nửa, hơi khói luẩn quẩn.

Lôi Hải Thành im lặng ngồi trong ghế gỗ đàn hương, đối mặt với cửa sổ, tựa hồ đang thưởng thức mỹ cảnh chiều tà, song đến gần, mới phát giác mục quang hắn tán loạn tản mát, căn bản không hề đem bất cứ cảnh vật nào thu vào trong mắt.

“Hôm nay đã nhớ rõ bản thân mình là ai chưa?” Công tử Tuyết cầm lấy tiểu lư hương trên bàn đi đến trước người Lôi Hải Thành, đem lư hương tiến đến chóp mũi thiếu niên.

Hương khói từng đợt, đánh úp về phía mặt Lôi Hải Thành. Biểu tình gương mặt vốn yên tĩnh như rối gỗ bắt đầu nổi lên biến hóa, ánh mắt cũng tràn ngập giãy giụa cùng thống khổ.

“Ta...... Ta không phải Trần Yên, ta là Lôi...... Hải Thành......” Vài từ đơn giản, giống như đã muốn lấy đi của hắn vô số khí lực, nói đứt quãng.

Sắc mặt Công tử Tuyết biến đổi, dùng sức nâng cằm thiếu niên lên, “Ngươi vốn chính là Trần Yên.”

“Không, không phải.” Mục quang của Lôi Hải Thành càng lúc càng tan rã hoảng hốt, song lại vẫn bảo trì một chút thanh tỉnh cuối cùng như cũ. Công tử Tuyết cơ hồ bóp nát lư hương trong tay. Nghiến răng, cho thêm mấy viên thuốc mê vào trong lư hương.

Không cam lòng, vì cái gì hết thảy đều quên mất, mà vẫn còn nhớ rõ Lãnh Huyền, còn muốn vì Lãnh Huyền mà đối nghịch với hắn?

Hắn nhìn khuôn mặt Lôi Hải Thành vặn vẹo trong hương khí càng thêm dày đặc, nói từng chữ một: “Lôi Hải Thành, ngươi chính là Trần Yên, Trần Yên cũng chính là ngươi Lôi Hải Thành.”

Tay chân Lôi Hải Thành đều run rẩy, làn môi đã bị bản thân cắn ra thành vệt máu.

Công tử Tuyết lặp đi lặp lại mấy lần, nhưng Lôi Hải Thành chính là không chịu lên tiếng nữa. Hắn cuối cùng cũng ngừng lời, run hai vai, cất tiếng cười nhẹ, phẫn nộ mà tuyệt vọng.

Đột ngột xuất một chưởng, đem cả Lôi Hải Thành cùng ghế đẩy ngã xuống đất, rồi lập tức quỳ xuống, đem Lôi Hải Thành đã bị hắn đánh ngất kéo vào lòng ôm chặt lại, lẩm bẩm nói: “Đều là do Lãnh Huyền hại ngươi, ta sẽ không bỏ qua cho hắn, tuyệt đối không!”

Lồng ngực, khí tức cuồn cuộn, tựa như có thứ gì đó muốn xé mở da thịt, phá tung cơ thể lao ra.

Hắn nhẫn nại, cuối cùng há miệng, phun ra một đạo máu tươi.

Huyết sắc, tím sậm.

Từ sau khi tâm pháp đại thành, hắn đã rất lâu không bị ma công phản phệ...... Công tử Tuyết không thể tin nổi đăm đăm nhìn vào vũng huyết tích trên mặt đất. Đột nhiên, lại có một luồng đau nhức còn kịch liệt hơn gấp mấy lần chạy khắp tứ chi trăm hài, cuối cùng tụ hợp lại ở trong ***g ngực.

Cái loại cảm giác này, giống có đàn quái thú dùng răng nanh móng vuốt liều mạng cắn xé thân thể hắn, như muốn mở ra một lỗ hổng để chui ra ngoài ──

Dù cho ngày đó có trúng bốn thanh độc châm của Phù Thanh Phượng, cũng không đau đớn đến mức này.

Hắn buông Lôi Hải Thành ra, hai ngón song song nhanh chóng điểm vào ngực mình, phát lực dồn ép, lại nôn ra một miệng máu đen. Sự rỗi loạn trong ***g ngực tựa hồ cũng theo đó bình ổn đi rất nhiều, Công tử Tuyết lại hoàn toàn biến sắc.

Dấu hiệu này, rõ ràng là đã trúng kịch độc......

Đến tột cùng là đã nhiễm phải khi nào? Hắn ở trong đầu cấp tốc suy nghĩ, rõ ràng nhớ rằng bản thân mình căn bản chưa từng để cho bất luận kẻ nào có cơ hội tiếp cận, cho dù là tùy tùng hắn mang theo từ Tây Kì cũng không ngoại lệ, chỉ ngoại trừ, ngoại trừ......

Mạch suy nghĩ đột nhiên dừng hình ảnh ──

Kinh ngạc, căm phẫn, bừng tỉnh...... Đủ loại biểu tình luân phiên hiện lên trên khuôn mặt hắn. sau một lúc lâu ngẩn ngơ, Công tử Tuyết cuối cùng cất tiếng cười lớn.

“Lãnh Huyền, ngươi thật tàn nhẫn!”

Hắn một phen túm lấy Lôi Hải Thành, dùng sức lay động, muốn cho Lôi Hải Thành thức tỉnh lại.”Ngươi có biết, bản thân mình lại bị Lãnh Huyền lừa rồi hay không? Ngươi thật sự cho rằng hắn thích ngươi sao? Nói cho ngươi biết, Lãnh Huyền chính là đang lợi dụng ngươi để đối phó ta! Hắn vẫn luôn luôn là lợi dụng ngươi!”

