Đương lúc tâm thần đang loạn đến rối tinh rối mù, khóe mắt Công tử Tuyết hơi liếc, mục quang lạnh lẽo sắc bén như điện, đâm thẳng về chỗ Lôi Hải Thành ẩn thân, ở giữa không trung giao thoa với tầm mắt của Lôi Hải Thành ──

Đao kiếm tranh minh, tinh mang tứ tiên[56].

Chỉ cần một cái liếc mắt này, Lôi Hải Thành liền minh bạch Công tử Tuyết đã nhìn thấu qua diện cụ, nhận ra thân phận hắn.

“Ngươi cuối cùng đã đến rồi.”

Công tử Tuyết đứng thẳng dậy, ống tay áo khẽ vung, tựa như không dùng bất cứ sức lực nào, song màn lụa trước mặt lại giống như bị thanh đao sắc bén vô cùng xén qua, cắt thành từng đoạn, bay xuống bên chân người vừa nhảy xuống từ xà nhà.

Lôi Hải Thành mới chỉ nhìn thấy cương khí vô hình trong truyện võ hiệp, trước kia cảm thấy thật quá phô trương, cái gì mà lá rụng hoa rơi cũng có thể lấy được tính mệnh người chứ. Hiện tại chính mắt nhìn thấy, trong lòng bàn tay không nhịn được hơi đổ mồ hôi lạnh ──

Võ công của Công tử Tuyết, so với khi ở Phạm Hạ hoàng đô tựa hồ lại tăng tiến hơn rất nhiều.

Kiếm khí toàn thân lạnh thấu xương bức người, không thèm che giấu mặc sức hiển lộ, tuyên cáo với thế gian rằng không một vật nào có thể bao lấy được thanh kiếm đã rời khỏi vỏ này, cũng không một người nào có thể ngăn cản được hắn.

Thôn tính sơn hà...... Lôi Hải Thành tháo diện cụ xuống, đột nhiên im lặng nở nụ cười, cay đắng vô cùng nói.

“Ngươi lúc ấy, đã sớm biết Công tử Du sẽ hạ thủ với ngươi sao?” Vào cái ngày bị đánh lén ấy, nếu như hắn có thể nhìn ra những manh mối đó, thì Công tử Tuyết sao có thể sơ xuất được cơ chứ?

Lời giải thích duy nhất, chính là Công tử Tuyết cố ý để mặc cho hết thảy phát sinh. Có lẽ đã sớm từ trước đó, chuyện Vệ Trăn thả đi đêm đó cũng là từ Công tử Tuyết bày mưu đặt kế......

Hắn càng nghĩ lòng càng nguội lạnh, không muốn lại suy nghĩ sâu thêm nữa, đăm đăm nhìn Công tử Tuyết, đáy lòng cư nhiên vẫn còn một đường hy vọng mong manh, kỳ vọng Công tử Tuyết phủ nhận.

Công tử Tuyết cũng chăm chú nhìn hắn, trên mặt dần dần hiện lên một nụ cười thâm sâu khó hiểu, nhẹ nhàng phun ra một chữ.”Đúng.” Như một chậu nước tuyết lạnh giá, đem chút kỳ vọng của Lôi Hải Thành hoàn toàn triệt tiêu.

“Tiểu tử Minh Chu kia, thế nhưng lại tìm tới Vệ Trăn muốn xúi giục hắn đẩy ta vào chỗ chết, quả là quá ngây thơ. Vệ Trăn là thống soái Ưng doanh mà ta một tay âm thầm bồi dưỡng, sao lại cam lòng phản bội ta để mà chịu sự khống chế của hoàng đế nước khác?” Vân vê sợi tóc bạc buông rủ trước ngực, Công tử Tuyết lãnh đạm nói: “Muốn xưng hùng thiên hạ, vốn phải dựa vào bản lĩnh cao cường. Thiên Tĩnh tiểu hoàng đế đã có gan đến ám toán ta, nhưng lại không có bản lĩnh để đảm đương hậu quả, có bại cũng chẳng trách được người khác.”

Đôi mắt hàn quang lạnh lùng, quét về phía Lôi Hải Thành.”Ngươi thực sự đã cân nhắc rõ ràng, muốn giúp Lãnh Huyền đến đối phó ta rồi sao?”

