Thượng Vị

Chương 40: Động vật hi hữu

- Khó chịu thì thế nào chứ? Người ta có thể đẩy mình đến phòng văn thư bị xa lánh, nhất định phải có bối cảnh, nếu giải thích lý do này với bọn họ, mình có thể lật bàn được sao?

- Việc đã đến nước này thì chỉ có thể đến phòng văn thư báo danh, tranh thủ thời gian biểu hiện một chút, sau đó sẽ tìm được cơ hội phát triển.

Lý Nam cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ, đây mới chỉ là quan trường thành phố Vũ Dương, chính mình mới đến đã nhận lấy bài học sâu sắc.

Xem ra những sự việc tương tự thế này về sau vẫn còn nhiều, bản thân mình cần phải cố gắng vượt qua thử thách.

Đoàn người đi theo Cam Cư Hoa đến nhà hàng có tên là "Khải Hoàn Môn", có lẽ đối với nhóm người Cam Cư Hoa thì hôm nay coi như là chiến thắng quay về, dù sao khi nhìn thấy gương mặt âm trầm của Lý Nam, Cam Cư Hoa đã cảm thấy rất vui vẻ.

Hai người Cam Cư Hoa và Lý Nam có phát sinh mâu thuẫn và xích mích, bây giờ Cam Cư Hoa thấy Lý Nam bị mọi người xa lánh, thế là cực kỳ vui sướng.

Cam Cư Hoa tỏ ra khá hưng phấn, hắn yêu cầu mở một phòng, mọi người cùng nhau đi vào. Lý Thắng Quân ngồi xuống vị trí chủ vị đầu não, Cam Cư Hoa ngồi xuống bên phía tay phải của Lý Thắng Quân, sau đó mọi người chia nhau ra an vị.

Lý Nam ngồi xuống vị trí đưa lưng về phía cửa, hắn hiểu mặc dù mọi người không nói nhưng bây giờ ai cũng đã được phân phối đơn vị, tất cả mọi người đều vô thức thực hiện theo đúng quy củ quan trường, thế nên việc ngồi trên chiếc ghế nào cũng được chú ý.

Hôm nay Cam Cư Hoa là người mời khách, hơn nữa hôm nay mọi người lại cùng nhau đến phòng tổ chức báo danh, thế nên mỗi người đều là một nửa chủ nhân bữa tiệc.

Lý Thắng Quân là người tiến vào văn phòng thị ủy, tất nhiên sẽ là đầu não, sẽ có vị trí chủ vị.

Những người còn lại được sắp xếp chỗ ngồi theo đơn vị của mình.

Lý Nam mặc dù có thành tích thi tốt nhất nhưng lại phải đến công tác ở phòng văn thư, thế là sinh ra chênh lệch lớn với mọi người. Hôm nay hắn có thể tham gia buổi tụ hội lần này, thế nhưng nếu sau này còn có tình huống thứ hai, không biết hắn còn có được mời nữa không?

Lý Nam thấy mọi người nói chuyện xoay chung quanh hai trung tâm là Lý Thắng Quân và Cam Cư Hoa, hắn không khỏi thầm hạ quyết tâm, cho dù mình đến công tác ở phòng văn thư thì cũng phải cố gắng công tác cho ra hồn, không thể để người khác xem thường.

- Lý Nam, lần này sao anh phải đến phòng văn thư, không phải từ lúc bắt đầu đã không có đơn vị này tham gia tuyển nhân viên sao?

Hàn Vũ ngồi bên trái Lý Nam chợt dùng giọng nghi hoặc hỏi, cô nàng này đeo kính, mái tóc trên trán có hơi xoăn, giọng điệu không nhanh không chậm làm cho người ta sinh ra cảm giác rất thanh nhã. Nàng học chuyên ngành tài chính, lần này được sắp xếp đến phòng tài chính, coi như cũng phù hợp với chuyên ngành bản thân. Hơn nữa phòng tài chính là đơn vị được mọi người hâm mộ, là túi tiền của cả thành phố, là một đơn vị quan trọng trong ủy ban nhân dân thành phố, thế nên đây có thể nói là một phần công tác cực kỳ tốt.

Lý Nam cười khổ nói:

- Tôi cũng không biết có chuyện gì xảy ra.

Hàn Vũ khẽ gật đầu, nàng dùng giọng bênh vực kẻ yếu nói:

- Lý Nam, anh là người có thành tích thi tốt nhất, nhưng anh lại phải đến công tác ở phòng văn thư, thật sự đáng tiếc.

Lý Thắng Quân lại cười nói:

- Cũng không nên nói như vậy, không phải Sử Bộ Trường đã nói rồi sao? Phân công đến đơn vị nào cũng không có sự khác biệt, quan trọng là chúng ta phải biểu hiện mình như thế nào. Phòng văn thư có nhiều chuyện, nhiều mâu thuẫn nhưng lại là địa điểm tốt để rèn luyện. Chỉ cần có biểu hiện tốt cũng sẽ được lãnh đạo chú ý thôi. Hơn nữa vì mọi người không muốn đến phòng văn thư, thế nên Lý Nam đến nhận công tác sẽ được coi trọng, cơ hội có thể nói là nhiều hơn chúng ta.

Lý Thắng Quân nói không phải không có lý, hơn nữa sự việc bây giờ đã được quyết định, Lý Nam có oán thán cũng không có tác dụng gì, ngược lại hắn càng phải đối mặt, càng phải biểu hiện tích cực, cố gắng công tác, như vậy mới có cơ hội. Mặc dù giọng điệu của Lý Thắng Quân có vài phần từ trên cao nhìn xuống nhưng Lý Nam cũng không quá coi trọng, hắn mỉm cười nói:

- Tuy có thể nói chức nghiệp không phân biệt cao thấp nhưng thực tế vẫn khác nhau, ví dụ như Lý Thắng Quân cậu đến văn phòng thị ủy công tác dưới mắt lãnh đạo, biết đâu một ngày nào đó sẽ trở thành thư ký của bí thư thị ủy, tương lai rực sáng, sau này cũng mong cậu quan tâm đến mọi người nhiều hơn.

