Khi họ rời khỏi trung tâm thương mại, nơi đó đã bị quân đội vây chật như nêm cối, nếu chậm một bước, y chưa chắc có thể toàn thân trở ra, một khi bị phát hiện phu nhân thượng tướng là gián điệp của Liên Bang, hậu quả có thể to lắm.

Tạm thời không nói y sẽ có kết cục thế nào, đế quốc Vinh Diệu sẽ xử lí gián điệp thế nào, nhưng khẳng định sẽ liên lụy đến Tần Vũ.

Tần Vũ không chỉ là thượng tướng, còn là chiến thần bách chiến bách thắng trong lòng công dân đế quốc, nói hắn là người bảo hộ đế quốc cũng không quá, một khi tin phu nhân của hắn lại là gián điệp bị bại lộ, không chỉ công dân sẽ thất vọng, vương thất chỉ sợ cũng sẽ hoài nghi.

Lộ Lê trước mắt đã mất khả năng suy xét những thứ đó, trong đầu tất cả đều là Tần Vũ sao lại xuất hiện, trước đó không lâu họ còn liên lạc qua máy truyền tin. Nếu hân xuất hiện, có phải cho thấy hắn đã biết thân phận của mình? Sao hắn lại biết, nếu đã sớm biết, sao không nói gì cả? Có phải hắn vẫn luôn biết Hà Kiến Bạch, biết kế hoạch hôm nay…

Lộ Lê cúi đầu không dám nhìn Tần Vũ, khắp đầu óc đều là nghi hoặc, sắc mặt bởi thân phận bị vạch trần trở nên tái nhợt.

Y không biết Tần Vũ khi biết mình bị phản bội, không, hoặc là nói khi biết mục đích tiếp cận của y không trong sạch thì có suy nghĩ gì, y chỉ biết nếu là y thì y sẽ không dễ dàng buông tha đối phương.

Tần Vũ vẫn luôn không nói gì, kéo y trở lại biệt thự.

“Thượng tướng……” An Minh thấy họ trở về lập tức đi tới, vừa thấy sắc mắt thượng tướng hung ác nham hiểm khó coi thì im bặt. Từ lúc tiến vào quân đoàn I, gã rất ít khi thấy thượng tướng lộ ra vẻ mặt này, nghĩ đến những việc thượng tướng làm khi có vẻ mặt này, gã theo bản năng lui ra phía sau một bước.

“Bất luận kẻ nào cũng không được đi lên.” Tần Vũ âm u ném xuống những lời này rồi kéo Lộ Lê đi lên, vào phòng rồi đóng cửa lại, sầm một tiếng, tựa như lửa giận của hắn.

Biệt thự có cách âm rất tốt, đóng cửa lại thì cái gì không nghe được, An Minh rất tò mò cũng không dám cãi lại mệnh lệnh.

Bả vai bị nắm chặt, lực đạo kia không phải thể chất của y có thể chịu. Lộ Lê đau, thu hồi suy nghĩ, ngẩng đầu gặp phải vẻ mặt âm trầm của Tần Vũ, hai mắt cơ hồ chiết xạ ra một đạo âm ngoan quang mang.

Đây là lần đầu tiên y thấy Tần Vũ như vậy. Y vẫn luôn cho rằng có rất ít chuyện có thể làm Tần Vũ có cảm xúc, hiện tại xem ra, bị phản bội vẫn làm Tần Vũ phẫn nộ không thôi. Trêи đường y đã nghĩ, Tần Vũ khẳng định đã biết tất cả, có lẽ còn biết rất sớm, lại không nói gì cả, chắc là muốn xem cuối cùng y sẽ làm thế nào. Cuối cùng y vẫn chọn đứng ở phía đối lập, lựa chọn cha nuôi cùng Liên Bang, làm Tần Vũ thất vọng rồi.

“Ngài…”

“Em là đồ ngốc sao!!” Tần Vũ đột nhiên rống lên, vẻ mặt tức giận như muốn nuốt y vào bụng, “Em cho rằng đây là nơi nào, chút thủ đoạn này cũng muốn dùng với đế quốc, em cho rằng có thể thành công sao!!”

Lộ Lê hơi hơi hé miệng, bị hắn rống choáng váng, phản ứng này có gì đó không đúng, y cho rằng Tần Vũ sẽ lãnh khốc phân phó thủ hạ bắt y lại, mà không phải nhốt trong phòng mắng y. Đầu Tần Vũ có phải bị làm sao không? Không, nhất định là bị làm sao rồi.

“Người nhận chip đã rời khỏi Tần Lộ tinh, em cho rằng hắn sao có thể nhanh như vậy, hắn đã sớm phát hiện có biến, em ngu ngốc còn ở lại nơi đó, em ngại mình sống quá thư thái phải không!”

Tần Vũ vẫn còn mắng.

Lộ Lê rốt cuộc có phản ứng, lời này càng nghe càng thấy không đúng, “… Cho nên ngài tức không phải vì tôi trộm đồ, mà vì tôi không lập tức rời đi?”

Tần Vũ vẫn cứ trầm mặt, không trả lời, lại nói: “Người kia đã sớm phát hiện có biến, hắn lại không nói với em, một mình rời đi, hắn không thể không biết một khi bị bại lộ, em sẽ có kết cục gì, hắn một chữ cũng không nói, để em một mình đối mặt với quân đội, em biết có nghĩa là gì không?”

Đúng vậy, có nghĩa là gì, đối phương không quản y chết hay sống, thứ cần đã nằm trong tay, đương nhiên không cần y nữa. Trong đầu Lộ lê ầm một tiếng, thế mới biết Tần Vũ có suy nghĩ gì, không không không, y không tin, cha nuôi sao có thể như vậy, không có quan hệ huyết thống nhưng y cũng là con mà.

“Ngài…Đây đều là thật?” Lộ Lê khàn giọng nói.

“Anh đã lừa em khi nào chưa.” Tần vũ hừ lạnh một tiếng.

Phải chưa từng lừa y, Lộ Lê tức khắc cứng họng.

Tần Vũ đêm đó đi luôn, phảng phất như trở về chỉ để cứu y và nói với y những lời đó, Lộ Lê chỉ biết là từ ngày đó, Tần Vũ càng thêm bận, trước còn mấy ngày trở về một lần, lần này dứt khoát một tháng không về, mà cuộc sống của y vẫn như bình thường, có vẻ như ngoài họ, không còn người thứ ba biết.

Tin tưởng Tần Vũ không lừa mình, nhưng Lộ Lê vẫn lên Vũ Trụ Võng tìm Thẩm Nguyên Kiệt, Hà Kiến Bạch đã rời khỏi Tần Lộ tinh, thu dọn mọi thứ sạch sẽ và cắt đứt mọi liên hệ với y, cho nên y chỉ có thể tìm Thẩm Nguyên Kiệt.

Khiến Lộ Lê kinh ngạc chính là, Thẩm Nguyên Kiệt một tháng nay không có chút động tĩnh, phảng phất như mục đích đã đạt được, không cần thiết phải liên hệ nữa.

Nội tâm y lạnh xuống theo mỗi ngày không liên lạc được, đến bây giờ, không còn nghi ngờ gì nữa, y không biết cha nuôi có biết chuyện này không, nhưng Hà Kiến Bạch biết trước có nguy hiểm mà không báo cho y, không thể gặp mặt thì dùng máy truyền gửi tin cho y cũng được, nhưng chẳng có gì cả.