Lôi Hải Thành cười khổ, “Cân nhắc với không cân nhắc thì có gì khác nhau? Ngươi sớm cũng đã nghĩ tới muốn diệt trừ ta rồi mà?”

Hít sâu một hơi thật dài, cưỡng bách bản thân quẳng đi suy nghĩ rối loạn. Cường địch trước mặt, không cho phép hắn phân tâm.

Đoản đao đưa ngang ngực, ngưng thần chờ đợi, không nói lời nào. Khóe mắt dư quang lại nhanh chóng tính toán phương hướng chạy trốn ──

Bên ngoài tẩm cung cố nhiên có rất nhiều thị vệ canh gác, khi hắn lẻn vào cũng gặp phải chút trắc trở, song trong cung thì hoàn toàn không có người phòng thủ. Cuồng ngạo như Công tử Tuyết, căn bản không cần đám giá áo túi cơm ấy để bài trí.

Vậy nên, chỉ cần có thể thoát ly khỏi phạm vi sát khí của Công tử Tuyết, ra khỏi tẩm cung, hắn vẫn tự tin có thể phá vây......

Đối lập với vẻ ngưng trọng đầy mặt của Lôi Hải Thành, Công tử Tuyết lại hất mái tóc bạc, khẽ cười nói: “Lôi Hải Thành, ngươi không cần phải khẩn trương như vậy. Ta đã nói rồi, tuyệt đối sẽ không làm hại đến ngươi.”

Đổi lại lúc trước nghe thấy câu nói này, Lôi Hải Thành quả thật còn có thể xao động tâm tình một phen. Trước mắt, thế nào cũng cảm động không nổi.

Có lẽ khi ở Khảm Ly thành, Công tử Tuyết là thật tâm cứu hắn, nhưng chuyện cũ đã trôi qua như cơn gió, không thể nào truy hỏi.

Nguyên bản còn tưởng rằng Công tử Tuyết nhổ lên Mộng tiên đằng, là xuất phát từ bản năng trước khi “Chết” muốn cứu giúp Mộng tiên đằng từ trong lửa đạn ra, để có cơ hội cấy ghép, song hiện tại, Lôi Hải Thành chỉ có thể tự giễu bản thân mình.

Công tử Tuyết đã sớm từ chỗ Vệ Trăn biết được kế hoạch của Minh Chu, nếu thật sự có tâm cứu hắn, hoàn toàn có thể bảo hộ Mộng tiên đằng trước khi sự việc xảy ra. Một cú nhổ tận gốc kia, không thể nghi ngờ đã chặt đứt đường sống của hắn, ngồi xem hắn phát điên lên.

Ngay cả chút tình, cũng đã bại dưới hùng tâm bá nghiệp của Công tử Tuyết.

Sự đau đớn cường liệt khi bị phản bội giống như thanh tiểu đao sắc nhọn, đâm loạn bên trong tâm hắn. Hắn dùng lực nắm chặt chuôi đao trong tay, chua chát nói: “Khỏi cần nhiều lời. Ngươi nếu đã hủy đi Mộng tiên đằng, thì cũng đã không còn coi ta là bằng hữu nữa rồi.”

“Hủy nó đi, là bởi vì cho ta đã nghĩ ra được biện pháp tốt để hoàn toàn trị tận gốc mộng chập.”

Công tử Tuyết nhẹ nhàng nói một câu, nghe vào trong tai Lôi Hải Thành, không khỏi khiến tinh thần đại chấn, bật thốt lên nói: “Biện pháp gì?”

“Phương pháp chính là......” Bàn chân Công tử Tuyết bất chợt xê dịch, bạch ảnh nhanh như quỷ mị, uốn người tiến tới. Đợi khi Lôi Hải Thành cảnh giác, Công tử Tuyết đã kề sát đến trước người hắn.

Đoản đao ấn vào ngực Công tử Tuyết, tiến vào thịt nửa tấc, huyết sắc nhiễm một quầng xung quanh vết thương trên xiêm y thuần trắng, song lại vô pháp đâm sâu vào thêm được.

Hai tay Công tử Tuyết, đã vòng ra phía sau Lôi Hải Thành, chế trụ hai nơi đại huyệt “Đạo thần”, “Mệnh môn”.

Khí lực toàn thân ngay tại lúc ngón tay Công tử Tuyết ấn xuống đã tan biến đến vô ảnh vô tung, cả người kế tiếp bị Công tử Tuyết nhẹ nhàng đẩy, ngã ngồi vào trong ghế dựa tử kim cự đại lạnh như băng.