Lý Nam có tính cách rất kiên định, có thể nói là bất khuất nhưng đôi khi cũng dễ xúc động, hơn nữa còn có thêm chút cố chấp. Nhưng hắn cũng hiểu rõ đạo lý co được giãn được, mặc dù biết nói và làm có sự chênh lệch rất lớn nhưng hắn vẫn cố gắng rèn luyện tính nhẫn nại của mình.

Sau khi nghe xong lời nó của Lý Nam thì Lý Thắng Quân có chút hưởng thụ, hắn là sinh viên đại học Thanh Hoa, hắn tự cho rằng mình rất giỏi, nhưng trong kỳ thi vừa rồi lại có thành tích kém hơn Lý Nam, điều này không khỏi làm hắn mất hứng muốn so tranh cao thấp với Lý Nam. Bây giờ không biết vì sao Lý Nam lại được phân phối đến phòng văn thư, làm cho hắn cảm thấy sau này không cần phải tỷ thí, sau này Lý Nam nhất định không phải là đối thủ của mình, bản thân mình nên chú ý đến những người khác thì hơn.

- Mọi người cùng vào một đợt, thế nên càng phải giúp đỡ quan tâm đến nhau.

Lý Thắng Quân mỉm cười nói:

- Sau này dù ở đơn vị khác nhau nhưng cũng nên bỏ chút thời gian tụ hội gặp mặt. Nghe nói năm trước có ba người trúng tuyển và tham gia công tác, đến lúc đó chúng ta cũng nên liên lạc với bọn họ, mời bọn họ đến tham gia cùng cho vui.

Lý Thắng Quân cho rằng ba người năm ngoái có lẽ đang phát triển rất tốt, nhưng với thân phận công tác ở văn phòng thị ủy của mình, cho ra lời mời nhất định không có vấn đề.

Mọi người vừa nói chuyện vừa ăn cơm, vì là giữa trưa nên cũng không uống rượu đế, chỉ gọi hai chai rượu vang. Dù sao thì không có rượu không thành tiệc, ăn cơm thiếu rượu sẽ thiếu một phần không khí. Mọi người nâng ly chúc nhau, thỏa sức nói chuyện và mơ mộng về tương lai tốt đẹp.

Sau khi ăn cơm xong thì mọi người rời đi, bây giờ ai cũng biết được thông tin báo danh, ngay sau đó phải đến đơn vị báo danh. Mọi người đều là mới đi vào quan trường, ai cũng có chút căng thẳng, kích động, cực kỳ hướng tới công tác mới mẻ, thậm chí có người còn muốn đi báo danh thật sớm để nhanh chóng có công tác.

Hai giờ chiều Lý Nam đi đến khu văn phòng của phòng văn thư.

Đây là một tòa nhà khá cũ kỹ và cổ xưa, tường màu xám, bên trên có nhiều dấu vết loang lổ, ngoài cổng có một ông lão ngồi trong phòng bảo vệ xem tivi, khi Lý Nam đi qua cổng thì người này chỉ liếc mắt nhìn qua, sau đó lại quay sang xem tivi. Người này biết rõ Lý Nam đến không phải để tố cáo hay đề xuất phản ứng gì đó, thế nên không thèm quan tâm.

Dưới lầu một có một sơ đồ tổ chức văn phòng, Lý Nam căn cứ vào đó để đi đến lầu ba.

Lầu ba chính là văn phòng của phòng văn thư, còn có phòng làm việc của vài vị lãnh đạo, Lý Nam phải đến văn phòng báo danh.

Lý Nam đi ra đầu cầu thang, quẹo qua hành lang thì thấy một khu văn phòng. Hắn đứng trước cửa nhìn vào, đó là một gian phòng lớn, bên trong phân chia thành vài khu vực, nơi đây tổng cộng có hai cửa, cánh cửa gần chỗ đứng của hắn có lẽ đi vào khu văn phòng của nhân viên bình thường, bên trong có vài chiếc bàn lớn được xếp cùng nhau, bên trên có văn kiện, báo chí, nước trà, cũng có vài nhân viên đang trò chuyện với nhau.

Một người phụ nữ trung niên ngồi đối diện với cửa khi thấy Lý Nam đứng bên ngoài nhìn quanh quẩn thì lớn tiếng hỏi:

- Cậu làm gì vậy?

- Chào chị, tôi là sinh viên được phân phối đến đây, hôm nay tôi đến báo danh.

Lý Nam nói rồi cất bước đi vào.

- Sinh viên sao?

Mọi người đang trò chuyện chợt ngẩng đầu lên nhìn Lý Nam như gặp phải động vật quý hiếm, một người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh Lý Nam đưa tay ra nói:

- Để tôi xem qua tư liệu về cậu.

- Vâng.

Lý Nam túi nhựa đựng giấy giới thiệu, giấy chứng minh, giấy chứng nhận tốt nghiệp và các tư liệu khác cho người đàn ông trung niên bên cạnh.

Người đàn ông trung niên mở túi ra, đầu tiên cầm giấy báo danh nhìn thoáng qua, sau đó kinh ngạc nói:

- Cậu là sinh viên đến báo danh thông qua cuộc thi tuyển chọn nhân viên nhà nước của phòng tổ chức sao? Thế nào lại đến chỗ chúng tôi?