Sinh hoạt yên bình được nửa tháng, Lộ Lê cuối cùng vẫn quyết định lần nữa vào Vũ Trụ Võng, nói chuyện với Ly Biệt Chi Thương. Tuy rằng chân tướng làm y rất bất ngờ, nhưng y không muốn cứ mơ mơ hồ hồ như vậy, ký ức đó thuộc về y, y có quyền biết toàn bộ, trốn tránh cũng không giải quyết được vấn đề.

Không đợi y liên hệ, Trương tướng quân đã gấp gáp cử người tiếp xúc. Vừa vào Vũ Trụ Võng, y đã nhận được tin nhắn từ Ly Biệt Chi Thương, nội dung là nói y đi chỗ nào đó không xa khu biệt thự.

Tần Lộ tinh tuy là tinh cầu tư nhân nhưng cũng coi như phồn hoa. Lộ Lê sau khi kết hôn với Tần Vũ thì đã là chủ nhân của Tần Lộ tinh, để người của Trương tướng quân trà trộn vào dễ như trở bàn tay. Nếu không phải sợ rút dây động rừng, mấy người đó đã liên hệ với Lộ Lê khi y vừa về.

Lộ Lê đến điểm hẹn, y đi lúc Tần Vũ đang ở nhà, nói với Tần Vũ rằng y muốn ra ngoài đi dạo một mình. Không làm như vậy, An Minh sẽ đi theo nhìn nhất cử nhất động của y.

Lúc trước y không rõ vì sao An Minh nhằm vào mình, hiện tại biết chân tướng, y hiểu ngay đối phương đến bây giờ vẫn không từ bỏ bắt nhược điểm của y, nhưng y không hận An Minh, nếu là y, y cũng sẽ làm vậy thôi.

Tần Vũ lên tiếng, An Minh quả nhiên không đi theo.

Lộ Lê rời khỏi biệt thự, trước tiên dạo quanh phụ cận một vòng, rồi dần đi xa hơn, xác định không có người theo dõi mới đến địa điểm hẹn.

Y không biết đối phương, nhưng người nọ biết y. Dường như khi Lộ Lê vừa đến, đối phương đã chú ý tới y, nhưng không lập tức lên tiếng.

Ngồi trong một góc quan sát hai phút, Hà Kiến Bạch rốt cuộc cũng xác định Lộ Lê thật sự mất trí nhớ. Gã đang chuẩn bị phất tay, Lộ Lê đột nhiên đi về phía gã.

“Là anh sao?” Lộ Lê mang theo tám phần xác định hỏi.

Hà Kiến Bạch gật gật đầu, cũng không bất ngờ. Mất trí nhớ, nhưng bản lĩnh vẫn còn đó.

“Chuyện cậu mất trí nhớ là thế nào?” Hà Kiến Bạch đưa Lộ Lê đến căn phòng bí mật được chuẩn bị từ trước, sau đó đi thẳng vào vấn đề.

Lộ Lê kể lại chuyện đầu mình bị va chạm, tuy rằng trùng hợp, nhưng Tần Vũ không cần lừa y.

Hà Kiến Bạch cũng nghĩ như vậy, không lãng phí thời gian cho vấn đề này nữa, lập tức truyền lại nhiệm vụ Trương tướng quân giao cho y, “Kế hoạch không thể kéo dài nữa, Trương tướng quân muốn cậu mau chóng hành động.”

“Tôi nghĩ có chút hiểu lầm.” Lộ Lê vững vàng nói.

“Cái gì?” Hà Kiến Bạch khó hiểu nhìn y.

“Tôi tới đây, nói những lời này, không có nghĩa tôi thật sự tin tưởng mấy người. Tôi mất trí nhớ, nếu mấy người không thể lấy ra chứng cứ chứng minh, tôi sợ mình không thể giúp gì được.” Lộ Lê gọn gàng dứt khoát, y lần này đến để làm rõ mọi chuyện.

“Dù cậu mất trí nhớ, nhưng đừng quên cậu vẫn là công dân Liên Bang, trợ giúp quốc gia mình trở nên mạnh hơn chẳng phải nghĩa vụ của một công dân sao?” Hà Kiến Bạch nhăn mày, hiển nhiên bất mãn với lời nói của Lộ Lê.

“Tôi là công dân Liên Bang, nhưng đồng thời cũng là bạn đời hợp pháp của Tần Vũ.” Y chỉ mất trí nhớ, không phải biến thành đồ ngốc.

“Được rồi, tôi đã biết, chuyện này tôi sẽ xin chỉ thị từ tướng quân.” Hà Kiến Bạch xanh mặt.

Lộ Lê không thể ở lâu, nói xong rồi rời đi.

Hà Kiến Bạch liên hệ với Thẩm Nguyên Kiệt, từ đó liên hệ với Trương tướng quân, truyền đạt ý của Lộ Lê cho Trương tướng quân.

“Tướng quân, Lộ Lê mất trí nhớ rồi thì quá không biết tốt xấu, thái độ của cậu ta vạn nhất ảnh hưởng đến kế hoạch thì làm sao bây giờ?” Thẩm Nguyên Kiệt biết Lộ Lê cự tuyệt yêu cầu của họ cũng rất khó xử, nhưng vì kế hoạch này họ đã chuẩn bị rất nhiều năm, sao có thể hủy trong tay một người.

“Không còn cách nào khác, phản ứng của Lộ Lê ta đã sớm đoán được, nó luôn cẩn thận, đặc biệt là sau khi mất trí nhớ, gặp chuyện không rõ, nó cảnh giác một ít cũng phải thôi, cũng may chúng ta nửa tháng trước cũng đã làm chuẩn bị.” Trương tướng quân không để bụng vẫy vẫy tay, chút chuyện này không tính là gì, sự tình nếu quá mức thuận lợi, ông ngược lại sẽ hoài nghi.

Vì Liên Bang quật khởi, họ chờ đã lâu. Nhưng kế hoạch không thể kéo dài lâu, nếu không sẽ dễ xảy ra biến cố, cho nên khi được báo cáo của Hà Kiến Bạch thì bắt đầu làm chuẩn bị.

Lộ Lê không biết tiếp theo sẽ có một hồi mưa rền gió dữ chờ mình.

Ngày đó sau khi trở về, Lộ Lê không biểu hiện ra chút khác thường nào, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên ngủ vẫn ngủ, ngẫu nhiên lên Vũ Trụ Võng giết thời gian.

Tần Vũ sẽ dành thời gian ngồi cùng y, không nói lời nào, không khí lại rất ấm áp, có khi sẽ xử lý một chút văn kiện. Lộ Lê không nhân lúc hắn không chú ý rồi nhìn lén.

Tần Vũ rốt cuộc không phải lúc nào cũng rỗi rãi như vậy, sau vài ngày thanh nhàn, công việc của hắn lại lu bù lên, mỗi ngày đi sớm về trễ, đôi khi Lộ Lê ngủ rồi hắn mới trở về.

Khi y sắp sinh ảo giác ngày tháng yên bình sẽ vẫn tiếp tục, Ly Biệt Chi Thương đến đập tan ảo giác của y.