Điểm nhẹ mấy huyệt vị phụ cận vết thương, ngăn lại thế máu chảy, Công tử Tuyết chậm rãi đi đến trước ghế dựa, cúi người, ở bên tai Lôi Hải Thành đang vô pháp cựa quậy, nói ra một chữ một: “Đem ngươi đuổi ra khỏi thân xác này.”

Lôi Hải Thành vẫn còn đang dùng ý chí cố gắng gấp lại ngón tay bủn rủn, nỗ lực kích hoạt cơ quan giấu bên dưới cổ tay phản kích. Mấy chữ tiến vào trong tai thanh âm không lớn, lại như sấm vang trên đất bằng, chấn động đến hồn phách hắn rụng rời.

Tay chân cứng ngắc, ngay cả mục quang cũng đông kết lại, nhìn Công tử Tuyết lấy ra ba chiếc ngân châm ngắn so với sợi tóc còn nhỏ hơn, ở dưới ánh đèn ***g sâu kín phát ra ánh sáng yếu ớt.

Đầu ngón tay Công tử Tuyết nhẹ nhàng xoay ngân châm, huyết khí bắt đầu bịt kín trong mắt, mỉm cười với Lôi Hải Thành, “Mộng chập dù có độc, cũng bất quá chỉ là một tấm gương soi, chiếu ra những chuyện kinh hoàng mà ngươi ghi nhớ. Giả như ngươi không hề nhớ được chuyện gì, mộng chập sẽ tự giải. Vậy nên chỉ cần phong bế kí ức của ngươi, là được rồi. Ta thực ngu xuẩn, cư nhiên không sớm đi nghĩ ra biện pháp này.”

Phương pháp giải độc chó má này, cùng với ăn di thần thảo thì có gì khác biệt đâu cơ chứ?

Mắt thấy tay Công tử Tuyết càng lúc càng vươn đến gần, Lôi Hải Thành rốt cuộc không bảo trì nổi bình tĩnh nữa, dùng thứ duy nhất trên toàn thân còn có thể tự khống chế được là mục quang, giận dữ nhìn Công tử Tuyết, “Quên đi hết thảy, ta chẳng khác nào là đã chết.”

“Ngươi chết, cùng ta không quan hệ.” Một câu không chút cảm tình, khiến cho Lôi Hải Thành nghẹn lời.

Hắn hoàn toàn không thể lý giải được nhìn Công tử Tuyết, thình lình, một ý niệm đáng sợ giống như tia chớp bổ thẳng vào trong óc hắn, dựng tóc gáy toàn thân ──

“Người ngươi thích, kỳ thật là Trần Yên.”

Huyết khí trong đáy mắt Công tử Tuyết bất chợt dày đặc như sương mù, mái tóc bạc đầy đầu, không có gió mà tự động lăng không bay múa.

Lôi Hải Thành biết, bản thân đã đoán đúng rồi.

Trước giờ, những lời bất chấp lý lẽ mà Công tử Tuyết nói với hắn, tất cả đều có giải đáp.

Nói tuyệt đối không làm hại đến hắn, tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào động đến một sợi tóc của hắn, chỉ vì đây là thân thể của Trần Yên.

Thích hắn, hết lần này đến lần khác cứu hắn, cũng đều không liên quan đến hắn, chỉ vì người Công tử Tuyết để ý, không phải Lôi Hải Thành hắn, mà là chủ nhân nguyên lai của thân thể này.

Tâm không ngừng nặng trĩu xuống, nguyên lai một tia ảo tưởng cuối cùng còn ôm ấp với Công tử Tuyết, hy vọng có thể xua đi ý niệm hoang đường của Công tử Tuyết, giờ phút này cũng tan thành khói bụi.

......”Đời này ta không có biện pháp yêu ngươi, nhưng ta nhận định, ngươi chính là hảo bằng hữu của ta.”...... Khi nói lời này, hắn thật sự rất hổ thẹn với Công tử Tuyết, vì hắn mà chưa già đã bạc trắng đầu.

Khi đó, Công tử Tuyết còn cong miệng cười, nói với hắn “Cảm tạ.”

Thật sự là một trò cười thiên đại. Đăng bởi: admin