Câu cuối cùng kia sắc nhọn phẫn hận tới cực điểm, xa xa truyền ra bên ngoài.

Lôi Hải Thành vẫn chưa tỉnh, đã có mấy người nghe tiếng tiến đến cửa, thấy phòng trong lộn xộn ngổn ngang, Công tử Tuyết lại giống như điên cuồng, hoàn toàn không giống với bộ dáng cao ngạo lãnh tuyệt xưa nay, không khỏi kinh hãi. Kêu lên: “Chủ thượng, người sao vậy?”

“Cút!” Công tử Tuyết cũng không thèm nhìn tới, một chưởng đánh ngược ra, mơ hồ như có tiếng sấm rền.

Mấy tùy tùng Tây Kì ngoài cửa kia chỉ phát ra nửa tiếng kêu rên, liền bị này cỗ đại lực vô hình này đánh cho đứt đoạn xương cốt, thân thể bay lên không trung, rơi xuống đất đã không còn một tiếng động.

“A a a......” Tiếng cười dần dần chuyển thấp, làm bạn với ánh chiều tà, chậm rãi, tan biến.

Công tử Tuyết chăm chú nhìn Lôi Hải Thành, cuối cùng ôm chặt hắn, tóc trắng như màn sa, che khuất khuôn mặt cả hai người.

“Ta sẽ không để ngươi lại bị Lãnh Huyền lừa gạt nữa đâu......”

Thanh âm hắn rất nhẹ nhàng, càng giống như đang nói cho chính mình nghe.

Dãy núi tên Vãn Thư, hình dáng như giá bút, vắt ngang ở vùng ngoại ô kinh thành. Thế núi mấp mô mà bằng phẳng, dọc đường đi, trên mặt cỏ mới nảy lộc lấp lánh xanh biếc, giống như treo giọt sương, dính ướt đế hài.

Lãnh Huyền vững vàng bước một bước cuối cùng, dừng lại ở nơi cao nhất trên núi.

Một mảnh bằng phẳng, không bóng cây che mắt. Phóng tầm mắt, có thể xem nhìn đến trường thiên vạn dặm trên đỉnh đầu, mây trôi biến ảo. Dưới chân kinh thành phồn hoa, hồng trần hỗn loạn.

Phía sau, là một gian đình cỏ tranh đơn sơ. Không biết là ai đã dựng lên khi nào, để cho người che mưa chặn gió nghỉ chân chốc lát. Ba cây gậy trúc dùng để chống đình phơi nắng phơi sương suốt ngày đêm đã nứt toác loang lổ, hiển lộ dấu vết năm tháng bể dâu.

Trên người hắn phủ kiện y sam thuần hắc, kim trâm buộc tóc, tóc dài cùng vạt áo bị gió mạnh nơi đỉnh núi gió thổi tung về phía sau. Mục quang Lãnh Huyền lại ngưng tụ ở phía dưới chân dãy núi.

Từ sớm trước thời gian ước định, đã bố trí phục binh ẩn náu khắp nơi. Cả tòa Vãn Thư Lĩnh có thể nói là nằm trong lòng bàn tay hắn. Nhưng trong lòng Lãnh Huyền cũng không hề có lấy chút đắc ý lơi lỏng, ngược lại càng thêm trầm trọng ──

Trong mười ngày, Nguyên Thiên Tuyết thế nhưng vẫn chưa phái người đến Vãn Thư Lĩnh mai phục, thật quá không hợp tình lý. Là Nguyên Thiên Tuyết tự cao võ công cái thế? Hay là đang âm thầm chuẩn bị âm mưu lớn hơn nữa?

Hoặc giả là điều hắn đang kỳ vọng đã phát sinh?......

Đang nghĩ đến nhập thần, chân núi vang lên một tiếng huýt chói tai, nhắc nhở hắn tung tích kẻ địch đã xuất hiện.

Lãnh Huyền rùng mình, nhìn về phía đường lên.

Một đám người dọc theo một đường, đang bước nhanh lên núi. Người đứng đầu tố y tung bay, hai tay mỗi bên còn kéo theo một người, bóng dáng cực nhanh, đảo mắt đã bước lên đến đỉnh, khi còn cách Lãnh Huyền tầm một trượng thì ngừng bước, cười lạnh.

“Lãnh Huyền, người ngươi muốn ở đây, có bản lĩnh thì đến mà lấy.”

Người bên tay phải hắn, đúng là Minh Chu.

Nhìn thấy Lãnh Huyền, hai mắt Minh Chu ửng đỏ, muốn mở miệng, mạch môn bị Công tử Tuyết giữ chặt, đau đến kêu không ra tiếng.

Đưa cho Minh Chu một ánh mắt vỗ về “cứ yên tâm đừng nôn nóng”, Lãnh Huyền chuyển sang thiếu niên Công tử Tuyết dắt bên tay trái, tâm bỗng chốc trầm xuống ──

Lôi Hải Thành rõ ràng đối mặt với hắn, nhưng cặp mắt kia lại đời đẫn mịt mù. Toàn thân, giống như đã bị rút hết đi hồn phách, chỉ còn lại một cái xác rỗng không.

Chẳng lẽ, thật sự là như lời nói của Nguyên Thiên Tuyết, Lôi Hải Thành đã tan biến rồi sao?...... Kinh hoàng cùng thương xót lập tức xiết chặt lấy trái tim hắn, tay trái Lãnh Huyền ở trong tay áo chậm rãi nắm lại, nhưng dù có nắm chặt đến đâu, cũng chỉ nắm lấy được không khí.

“Ngươi rốt cuộc đã làm gì với hắn?” Hắn nghe thấy thanh âm của chính mình bị gió thổi qua lỗ tai, vạn phần chua chát. Đăng bởi: admin